Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 604: Ngạo kiều tổng tài, cố chấp sủng 25



Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Chiếc xe phía sau cũng dừng lại theo.

Đèn pha chiếu sáng làm người không thể mở mắt.

Bạc Phong bất ngờ thả phanh, bóp chân ga lùi về sau, chiếc xe vẽ ra một độ cung.

Phanh!

Chiếc xe va chạm với xe đằng sau....

Tô Yên chỉ cảm thấy mình bị người kia ôm vào trong ngực, thân xe kịch liệt lay động.

Theo sau, một giọng nói vang lên bên tai

"Đừng xuống xe."

Nói xong, tháo dây an toàn rồi đi ra ngoài.

Bởi vì một loạt thao tác của Bạc Phong, những người trên xe theo dõi đều ngốc.

Phía trước của chiếc xe đen đã bị nát một mảng lớn.

Chiếc xe lảo đảo lắc lư, lui sau vài mét.

Khi xe dừng lại, đã thấy Bạc Phong đang đứng trước xe.

Một loạt hành động này thật sự rất lợi hại.

Sau đó, liền nghe giọng nói của Bạc Phong

"Ai sai các người tới? "

Tô Yên đã phục hồi tinh thần lại, thấy điện thoại di động của Bạc Phong dừng ở giao diện gọi điện trước khi xuống xe.

Nhưng nó đã ngắt.

Có vẻ như hắn đã tìm được người cứu viện.

Đang nghĩ ngợi, nghe được tiếng kéo, cánh cửa của xe đen mở ra.

Sáu người bước xuống xe.

Trong tay cầm theo cây côn sắt cùng con dao gập.

Nhìn dáng vẻ, có chút hung hăng.

Người dẫn đầu là một tên đàn ông đầu tròn, mặc áo da báo.

Trên trán hắn có một cục u, có lẽ là do vừa rồi bị Bạc Phong không kịp phòng ngừa lùi xe đụng trúng.

Người đàn ông mặc áo da báo phun ra một ngụm nước miếng

"Thật con mẹ nó xui xẻo! "

Vừa nói, một chân đá vào xe của mình.

Sau đó tầm mắt hắn ta dừng ở trên người Bạc Phong, đánh giá qua lại.

Theo sau, bất động thanh sắc đánh giá chiếc Land Rover.

Một lúc sau, hắn ta cười cười

"Ầy, đây là hiểu lầm, là hiểu lầm cả. "

Vừa nói, hắn ta vừa bước tới rồi đưa cho Bạc Phong một điếu thuốc, dâng lên cả hai tay để biểu đạt lời xin lỗi

"Bạc tổng, ngài thấy đấy, chúng tôi vốn cùng với đám anh em đi dã ngoại dạo chơi, nào biết được ở đây đụng phải ngài. "

Bạc Phong không nhận, chỉ nhìn bọn họ.

Sắc mặt lạnh băng.

Đôi mắt quét đến những chấm đỏ nhấp nháy trên ngực của một tên áo đen đứng ở phía sau.

Hắn thờ ơ lên tiếng

"Quay trộm? Video? "

Thân thể tên kia cứng đờ.

Hành vi của hắn ta lần này bị bại lộ một cách sạch sẽ.

Bạc Phong lên tiếng

"Giao ra đây, liền để cho các người đi. "

Người đàn ông da báo hơi lúng túng thu hồi điếu thuốc.

"Bạc tổng, ngài đang nói cái gì vậy, tôi có chút không rõ? "

Khi nói, hắn ta quay đầu nhìn thoáng qua huynh đệ của mình.

Các huynh đệ hùng hổ, chỉ có một mình Bạc Phong.

Hơn nữa, bây giờ đang ở vùng ngoại ô.

Mặc dù Bạc gia rất quyền lực, nhưng hiện tại Bạc Phong lẻ loi một mình, còn mang theo một cô gái nhỏ xinh đẹp, chẳng nhẽ bọn họ lại đấu không lại??

Nghĩ như vậy, hắn ta ưỡn thẳng ngực, nheo đôi mắt hình tam giác rồi nở nụ cười

"Bạc tổng, có câu nói rằng, cường long không đàn áp địa đầu xà*, mặc dù anh em chúng tôi không có gia thế bằng Bạc gia, nhưng lúc này, ngài cũng đang gặp bất lợi không phải sao? "

*强龙不压地头蛇: phép vua thua lệ làng; rồng mạnh cũng không thể áp chế rắn bản xứ。

Mặc dù người kia chỉ bảo lặng lẽ đi theo Bạc Phong, theo dõi nhất cử nhất động của hắn.

Nhưng mà Bạc Phong hiện tại rõ ràng đang yếu thế, cố tình bộ dáng còn thực kiêu ngạo.

Thành phố X rất lớn, xe của mình cũng là giấy phép giả, chờ đến khi trở về thành phố X, cho dù Bạc gia quyền thế ngập trời, cũng đâu thể tìm ra mình?

Suy nghĩ như vậy, tên mặc áo báo cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Hắn ta không kiêng nể gì đánh giá trên người Bạc Phong

"Bạc tổng, đã trễ thế này, ngài còn tới chỗ này làm gì? "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện