Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP
Chương 69
Chu Ứng Du không có kiên nhẫn xã giao, cho nên chạy đến trên cây lười biếng, hắn vốn là đang nhắm mắt dưỡng thần, lại đột nhiên ngửi được hương vị chocolate thơm ngọt kia, hắn liền mở to mắt, nhìn xuống phía dưới.
Nữ hài mặc một cái váy dài màu trắng, dáng người nhỏ xinh bị bọc kín mít, chỉ lộ ra cần cổ thon dài cùng cánh tay giống như bạch ngọc, bàn tay nhẹ nhàng giữ lấy làn váy, trong tư thái ưu nhã mang theo một tia lười biếng, minh diễm không gì sánh được, trên mặt còn mang ý cười nhàn nhạt.
Thiếu đi vài phần sắc bén và hung ác ngày đó, nhưng cho dù nhìn từ góc độ nào, cô cũng rất đẹp.
Hơi thở mang vị chocolate kia đúng là từ trên người cô truyền đến, Chu Ứng Du theo bản năng liếm môi, áp chế cảm giác hưng phấn trong lòng.
Đang lúc hắn nghiên cứu nên xuất hiện trước mặt cô như thế nào, hảo hảo dọa cô một phen, lại thấy cô nhấc làn váy, lộ ra cổ chân tinh tế, hung hăng đá vào thân cây hắn đang ngồi.
Đại thụ cao ba bốn mét mãnh liệt rung động, lá cây ào ào rơi xuống, Chu Ứng Du rất nhanh ổn định thân hình, bất quá hắn biết là trốn không được, đành phải thuận thế từ trên cây nhảy xuống, ổn định vững chắc đứng ở trước mặt Phùng Tiếu.
Hai người khoảng cách rất gần, gần đến mức Phùng Tiếu có thể cảm nhận rõ ràng hương rượu trên người hắn, mùi hương cùng buổi tối hôm đó giống nhau như đúc, bất quá lần này đã nhạt hơn rất nhiều, hương thuần mà lại ngọt thanh, cô cũng không đến mức vừa ngửi thấy liền say.
Phùng Tiếu liên tục lùi mấy bước về phía sau, cùng hắn kéo ra khoảng cách, trong mắt rõ ràng viết mấy chữ to: Cách xa ta một chút!
“Đại thiếu gia.” Mấy vị đại nhân cùng kêu lên kêu lên, trên mặt đều là kinh ngạc, Hồng Vân Vân còn có chút kinh hoảng, lo lắng hành vi vừa rồi của Phùng Tiếu chọc vị đại thiếu gia luôn tùy tâm sở dục này bất mãn.
“Ân.” Chu Ứng Du đi về phía trước vài bước, Alpha trong hiện trường đều theo bản năng lui lại, tin tức tố trên người Chu Ứng Du quá bá đạo, khoảng cách càng gần áp chế đối với bọn họ lại càng lớn, bọn họ trong tiềm thức đều có chút sợ hắn.
Nhìn mấy Alpha lùi bước, lại nhìn sang Phùng Tiếu, Chu Ứng Du trên mặt hiện lên một mạt ý cười: Còn cãi bướng nói chính mình là Alpha, đến áp chế từ tin tức tố của hắn cũng không cảm giác được, rõ ràng chính là cái giả, hơi thở trên người ngọt như vậy, khẳng định là Omega.
“Lại gặp mặt, Phùng tiểu thư.” Chu Ứng Du cúi xuống nhìn cô, Phùng Tiếu chỉ cao tới cổ hắn, da thịt trắng nõn bị hắn thu hết vào tầm mắt, một mảnh tuyết trắng làm ánh mắt hắn càng thêm thâm trầm.
“Ha hả……” Phùng Tiếu ngoài cười nhưng trong không cười.
Vừa nghe được ba chữ Đại thiếu gia, Phùng Tiếu đã đoán được thân phận của hắn, nhi tử của đại nguyên soái liên minh, ca ca song bào thai của Chu Ứng Chân, vị Alpha trong truyền thuyết kia.
Phùng Tiếu lặng lẽ đánh giá hắn, thân phận cùng nhan sắc như này, Vu Tư có lẽ cũng có khả năng là hắn?
Cảm ứng được ánh mắt thăm dò của cô, Chu Ứng Du tùy ý để cô đánh giá, trên người phát tán tin tức lại dày đặc thêm một ít.
Phùng Hồng Trác cùng các Alpha đều không dấu vết lui lại một ít, một đám đều có chút không thở nổi. Bọn họ trong lòng phát khổ, đại thiếu gia nhà đại nguyên soái này, đúng là càng ngày càng lợi hại, đoán chừng lại thêm một đoạn thời gian nữa, hắn cũng có thể vượt qua đại nguyên soái a.
Ngửi được mùi rượu lại nồng thêm một ít, Phùng Tiếu tiếp tục lùi vài bước, trên mặt có thêm vẻ ghét bỏ.
Sao lại thế này? Người này trộm giấu rượu trên người?
“Đại thiếu gia.” Người hầu Chu gia vội vàng đi ra, “Đại thiếu gia, nguyên soái tìm ngài.”
Chu Ứng Du khẽ gật đầu: “Vậy tôi vào trước, các vị đêm nay chơi vui vẻ.”
Tầm mắt hắn dừng lại trên người Phùng Tiếu, lại thấy cô mặt đầy ghét bỏ, hắn sửng sốt, nghi hoặc bước chân rời đi.
Thẳng đến khi bóng dáng thon dài đi xa, mọi người ở đây mới đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Hồng Vân Vân vỗ vỗ ngực nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc cũng có thể thở dốc.” Tin tức tố trên người Chu Ứng Du quá mức bá đạo, căn bản không phải thứ mà Omega nhu nhược như bọn họ có thể thừa nhận.
Alice lại nghi hoặc hỏi Phùng Tiếu: “Cô quen hắn?”
Những người khác cũng thắc mắc nhìn Phùng Tiếu, cô nhàn nhạt nói: “Không quen biết, mấy ngày hôm trước gặp qua một lần.”
“Vậy cô rất lợi hại, mới gặp một lần đã có thể khiến hắn có ấn tượng.” Alice có chút hâm mộ, “Tôi cùng hắn học cùng nhiều năm như vậy, hắn cũng chưa thèm tiếp đón tôi, ai.”
“Như thế nào? Cô yêu thầm hắn?” Phùng Tiếu thình lình hỏi.
Alice hoảng sợ: “Cô nói bậy gì đó? Tôi là tôn kính cùng ngưỡng mộ, chúng ta đều là Alpha, chỗ nào yêu thầm được a?”
“Ai kêu ngữ khí của cô tiếc nuối cùng mất mát như vậy, bộ dáng như sắp thất tình.” Phùng Tiếu nhún nhún vai, “Tôi chỉ là suy đoán hợp lý.”
Alice hừ một tiếng: “Tôi thích chính là Chu Ứng Chân, tôi biết mục tiêu của cô cũng là hắn, bất quá cô như vậy……” Alice đánh giá cả người Phùng Tiếu, “Tôi khuyên cô vẫn là từ bỏ đi, cô còn chưa cao bằng người ta đâu! Nhanh chóng đổi mục tiêu, tìm một Omega lớn lên lùn một chút, xác suất thành công sẽ cao hơn.”
Một nhà Alice đi vào trước, Phùng Hồng Trác tức đến cả người run rẩy: “Nữ nhi, con nhưng ngàn lần không cần từ bỏ, Chu Ứng Chân khẳng định là của con.”
Phùng Tiếu: “……”
————
Đại sảnh cử hành yến hội bố trí tráng lệ huy hoàng, Phùng Tiếu chỉ là tùy ý nhìn lướt qua, liền nhìn đến bên trong có không ít đồ trang trí giá trị xa xỉ.
Chu Ứng Chân cùng một quản gia đang đứng ở cửa đại sảnh tiếp đón khách mời, vốn đã tuấn mỹ phi phàm, ở dưới sự phụ trợ của quản gia càng là môi hồng răng trắng, vai rộng chân dài, đặc biệt mỹ cảm.
Alice đi ở phía trước vẻ mặt đỏ ửng, hoa si nhìn Chu Ứng Chân, Phùng Tiếu còn nghe được cô ta nhỏ giọng nói chính mình cố lên: “Hảo hảo nỗ lực, mình nhất định có thể cưới được hắn!”
Phùng Tiếu nhịn không được cười ra tới, Alice quay đầu trừng mắt nhìn cô một cái.
Phùng Hồng Trác chỉ vào Chu Ứng Chân: “Nữ nhi, nhìn thấy không? Có phải rất đẹp hay không, có phải rất phù hợp với hình tượng Omega hoàn mỹ trong lòng con hay không? Con nhìn kỹ một chút, có phải có cảm giác đặc đù không?”
Phùng Tiếu hơi cau mày, đặc thù cảm giác đại khái là có, chính là như có như không cảm thấy quen thuộc.
Vì cái gì sẽ có loại cảm giác này đâu? Phùng Tiếu có chút nghi hoặc.
Chu Ứng Chân đột nhiên quay đầu, hướng Phùng Tiếu bình tĩnh nhìn qua, vài giây sau, hắn bỗng nở nụ cười, ánh mắt dưới lớp mắt kính có vài phần ôn nhu.
Ánh mắt hắn không chút nào che dấu, những người khác theo tầm mắt Chu Ứng Chân nhìn qua, ngó qua ngó lại giữa hắn cùng Phùng Tiếu, trong mắt đều là nghi hoặc.
Phùng Tiếu nghe được Hồng Vân Vân phía sau cô phát ra một tiếng hoan hô, cùng với tiếng Alice ở phía trước nghiến răng.
Chu Ứng Chân tựa hồ cảm thấy còn chưa đủ dẫn nhân chú mục, hắn bước nhanh đi đến trước mặt Phùng Tiếu: “Xin chào, anh tên Chu Ứng Chân.”
Phùng Tiếu chậm rì rì cùng hắn bắt tay: “Xin chào, Phùng Tiếu.”
Tay cô bị Chu Ứng Chân nắm lấy, thẳng đến vài giây sau hắn mới chậm rãi buông ra: “Rất vui khi được biết em.”
Ánh mắt Alice đứng bên cạnh nhìn Phùng Tiếu như là muốn phun ra hỏa, Phùng Tiếu mỉm cười nói: “Chu tiên sinh, quản gia của anh hình như là đang tìm anh.”
Chu Ứng Chân gật gật đầu: “Ừ, anh phải quay lại, chút nữa lại đi tìm em.”
Hắn vừa đi khỏi, Phùng Tiếu đã bị vây quanh, Alice cùng mấy nữ Alpha trẻ tuổi bất thiện nhìn cô.
“Các cô nương, đều đang mặc lễ phục, thục nữ chút, ok? Chu Ứng Chân còn đang nhìn chỗ này đâu!” Phùng Tiếu cười như không cười nói.
“Cô chờ đó cho tôi!” Mấy nữ Alpha lần lượt đe dọa rồi mới cam lòng rời đi, Phùng Hồng Trác còn ở phía sau thêm mắm thêm muối, “Nữ nhi, đánh bọn họ! Không cần sợ!”
Phùng Tiếu: “……”
Lúc Phùng gia tiến vào đại sảnh, quản gia vẫn luôn đánh giá Phùng Tiếu, hành vi của Chu Ứng Chân ông đều xem ở trong mắt, đây là lần đầu tiên ông thấy Nhị thiếu gia biểu hiện rõ hảo cảm với người khác như vậy, cho nên thập phần chú ý.
Nhưng lúc ông mở thiệp mời, lại phát hiện bên trên viết chính là hai chữ “Phùng Tiếu”, quản gia càng sửng sốt, Phùng Tiếu không phải là người Đại thiếu gia chỉ tên muốn mời sao?
Giống như có chút không thích hợp?
“Xin hỏi thiệp mời của tôi có cái gì vấn đề sao?” Phùng Tiếu thấy quản gia vẻ mặt rối rắm cầm thiệp mời của mình, liền mở miệng hỏi.
Quản gia cười trừ: “Không có không có, Phùng tiểu thư mời vào.”
Phùng Hồng Trác ở quân bộ là trung tướng, chỗ ngồi bên trong yến hội cũng ở trung gian, Phùng Tiếu vừa vặn ngồi bên cạnh Alice, cô ả trừng mắt nhìn Phùng Tiếu: “Khi nào đánh một trận?”
“Cô muốn đánh như thế nào?”
“Tùy cô, thân thể vật lộn, vũ khí, cơ giáp, chân thật chiến, giả thuyết chiến, tôi đều có thể.” Alice tự hào nói.
“Vậy chờ tôi nghĩ tốt rồi tìm cô đi.”
Bên cạnh lại thò qua mấy nữ Alpha: “Chúng tôi cũng muốn cùng cô đánh một trận.”
“Tôi hẹn trước.” Alice trừng mắt.
Mấy nữ Alpha không phục: “Chúng tôi mặc kệ.”
Phùng Tiếu cười mị mị nói: “Không bằng mấy người đánh trước đi, phân xong thứ tự, xác định xong thì tới tìm tôi.”
Alice ẩn ẩn cảm giác được không thích hợp: “Không được.”
“Bằng không các ngươi là không biết xấu hổ tính toán cùng nhau lên sao? Đối phó với một Alpha chưa thành niên nhỏ yếu vô tội như tôi, các ngươi không biết xấu hổ như vậy sao?” Phùng Tiếu nghiêm túc nhìn bọn họ.
Alpha có một khuyết điểm chung, đều là sĩ diện, mấy nữ Alpha lập tức chịu thua: “Vậy được, chúng ta quyết đấu lấy số thứ tự, về sau lại dựa theo trình tự tìm cô.”
Phùng Tiếu vừa lòng gật gật đầu, cô vừa cầm ly nước định uống, lại gửi thấy hương rượu trái cây nhàn nhạt, cô tiếc nuối buông ly xuống, đang muốn kêu nhân viên phục vụ đổi giúp ly nước trái cây, vừa quay đầu đã thấy Chu Ứng Du đứng trong trung tâm đang nhìn mình.
Mắt hắn thẳng lăng mang đầy tính xâm lược, nhìn phản ứng của mấy người xung quanh hắn, hẳn là đã nhìn chằm chằm cô rất lâu rồi.
Nhìn thấy cô rốt cuộc cũng chú ý tới chính mình, Chu Ứng Du lại hướng cô lộ ra hàm răng trắng tinh, là một nụ cười có chút nguy hiểm.
Phùng Tiếu bình tĩnh quay đầu, còn hơi chút nghiêng người, chỉ chừa cho hắn một cái cái ót, nói với nhân viên phục vụ mang cho cô một ly nước trái cây.
Bên cạnh có nữ Alpha tên Trình Lệ Viện vui sướng khi người gặp họa nói: “Cô hình như khiến cho Chu đại thiếu gia chú ý nha, đại thiếu gia trừng mắt nhìn cô đã lâu, cô về sau tốt nhất nên cẩn thận một chút, lúc trước có không ít người bởi vì quấy rầy nhị thiếu gia, bị đại thiếu gia đánh cho thật thảm, hắn đối với Alpha chưa bao giờ lưu tình, cho dù cô lớn lên giống Omega cũng vô dụng.”
Phùng Tiếu: “…… Thật là cảm ơn cô nhắc nhở.”
“Tôi còn rất chờ mong cô bị Chu đại thiếu gia đánh đâu, nếu như vậy, chúng tôi liền không cần đánh với cô.”
“Cô đúng là rất thành thật.” Phùng Tiếu giả lả nói.
Nữ Alpha tươi cười ngạo nghễ.
Bên kia, thấy Phùng Tiếu thật sự không thèm quay đầu lại, Chu Ứng Du nghiến răng, cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.
“Anh đang nhìn cái gì vậy?” Chu Ứng Chân tùy ý hỏi.
“Không có gì.” Chu Ứng Du nhàn nhạt trả lời.
“Anh cần phải nhớ rõ, anh nếu là yêu đương, nhất định phải nói cho em đầu tiên nha!” Chu Ứng Chân dừng một chút, “Anh hiện tại có thích ai sao?”
Chu Ứng Du cầm chén rượu đứng lên: “Nên đi kính rượu.”
Nhìn bóng dáng Chu Ứng Du, lại không dấu vết liếc Phùng Tiếu một cái, Chu Ứng Chân biểu tình cười như không cười, đi theo cha và anh đi từng bàn kính rượu.
Bữa tiệc kết thúc, mọi người lại đi vào một đại sảnh rộng lớn khác, dàn nhạc ở trung tâm tận tình diễn tấu, có người kết đôi khiêu vũ, có người lại tụ tập cùng nhau trò chuyện vui vẻ, cũng có người lặng lẽ ngồi thưởng thức âm nhạc.
Phùng Tiếu đứng trước đống rượu bồi hồi, tìm hồi lâu, cũng không tìm được loại rượu có mùi hương như trên người Chu Ứng Du.
Rượu kia tuy rằng nùng liệt, nhưng cô lại khá thích, vốn định tìm để rèn luyện tửu lượng, lại căn bản tìm không thấy, đến tương tự cũng không có.
Cô đành phải hỏi nhân viên phục vụ: “Tất cả loại rượu hôm nay đều ở chỗ này sao?”
“Đúng vậy tiểu thư, đều ở chỗ này, bên này là rượu có nồng độ thấp, bên kia là nồng độ cao.”
“Cậu nhìn kỹ lại xem, không có bỏ sót sao?”
Nhân viên phục vụ mỉm cười lắc đầu: “Không có bỏ sót.”
“Em không phải không uống sao? Sao lại muốn tìm rượu?” Thân ảnh cao lớn Chu Ứng Du xuất hiện ở phía sau Phùng Tiếu, hắn vẫy vẫy tay, nhân viên phục vụ cung kính rời đi.
“Sao anh lại biết tôi không uống rượu?”
Chu Ứng Du hừ cười: “Vừa rồi không biết là ai, thời điểm chúng tôi kính rượu đều trộm uống nước sôi để nguội.”
Hắn vừa tới gần, Phùng Tiếu lại ngửi được hương rượu độc đáo kia, cô nghiêng đầu nhìn hắn, nhịn không được hướng lại gần một chút.
Càng lại gần, hương rượu lại càng rõ ràng, cho dù hôm nay hắn uống không ít, trên người hỗn tạp nhiều loại rượu khác nhau, nhưng cô vẫn ngửi được mùi hương đặc trưng đó, nùng liệt thuần hậu, bá đạo cao ngạo, rất dễ ngửi.
“Anh có phải trộm uống loại rượu khác không có ở đây hay không?” Phùng Tiếu tò mò hỏi.
Chu Ứng Du biểu tình cổ quái nhìn cô, lúc trước uống rất nhiều rượu hắn cũng không có cảm giác, hiện giờ cô chỉ là tới gần một chút, hắn liền cảm thấy máu cả người bắt đầu sôi trào.
Nữ hài mặc một cái váy dài màu trắng, dáng người nhỏ xinh bị bọc kín mít, chỉ lộ ra cần cổ thon dài cùng cánh tay giống như bạch ngọc, bàn tay nhẹ nhàng giữ lấy làn váy, trong tư thái ưu nhã mang theo một tia lười biếng, minh diễm không gì sánh được, trên mặt còn mang ý cười nhàn nhạt.
Thiếu đi vài phần sắc bén và hung ác ngày đó, nhưng cho dù nhìn từ góc độ nào, cô cũng rất đẹp.
Hơi thở mang vị chocolate kia đúng là từ trên người cô truyền đến, Chu Ứng Du theo bản năng liếm môi, áp chế cảm giác hưng phấn trong lòng.
Đang lúc hắn nghiên cứu nên xuất hiện trước mặt cô như thế nào, hảo hảo dọa cô một phen, lại thấy cô nhấc làn váy, lộ ra cổ chân tinh tế, hung hăng đá vào thân cây hắn đang ngồi.
Đại thụ cao ba bốn mét mãnh liệt rung động, lá cây ào ào rơi xuống, Chu Ứng Du rất nhanh ổn định thân hình, bất quá hắn biết là trốn không được, đành phải thuận thế từ trên cây nhảy xuống, ổn định vững chắc đứng ở trước mặt Phùng Tiếu.
Hai người khoảng cách rất gần, gần đến mức Phùng Tiếu có thể cảm nhận rõ ràng hương rượu trên người hắn, mùi hương cùng buổi tối hôm đó giống nhau như đúc, bất quá lần này đã nhạt hơn rất nhiều, hương thuần mà lại ngọt thanh, cô cũng không đến mức vừa ngửi thấy liền say.
Phùng Tiếu liên tục lùi mấy bước về phía sau, cùng hắn kéo ra khoảng cách, trong mắt rõ ràng viết mấy chữ to: Cách xa ta một chút!
“Đại thiếu gia.” Mấy vị đại nhân cùng kêu lên kêu lên, trên mặt đều là kinh ngạc, Hồng Vân Vân còn có chút kinh hoảng, lo lắng hành vi vừa rồi của Phùng Tiếu chọc vị đại thiếu gia luôn tùy tâm sở dục này bất mãn.
“Ân.” Chu Ứng Du đi về phía trước vài bước, Alpha trong hiện trường đều theo bản năng lui lại, tin tức tố trên người Chu Ứng Du quá bá đạo, khoảng cách càng gần áp chế đối với bọn họ lại càng lớn, bọn họ trong tiềm thức đều có chút sợ hắn.
Nhìn mấy Alpha lùi bước, lại nhìn sang Phùng Tiếu, Chu Ứng Du trên mặt hiện lên một mạt ý cười: Còn cãi bướng nói chính mình là Alpha, đến áp chế từ tin tức tố của hắn cũng không cảm giác được, rõ ràng chính là cái giả, hơi thở trên người ngọt như vậy, khẳng định là Omega.
“Lại gặp mặt, Phùng tiểu thư.” Chu Ứng Du cúi xuống nhìn cô, Phùng Tiếu chỉ cao tới cổ hắn, da thịt trắng nõn bị hắn thu hết vào tầm mắt, một mảnh tuyết trắng làm ánh mắt hắn càng thêm thâm trầm.
“Ha hả……” Phùng Tiếu ngoài cười nhưng trong không cười.
Vừa nghe được ba chữ Đại thiếu gia, Phùng Tiếu đã đoán được thân phận của hắn, nhi tử của đại nguyên soái liên minh, ca ca song bào thai của Chu Ứng Chân, vị Alpha trong truyền thuyết kia.
Phùng Tiếu lặng lẽ đánh giá hắn, thân phận cùng nhan sắc như này, Vu Tư có lẽ cũng có khả năng là hắn?
Cảm ứng được ánh mắt thăm dò của cô, Chu Ứng Du tùy ý để cô đánh giá, trên người phát tán tin tức lại dày đặc thêm một ít.
Phùng Hồng Trác cùng các Alpha đều không dấu vết lui lại một ít, một đám đều có chút không thở nổi. Bọn họ trong lòng phát khổ, đại thiếu gia nhà đại nguyên soái này, đúng là càng ngày càng lợi hại, đoán chừng lại thêm một đoạn thời gian nữa, hắn cũng có thể vượt qua đại nguyên soái a.
Ngửi được mùi rượu lại nồng thêm một ít, Phùng Tiếu tiếp tục lùi vài bước, trên mặt có thêm vẻ ghét bỏ.
Sao lại thế này? Người này trộm giấu rượu trên người?
“Đại thiếu gia.” Người hầu Chu gia vội vàng đi ra, “Đại thiếu gia, nguyên soái tìm ngài.”
Chu Ứng Du khẽ gật đầu: “Vậy tôi vào trước, các vị đêm nay chơi vui vẻ.”
Tầm mắt hắn dừng lại trên người Phùng Tiếu, lại thấy cô mặt đầy ghét bỏ, hắn sửng sốt, nghi hoặc bước chân rời đi.
Thẳng đến khi bóng dáng thon dài đi xa, mọi người ở đây mới đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Hồng Vân Vân vỗ vỗ ngực nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc cũng có thể thở dốc.” Tin tức tố trên người Chu Ứng Du quá mức bá đạo, căn bản không phải thứ mà Omega nhu nhược như bọn họ có thể thừa nhận.
Alice lại nghi hoặc hỏi Phùng Tiếu: “Cô quen hắn?”
Những người khác cũng thắc mắc nhìn Phùng Tiếu, cô nhàn nhạt nói: “Không quen biết, mấy ngày hôm trước gặp qua một lần.”
“Vậy cô rất lợi hại, mới gặp một lần đã có thể khiến hắn có ấn tượng.” Alice có chút hâm mộ, “Tôi cùng hắn học cùng nhiều năm như vậy, hắn cũng chưa thèm tiếp đón tôi, ai.”
“Như thế nào? Cô yêu thầm hắn?” Phùng Tiếu thình lình hỏi.
Alice hoảng sợ: “Cô nói bậy gì đó? Tôi là tôn kính cùng ngưỡng mộ, chúng ta đều là Alpha, chỗ nào yêu thầm được a?”
“Ai kêu ngữ khí của cô tiếc nuối cùng mất mát như vậy, bộ dáng như sắp thất tình.” Phùng Tiếu nhún nhún vai, “Tôi chỉ là suy đoán hợp lý.”
Alice hừ một tiếng: “Tôi thích chính là Chu Ứng Chân, tôi biết mục tiêu của cô cũng là hắn, bất quá cô như vậy……” Alice đánh giá cả người Phùng Tiếu, “Tôi khuyên cô vẫn là từ bỏ đi, cô còn chưa cao bằng người ta đâu! Nhanh chóng đổi mục tiêu, tìm một Omega lớn lên lùn một chút, xác suất thành công sẽ cao hơn.”
Một nhà Alice đi vào trước, Phùng Hồng Trác tức đến cả người run rẩy: “Nữ nhi, con nhưng ngàn lần không cần từ bỏ, Chu Ứng Chân khẳng định là của con.”
Phùng Tiếu: “……”
————
Đại sảnh cử hành yến hội bố trí tráng lệ huy hoàng, Phùng Tiếu chỉ là tùy ý nhìn lướt qua, liền nhìn đến bên trong có không ít đồ trang trí giá trị xa xỉ.
Chu Ứng Chân cùng một quản gia đang đứng ở cửa đại sảnh tiếp đón khách mời, vốn đã tuấn mỹ phi phàm, ở dưới sự phụ trợ của quản gia càng là môi hồng răng trắng, vai rộng chân dài, đặc biệt mỹ cảm.
Alice đi ở phía trước vẻ mặt đỏ ửng, hoa si nhìn Chu Ứng Chân, Phùng Tiếu còn nghe được cô ta nhỏ giọng nói chính mình cố lên: “Hảo hảo nỗ lực, mình nhất định có thể cưới được hắn!”
Phùng Tiếu nhịn không được cười ra tới, Alice quay đầu trừng mắt nhìn cô một cái.
Phùng Hồng Trác chỉ vào Chu Ứng Chân: “Nữ nhi, nhìn thấy không? Có phải rất đẹp hay không, có phải rất phù hợp với hình tượng Omega hoàn mỹ trong lòng con hay không? Con nhìn kỹ một chút, có phải có cảm giác đặc đù không?”
Phùng Tiếu hơi cau mày, đặc thù cảm giác đại khái là có, chính là như có như không cảm thấy quen thuộc.
Vì cái gì sẽ có loại cảm giác này đâu? Phùng Tiếu có chút nghi hoặc.
Chu Ứng Chân đột nhiên quay đầu, hướng Phùng Tiếu bình tĩnh nhìn qua, vài giây sau, hắn bỗng nở nụ cười, ánh mắt dưới lớp mắt kính có vài phần ôn nhu.
Ánh mắt hắn không chút nào che dấu, những người khác theo tầm mắt Chu Ứng Chân nhìn qua, ngó qua ngó lại giữa hắn cùng Phùng Tiếu, trong mắt đều là nghi hoặc.
Phùng Tiếu nghe được Hồng Vân Vân phía sau cô phát ra một tiếng hoan hô, cùng với tiếng Alice ở phía trước nghiến răng.
Chu Ứng Chân tựa hồ cảm thấy còn chưa đủ dẫn nhân chú mục, hắn bước nhanh đi đến trước mặt Phùng Tiếu: “Xin chào, anh tên Chu Ứng Chân.”
Phùng Tiếu chậm rì rì cùng hắn bắt tay: “Xin chào, Phùng Tiếu.”
Tay cô bị Chu Ứng Chân nắm lấy, thẳng đến vài giây sau hắn mới chậm rãi buông ra: “Rất vui khi được biết em.”
Ánh mắt Alice đứng bên cạnh nhìn Phùng Tiếu như là muốn phun ra hỏa, Phùng Tiếu mỉm cười nói: “Chu tiên sinh, quản gia của anh hình như là đang tìm anh.”
Chu Ứng Chân gật gật đầu: “Ừ, anh phải quay lại, chút nữa lại đi tìm em.”
Hắn vừa đi khỏi, Phùng Tiếu đã bị vây quanh, Alice cùng mấy nữ Alpha trẻ tuổi bất thiện nhìn cô.
“Các cô nương, đều đang mặc lễ phục, thục nữ chút, ok? Chu Ứng Chân còn đang nhìn chỗ này đâu!” Phùng Tiếu cười như không cười nói.
“Cô chờ đó cho tôi!” Mấy nữ Alpha lần lượt đe dọa rồi mới cam lòng rời đi, Phùng Hồng Trác còn ở phía sau thêm mắm thêm muối, “Nữ nhi, đánh bọn họ! Không cần sợ!”
Phùng Tiếu: “……”
Lúc Phùng gia tiến vào đại sảnh, quản gia vẫn luôn đánh giá Phùng Tiếu, hành vi của Chu Ứng Chân ông đều xem ở trong mắt, đây là lần đầu tiên ông thấy Nhị thiếu gia biểu hiện rõ hảo cảm với người khác như vậy, cho nên thập phần chú ý.
Nhưng lúc ông mở thiệp mời, lại phát hiện bên trên viết chính là hai chữ “Phùng Tiếu”, quản gia càng sửng sốt, Phùng Tiếu không phải là người Đại thiếu gia chỉ tên muốn mời sao?
Giống như có chút không thích hợp?
“Xin hỏi thiệp mời của tôi có cái gì vấn đề sao?” Phùng Tiếu thấy quản gia vẻ mặt rối rắm cầm thiệp mời của mình, liền mở miệng hỏi.
Quản gia cười trừ: “Không có không có, Phùng tiểu thư mời vào.”
Phùng Hồng Trác ở quân bộ là trung tướng, chỗ ngồi bên trong yến hội cũng ở trung gian, Phùng Tiếu vừa vặn ngồi bên cạnh Alice, cô ả trừng mắt nhìn Phùng Tiếu: “Khi nào đánh một trận?”
“Cô muốn đánh như thế nào?”
“Tùy cô, thân thể vật lộn, vũ khí, cơ giáp, chân thật chiến, giả thuyết chiến, tôi đều có thể.” Alice tự hào nói.
“Vậy chờ tôi nghĩ tốt rồi tìm cô đi.”
Bên cạnh lại thò qua mấy nữ Alpha: “Chúng tôi cũng muốn cùng cô đánh một trận.”
“Tôi hẹn trước.” Alice trừng mắt.
Mấy nữ Alpha không phục: “Chúng tôi mặc kệ.”
Phùng Tiếu cười mị mị nói: “Không bằng mấy người đánh trước đi, phân xong thứ tự, xác định xong thì tới tìm tôi.”
Alice ẩn ẩn cảm giác được không thích hợp: “Không được.”
“Bằng không các ngươi là không biết xấu hổ tính toán cùng nhau lên sao? Đối phó với một Alpha chưa thành niên nhỏ yếu vô tội như tôi, các ngươi không biết xấu hổ như vậy sao?” Phùng Tiếu nghiêm túc nhìn bọn họ.
Alpha có một khuyết điểm chung, đều là sĩ diện, mấy nữ Alpha lập tức chịu thua: “Vậy được, chúng ta quyết đấu lấy số thứ tự, về sau lại dựa theo trình tự tìm cô.”
Phùng Tiếu vừa lòng gật gật đầu, cô vừa cầm ly nước định uống, lại gửi thấy hương rượu trái cây nhàn nhạt, cô tiếc nuối buông ly xuống, đang muốn kêu nhân viên phục vụ đổi giúp ly nước trái cây, vừa quay đầu đã thấy Chu Ứng Du đứng trong trung tâm đang nhìn mình.
Mắt hắn thẳng lăng mang đầy tính xâm lược, nhìn phản ứng của mấy người xung quanh hắn, hẳn là đã nhìn chằm chằm cô rất lâu rồi.
Nhìn thấy cô rốt cuộc cũng chú ý tới chính mình, Chu Ứng Du lại hướng cô lộ ra hàm răng trắng tinh, là một nụ cười có chút nguy hiểm.
Phùng Tiếu bình tĩnh quay đầu, còn hơi chút nghiêng người, chỉ chừa cho hắn một cái cái ót, nói với nhân viên phục vụ mang cho cô một ly nước trái cây.
Bên cạnh có nữ Alpha tên Trình Lệ Viện vui sướng khi người gặp họa nói: “Cô hình như khiến cho Chu đại thiếu gia chú ý nha, đại thiếu gia trừng mắt nhìn cô đã lâu, cô về sau tốt nhất nên cẩn thận một chút, lúc trước có không ít người bởi vì quấy rầy nhị thiếu gia, bị đại thiếu gia đánh cho thật thảm, hắn đối với Alpha chưa bao giờ lưu tình, cho dù cô lớn lên giống Omega cũng vô dụng.”
Phùng Tiếu: “…… Thật là cảm ơn cô nhắc nhở.”
“Tôi còn rất chờ mong cô bị Chu đại thiếu gia đánh đâu, nếu như vậy, chúng tôi liền không cần đánh với cô.”
“Cô đúng là rất thành thật.” Phùng Tiếu giả lả nói.
Nữ Alpha tươi cười ngạo nghễ.
Bên kia, thấy Phùng Tiếu thật sự không thèm quay đầu lại, Chu Ứng Du nghiến răng, cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.
“Anh đang nhìn cái gì vậy?” Chu Ứng Chân tùy ý hỏi.
“Không có gì.” Chu Ứng Du nhàn nhạt trả lời.
“Anh cần phải nhớ rõ, anh nếu là yêu đương, nhất định phải nói cho em đầu tiên nha!” Chu Ứng Chân dừng một chút, “Anh hiện tại có thích ai sao?”
Chu Ứng Du cầm chén rượu đứng lên: “Nên đi kính rượu.”
Nhìn bóng dáng Chu Ứng Du, lại không dấu vết liếc Phùng Tiếu một cái, Chu Ứng Chân biểu tình cười như không cười, đi theo cha và anh đi từng bàn kính rượu.
Bữa tiệc kết thúc, mọi người lại đi vào một đại sảnh rộng lớn khác, dàn nhạc ở trung tâm tận tình diễn tấu, có người kết đôi khiêu vũ, có người lại tụ tập cùng nhau trò chuyện vui vẻ, cũng có người lặng lẽ ngồi thưởng thức âm nhạc.
Phùng Tiếu đứng trước đống rượu bồi hồi, tìm hồi lâu, cũng không tìm được loại rượu có mùi hương như trên người Chu Ứng Du.
Rượu kia tuy rằng nùng liệt, nhưng cô lại khá thích, vốn định tìm để rèn luyện tửu lượng, lại căn bản tìm không thấy, đến tương tự cũng không có.
Cô đành phải hỏi nhân viên phục vụ: “Tất cả loại rượu hôm nay đều ở chỗ này sao?”
“Đúng vậy tiểu thư, đều ở chỗ này, bên này là rượu có nồng độ thấp, bên kia là nồng độ cao.”
“Cậu nhìn kỹ lại xem, không có bỏ sót sao?”
Nhân viên phục vụ mỉm cười lắc đầu: “Không có bỏ sót.”
“Em không phải không uống sao? Sao lại muốn tìm rượu?” Thân ảnh cao lớn Chu Ứng Du xuất hiện ở phía sau Phùng Tiếu, hắn vẫy vẫy tay, nhân viên phục vụ cung kính rời đi.
“Sao anh lại biết tôi không uống rượu?”
Chu Ứng Du hừ cười: “Vừa rồi không biết là ai, thời điểm chúng tôi kính rượu đều trộm uống nước sôi để nguội.”
Hắn vừa tới gần, Phùng Tiếu lại ngửi được hương rượu độc đáo kia, cô nghiêng đầu nhìn hắn, nhịn không được hướng lại gần một chút.
Càng lại gần, hương rượu lại càng rõ ràng, cho dù hôm nay hắn uống không ít, trên người hỗn tạp nhiều loại rượu khác nhau, nhưng cô vẫn ngửi được mùi hương đặc trưng đó, nùng liệt thuần hậu, bá đạo cao ngạo, rất dễ ngửi.
“Anh có phải trộm uống loại rượu khác không có ở đây hay không?” Phùng Tiếu tò mò hỏi.
Chu Ứng Du biểu tình cổ quái nhìn cô, lúc trước uống rất nhiều rượu hắn cũng không có cảm giác, hiện giờ cô chỉ là tới gần một chút, hắn liền cảm thấy máu cả người bắt đầu sôi trào.
Bình luận truyện