Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 2018: Tiểu Quai, ta đau 18



Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

Mí mắt Nam Nhiễm khẽ nâng

“Khi nào?”

Tiểu Hồng lập tức nói

“Chính là lúc cục đá kia được lấy ra khỏi đầu của ta, nó vừa ra liền trở nên hư đốn. Thiếu chút nữa đánh chết Tô Cổ. Là ta cứu hắn!”

Tiểu Hồng tự cường điệu cái chữ ‘ ta ’ kia.

Vừa nghe liền thấy công lao của nó to lớn đến nhường nào.

Nếu không phải tại nó khiến Tô Cổ không kịp chuẩn bị sớm, hẳn đã không bị cục đá kia hút lấy.

Tiểu Hồng cùng Nam Nhiễm trò chuyện.

Tầm mắt Tô Cổ dừng trêи người nữ tử đang ngồi tu luyện.

Con ngươi đen nhánh của Nam Nhiễm đảo qua Tô Cổ, câu được câu không

“Nghe nói, Thâm Uyên Ma Vực sắp có tân nhiệm tôn chủ. Ngươi đã gặp qua chưa? Hắn tên Quân Vực?”

Nhắc tới cái tên này, nữ nhân ngồi phía sau bỗng dưng cứng đờ cả người.

Lông mi run rẩy.

Dần dần mở mắt.

Tô Cổ gật đầu

“ Cũng có thể.”

Hắn đưa ra một câu trả lời lửng lơ, chẳng biết là phải hay không.

Tiếng nói vừa dứt, liền nghe được giọng Tiểu Hồng hưng phấn

“Yên Yên! Chị tỉnh rồi!”

Thiếu nữ mặc bạch y ngồi trêи này, không phải Tô Yên thì còn ai?

Nam Nhiễm quay đầu lại.

Nàng dựa người vào vương tọa

“Ta gọi cô cả một ngàn năm cũng không bằng chút tin tức của nam nhân kia vừa tới.”

Nam Nhiễm cắn trái cây từng miếng một.

Nhìn xem, đây là chẳng phải câu chuyện yêu hận tình thù gì gì đấy sao.

Tầm mắt Tô Yên dừng trêи người Nam Nhiễm, nhẹ nhàng nói

“Ta phải đi.”

Nam Nhiễm phất phất tay.

Tiện đà ngửa đầu

“Đừng quên, cô nợ ta, phải trả lại.”

Tô Yên gật gật đầu.

“Ân”

Tô Yên đi đến cửa địa lao.

Tiểu Hồng liền bổ nhào vào trong lòng nàng.

Nó đến nhìn rất nhiều lần rồi.

Cũng đưa cho nữ nhân kia rất rất nhiều đồ ăn ngon.

Nữ nhân kia đều không cho phép nó đi vào tìm Yên Yên.

Còn mỗi lần đều lừa nó, nói sẽ cho Yên Yên ăn.

Hừ.

Tô Cổ mở miệng

“ Chị đã khôi phục?”

Tô Yên còn chưa nói chuyện.

Nam Nhiễm phía sau cong môi xua xua tay

“ Chính xác mà nói, rút ra thần hồn, ngực còn ăn một đao, có thể còn sống đến giờ đã coi là không tồi.”

Mới một ngàn năm mà thôi.

Thế mà đã dám kéo cái thân tàn này đi tìm nam nhân kia.

Nam Nhiễm nghĩ nghĩ, vẫn là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Lại lần nữa than một tiếng.

Nhìn cái tình yêu này đi.

Vừa nghĩ, vừa cắn một ngụm trái cây.

Tô Cổ nhíu mày một chút, hắn nhìn Tô Yên.

Tô Yên nâng tay lên, liền thấy một viên làm châu xuất hiện trước mặt nàng.

“ Có nó ở đây, ta sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Tô Cổ nghe, dần dần cảm thấy bình tĩnh.

Tô Yên cũng không biết gạt người.

Hắn tin tưởng nàng.

Lam châu vừa xuất hiện, vương tọa Nam Nhiễm đang ngồi, đảo mắt liền biến thành một viên hắc châu.

Cũng may Nam Nhiễm phản ứng nhanh lẹ, bằng không có lẽ đã bị viên trân châu của mình hố rồi.

Hắc châu tản ra hào quang đen nhánh.

Sau đó liên tiếp vây quanh viên lam châu kia quay quay.

Lúc sau, hai viên trân châu liền triền triền miên miên, dán ở bên nhau, xoay vòng vòng.

Nam Nhiễm nhìn chằm chằm trân châu

“Lại đây.”

Giọng nói tràn đầy u ám.

Hắc châu khựng lại.

Lập tức quay về bên người Nam Nhiễm.

Ba người Tô Yên cộng thêm một viên lam châu đi rồi.

Trong địa lao lớn như vậy chỉ còn lại một mình Nam Nhiễm.

Hắc châu biến ảo, lại lần nữa trở thành vương toạ.

Nam Nhiễm một thân hắc y, tóc nàng rối tung, dựa vào vương toạ.

Lấy nàng làm trung tâm, xung quanh bắt đầu mọc ra những bụi gai lớn, sắc nhọn.

Răng rắc.

Nàng cắn một miếng trái cây.

Hình ảnh như dừng lại vĩnh viễn.

······

Sau khi Tô Yên rời khỏi Minh giới, vẫn chưa trở lại Cửu Trọng Thiên, mà trực tiếp đến Thâm Uyên Ma Vực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện