Năm Năm Sau Kéo Em Lên Giường

Chương 2



Cô dâu công khai nói muốn đi, tiếng nói này vang vọng khiến các vị khách càng thêm tò mò, này là chuyện gì, cô dâu muốn đi đâu, đi cùng ai?

Điền Mật Nhi cũng nhận thấy bởi vì chính mình cùng Đinh Chấn gây ra bao nhiêu chuyện, cô áy náy nhìn về phía bạn tốt, sau đó bắt đầu giãy giụa

Ai biết được cô vừa mới giãy giụa, bất chợt Đinh Chân ôm lấy thắt lưng cô, cô phát ra tiếng hô sợ hãi, sau đó vội vàng ôm cổ anh, tránh tình trạng mình bị anh ném xuống đất đi

" Đinh Chấn". Văn Thanh Tuệ thấy hành động lớn mật của anh ta như vậy, rốt cuộc không nhịn được nữa , vén tà váy lên, đi về phía anh ta, chuẩn bị giải cứu bạn tốt

Thuộc Chí Dương thấy cô như vậy cũng nhanh chóng học Đinh Chấn, một tay ôm lấy vợ hung dữ của mình, liếc mắt ra hiệu muốn Đinh Chấn rời đi trước, giải quyết mọi chuyện của cậu ấy trước

" Mọi người, tôi đi trấn an vợ một chút, các vị không cần khách khí, cứ ăn uống no say nhé!"

Đinh Chấn ôm Điền Mật , từng bước từng bước rời khỏi tiệc cưới, mở thang máy đi đến một phòng

Một ngày nay, anh đã bố trí thật lâu, căn phòng này anh đặt trước từ lúc sáng sớm

Tối hôm nay, bọn họ nhiều năm không gặp, mà anh cũng không tính sẽ bỏ qua cho cô

Đây là cái giá mà cô phải trả vì bắt anh chờ đợi nhiều năm như vậy

Vừa vào phòng, Đinh Chấn vừa để Mật Nhi xuống đất, chưa nói đến nửa câu liền hôn cô

Nụ hôn của anh, cùng anh khiến cho người ta cảm giác hoàn toàn khác nhau nụ hôn của anh , rất bá đạo, không có chút nào dò xét liền thẳng tắp tiến vào khoang miệng cô , cuốn lấy chiếc lưỡi của cô mà hút

Anh hôn rất dùng sức, môi của cô có cảm giác đau, Mật Nhi mở lớn mắt , không thể tin chuyện xảy ra trước mắt mình

Làm sao có thể? Đinh Chấn làm sao có thể hôn cô?

Nhưng trên môi cô lại truyền đến một trận tê dại

" Mật nhi, em nên chuyên tâm một chút". Phát hiện cô còn chần chờ, anh khẽ cắn chiếc lưỡi nhỏ của cô, buộc cô phải để tất cả tâm tư đặt trên người anh, không cho phép cô nghĩ đến người khác bao gồm cả đàn oogn hay phụ nữ

" Ưm....". Một trận tê dại kèm theo đau nhẹ, cô không nhịn được khẽ rên lên, mấy giây sau, cô đỏ mặt, không ngờ vào thời điểm này mình lại phát ra âm thanh mập mờ như vậy

Anh cười khẽ một tiếng:" anh thiếu chút nữa đã quên, thân thể của em , cực kỳ nhạy cảm"

Không biết tại sao, cô cảm giác anh nói những lời này, có chút ý nguy hiểm giống như cô có nhược điểm gì đó bị anh biết được.

" Anh...Đinh Chấn, anh buông ôi ra". Thân thể phái nam quá mức nóng bỏng, loại cảm giác này cô chưa từng trải qua, khiến cô không được tự nhiên, còn có....xấu hổ nữa

Trong lòng cô, trái tim đập rất nhanh, giống như muốn từ trong lồng ngực của cô nhảy ra ngoài

" Đến lúc này, em cònngây thơ cho rằng, anh sẽ buông tha em sao?". Hai người họ tiến vào phòng, anh không mở đèn, trong phòng chỉ có mấy chiếc cốc phát ra ánh sáng rực rỡ

Dưới ánh sáng nhẹ ấy, gương mặt tuấn tú của anh, như nhuộm thêm một phần tà khí

Cô hô hấp hơi chậm lại, nhịp tim đập nhanh hơn:" Anh....anh không cần như vậy, như vậy rất kỳ quái". Cô vẫn ngây ngốc, không muốn nghĩ đến tình trạng hiện giờ của mình

Có lẽ là cô vẫn ngây thơ, bởi vì cô thật sự nghĩ anh sẽ buông cô ra

" Nơi nào kỳ quái? Mật nhi, chúng ta nên sớm làm vậy không phải sao?". Trước đôi môi đỏ tươi anh hôn không biết bao lần, trước mặt cô nhẹ giọng gọi tên cô không biết bao nhiêu lần, anh không nhịn được dùng sức lực thu hẹp khoảng cách của anh và cô

" Tôi không hiểu anh đang nói gì?" cô xoay mặt, né tránh môi của anh, nụ hôn của anh

" Đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn". Môi của anh dời đến bên tai cô:" Em không cần gấp gáp, để anh nói cho em nghe là được"

" Tôi không muốn nghe, anh buông tôi ra". Theo bản năng, cô nói những lời nói kháng cự anh, bởi vì cô không tin, cũng không dám tin tưởng anh

Tay nhỏ bé chống đỡ trước ngực anh, dùng sức đẩy, nhưng sức cô chỉ là châu chấu đá xe, anh căn bản không thèm để mắt

" Tại sao không muốn nghe?" lưỡi của anh liếm liếm lên vành tai xinh xắn , ở đó liếm mút ( ly: >_

" A...không...", trên tai cô cực kỳ nhạy cảm, ngày thường không cẩn thận bị đụng trúng đã không chịu nổi, huống chi là lúc này

Lập tức hai chân cô vô lực, nếu như không phải có anh ôm, cô đã sớm trượt chân xuống mặt đất

" Thì ra, đây chính là một trong những điểm nhạy cảm của em, thật đáng thương, mới như vậy đã không chịu được, nếu thêm một chút, em sẽ ra sao?" trong ,miệng anh nói những lời nói đáng thương nhưng trên khuôn mặt anh nửa điểm đáng thương cũng không có, ngược lại anh hình như rất hài lòng với phản ứng nhạy cảm của cô, anh bắt đầu nghĩ ngợi, tìm thêm điểm mẫn cảm trên người cô

Bàn tay chậm rãi tiến đến bộ ngực mềm mại, ngón tay ở trên da thịt mềm mại không ngừng vuốt ve, giống như quyến luyến cực kỳ

" Mật nhi, em mặc đồ này không tệ, nhưng.........." bàn tay đột nhiên xé bộ lễ phục bằng tơ tằm của cô , anh nhanh chóng biến bộ lễ phục thành vải rách

Cô hô lên một tiếng, bị động tác của anh làm cho hoảng sợ, vội vàng muốn đưa tay lên ôm lấy bản thân, nhưng cô chỉ còn đồ lót che chắn, dù cô có che như thế nào cũng không thể che hết

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như đổ thuốc đỏ, cô rất muốn lấy vải rách ở dưới đất lên che kín thân thể, chỉ có đồ lót cái gì cũng không che được, da thịt mềm mịn của cô đều bị anh nhìn hết, nhưng anh cầm chặt tay cô , không hề cho cô được như ý nguyện

Cô gấp đến mức vành mắt hồng lên, cô chỉ lo đến chuyện mình bị anh nhìn thấy cũng không nghĩ đến chuyện mình sắp bị anh ăn vào bụng

Anh chỉ cần dùng một tay có thể ngăn chặn hai bàn tay muốn phản kháng của cô, giữ hai bàn tay nhỏ bé lên đỉnh đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bất lực của cô, anh từng chữ một vừa hôn cô vừa nói nhỏ:" không cho phép em ở trước mặt người đàn ông khác ăn mặc như vậy, nếu không anh sẽ trừng phạt em, biết không?"

Dưới tình huống như thế, cho dù cô ngây thơ, ngu ngốc, cũng rõ ràng trong miệng anh " Trừng phạt" là thế nào

Sau lưng cô là cánh cửa lạnh lẽo, trước mặt là thân thể nóng rực của anh, nhiệt độ của anh xuyên thấu qua áo dính vào thân hình của cô

Nhìn anh, thân hình cô khẽ run, cô có dự cảm tiếp đó có chuyện xảy ra khiến hai bọn họ không thể quay đầu lại

Nhưng là, cho dù vậy nhưn trong lòng cô lại mơ hồ hiện lên mong đợi

Thân thể của cô, nóng lên, nóng lên giống như đang chờ đợi anh

Ông trời, người đàn ông trước mắt rõ ràng không yêu cô, nhưng cô lại mong đợi sẽ có chuyện xảy ra với anh. Hơn nữa người đàn ông này đã không còn giống như trong trí nhớ của cô

Người đàn ông này hết sức xa lạ, nếu như không phải có khuôn mặt này cô sẽ cho rằng anh là người khác, anh không phải là người đàn ông dịu dàng như vậy

Trong trí nhớ của cô, tất cả giống như một chiếc hộp lại nhanh chóng ùa về, nhanh chóng hiện ra trước mắt.............

*****

Lén lút nấp sau giá sách, Điền Mật nhi mở to cặp mắt lần nữa liếc nhn thiếu nin cao ln đang chú tm xem sch

Cậu y, gơng mặt tun tú, trn gơng mặt lun xut hiện nụ cời nhn nhạt, lun chú tm vo sch, một bộ dng của th sinh yếu t, thật khiến ngời ta khng th tởng tợng, khi cậu y ở trn sn bng rổ lại hết sức phi thờng

Cũng l v tổ hợp k lạ nh vậy, đ mi đầu c hiếu kỳ, sau đ dần dần pht hiện mnh đã m thầm yu say đm

C vĩnh viễn khng qun đợc, thiếu nin cao ln ny, khe mi lun hiện ln nụ cời nhn nhạt, đã đem cun sch c lm rt xung đt lợm ln cho c

" Học muội( đ nguyn văn hay hơn nhỉ my n??),sao em cầm nhiu sch nh vậy?" một bn anh giúp c bng đng sch cao hơn cả ci đầu c, vừa nghi ngờ hỏi:" tại sao my bạn nam trong lp khng phụ giúp em?"

Khi đ, c bị nụ cời của anh m hoặc, sau một hồi lu c mi ln tiếng trả lời:" Em học ban địa lý, tt cả những sch ny đu do em tự lm"

" Lần sau lm nhiu nh vậy, em nn nhờ my bạn nam trong lp giúp em một tay, nếu khng cẩn thận c th xảy ra việc ngoi ý mun đ". Anh khng ging những bạn nam trong lớp, sợ đi cùng một chỗ với cô, sẽ bị người khác chế nhạo bọn họ đang kết giao, thẳng thừng nói cho cô biết

Từ ngày đó, cô bắt đầu tìm hiểu mọi chuyện về anh, mới phát hiện , thì ra anh là hậu vệ của đội bóng rổ ở trường. Khi anh đi thi đấu, cô thường xuyên len lén đi xem các cuộc tranh tài của anh, luôn đứng trong góc để không bị mọi người phát hiện, ở đó cổ vũ cho anh, nhìn anh nổ lực thi đấu

Chỉ là, cô cũng biết, anh là hậu vệ chính, nên trình độ hoan nghênh tuyệt đối không thua kém đội trưởng

Vừa nghĩ tới mình căn bản không có " khả năng", cùng những bạn gái thích anh hoàn toàn không tương đồng, một cảm giác tự ti lại từ từ dâng lên, khiến cô có chút mất mát

" Mật nhi, cậu trốn ở đây làm gì?". Thấy bạn tốt núp núp ở một góc, không biết đang nhìn trộm cái gì, một người nắm rõ mọi chuyện ở trường như lòng bàn tay Văn Thanh Tuệ, nặng nề chụp bàn tay lên vai cô

" A", không hề chuẩn bị tâm lý, lại có người đụng vào khiến cô giật mình, Điền Mật nhi lớn tiếng hô lên, ở trong thư viện yên tĩnh vô cùng vang dội, khiến không ít ánh mắt nhìn, bao gồm cả anh đang chuyên tâm đọc sách

Trong mắt anh luôn có sự bình thản, nhưng giờ phút này lại có ý cười nhàn nhạt, đó là cười nhạo sao?

Khuôn mặt tròn trịa của Điền Mật nhi nhanh chóng đỏ lên, gương mặt tráng mềm nhanh chóng nhiễm đỏ, giống như một quả táo chín mọng đỏ vậy

" Mật nhi, mặt của cậu thật đỏ đó". Văn Thanh Tuệ nhéo nhéo vào khuôn mặt bạn tốt, nhất thời quên đem âm lượng đặt câu hỏi nhỏ xuống

Điền Mật nhi cắn cắn môi, bị giọng nói lớn của bạn tốt vừa làm cho xấu hổ lại vừa khó xử, không dám liếc mắt về phía anh nữa, anh chóng lôi bạn tốt ra khỏi thư viện

" Chậm....chậm một chút, Mật.... Mật nhi". Bị bạn tốt dẫn đi , Văn Thanh Tuệ vừa phải kêu bạn tốt đi chậm một chút, vừa gặp phải bạn học trong trường vừa chào hỏi

Điền Mật nhi lôi cô đến vườn hoa sau trường, chỗ này bình thường không ai qua lại, cho đến bây giờ, đây chính là chỗ tâm sự bí mật của họ

" Tiểu Tuệ, mới vừa rồi cậu làm tớ thật xấu hổ", thở phì phò ngồi xuống cỏ xanh mơn mởn,Điền Mật nhi nhìn bạn chằm chằm lên án nói

Văn Thanh Tuệ nháy mắt mấy cái, nhìn bạn tốt có một chút tức giận cũng không thấy được trên gương mặt tròn tròn , cùng với ánh mắt cong cong, không khỏi thờ dài một hơi:" Mật Nhi, nhìn biểu hiện của cậu như vậy khiến tớ rất khó tin tưởng là cậu đang giận". Cô nhìn bạn bất đắc dĩ nói

" Tớ, tớ ...rất tức giận" đôi môi hồng thuận cong lên, cộng thêm đôi chân nhỏ hướng xuống mặt đất giậm giậm mấy cái, cô giống như một đứa trẻ ba tuổi đang ăn vạ

Rất có lương tâm mà thu hồi lại tiếng cười chuẩn bị phát ra ở miệng, Văn Thanh Tuệ ho ho mấy cái, mới lấy lòng ngồi xuống dựa vào bên cạnh cô, là nũng đối với bạn tốt, cũng cười rất ngọt ngào dụ dỗ cô:" Mật nhi, là tớ sai rồi, không nên giận tớ được không?"

" được" một người vốn rất hiền lành, chỉ cần một câu nói xin lỗi thành ý như vậy cô nhanh chóng hết giận

" lúc nãy cậu nhìn cái gì vậy?" khiến bạn tốt hết giận, Thanh Tuệ liền bắt đầu bức cung, phải khiến bạn tốt của cô khai ra mọi chuyện mới được

" tớ....chuyện đó....". Ấp úng đến nửa ngày, Điền Mật nhi sau một hồi lâu bắt đầu bịa chuyện:" tớ....tớ đang tìm sách tham khảo"

Ông trời sẽ tha thứ cho việc cô nói láo , đúng không?

" tớ không tin!" , nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của bạn tốt, Văn Thanh Tuệ rất nhanh phủ nhận cái cớ này:" nhìn bộ dạng của cậu không giống như tìm sách tham khảo.. Mật nhi, cậu nói láo, cậu nói láo". Cô lớn tiếng phản bác , tức giận lấy ngón tay dài nhéo nhéo Mật nhi đến mấy lần

' đừng nhéo, đừng nhéo!" đau đớn cùng chột dạ đánh về phía cô , Mật nhi vội vàng xin tha thứ , để nhanh chóng thoát ra khỏi ma chưởng của bạn tốt

" còn không mau thành thật khai báo, vừa rồi cậu nhìn cái gì?" nhìn dáng vẻ chột dạ của bạn, khả nghi, cực kỳ khả nghi nha

" tớ.... ". Một chữ "tớ" thốt ra một lúc lâu ,đến khi Văn Thanh Tuệ không nhịn được đột ngột quát lên , thì cô mới nói ra hành động quái dị của bản thân" tớ nhìn Đinh Chấn"

" Đinh Chấn, hậu vệ đội bóng rổ?" Văn Thanh Tệ không dám tin mở to cặp mắt nhìn bạn tốt " Mật Nhi, cậu thích anh ta sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện