Năm Năm Ngứa Ngáy
Chương 44: Cẩu huyết
Raw: Vespertine
Edit || Beta: Manh
Nhạc Dư vừa xuống máy bay, ánh nắng chói chang, một cơn gió lạnh ập vào mặt, cô túm chặt áo khoác, báo cho Hoắc Tuân biết mình đã đến nơi an toàn rồi đút tay vào túi.
Vì chỉ về đúng hai ngày nên cô không mang hành lý. Đón taxi về đến nhà, cơm canh trong nhà đã sẵn sàng.
"Nhạc Nhạc, sao gầy thế con!" Giọng nói phóng đại thân thuộc của Dư Tú vang lên, Nhạc Dư ôm mẹ cười khì, "Mẹ à, sao mẹ lại béo lên thế này?"
"Bậy nào! Ngày nào mẹ cũng khiêu vũ đấy, vận động nhiều như thế thì sao có thể béo được!"
Nhạc Dư hỏi: "Hôm nay có làm sườn xào chua ngọt không mẹ?"
"Đương nhiên là có." Dư Tú tinh thông ngón nghề trở mặt lập tức phân tâm: "Mấy món con thích nhất mẹ đều làm hết."
Nhạc Dư theo Dư Tú vào phòng ăn ngồi, cô quen tay nhón một miếng sườn bỏ vào miệng, ai ngờ lại không cẩn thận bị bỏng, thiếu chút nữa phun ra.
"Làm gì mà gấp thế?" Dư Tú đón chiếc khăn giấy trong tay Nhạc Tích Thu rồi đưa cho cô, "Chắc lúc ở Bắc Hoài lại không ăn uống tử tế phải không, thấy miếng sườn thôi mà cũng sáng mắt lên được."
Nhạc Dư mất một phút để xử lý miếng sườn, cô lắc đầu: "Ngày nào con cũng ăn những món giàu dinh dưỡng đến đổ mỡ, lâu lắm không được ăn đồ mẹ nấu nên con mới không nhịn được."
Dư Tú nghe xong lại nhạy cảm nheo mắt: "Ngày nào cũng ăn ngon? Mẹ còn không hiểu tính con chắc? Làm gì có chuyện đứa lười hơn heo như con vào bếp mỗi ngày? Có phải con đang lừa mẹ không!"
Nhạc Dư hậm hực rút bàn tay đang muốn nhón tôm về, thầm nghĩ nên trả lời như thế nào.
"Nói chuyện đi chứ! Hừ, mẹ biết ngay là con lại đang giảm béo mà. Mẹ nói cho con biết..."
Dư Tú lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, Nhạc Dư nghe mà to đầu, nghĩ đến mục đích về nhà, cô dứt khoát ngả bài: "... Hoắc Tuân biết nấu cơm mà."
Biết hai người trẻ tuổi có lẽ đã sớm sống chung, thật lâu sau bà không khỏi thật cẩn thận hỏi: "Vậy khi nào con dẫn cậu ta về cho mẹ nhìn một cái?"
"Lần này con về chính là để báo trước với bố mẹ." Ngón tay Nhạc Dư cào bàn, "Nếu năm sau anh ấy ngỏ lời, con sẽ dẫn anh ấy về ra mắt bố mẹ."
"Hai đứa mới hẹn hò chưa đến một năm, cậu ta có thể ngỏ lời gì? Con lại dọa mẹ con rồi đấy." Lúc này Nhạc Tích Thu cũng ngồi xuống, bày vẻ chăm chú lắng nghe.
Nhạc Dư bình tĩnh lại, nghiêm túc bộc lộ suy nghĩ ở trong lòng: "Con thực sự, thực sự, thực sự cảm thấy, anh ấy sẽ cầu hôn trong năm nay."
Hồi Thành rất nhỏ, chẳng thuộc miền nam cũng chẳng thuộc miền bắc, bởi vì khí hậu dễ chịu và phong cảnh đẹp, nơi đây đã được phát triển thành một thắng cảnh du lịch. Hai năm qua, nhờ tuyên truyền rộng rãi, lưu lượng khách du lịch tăng vọt. Trong khoảng thời gian ngắn, vật giá ở Hồi Thành điên cuồng gia tăng, giá nhà cao chót vót.
Hôm nay là Tết Nguyên Đán, trên phố phường đông đúc gấp đôi ngày thường. Sau khi ăn xong, một mình Nhạc Dư ra ngoài đi dạo sau vài tháng xa nhà, kết quả gặp cảnh chen lấn xô đẩy, dạ dày đảo ngược đã đành, lại còn toát mồ hôi giữa mùa đông, đến khi cô bước vào một trung tâm thương mại mới xem như được giải phóng.
Nhạc Dư không còn lời nào để nói, cô quả thật đã đánh giá thấp sức mạnh của ngày lễ.
Trung tâm thương mại không lớn, cũng không đông người, nhưng hễ cứ là nhà hàng thì sẽ chật kín chỗ, đa phần là các cặp tình nhân, khiến Nhạc Dư lẻ loi có vẻ khá bắt mắt.
Cô thở dài, tình tiết lãng mạn trong phim thần tượng sao có thể xảy đến với cô chứ...
Thế nhưng, chuyện trùng hợp đầy cẩu huyết thì vẫn có khả năng.
"Lục Thương, sao em lại ở chỗ này?"
Edit || Beta: Manh
Nhạc Dư vừa xuống máy bay, ánh nắng chói chang, một cơn gió lạnh ập vào mặt, cô túm chặt áo khoác, báo cho Hoắc Tuân biết mình đã đến nơi an toàn rồi đút tay vào túi.
Vì chỉ về đúng hai ngày nên cô không mang hành lý. Đón taxi về đến nhà, cơm canh trong nhà đã sẵn sàng.
"Nhạc Nhạc, sao gầy thế con!" Giọng nói phóng đại thân thuộc của Dư Tú vang lên, Nhạc Dư ôm mẹ cười khì, "Mẹ à, sao mẹ lại béo lên thế này?"
"Bậy nào! Ngày nào mẹ cũng khiêu vũ đấy, vận động nhiều như thế thì sao có thể béo được!"
Nhạc Dư hỏi: "Hôm nay có làm sườn xào chua ngọt không mẹ?"
"Đương nhiên là có." Dư Tú tinh thông ngón nghề trở mặt lập tức phân tâm: "Mấy món con thích nhất mẹ đều làm hết."
Nhạc Dư theo Dư Tú vào phòng ăn ngồi, cô quen tay nhón một miếng sườn bỏ vào miệng, ai ngờ lại không cẩn thận bị bỏng, thiếu chút nữa phun ra.
"Làm gì mà gấp thế?" Dư Tú đón chiếc khăn giấy trong tay Nhạc Tích Thu rồi đưa cho cô, "Chắc lúc ở Bắc Hoài lại không ăn uống tử tế phải không, thấy miếng sườn thôi mà cũng sáng mắt lên được."
Nhạc Dư mất một phút để xử lý miếng sườn, cô lắc đầu: "Ngày nào con cũng ăn những món giàu dinh dưỡng đến đổ mỡ, lâu lắm không được ăn đồ mẹ nấu nên con mới không nhịn được."
Dư Tú nghe xong lại nhạy cảm nheo mắt: "Ngày nào cũng ăn ngon? Mẹ còn không hiểu tính con chắc? Làm gì có chuyện đứa lười hơn heo như con vào bếp mỗi ngày? Có phải con đang lừa mẹ không!"
Nhạc Dư hậm hực rút bàn tay đang muốn nhón tôm về, thầm nghĩ nên trả lời như thế nào.
"Nói chuyện đi chứ! Hừ, mẹ biết ngay là con lại đang giảm béo mà. Mẹ nói cho con biết..."
Dư Tú lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, Nhạc Dư nghe mà to đầu, nghĩ đến mục đích về nhà, cô dứt khoát ngả bài: "... Hoắc Tuân biết nấu cơm mà."
Biết hai người trẻ tuổi có lẽ đã sớm sống chung, thật lâu sau bà không khỏi thật cẩn thận hỏi: "Vậy khi nào con dẫn cậu ta về cho mẹ nhìn một cái?"
"Lần này con về chính là để báo trước với bố mẹ." Ngón tay Nhạc Dư cào bàn, "Nếu năm sau anh ấy ngỏ lời, con sẽ dẫn anh ấy về ra mắt bố mẹ."
"Hai đứa mới hẹn hò chưa đến một năm, cậu ta có thể ngỏ lời gì? Con lại dọa mẹ con rồi đấy." Lúc này Nhạc Tích Thu cũng ngồi xuống, bày vẻ chăm chú lắng nghe.
Nhạc Dư bình tĩnh lại, nghiêm túc bộc lộ suy nghĩ ở trong lòng: "Con thực sự, thực sự, thực sự cảm thấy, anh ấy sẽ cầu hôn trong năm nay."
Hồi Thành rất nhỏ, chẳng thuộc miền nam cũng chẳng thuộc miền bắc, bởi vì khí hậu dễ chịu và phong cảnh đẹp, nơi đây đã được phát triển thành một thắng cảnh du lịch. Hai năm qua, nhờ tuyên truyền rộng rãi, lưu lượng khách du lịch tăng vọt. Trong khoảng thời gian ngắn, vật giá ở Hồi Thành điên cuồng gia tăng, giá nhà cao chót vót.
Hôm nay là Tết Nguyên Đán, trên phố phường đông đúc gấp đôi ngày thường. Sau khi ăn xong, một mình Nhạc Dư ra ngoài đi dạo sau vài tháng xa nhà, kết quả gặp cảnh chen lấn xô đẩy, dạ dày đảo ngược đã đành, lại còn toát mồ hôi giữa mùa đông, đến khi cô bước vào một trung tâm thương mại mới xem như được giải phóng.
Nhạc Dư không còn lời nào để nói, cô quả thật đã đánh giá thấp sức mạnh của ngày lễ.
Trung tâm thương mại không lớn, cũng không đông người, nhưng hễ cứ là nhà hàng thì sẽ chật kín chỗ, đa phần là các cặp tình nhân, khiến Nhạc Dư lẻ loi có vẻ khá bắt mắt.
Cô thở dài, tình tiết lãng mạn trong phim thần tượng sao có thể xảy đến với cô chứ...
Thế nhưng, chuyện trùng hợp đầy cẩu huyết thì vẫn có khả năng.
"Lục Thương, sao em lại ở chỗ này?"
Bình luận truyện