Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP
Chương 11
“Ngày mai là lần thi tháng đầu tiên của các em, tuy rằng thành tích lần này không ảnh hưởng tới việc phân ban, nhưng xin nhớ kỹ, mỗi lần khảo thí đều là cơ hội chứng minh kết quả cố gắng của các em, cho nên đều phải nghiêm túc mà làm. Đêm nay trở về nghỉ ngơi thật tốt, tan học.”
Chủ nhiệm lớp ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Phùng Tiếu, lúc trước Phùng Tiếu muốn vào lớp cô, cô cực lực phản đối, nhất ban là tâm huyết của cô, cô không cho phép có bất kỳ con sâu làm rầu nồi canh nào. Nhưng sau khi nhìn thấy Phùng Tiếu, Phùng Tiếu trong tưởng tượng của cô hoàn toàn bất đồng, cho cô cảm giác vô cùng tốt, trong lòng cô thật thích nữ hài xinh đẹp lại yêu cười này.
Nhưng cô vẫn như cũ không hy vọng Phùng Tiếu ở lại lớp của mình, nhất ban là lớp tương đối hiện thực, chỉ có cường giả chân chính mới có thể ở lại.
Chủ nhiệm lớp tâm tình phức tạp rời khỏi phòng học.
Phùng Tiếu lười biếng ghé vào trên bàn, mấy cuối tuần gần đây, cô mỗi ngày ngủ không đến sáu tiếng đồng hồ, thời gian còn lại cơ bản đều là học tập. Tinh thần lực của cô rất mạnh, không có vấn đề gì, nhưng thân thể này lại có chút ăn không tiêu, hôm nay đi học rất nhiều lần suýt ngủ gật.
Ngày mai thi xong cô nhất định phải nghỉ ngơi cả ngày.
Phùng Tiếu lại ngáp một cái.
Thương Giác xoay người lại: “Thu thập đồ dùng về nhà.”
“Hôm nay về sớm như vậy?”
“Ừ, hôm nay không học.” Anh từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt trắng nõn trơn mềm của cô đã xuất hiện quầng thâm mắt nhàn nhạt, anh nhìn lại thấy không thoải mái.
Thời gian này cô rất nghiêm túc, còn nghiêm hơn so với dự kiến của anh. Không chỉ mỗi ngày theo anh học đến 12 giờ, sau khi trở về phòng lại học môn khác, rất nhiều lần đã hai ba giờ, anh vẫn nhìn thấy phòng cô còn sáng, nghiêm túc khiến người ta thấy đau lòng.
Hôm nay có trận mưa, trên hành lang ẩm ướt, có chút trơn.
Nhìn cô vừa đi vừa ngáp, đôi mắt giống như sắp không mở được ra, đi đường cũng lung lay, Thương Giác không thể không kéo cặp sách cô, phòng ngừa cô không cẩn thận té ngã.
Phùng Tiếu quay đầu nhìn cánh tay trên cặp sách mình: “Thương Giác ca ca, anh thật tốt.”
Cô đem tay anh từ cặp sách kéo ra, Thương Giác nhìn bày tay trống rỗng, đột nhiên có chút không cao hứng.
“Vẫn là em kéo cặp sách anh đi.” Phùng Tiếu nói.
Cô không muốn tự mình đi, mà là muốn Thương Giác kéo cô đi a.
Quá ngây thơ!
Thương Giác lạnh mặt, chịu thương chịu khó kéo phiền toán lớn là cô đi tiếp.
Một đám học sinh nhị ban theo sau lão sư toán học đi ra, vừa vặn nhìn thấy Thương Giác kéo Phùng Tiếu đi tới, ánh mắt Tưởng Mỹ Tiệp giống như là muốn đem cái tay đang kéo Thương Giác của Phùng Tiếu chặt bỏ.
Chu Ứng Chân nhìn bóng dáng hai người, khóe miệng trước sau như một đều mang ý cười ôn nhu: “Đó là Thương đồng học cùng Tiếu Tiếu đồng học đi? Hai người bọn họ tình cảm thật tốt, trước giờ chưa từng thấy Thương đồng học thân cận với người khác thế đâu.”
Tưởng Mỹ Tiệp nắm chặt bàn tay, lại nhẫn hai ngày, rất nhanh Phùng Tiếu sẽ chịu nhục, Thương Giác cũng sẽ nhận ra, loại bình hoa này không hề xứng với anh.
Chu Ứng Chân tầm mắt đảo qua Tưởng Mỹ Tiệp, khóe miệng nhếch một cái.
Hắn gọi hai người lại.
“Lão sư.” Phùng Tiếu buông cặp sách Thương Giác ra, Thương Giác nhìn cô một cái.
Một đám người vừa đi vừa nói, Thương Giác hơn nửa tinh thần vẫn như cũ đặt ở trên người Phùng Tiếu, thấy cô thân hình lung lay, liền lập tức vươn tay giữ chặt cô.
Chu Ứng Chân mỉm cười nhìn hết thảy mọi việc, cảm thán nói: “Tôi còn là lần đầu tiên nhìn thấy Thương đồng học tri kỷ như thế.”
Tưởng Mỹ Tiệp cắn chặt răng, cô ta chờ mong Thương Giác phản bác, nhưng mà anh lại không nói gì, đôi mắt cô ta xoay chuyển, nói: “Ngày mai chính là ngày đầu tiên thi tháng. Phùng Tiếu đồng học, cậu không khẩn trương sao?”
Phùng Tiếu trong lòng chậc một cái, nhiều người như vậy lại cố tình hỏi cô, nhìn như quan tâm, nhưng trên thực tế lại là đang nhắc nhở người khác sự kiện lần trước.
Ánh mắt những người khác nhìn Phùng Tiếu quả nhiên liền trở nên ý vị thâm trường.
Phùng Tiếu quay đầu, bắt chước biểu tình cùng ngữ khí vừa nãy của Tưởng Mỹ Tiệp hỏi: “Ngày mai chính là ngày đầu tiên thi tháng. Thương Giác đồng học, anh không khẩn trương sao?”
Tưởng Mỹ Tiệp biểu tình cứng đờ.
Thương Giác có điểm muốn cười, ngày thường đều là anh bị Phùng Tiếu chọc tức đến đau ngực, hiện giờ người bị chọc tức biến thành người khác, anh lại cảm thấy có chút thú vị, khó trách Từ Thi Hàm cùng Phương Mặc cả ngày cười không khép miệng được.
Anh phối hợp cô: “Vấn đề không ý nghĩa cũng không dinh dưỡng này của em, tôi cự tuyệt trả lời.”
Phùng Tiếu chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô cùng vừa lòng với câu trả lời của Thương Giác, lúc này mới quay đầu hướng Tưởng Mỹ Tiệp sắc mặt đang cực kỳ khó coi, đem câu trả lời Thương Giác nói copy paste lại một lần: “Tưởng đồng học, vấn đề không ý nghĩa cũng không dinh dưỡng này của cậu, tôi cự tuyệt trả lời.”
Chu Ứng Chân thiếu chút nữa cười ra tới, rõ ràng lúc Thương Giác nói Tưởng Mỹ Tiệp đã nghe được, Phùng Tiếu còn nghiêm túc lặp lại một lần, làm Tưởng Mỹ Tiệp càng thêm khó chịu, thật là quá chọc người.
Tưởng Mỹ Tiệp nỗ lực nở một nụ cười, trong lòng lại tràn đầy phẫn nộ cùng không cam lòng.
Ánh mắt các học sinh khác chuyển động quanh ba người, cảm nhận loại lạc thú được ăn dưa ngay tại hiện trường.
Chu Ứng Chân nói: “Thi tháng tuy rằng quan trọng, Tưởng đồng học cũng không cần quá khẩn trương, tâm tình bình thường là được.”
Hắn chuyển hướng Phùng Tiếu: “Tiếu Tiếu đồng học em càng không cần khẩn trương, chỉ cần em không phát huy thất thường, khảo thí không làm khó được em.”
Tất cả mọi người đều lộ ra biểu tình kinh ngạc, ngay cả Phùng cũng vậy.
Từ khi thành tích lúc trước của cô bị tuôn ra, đa số các lão sư đều cố ý vô tình bỏ qua cô.
Bọn họ không kêu cô trả lời câu hỏi, cũng mặc kệ cô làm gì ở trong lớp, quả thực là đem cô như người trong suốt mà đối đãi.
Phùng Tiếu hiểu bọn họ, họ đại khái là không biết nên đối xử với cô như thế nào, liền dứt khoát mặc kệ. Có lẽ bọn họ đều đang đợi khảo thí cuối kỳ, một lần nữa phân ban đem người không hợp cách là cô ném ra ngoài.
Mà trong những lão sư đó, chỉ có duy nhất lão sư toán học vẫn đối xử với cô như cũ, Phùng Tiếu thậm chí còn cảm thấy, vị lão sư này đối với cô còn có vài phần chú ý.
“Lão sư tin tưởng em như vậy?” Phùng Tiếu hỏi.
“Đương nhiên.” Chu Ứng Chân tránh ánh mắt cô, mỉm cười bổ sung, “Các em đều là học sinh của tôi, tôi tin tưởng tất cả mọi người.”
“Lão sư đúng là người tốt.” Phùng Tiếu Tiếu tràn đầy ý cười nhìn Chu Ứng Chân.
Chu Ứng Chân: “……” Người tốt?
“Lão sư, chúng em đi trước.” Thương Giác đột nhiên nắm lấy tay Phùng Tiếu, kéo cô đi ra ngoài, Phùng Tiếu chỉ kịp vẫy tay với người phía sau.
Nhìn bước chân Thương Giác có chút dồn dập, Chu Ứng Chân cười ý vị thâm trường.
————
Thi tháng mọi người đều bị xếp chỗ ngồi, Phùng Tiếu và Thương Giác bị phân ở hai phòng khác nhau, hai người tới phòng thi của Phùng Tiếu trước, Thương Giác giúp cô tìm được chỗ ngồi, cuối cùng kiểm tra đồ đạc của cô một lần, dặn dò: “Đừng khẩn trương, bình tâm làm bài là được, đừng bỏ trống, tận lực viết một chút, biết không?”
“Thương Giác ca ca, em cảm thấy anh tương đối khẩn trương nga.” Phùng Tiếu Tiếu hì hì cười.
“Nghiêm túc xem kỹ đề bài, có vài lão sư thích ở trong đề mục hố người, nhìn thiếu một chữ, yêu cầu liền hoàn toàn tương phản, cho nên không được xem qua.” Thương Giác tiếp tục dặn dò.
Thấy Phùng Tiếu nhìn anh không nói lời nào, Thương Giác hỏi: “Nghe hiểu chưa?”
“Thương Giác ca ca, thiết lập cao lãnh của anh sắp vỡ rồi.” Cô ra dấu anh nhìn xem các học sinh bên cạnh.
Quả nhiên vài người bên cạnh đều mang vẻ mặt tiêu tan mộng ảo, đã nói Thương Giác học bá không thích nói chuyện đâu, đã nói học bá đối với người khác đều lãnh đạm đâu? Người tinh tế dặn dò trước mắt này là ai a? Cái người cận thận giúp người khác xem xét lại đồ dùng này là ai?
Loại cảm giác phụ thân đưa nữ nhi đi thi này, thật sự là học bá Thương Giác trong truyền thuyết sao?
Thương Giác ho khan một tiếng, trên mặt có chút nóng, anh biết mình không nên khẩn trương như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên khảo thí sau một tháng cô liều mạng học tập, tận mắt chứng kiến cô mỗi một ngày tiến bộ, anh tự nhiên liền có chút khẩn trương.
Lý trí nói cho anh biết, cô muốn thi được vị trí trên 100 không phải là vấn đề, nhưng tình cảm lại không ngừng hỏi, nếu cô khẩn trương đâu? Nếu cô nhìn lầm đề thì sao? Nếu vận khí cô không tốt gặp phải đề không biết làm thì thế nào?
Anh trước giờ chưa từng có cảm giác khẩn trương trước khi thi, nhưng hôm nay lại sâu sắc cảm nhận được.
Rất nhiều cảm xúc, cuối cùng hóa thành một câu nói đơn giản: “Thi cử thật tốt, tôi ở bên ngoài chờ em.”
Chủ nhiệm lớp ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Phùng Tiếu, lúc trước Phùng Tiếu muốn vào lớp cô, cô cực lực phản đối, nhất ban là tâm huyết của cô, cô không cho phép có bất kỳ con sâu làm rầu nồi canh nào. Nhưng sau khi nhìn thấy Phùng Tiếu, Phùng Tiếu trong tưởng tượng của cô hoàn toàn bất đồng, cho cô cảm giác vô cùng tốt, trong lòng cô thật thích nữ hài xinh đẹp lại yêu cười này.
Nhưng cô vẫn như cũ không hy vọng Phùng Tiếu ở lại lớp của mình, nhất ban là lớp tương đối hiện thực, chỉ có cường giả chân chính mới có thể ở lại.
Chủ nhiệm lớp tâm tình phức tạp rời khỏi phòng học.
Phùng Tiếu lười biếng ghé vào trên bàn, mấy cuối tuần gần đây, cô mỗi ngày ngủ không đến sáu tiếng đồng hồ, thời gian còn lại cơ bản đều là học tập. Tinh thần lực của cô rất mạnh, không có vấn đề gì, nhưng thân thể này lại có chút ăn không tiêu, hôm nay đi học rất nhiều lần suýt ngủ gật.
Ngày mai thi xong cô nhất định phải nghỉ ngơi cả ngày.
Phùng Tiếu lại ngáp một cái.
Thương Giác xoay người lại: “Thu thập đồ dùng về nhà.”
“Hôm nay về sớm như vậy?”
“Ừ, hôm nay không học.” Anh từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt trắng nõn trơn mềm của cô đã xuất hiện quầng thâm mắt nhàn nhạt, anh nhìn lại thấy không thoải mái.
Thời gian này cô rất nghiêm túc, còn nghiêm hơn so với dự kiến của anh. Không chỉ mỗi ngày theo anh học đến 12 giờ, sau khi trở về phòng lại học môn khác, rất nhiều lần đã hai ba giờ, anh vẫn nhìn thấy phòng cô còn sáng, nghiêm túc khiến người ta thấy đau lòng.
Hôm nay có trận mưa, trên hành lang ẩm ướt, có chút trơn.
Nhìn cô vừa đi vừa ngáp, đôi mắt giống như sắp không mở được ra, đi đường cũng lung lay, Thương Giác không thể không kéo cặp sách cô, phòng ngừa cô không cẩn thận té ngã.
Phùng Tiếu quay đầu nhìn cánh tay trên cặp sách mình: “Thương Giác ca ca, anh thật tốt.”
Cô đem tay anh từ cặp sách kéo ra, Thương Giác nhìn bày tay trống rỗng, đột nhiên có chút không cao hứng.
“Vẫn là em kéo cặp sách anh đi.” Phùng Tiếu nói.
Cô không muốn tự mình đi, mà là muốn Thương Giác kéo cô đi a.
Quá ngây thơ!
Thương Giác lạnh mặt, chịu thương chịu khó kéo phiền toán lớn là cô đi tiếp.
Một đám học sinh nhị ban theo sau lão sư toán học đi ra, vừa vặn nhìn thấy Thương Giác kéo Phùng Tiếu đi tới, ánh mắt Tưởng Mỹ Tiệp giống như là muốn đem cái tay đang kéo Thương Giác của Phùng Tiếu chặt bỏ.
Chu Ứng Chân nhìn bóng dáng hai người, khóe miệng trước sau như một đều mang ý cười ôn nhu: “Đó là Thương đồng học cùng Tiếu Tiếu đồng học đi? Hai người bọn họ tình cảm thật tốt, trước giờ chưa từng thấy Thương đồng học thân cận với người khác thế đâu.”
Tưởng Mỹ Tiệp nắm chặt bàn tay, lại nhẫn hai ngày, rất nhanh Phùng Tiếu sẽ chịu nhục, Thương Giác cũng sẽ nhận ra, loại bình hoa này không hề xứng với anh.
Chu Ứng Chân tầm mắt đảo qua Tưởng Mỹ Tiệp, khóe miệng nhếch một cái.
Hắn gọi hai người lại.
“Lão sư.” Phùng Tiếu buông cặp sách Thương Giác ra, Thương Giác nhìn cô một cái.
Một đám người vừa đi vừa nói, Thương Giác hơn nửa tinh thần vẫn như cũ đặt ở trên người Phùng Tiếu, thấy cô thân hình lung lay, liền lập tức vươn tay giữ chặt cô.
Chu Ứng Chân mỉm cười nhìn hết thảy mọi việc, cảm thán nói: “Tôi còn là lần đầu tiên nhìn thấy Thương đồng học tri kỷ như thế.”
Tưởng Mỹ Tiệp cắn chặt răng, cô ta chờ mong Thương Giác phản bác, nhưng mà anh lại không nói gì, đôi mắt cô ta xoay chuyển, nói: “Ngày mai chính là ngày đầu tiên thi tháng. Phùng Tiếu đồng học, cậu không khẩn trương sao?”
Phùng Tiếu trong lòng chậc một cái, nhiều người như vậy lại cố tình hỏi cô, nhìn như quan tâm, nhưng trên thực tế lại là đang nhắc nhở người khác sự kiện lần trước.
Ánh mắt những người khác nhìn Phùng Tiếu quả nhiên liền trở nên ý vị thâm trường.
Phùng Tiếu quay đầu, bắt chước biểu tình cùng ngữ khí vừa nãy của Tưởng Mỹ Tiệp hỏi: “Ngày mai chính là ngày đầu tiên thi tháng. Thương Giác đồng học, anh không khẩn trương sao?”
Tưởng Mỹ Tiệp biểu tình cứng đờ.
Thương Giác có điểm muốn cười, ngày thường đều là anh bị Phùng Tiếu chọc tức đến đau ngực, hiện giờ người bị chọc tức biến thành người khác, anh lại cảm thấy có chút thú vị, khó trách Từ Thi Hàm cùng Phương Mặc cả ngày cười không khép miệng được.
Anh phối hợp cô: “Vấn đề không ý nghĩa cũng không dinh dưỡng này của em, tôi cự tuyệt trả lời.”
Phùng Tiếu chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô cùng vừa lòng với câu trả lời của Thương Giác, lúc này mới quay đầu hướng Tưởng Mỹ Tiệp sắc mặt đang cực kỳ khó coi, đem câu trả lời Thương Giác nói copy paste lại một lần: “Tưởng đồng học, vấn đề không ý nghĩa cũng không dinh dưỡng này của cậu, tôi cự tuyệt trả lời.”
Chu Ứng Chân thiếu chút nữa cười ra tới, rõ ràng lúc Thương Giác nói Tưởng Mỹ Tiệp đã nghe được, Phùng Tiếu còn nghiêm túc lặp lại một lần, làm Tưởng Mỹ Tiệp càng thêm khó chịu, thật là quá chọc người.
Tưởng Mỹ Tiệp nỗ lực nở một nụ cười, trong lòng lại tràn đầy phẫn nộ cùng không cam lòng.
Ánh mắt các học sinh khác chuyển động quanh ba người, cảm nhận loại lạc thú được ăn dưa ngay tại hiện trường.
Chu Ứng Chân nói: “Thi tháng tuy rằng quan trọng, Tưởng đồng học cũng không cần quá khẩn trương, tâm tình bình thường là được.”
Hắn chuyển hướng Phùng Tiếu: “Tiếu Tiếu đồng học em càng không cần khẩn trương, chỉ cần em không phát huy thất thường, khảo thí không làm khó được em.”
Tất cả mọi người đều lộ ra biểu tình kinh ngạc, ngay cả Phùng cũng vậy.
Từ khi thành tích lúc trước của cô bị tuôn ra, đa số các lão sư đều cố ý vô tình bỏ qua cô.
Bọn họ không kêu cô trả lời câu hỏi, cũng mặc kệ cô làm gì ở trong lớp, quả thực là đem cô như người trong suốt mà đối đãi.
Phùng Tiếu hiểu bọn họ, họ đại khái là không biết nên đối xử với cô như thế nào, liền dứt khoát mặc kệ. Có lẽ bọn họ đều đang đợi khảo thí cuối kỳ, một lần nữa phân ban đem người không hợp cách là cô ném ra ngoài.
Mà trong những lão sư đó, chỉ có duy nhất lão sư toán học vẫn đối xử với cô như cũ, Phùng Tiếu thậm chí còn cảm thấy, vị lão sư này đối với cô còn có vài phần chú ý.
“Lão sư tin tưởng em như vậy?” Phùng Tiếu hỏi.
“Đương nhiên.” Chu Ứng Chân tránh ánh mắt cô, mỉm cười bổ sung, “Các em đều là học sinh của tôi, tôi tin tưởng tất cả mọi người.”
“Lão sư đúng là người tốt.” Phùng Tiếu Tiếu tràn đầy ý cười nhìn Chu Ứng Chân.
Chu Ứng Chân: “……” Người tốt?
“Lão sư, chúng em đi trước.” Thương Giác đột nhiên nắm lấy tay Phùng Tiếu, kéo cô đi ra ngoài, Phùng Tiếu chỉ kịp vẫy tay với người phía sau.
Nhìn bước chân Thương Giác có chút dồn dập, Chu Ứng Chân cười ý vị thâm trường.
————
Thi tháng mọi người đều bị xếp chỗ ngồi, Phùng Tiếu và Thương Giác bị phân ở hai phòng khác nhau, hai người tới phòng thi của Phùng Tiếu trước, Thương Giác giúp cô tìm được chỗ ngồi, cuối cùng kiểm tra đồ đạc của cô một lần, dặn dò: “Đừng khẩn trương, bình tâm làm bài là được, đừng bỏ trống, tận lực viết một chút, biết không?”
“Thương Giác ca ca, em cảm thấy anh tương đối khẩn trương nga.” Phùng Tiếu Tiếu hì hì cười.
“Nghiêm túc xem kỹ đề bài, có vài lão sư thích ở trong đề mục hố người, nhìn thiếu một chữ, yêu cầu liền hoàn toàn tương phản, cho nên không được xem qua.” Thương Giác tiếp tục dặn dò.
Thấy Phùng Tiếu nhìn anh không nói lời nào, Thương Giác hỏi: “Nghe hiểu chưa?”
“Thương Giác ca ca, thiết lập cao lãnh của anh sắp vỡ rồi.” Cô ra dấu anh nhìn xem các học sinh bên cạnh.
Quả nhiên vài người bên cạnh đều mang vẻ mặt tiêu tan mộng ảo, đã nói Thương Giác học bá không thích nói chuyện đâu, đã nói học bá đối với người khác đều lãnh đạm đâu? Người tinh tế dặn dò trước mắt này là ai a? Cái người cận thận giúp người khác xem xét lại đồ dùng này là ai?
Loại cảm giác phụ thân đưa nữ nhi đi thi này, thật sự là học bá Thương Giác trong truyền thuyết sao?
Thương Giác ho khan một tiếng, trên mặt có chút nóng, anh biết mình không nên khẩn trương như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên khảo thí sau một tháng cô liều mạng học tập, tận mắt chứng kiến cô mỗi một ngày tiến bộ, anh tự nhiên liền có chút khẩn trương.
Lý trí nói cho anh biết, cô muốn thi được vị trí trên 100 không phải là vấn đề, nhưng tình cảm lại không ngừng hỏi, nếu cô khẩn trương đâu? Nếu cô nhìn lầm đề thì sao? Nếu vận khí cô không tốt gặp phải đề không biết làm thì thế nào?
Anh trước giờ chưa từng có cảm giác khẩn trương trước khi thi, nhưng hôm nay lại sâu sắc cảm nhận được.
Rất nhiều cảm xúc, cuối cùng hóa thành một câu nói đơn giản: “Thi cử thật tốt, tôi ở bên ngoài chờ em.”
Bình luận truyện