Nam Lân Cẩm Lý

Chương 8



Hôm sau Quý Chính Tác đến rất sớm, lúc Phương Chí Thanh ra cửa, hắn vừa ấn chuông cửa, mở cửa một cái đã đụng thẳng.

Hắn phấn chấn đến mức trời chưa sáng đã tỉnh, mấy ngày này Quý Vấn Tuyền vẫn ở thành phố cấp dưới thị sát, hắn ra vào tương đối tự do. Chỉ sợ mới sáng sớm, Phương Yểu An còn chưa tỉnh, nên mới luyện công trong phòng trước, đánh quyền đá cẳng chân, một thân đầy mồ hôi, đến khi dì Trương gọi hắn xuống ăn cơm, hắn mới vội vàng tắm rửa một lần, ăn xong bữa sáng rồi ra cửa.

Phương Chí Thanh vừa ngẩng đầu, thấy hắn đứng thẳng trước cửa nhà, đẹp trai cao ngất, giống như cây cổ thụ đón gió, thiếu niên bồng bột khí thế đập vào mặt, trong sáng nhẹ nhàng, giống như gió mùa hè, ông nhịn không được cười rộ lên, "Ôi trời, mới sớm như thế đã đến tìm Tiểu An nhà chúng ta chơi hả?"

"Vâng, chú Phương đi đường cẩn thận ạ."

"Ôi." Ông quay đầu vào trong phòng gọi một tiếng, "Tiểu An, có bạn nhỏ đến tìm con chơi này!!" Khi còn bé mỗi lần Quý Chính Tác đến, ông đều gọi như vậy, bây giờ cũng gọi như vậy, có vẻ hơi đáng yêu hài hước một chút, gọi xong tự mình nở nụ cười trước.

Quý Chính Tác cũng bật cười theo, Phương Chí Thanh gật đầu với hắn, đi làm.

Phương Yến Yến nghe thấy, vội vã chạy đến, Quý Chính Tác lấy cái túi trong tay đưa cho nó, nó cười híp cả mắt lại, như tên trộm mà ôm vào phòng.

Phương Yểu An đang rửa bát, từ phòng bếp nhô đầu ra nhìn, lại dửng dưng thu đầu về, lạnh lùng mà chỉ để lại một câu, "Tự mình đi vào đi."

Hắn gãi đầu một cái, đổi giày vào nhà, ở cửa phòng bếp, cẩn thận nhỏ giọng thăm dò, "Anh, ừm, anh mang bài tập đến, hai bọn mình cùng nhau làm bài tập nha!" Ý là, không phải anh tự dưng vô duyên vô cớ đến tìm em đâu, anh có việc nên mới đến đó.

Phương Yểu An đang rửa tay, đầu cũng không lệch, đáp lại một câu, "Hôm nay tôi không làm, không tìm thấy vở bài tập đâu." Phương Yến Yến tinh quái, đúng là một đứa mang thù dai, trộm giấu vở bài tập của cậu, lại đánh chết cũng không thừa nhận.

"Hả?" Quý Chính Tác cũng không biết mình bị làm sao, trước kia không cần mặt mũi cái gì cũng không thấy, bị từ chối lại hơi bó tay mà khó chịu, cúi đầu đi đi đi lại trước cửa phòng bếp.

Phương Yểu An ra khỏi phòng bếp, thấy hắn không được tự nhiên mà đi tới đi lui, cau mày hỏi hắn, "Làm gì đấy?"

Quý Chính Tác lập tức đứng thẳng, trợn tròn hai mắt vô tội lắc đầu.

Phương Yểu An bị dáng vẻ ngốc nghếch của hắn chọc cười, tiến đến hôn lên khoé miệng hắn một cái, còn đi sát bên người hắn: "Vào đi."

Quý Chính Tác còn đang ngơ ngác cứng đơ cả người, run lên một cái, hầu như chỉ có đầu ngón chân theo sát hắn đi vào phòng.

Phương Yểu An ngồi vào bàn học trước mặt, ngoắc ngoắc tay với hắn, "Đến đây đi, dùng vở của cậu học."

"Ừm." Hắn túi sách ra, hỏi, "Làm môn gì đây?"

"Gì cũng được! Dù sao môn nào tôi cũng không biết." Phương Yểu An lấy túi sách của hắn qua, mở ra một quyển đại số, "Môn này đi!" Mở ra lại thấy chi chít đầy chữ, cau mày, "A? Cậu làm xong rồi, còn đến tìm tôi làm bài tập?"

"Ô... " Hắn nghẹn lời trong chốc lát, lại quên mất điều này, "Em xem những bài này đọc có hiểu không, nếu không hiểu để anh giảng, được không?"

Phương Yểu An cạn lời, cầm bút chì ở chỗ vở trống mà viết, thỉnh thoảng có dạng đề bài đã biết điều kiện, nhưng căn bản không để ý.

Quý Chính Tác đứng phía sau cậu, đỡ lưng ghế dựa, thấy đỉnh đầu cậu có một ít sợi tóc nho nhỏ, vì thời tiết nóng nực mà tóc được cắt ngắn, nhìn qua đáng yêu, nói thẳng ra là tuỳ tiện làm liều. Sau tai có hai dấu răng không rõ ràng, đã phai nhạt, ẩn dấu trong tóc, da tai rất mỏng, lại gần, thấy rõ quanh tai có một vòng lông tơ nhỏ trong suốt, thịt vành tai, trắng trắng, thoạt nhìn nhỏ nhắn đáng yêu, giống như một giọt sương sớm.

Yết hầu hắn lăn lăn, hô hấp dần dần nặng nề, chóp mũi đặt sau tai Phương Yểu An, từng chút mà di chuyển ngửi hút, giống như một tên biến thái, le lưỡi đi liến tai cậu, để vành tai mỏng non hướng chịu qua lại kích thích trên đầu lưỡi.

Phương Yểu An nóng run lên, bên tai tất cả đều là tiếng nước miếng chảy tanh tách, đầu lưỡi nóng bỏng trơn nhẵn tiến vào trong tai của cậu, vành tai bị ngậm, đỏ như máu, cậu run rẩy ôm lấy bả vai Quý Chính Tác.

Quý Chính Tác quỳ một chân trên đất, đang xoa gò má trái của cậu, từ vành tai liếm đến khoé miệng cậu, kéo ra một đường dài nước miếng ám muội dinh dính. Hắn gián tiếp liếm mở khoé miệng Phương Yểu An, gặm cắn đôi môi mềm mỏng, cạy ra hàm răng của cậu, đầu lưỡi tiến vào, hung ác độc địa mà tỉ mỉ mút lên.

Hai thiếu niên nóng nảy, ở trong một căn phòng, giống như đọc kinh, không có cách nào dừng lại.

Tay Quý Chính Tác từ dưới nách cậu âm thầm vào trong áo cậu, xoa bóp núm vú mềm mại ủ rũ, ngón cái đè xuống lòng bàn tay không ngừng nghiền kéo. Phương Yểu An mê mẩn sung sướng, ánh mắt mờ mịt, lỗ tai cùng đôi mắt đều như thiếu nước mà nóng bừng, hai đầu lưỡi mút liếm qua lại, không biết nuốt bao nhiêu nước bọt của đối phương, toàn thân cậu mềm nhũn, có cảm xúc vui sướng không giải thích được.

Sáng sớm con giống gấu kia không ăn thức ăn cho chó, chạy loạn trong nhà kêu um lên, lần lượt đụng từng cái cửa. Phương Yến Yến ở ngoài nôn nóng chạy theo, "Bào Bào, Bào Bào, mày ăn đi, mày đi đâu đấy?"

Phương Yến Yến không đuổi theo được nó, gần như sắp khóc, "Phương Yểu An, Bào Bào không ăn cơm, làm sao bây giờ? Ôi! Cái bát của tao!"

Bên trong hai người không để ý đến nó, tay cậu đặt trên vai Quý Chính Tác, di chuyển đầu lưỡi đang hôn khó mà dứt ra được, hai má ửng hồng, hai lưỡi hoà thành một thể, như muốn hôn đến trời chu đất diệt.

Cậu bị nắm đầu v*, giữa môi miệng rên rỉ đứt quãng, rúc bả vai lui về phía sau, giữa lúc mơ hồ thấy cửa phòng mở ra, có một bóng đen dò vào. Cậu lấy một tay đẩy Quý Chính Tác hôn mình đến hồn nhiên quên mọi thứ ra, thất kinh mà lau nước bọt trên khoé miệng, hỏi, "Sao, sao vậy?"

Phương Yến Yến khóc, đứng ở cửa, "Làm sao bây giờ, Phương Yểu An, anh mau ra đây!" Lại quay đầu chạy ra ngoài.

Quý Chính Tác ngồi sập xuống đất, rất không cam lòng nắm mắt cá chân cậu, "Một lần nữa nha."

Bị Phương Yểu An tránh thoát bàn chân đi, nhìn có chút hả hê, "Ai bảo cậu không khoá cửa, đáng đời."

Phương Yến Yến đứng ở bên ngoài gấp đến mức giậm chân, "Phương Yểu An, anh mau ra đây đi."

Cậu vừa ra ngoài nhìn, hoá ra là Bào Bào xếp hàng trước cửa phòng cậu, còn có một bãi nước tiểu, tanh hôi khó ngửi.

Khuôn mặt Phương Yến Yến tức điên, "Nó thực sự là một con chó hư, cũng dám tiểu tiện ở chỗ này."

"Hôm qua không phải ba nói với mày rồi à, sáng sớm phải dắt nó ra ngoài chạy một vòng đấy? Hiện tại tè giữa nhà rồi, mày xem nên làm gì bây giờ?"

Nó cúi đầu ngập ngừng nói, "Em quên mà."

Kéo em gái qua đây, "Mày dẫn chó ra ngoài đi dạo! Chỗ này để anh dọn."

Phương Yến Yến buộc dây xích chó cho Bào Bào, tự mình đeo khẩu trang, lúc ra cửa, ấp úng lưỡng lự đứng trước cửa, sợ hãi nhát gan, "Phương Yểu An, em, em trưa nay muốn ăn ớt xanh xào thịt!"

Phương Yểu An đang dọn dẹp chiếc bát vỡ, cũng không ngẩng đầu lên "Ừm" một tiếng, "Cẩn thận một chút, dắt chó từ từ thôi, đừng để bị ngã."

Phương Yến Yến thánh thót đáp lại một tiếng, vui vẻ dắt cho ra cửa.

Quý Chính Tác bị mạnh mẽ ấn xuống ghế sa lon, lệnh cưỡng chế không được phép lộn xộn, Phương Yểu An cầm cây lau nhà, như chứng ép buộc, đứng trước mặt hắn ra lệnh, "Nâng chân lên."

Hắn thấy hai chân nhỏ thẳng tắp, thon dài, nhỏ gầy, kéo dài trong ống quần rộng lớn, lúc khom người xuống, hai khoả mông tròn trĩnh cong mẩy rõ ràng bị buộc chặt ép ra bên ngoài, căng đầy nở nang, thấy được đường nét tuổi trẻ tươi mới.

Hắn đơn giản không hề hay biết bản thân bị câu dẫn mê hoặc, dương v*t giữa hai chân cứng rắn nổi lên, đè trên đũng quần hán, hắn kẹp chặt chân, toàn bộ phía dưới đều tê cứng.

Ở tuổi dậy thì rối loạn làm hắn lúc nào cũng khó chịu, dường như chỉ cần ở gần Phương Yểu An một chút, phía dưới sẽ bắt đầu quang minh chánh đại nổi lên phản ứng, phải nghe theo lý trí khó khăn đè xuống, nhưng qua không được bao lâu lại đứng lên, lặp đi lặp lại như thế, đặc biệt khó kiềm chế được.

Hắn ngồi trên ghế salon, nhìn Phương Yểu An đi tới đi lui mà bận rộn, đột nhiên thấy bản thân mình giống như một người chồng vô trách nhiệ, ở nơi này trong không gian ngắn ngủi chỉ có hai người họ, Phương Yểu An chính là vợ nhỏ đa năng của hắn.

Chỉ cần tưởng tượng như vậy, trái tim của hắn không thể khống chế đưược nóng lên, giống như ẩn dấu một tòa núi lửa sắp phun trào, giữ bí mật quan trọng không nói.

Hắn muốn đứng lên ôm lấy cậu, vòng quanh bụng dưới bằng phẳng của cậu ấn ấn nhào nặn, hắn biết nơi nó chôn giấu một tử cung, non nớt chặt khít, dường như lúc nào cũng có thể lấy mạng của hắn. Không lâu về sau, hắn sẽ đẩy dương v*t mình vào trong đây, xuyên qua âm đ*o, bắn đầy tử cung mềm mại của cậu, bụng cậu sẽ nổi lên thật cao, vì hắn mà mang thai một sinh mệnh.

Bé tý mà nghĩ bậy nghĩ bạ, độc chiếm vl đó em tôi ơi =))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện