Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 206: Đại lão sắp hắc hóa (47)
Edit: Ư Ư
Nhìn hung dữ như vậy thôi chứ thật ra nó cũng chỉ là một con rắn "ngây thơ" như chủ nhân của nó mà thôi.
Trong đầu Quyền Từ hiện ra hình ảnh con rắn này cắn người trong video.
Sau đó, chờ đến khi anh nhìn về phía Tô Yên thì đã thấy cô đang chỉ huy con rắn độc này khẽ meo meo chạy trốn.
Nhìn cô cẩn thận, ánh mắt thường nhìn về phía anh để xem anh có đang chú ý hành động lén lút của cô không.
Anh hơi nhíu mày.
Một đôi mắt đào hoa xoay chuyển, duỗi tay che đi những nơi đang bại lộ trên người Tô Yên.
Ấn người vào trong ngực che khuất tất cả mọi thứ, "Đực?"
Anh thuận miệng hỏi một câu, ngữ khí bình tĩnh, nghe không giống như đang tức giận.
Tô Yên chớp chớp mắt, cái này cô thật sự không biết.
Cô nghiêm túc hỏi, "Tiểu Hồng, em là đực hay là cái?"
Tiểu Hồng vốn dĩ đang đau đến nghiến răng nghiến lợi ôm cái đuôi bị bắn thành một lỗ nhỏ của mình thì nghe thấy câu hỏi của cô, nó ngẩng cao đầu ngạo nghễ phun lưỡi, "Tê tê tê tê tê!"
Đương nhiên là giống đực! Em được rất nhiều em gái yêu thích đấy nhé!
Tô Yên trả lời, "Nó là đực."
Quyền Từ ôm cô rũ mắt xuống, "Nó đã theo em rất lâu rồi à?"
"Ừ!"
"Một con rắn đực?"
"Ừm."
Tô Yên vốn đang không hiểu anh đang nói gì thì lại thấy anh nói tiếp: "Vì để cái ốc vít nhỏ của nó không phát tình lung tung, vẫn nên triệt sản đi."
Tô Yên ngốc.
Quyền Từ thấy cô sửng sốt, ánh mắt tràn đầy hung ác, "Hay là giết hầm canh uống?"
Tô Yên lắc đầu, "Không được."
Rất kiên quyết.
Cô không muốn uống canh làm từ Tiểu Hồng, càng không muốn một Tiểu Hồng tàn tật.
Quyền Từ ôm người trong lòng nghiến răng nghiến lợi nói, "Hừ, em không chỉ che chở người đàn ông khác mà bây giờ con che chở cả một con rắn? Không được giết cũng không được làm bị thương?"
Tô Yên không nói lại anh, chỉ có thể kiên trì, "Nó không làm sai chuyện gì."
Người nào đó hừ lạnh, "Nó là đực đã là sai lầm lớn nhất của nó rồi."
Tô Yên không biết phải nói gì, "Anh không nói đạo lý!"
Bên cạnh, Tiểu Hồng còn không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy Tô Yên bị chọc tức thì lâp tức ngẩng đầu lên, phun phun lưỡi với Quyền Từ, "Tê tê tê tê tê tê tê!"
Đúng vậy! Đúng vậy! Vừa nhìn đã biết người này không phải người tốt đẹp gì!
Tô Yên quay đầu, nhìn về phía Tiểu Hồng, chần chờ một lúc rồi nhỏ giọng nói
"Em đi nhanh lên. Chẳng lẽ em muốn làm một con rắn thái giám là?"
Tiểu Hồng cố gắng hiểu lời Tô Yên nói.
Một lúc lâu sau nó mới hiểu thái giám là gì, "Tê tê tê tê tê!"
Giương nanh múa vuốt nhưng đuôi rắn lại dần dần dịch về phía cửa sổ.
Nó vốn đang phơi nắng trên mặt cỏ, nghe thấy tiếng cãi nhau mới bò vào xem thử.
Bây giờ... Tô Yên nói nó không đi thì sẽ trở thành một con rắn thái giám.
Tuy nó rất muốn ăn người đàn ông xấu xa này.
Nhưng vẫn chạy đi.
Kết quả là đồng chí Tiểu Hồng khẩn cấp lùi về phía cửa sổ rồi nhanh chóng biến mất.
Quyền Từ nhìn chằm chằm con rắn kia cho đến khi nó biến mất, con ngươi đen nhánh.
Ban đầu anh cũng chỉ muốn triệt sản con rắn này thôi.
Bây giờ lại nhìn thấy Tô Yên che chở con rắn ngu ngốc này như vậy thì anh chỉ muốn ăn thịt rắn thôi.
Tô Yên thấy anh vẫn còn bộ dáng tối tăm như lúc nãy.
Nghĩ nghĩ, Tiểu Hồng chạy nhanh, cho nên Quyền Từ muốn hầm canh thì cũng không thể bắt được nó.
Nhưng mà La Nguyên Kiệt...
Cô ngẩng đầu dò hỏi, "Mặt anh ta bị làm mờ rồi."
Quyền Từ rũ mắt, nhìn về phía cô.
Tô Yên liếm liếm môi, "Vậy, vậy có thể tìm thấy anh ta không?"
Được rồi, nếu nói Tô Yên có nhược điểm gì, vậy đại khái là không thông thạo các thiết bị điện tử tuy cô đã từng sống trong thế giới không khác thế giới này bao nhiêu.
Nhìn hung dữ như vậy thôi chứ thật ra nó cũng chỉ là một con rắn "ngây thơ" như chủ nhân của nó mà thôi.
Trong đầu Quyền Từ hiện ra hình ảnh con rắn này cắn người trong video.
Sau đó, chờ đến khi anh nhìn về phía Tô Yên thì đã thấy cô đang chỉ huy con rắn độc này khẽ meo meo chạy trốn.
Nhìn cô cẩn thận, ánh mắt thường nhìn về phía anh để xem anh có đang chú ý hành động lén lút của cô không.
Anh hơi nhíu mày.
Một đôi mắt đào hoa xoay chuyển, duỗi tay che đi những nơi đang bại lộ trên người Tô Yên.
Ấn người vào trong ngực che khuất tất cả mọi thứ, "Đực?"
Anh thuận miệng hỏi một câu, ngữ khí bình tĩnh, nghe không giống như đang tức giận.
Tô Yên chớp chớp mắt, cái này cô thật sự không biết.
Cô nghiêm túc hỏi, "Tiểu Hồng, em là đực hay là cái?"
Tiểu Hồng vốn dĩ đang đau đến nghiến răng nghiến lợi ôm cái đuôi bị bắn thành một lỗ nhỏ của mình thì nghe thấy câu hỏi của cô, nó ngẩng cao đầu ngạo nghễ phun lưỡi, "Tê tê tê tê tê!"
Đương nhiên là giống đực! Em được rất nhiều em gái yêu thích đấy nhé!
Tô Yên trả lời, "Nó là đực."
Quyền Từ ôm cô rũ mắt xuống, "Nó đã theo em rất lâu rồi à?"
"Ừ!"
"Một con rắn đực?"
"Ừm."
Tô Yên vốn đang không hiểu anh đang nói gì thì lại thấy anh nói tiếp: "Vì để cái ốc vít nhỏ của nó không phát tình lung tung, vẫn nên triệt sản đi."
Tô Yên ngốc.
Quyền Từ thấy cô sửng sốt, ánh mắt tràn đầy hung ác, "Hay là giết hầm canh uống?"
Tô Yên lắc đầu, "Không được."
Rất kiên quyết.
Cô không muốn uống canh làm từ Tiểu Hồng, càng không muốn một Tiểu Hồng tàn tật.
Quyền Từ ôm người trong lòng nghiến răng nghiến lợi nói, "Hừ, em không chỉ che chở người đàn ông khác mà bây giờ con che chở cả một con rắn? Không được giết cũng không được làm bị thương?"
Tô Yên không nói lại anh, chỉ có thể kiên trì, "Nó không làm sai chuyện gì."
Người nào đó hừ lạnh, "Nó là đực đã là sai lầm lớn nhất của nó rồi."
Tô Yên không biết phải nói gì, "Anh không nói đạo lý!"
Bên cạnh, Tiểu Hồng còn không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy Tô Yên bị chọc tức thì lâp tức ngẩng đầu lên, phun phun lưỡi với Quyền Từ, "Tê tê tê tê tê tê tê!"
Đúng vậy! Đúng vậy! Vừa nhìn đã biết người này không phải người tốt đẹp gì!
Tô Yên quay đầu, nhìn về phía Tiểu Hồng, chần chờ một lúc rồi nhỏ giọng nói
"Em đi nhanh lên. Chẳng lẽ em muốn làm một con rắn thái giám là?"
Tiểu Hồng cố gắng hiểu lời Tô Yên nói.
Một lúc lâu sau nó mới hiểu thái giám là gì, "Tê tê tê tê tê!"
Giương nanh múa vuốt nhưng đuôi rắn lại dần dần dịch về phía cửa sổ.
Nó vốn đang phơi nắng trên mặt cỏ, nghe thấy tiếng cãi nhau mới bò vào xem thử.
Bây giờ... Tô Yên nói nó không đi thì sẽ trở thành một con rắn thái giám.
Tuy nó rất muốn ăn người đàn ông xấu xa này.
Nhưng vẫn chạy đi.
Kết quả là đồng chí Tiểu Hồng khẩn cấp lùi về phía cửa sổ rồi nhanh chóng biến mất.
Quyền Từ nhìn chằm chằm con rắn kia cho đến khi nó biến mất, con ngươi đen nhánh.
Ban đầu anh cũng chỉ muốn triệt sản con rắn này thôi.
Bây giờ lại nhìn thấy Tô Yên che chở con rắn ngu ngốc này như vậy thì anh chỉ muốn ăn thịt rắn thôi.
Tô Yên thấy anh vẫn còn bộ dáng tối tăm như lúc nãy.
Nghĩ nghĩ, Tiểu Hồng chạy nhanh, cho nên Quyền Từ muốn hầm canh thì cũng không thể bắt được nó.
Nhưng mà La Nguyên Kiệt...
Cô ngẩng đầu dò hỏi, "Mặt anh ta bị làm mờ rồi."
Quyền Từ rũ mắt, nhìn về phía cô.
Tô Yên liếm liếm môi, "Vậy, vậy có thể tìm thấy anh ta không?"
Được rồi, nếu nói Tô Yên có nhược điểm gì, vậy đại khái là không thông thạo các thiết bị điện tử tuy cô đã từng sống trong thế giới không khác thế giới này bao nhiêu.
Bình luận truyện