Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 76: Theo dõi



Sau khi ra khỏi cửa hàng thời trang mọi người cũng không còn tâm tư dạo phố nữa, dứt khoát tìm một quán cà phê gần đó ăn ý ngồi xuống rút di động ra lướt Weibo!

Bách Nam nhìn động tác thành thạo lưu loát của hội phú bà, đen mặt, "Các dì cũng chơi Weibo rồi ạ?"

"Ừ ừ, khá vui đấy, vui hơn bên WeChat, ái da, dì còn định gỡ luôn app WeChat ra khỏi máy cơ, cả ngày toàn quảng cáo với súp gà, nhìn phiền muốn chết, Weibo thú vị hơn." Bà Cát nói mà không buồn ngẩng đầu.

Bà Tô chưa đến mức mê mẩn như các phu nhân còn lại, nghe vậy mỉm cười buông di động, rút từ trong túi xách ra một cuốn photobook cẩn thận lật cho cậu xem, "Nam Nam, con xem nè, đây là phúc lợi phát miễn phí trong fanclub của con đó, chỉ cần cung cấp một tấm ảnh mới là được tặng rồi, trong photobook này toàn bộ đều là ảnh chụp và tin tức về con, ảnh tốt nghiệp đại học cũng có luôn."

"Ủa, cuốn của chị sao lại khác cuốn của tôi nhỉ." Bà Tưởng rút cuốn sách của mình ra đặt lên bàn, "Nhìn này, của tôi là ảnh nhận bằng tốt nghiệp trung học của Nam Nam, tuy là chụp hơi mờ..."

"Trung học?" Bà Cát vội ngẩng đầu lên buông điện thoại, kéo sách về lật lật, "Úi, Nam Nam thời học trung học mặt búng ra sữa quá, đúng là mập mạp chút vẫn tốt hơn, con xem, mập mới có phúc khí... Ủa không đúng, vì sao các chị đều có photobook mà tôi không có? Tôi cũng có ảnh của Nam Nam mà."

Bà Tưởng thu quyển sách về nhét lại vào túi, cầm di động kéo group kín ra cho bà Cát xem, "Chắc chị vào sai group rồi, phải vào mấy group lớn như này mới có cơ, tôi vào group này này."

"Còn tôi ở group khác, cô bé chủ group bên đó thân với tôi lắm." Ánh mắt bà Tô không giấu được đắc ý, cũng cất sách của mình đi, "Mấy cô bé trong group đều nhiệt tình, còn nói chờ gom đủ tài nguyên sẽ tặng tôi quyển mới đấy."

Bà Cát vội chụp tay bà Tô lại, "Mau kéo tôi vào với, ảnh Nam Nam tôi có mà, đợt làm lễ bái sư chụp nhiều lắm, đúng rồi, cả hình kết hôn nữa, có lưu lại hết này."

"Nhìn bộ dạng sốt ruột của chị kìa." Bà Tô gỡ tay bà Cát xuống, cầm di động lên, "Chờ chút nhé, để tôi kêu cô nhóc kia mời chị vào nhóm, chuẩn bị ảnh chụp đi."

"Không thành vấn đề!"

Bách Nam nghe các dì nói chuyện qua lại, mồ hôi lạnh sau lưng tuôn ào ào, "Các dì ơi, chuyện này..."

Hội phú bà ngẩng đầu nhìn cậu, cười tủm tỉm, "Chuyện gì vậy con?"

Bà Tô: "Đúng rồi, Nam Nam nhớ ghé nhà dì lấy đá nhé, để dì lấy luôn mấy cục sư phụ con lén giấu đưa cho con."

Bà Cát: "Nói một hồi mới nhớ, Nam Nam cũng bớt thời gian sang nhà dì một chuyến đi, để dì lén trộm cục đá Tiểu Ngọc nói muốn ở chỗ lão Cát đưa cho con cầm về."

Bà Tưởng: "Chỗ dì không có ngọc thạch, nhưng dì có thể đi thúc giục lão Tưởng nhà dì làm quần áo cho con trước. Đúng rồi, Nam Nam có thích may quần áo không? Để dì lấy bản thiết kế chỗ lão ấy cho con xem, về mà may quần áo búp bê."

Các dì đồng thanh, "Nam Nam, vừa rồi con định nói gì vậy?"

Bách Nam dịch người ra sau một chút, giật giật khóe miệng cúi đầu uống cà phê, "Không, không có gì... Các dì vui là được ạ."

Các quý bà hài lòng nhìn cậu đầy từ ái, mỉm cười, "Ngoan lắm."

"......"

Ban Ngọc trốn ở bàn bên cạnh, cách một cái kệ đựng đồ trang trí cố gắng căng tai nghe bên kia nói chuyện, nóng nảy, "Trần Trạch, Nam Nam đang uống cái gì thế? Cà phê hay sữa bò?"

Trần Trạch mặt vô cảm nhìn hắn, quyết định không thèm xấu hổ nữa, trả lời, "Cà phê."

Ban Ngọc quay đầu lại trừng mắt, "Chú chưa nhìn đã nói là cà phê, đối phó tôi quá đấy!"

"Không phải tôi nói đại đâu." Ông ta thở dài, trong lòng tự thắp hương cho thể diện của chính mình, "Lúc các vị phu nhân order tôi đi ngang qua nghe thấy hết, toàn bộ đều là cà phê, không có sữa."

Ban Ngọc nghe vậy càng sốt ruột cúi đầu cào sô pha, "Như thế làm sao được... Từ hôm qua đến giờ Nam Nam chỉ ăn có một bát mì, uống cà phê sẽ hại dạ dày! Hại dạ dày! Phải uống sữa bò!"

"Cậu mắng tôi cũng vô dụng." Trần Trạch nhún vai rung chuông gọi phục vụ, rút ra một số tiền boa hào phóng, nói, "Cậu chủ nhà tôi muốn tặng người mình thích một bất ngờ nhỏ, nghe nói sữa đại diện cho tình yêu thuần khiết, ừm, nói thế này hơi xấu hổ, nhưng cô có thể giúp chúng tôi tặng một ly sữa cho bàn bên kia không? Tốt nhất là không nói ai tặng, cậu chủ tôi khá ngượng ngùng."

Cô gái phục vụ nhìn tờ bạc màu hồng đẹp đẽ, lại nhìn Ban Ngọc dung mạo mỹ miều, nhe răng cười, "Không thành vấn đề! Tôi có thể nói là hoạt động khuyến mãi của cửa hàng được không? Nhưng vì sao lại phải nặc danh, như thế thì lời tỏ tình của ngài đây làm sao truyền đạt đến đối phương được."

Trần Trạch ưu sầu thở dài, vẻ mặt bi thương, "Là như thế này, đối tượng cậu chủ nhà tôi thích là một cậu con trai, cậu ấy... đối phương... Haiz, yên lặng tặng vẫn hơn, không nên cho đối phương biết... Cảm ơn cô đã có lòng nhắc nhở."

Ban Ngọc trừng mắt không thể tin được —— Trời đất, Trần Trạch điên rồi sao?

Cô phục vụ bị kịch bản ngược tâm của ông ta đả động, nghiêng đầu nhìn Ban Ngọc thương hại, thấp giọng đáp, "Tôi hiểu rồi... Anh đẹp trai này, bây giờ hôn nhân đồng tính đã hợp pháp rồi, anh không cần băn khoăn nhiều như thế... Tóm lại, chúc anh sớm ngày được như ý nguyện." Nói xong chấm chấm khóe mắt, thở dài rời đi.

Tình yêu thầm kín này sao mà đáng thương quá... Ai dà...

"Cô ta bị làm sao thế..." Ban Ngọc xoa xoa cánh tay, thì thầm, "Ánh mắt thật đáng sợ... Cả chú nữa... sữa đại diện cho tình yêu thuần khiết hồi nào?"

Trần Trạch nhanh chóng khôi phục gương mặt vô cảm, nhàn nhạt nói, "Tôi nói bừa đấy, thôi, ít nhất bây giờ cậu Nam có sữa uống rồi."

Ban Ngọc: "......"

Sữa bò được đặt lên bàn, Bách Nam nghi hoặc hỏi, "Xin lỗi, chúng tôi không gọi món này."

"Đây là quà khuyến mãi của bổn tiệm ạ." Cô gái phục vụ mỉm cười, giọng nói dịu dàng tràn ngập lòng quan tâm của người mẹ, "Sữa bò tựa như tình yêu thuần khiết... Xin cậu nhất định phải uống hết, ừm, đừng để ý đến ánh mắt thế tục, người tốt vẫn đang chờ đợi cậu."

"... Cảm ơn."

Phục vụ hài lòng rời đi, ngang qua bàn của Ban Ngọc còn lén làm dấu OK.

"Thấy không, người ta có sữa uống rồi." Trần Trạch xắn một miếng bánh kem cho vào miệng, mặt vẫn không biểu cảm ưu nhã nhai nhai.

Ban Ngọc thu hồi ánh mắt nhìn trộm bàn cách vách, yên lặng dịch ra sau, "Trần Trạch, chú đừng ăn bánh kem có được không, mặt chú với trái dâu tây không hề liên quan chút nào luôn á... Còn nữa, bánh này là tôi chuẩn bị gói về cho Nam Nam ăn vặt mà..."

"......" Đm, muốn nhảy việc quá!

Khúc Văn Hân rốt cuộc đã ngoi lên khỏi đại dương internet, thở ra một hơi bưng cà phê uống, nghi hoặc, "Nam Nam, ly sữa trước mặt con là chuyện gì thế? Bên trên còn vẽ cả trái tim thế kia?"

"Trái tim?" Bách Nam xoay ly nhìn thử, sờ sờ lên thành ly, đen mặt, "Hình như là vẽ bằng bút marker, chắc người ta rửa không sạch thôi ạ."

"Vậy con đừng uống, cẩn thận đau bụng." Khúc Văn Hân vội lấy ly sữa đi, nhíu mày lẩm bẩm, "Chất lượng quán này tệ quá, đến ly tách cũng rửa không sạch, mẹ phải đi đánh giá mới được."

Bách Nam bật cười, "Thôi không sao ạ, sữa này là người ta tặng, con cũng không định uống, có lẽ chỉ là sơ ý một chút thôi. Lát nữa tính tiền chúng ta góp ý cho bọn họ, cùng lắm thì sau này mình không vào đây uống cà phê nữa."

"Vậy được rồi." Khúc Văn Hân gật đầu, lại cầm di động lên, "Nam Nam, con nghỉ ngơi đi, chờ mẹ xé xác nhỏ anti này xong... Đúng rồi, mẹ mua vé xem phim nhé, chút nữa chúng ta đi xem phim."

"...Dạ, con cũng không vội."

"Ừ, ngoan."

Ban Ngọc cắn ngón tay, "Trần Trạch, không có tác dụng, Nam Nam không uống!"

"Năm cậu tám tuổi đã bị ông chủ và thầy Cát phê bình rồi, không được cắn móng tay." Trần Trạch lấy điện thoại ra uy hiếp, "Tôi nghĩ hai người đó sẽ rất vui được giáo dục cậu một lần nữa."

"Đồ gián điệp! Đồ phản bội!" Ban Ngọc căm giận.

"Tôi gọi nhé."

Ban Ngọc tức tốc thả tay xuống, la lên, "Không cho gọi! Chú, chú ăn bánh kem đi..."

Khúc Văn Hân nghi hoặc nghiêng đầu nhìn quanh bốn phía, "Kỳ lạ, vì sao mẹ cứ có cảm giác nghe được tiếng Tiểu Ngọc ở đâu..."

"Chắc mẹ nghe nhầm rồi." Bách Nam mỉm cười nhấc cà phê lên chậm rãi uống, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Tiểu Ngọc đang coi nhà kia mà."

"Cũng đúng, có lẽ mẹ nghe nhầm." Khúc Văn Hân cúi đầu tiếp tục cuộc chiến một mất một còn trên mạng.

Trên cửa sổ thủy tinh được chùi đến sáng bóng hiện ra bóng dáng rõ ràng của một thanh niên xinh đẹp mặc đường trang màu trắng, Bách Nam nheo mắt nhìn vẻ mặt căng thẳng nôn nóng mơ hồ trên kính, ánh mắt lộ ra một tia ý cười.

Mặc một cây đồ trắng chơi trò bám đuôi, ánh mắt theo dõi còn lồ lộ như vậy, chỉ số thông minh của người này... hết thuốc chữa rồi.

Vào rạp chiếu bóng, Bách Nam ngồi vào ghế lập tức chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng, ngẫm nghĩ, gửi một tin nhắn cho Ban Ngọc.

[ Bách Nam: Có đang ngoan ngoãn giữ nhà không? ]

Một phút sau.

[ Tiểu Ngọc: Không được uống cà phê! Không được uống nước ngọt có ga! Phải uống sữa! Chú ý giữ ấm, mệt thì phải nghỉ ngơi! Không cần cố giữ tỉnh táo, xem phim ngủ quên cũng được! Cứ việc ngủ! ]

[ Bách Nam: Vì sao anh biết em chuẩn bị xem phim? ]

Năm phút sau, quảng cáo và nhắc nhở trước khi vào phim kết thúc, phim bắt đầu chiếu cậu mới nhận được tin nhắn trả lời của Ban Ngọc.

[ Tiểu Ngọc: Thì anh đoán... Nam Nam, em phải ngoan. ]

Bách Nam khẽ bật cười, thu di động lại đeo kính 3D lên mắt, thoải mái dựa lưng vào ghế ngồi tập trung xem phim.

Trong góc rạp chiếu, Ban Ngọc buồn bực thả điện thoại xuống, trừng Trần Trạch, "Đây là lần đầu tiên tôi với Nam Nam cùng đi xem phim... Vì sao người ngồi bên cạnh tôi lại là chú!"

"Không." Trần Trạch lắc đầu, cũng đeo mắt kính lên, "Cậu và cậu Nam không đi cùng nhau, cậu chỉ đi theo dõi người ta thôi."

"... Hừ!"

Nội dung bộ phim rất xuất sắc, có điều lực chú ý của Khúc Văn Hân lúc này hoàn toàn đặt hết vào điện thoại.

[ Antifan: Chuyện Bách Nam bị nhà họ Bách đuổi đi, những người ở đại học B có ai mà không biết, sao bây giờ thành tụi tôi bịa đặt? Còn cả bài tuyên bố đăng báo nữa mà, đám fan não tàn chẳng lẽ mù có chọn lọc hết rồi? ]

[ Antifan: Còn mấy người nói cha mẹ nuôi của Bách Nam đối xử cậu ta tệ bạc, tôi cười chết! Thời đại học Bách Nam xem như không túng thiếu gì đi, nguyên vật liệu công cụ làm bài tập thực hành đều mua loại tốt nhất, lò nung điện mấy vạn tệ cũng tự mua hẳn một cái, tặng một cái khác cho câu lạc bộ. Cái kiểu tiêu tiền này mà dám nói cha mẹ nuôi bạc đãi? Đúng là vô ơn hết cứu nổi rồi. ]

[ Antifan: À đúng, lúc đó Bách Nam còn thuê nhà ở ngoài trường nữa, nghe nói là chê điều kiện trong ký túc xá không tốt, haha, con nuôi thôi mà làm như báu lắm đấy? Tiểu thư Bách Tây nhà người ta học cùng trường không phải vẫn ngoan ngoãn ở ký túc xá đó sao? Hay ra dẻ quá đi! ]

[ Anti fan: Bách Nam, ông cụ Bách sau khi chết hình như vẫn chia tài sản cho cậu mà đúng không, khi đó cậu đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi, sao vẫn còn mặt mũi lấy tiền thế? Chậc chậc chậc, fan não tàn nhảy nhót hăng ghê, không nhìn lại thử xem mình đang hâm mộ kiểu người nào, đúng là tẩy trắng như javen. ]

[ Antifan: Tôi còn nghe nói thời đại học Bách Nam có qua lại với một cậu fuckboy khoa Tranh sơn dầu, danh tiếng kém lắm, xùy, hình như cậu Ban kia cũng là nhà họ Bách giới thiệu cho Bách Nam? Cái nhân phẩm như này, úi chà. ]

Khúc Văn Hân sầm mặt tắt màn hình, nghiêng đầu nhìn Bách Nam đang chăm chú xem phim, miên man suy nghĩ.

Đám anti đột nhiên moi ra được rất nhiều tin tức bôi nhọ, còn cả chương trình trên TV... Dường như không phải hành động mà nhà họ Bách có thể một tay khuấy lên...

Ở công ty, Ban Giác tắt video, nhíu mày suy nghĩ một hồi, sau đó rút một tờ giấy viết ra mấy cái tên đưa cho Cố Thạc, lạnh lùng nói, "Tra mấy người này, mau chóng đưa kết quả cho tôi, thuận tiện gọi một cuộc cho người phụ trách bên đài truyền hình, không cần vòng vo lịch sự gì cả, trực tiếp hỏi mấy người đó còn muốn tiền đầu tư và tài trợ nữa hay không."

Cố Thạc nhận tờ giấy liếc nhìn mấy cái tên ghi bên trên, trong lòng âm thầm đốt một ngọn nến —— Chúc mấy người may mắn lần sau, lần này sếp thật sự phẫn nộ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện