Nam Nô
Lúc này Dịch Thủy đang ngâm mình trong dục trì, đôi mày nhíu lại rõ ràng có vẻ khổ sở. Nhìn bọt nước màu trắng sữa lập lờ lẩn khuất cùng những cánh hoa mỏng mảnh trôi quanh mình, hắn buột ra một tiếng thở dài… Cuộc sống này đích thực là tột cùng xa hoa, nhưng hắn không sao toàn tâm nguyện ý hưởng thụ. Dịch Thủy có cảm giác mình giống như heo tể* bị nhốt trong chuồng, được người sành ăn chăm nuôi, kết cục cuối cùng chính là bị lôi lên bàn bếp, bạch đao tử tiến hồng đao tử xuất*. Vài ngày sung sướng này bất quá chẳng khác gì rắp tâm vỗ béo mà thôi.
Nhìn một loạt nam hình bằng thủy tinh xếp trên thạch bàn*, dưới ánh nến lập lòe càng phát ra màu lấp lánh đến chói mắt, Dịch Thủy tiện tay cầm một cái lên, lướt mắt nhìn khối thủy tinh tinh xảo, thở dài lẩm bẩm: “Rõ ràng là vốn là thứ rất đẹp đẽ, làm sao lại bị mài thành hình dạng tục tĩu thế này, còn bị dùng vào những việc thật khó coi nữa?”
Hắn chợt nhắm nghiền mắt lại, nắm chặt nam hình trong tay một hồi… cuối cùng run run cầm theo xuống nước, dần dần lần mò cho đến khi chạm phải nơi mềm mại bí mật kia.
Trong lòng đột nhiên một phen trào cuộn, Dịch Thủy hiểu rõ cửa ải này hắn buộc phải vượt qua, bằng không đừng nói trở thành Vương phi, muốn làm một tính nô còn chẳng đủ tư cách. Hắn không ngừng tự nhủ rằng tất thảy những việc này đều là vận số không thể thoát được, muốn làm thành chuyện phi thường tất phải có thủ đoạn phi thường… Cứ thế tựa như tự thôi miên mình bằng những lý lẽ đó, cuối cùng Dịch Thủy nghiến răng một cái rồi đem nam hình trong tay ấn sâu vào trong tiểu huyệt.
Mũi nhọn vừa tiến vào, hắn lập tức đau đớn đến mức chóp mũi lấm tấm toát mồ hôi lạnh. Dịch Thủy hít sâu một hơi, đưa tay kia xuống rờ rẫm thăm dò, quả nhiên vẫn đau kinh khủng. Nhớ lại lời hai tiểu tư lúc nãy nói trước khi làm việc này phải thoa dầu qua thì thì mới đỡ phần nào khó chịu, nhưng hắn vẫn không làm theo. Lý do rất đơn giản, Dịch Thủy vốn không dám tin mình có thể hai lần chịu được sự nhục nhã của việc tự tay khai mở cái nơi đáng xấu hổ kia.
Tràng đạo đang đau nhức như lửa đốt bỗng cảm thấy có chút bọt nước ấm ấm mon men len vào theo nam hình, càng gợi trào lên một cảm giác kỳ dị. Bản thân Dịch Thủy trên chiến trường đã chịu qua vô số thương tích, thậm chí không ít lần cận kề cái chết nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng cảm thấy sợ hãi. Thế nhưng ngay lúc này… hắn sợ, hắn sợ tới mức muốn bỏ cuộc; thứ kia bất kể hắn nghiến răng nghiến lợi thế nào vẫn vô pháp tiến sâu thêm một li.
“Rất đau phải không? Ngươi thật giỏi làm ẩu, chuyện này mà có thể tự mình làm sao?” Thanh âm mang theo tiếu ý đột nhiên vọng tới làm Dịch Thủy giật thót, vội vàng mở mắt đã thấy Hạ Hầu Lan đang đứng trên bờ mỉm cười nhìn hắn.
Vừa thẹn vừa quẫn, Dịch Thủy cuống cuồng trầm người xuống nước, cố che giấu thân thể. Hành động vô thức đó lại khiến Hạ Hầu Lan phá lên cười ha hả, liền tay cởi bỏ y phục trên người mình, nhanh chóng để lộ ra thân thể cường tráng hoàn mỹ như liệp báo*. Cũng không buồn nhìn đến phản ứng kinh hoảng của Dịch Thủy, hắn thoáng cái đã nhảy xuống nước, lúc đó mới nói: “Lại đây, Bản vương giúp ngươi.”
“Không… không cần. Loại chuyện này sao dám phiền Vương gia.” Dịch Thủy cuống quýt tránh né, hoàn toàn không ngờ động tác của Hạ Hầu Lan quá sức lanh lẹ, lời còn chưa nói xong đã bị hắn lôi tuột vào lòng không khác gì con gà con. Dịch Thủy chỉ còn biết siết chặt nắm tay, gương mặt quay thoát khỏi tầm nhìn của Hạ Hầu Lan, hai mắt từ từ nhắm nghiền lại.
Thực ra Hạ Hầu Lan chính là vừa xong buổi chầu đã lập tức tới đây. Cũng không biết phải làm sao, chỉ cần nghĩ tới Dịch Thủy ban đầu luôn chỉ dùng ánh mắt quật cường nhìn hắn, mới đây lại có chút ôn thuận… bản thân liền kiềm chế không nổi khát khao muốn tới gặp hắn.
Đến khi tới nơi lại thấy hai tên tiểu tư đứng bên ngoài, hỏi qua sự tình xong thành ra trong lòng cảm giác trìu mến đối với Dịch Thủy càng tăng vài phần. Bởi thế lúc này hắn mới chấp nhận hạ mình giúp Dịch Thủy; một tay hắn kéo thân thể trắng mịn trước mặt vào lòng, tay kia đưa xuống lần lần cầm vào nam hình nọ.
Hạ Hầu Lan đột nhiên sửng sốt, thoắt cái rút vật kia ra, giơ lên nhìn kỹ rồi bật cười: “Ngươi đúng là tiểu ngốc tử a, lần đầu tiên mà dùng ngay cái lớn nhất sao? Muốn chết phải không?” Nói xong liền ôm ngang eo hắn mà nâng bổng lên, bất chấp sự giãy giụa của Dịch Thủy; hắn mạnh tay banh mở hai khỏa mông hoàn mỹ, tỉ mỉ xem xét. Quả nhiên nhìn thấy tiểu huyệt trước mắt đã sưng đỏ, từ bên trong còn rỉ ra vài đường tơ máu.
Đối với loại ‘săn sóc’ này Dịch Thủy thật tình chịu không nổi a; dĩ nhiên hắn không ngần ngại tay đấm chân đá bạt mạng, quẫy đạp om sòm. Cho đến khi bất ngờ cảm thấy có cái gì đó hình như đang nhanh chóng trướng đại, cạ cạ vào bụng mình, hơn nữa rõ ràng còn cứng rắn vô cùng khiến cho bụng trên của hắn vốn săn chắc mà lúc này còn bị nó ép muốn lõm vào.
Dịch Thủy cũng là nam nhân, tự khắc hiểu ra đó là cái gì; có điều hắn hiểu rồi thì lập tức hồn phách phi thiên, càng cuống cuồng đẩy Hạ Hầu Lan ra.
“Đứng yên. Ngươi còn không thấy ta đang kiềm chế khổ cực thế nào sao?” Thanh âm đột nhiên thâm trầm vang lên tựa như hàm chứa uy lực vô cùng, nhất thời khiến mọi cử động của Dịch Thủy đều ngừng lại.
Hạ Hầu Lan lúc này mới buông hắn xuống, nhãn thần đã rực sáng như liệp báo ngắm được linh dương, dâng tràn dục vọng: “Dịch Thủy, ngươi… ngươi nguyện ý hiến dâng cho ta ngay bây giờ được không? Vì… Bản vương tựa hồ… nhịn không được nữa.” Âm sắc phát ra khàn đục, vừa nghe đã biết là kết quả của sự kiềm chế cao độ.
————————————–
Đoạn tiếp theo đây (có thể) là lời của Lê Hoa đại gia, vì nó nằm trong bản text Trung mình có và nó liên quan đến nội dung truyện nên mình đưa vào :”).
Ầy, tự dưng thấy mọi người có vẻ khó hiểu với chuyện Dịch Thủy muốn làm Vương phi. Thế nên ta giải thích một chút vậy.
Ta cho rằng Dịch Thủy bản chất quật cường, không chịu thua người khác; nhưng số phận hết lần này đến lần khác cứ dồn hắn vào độc đạo. “Nếu đã không có đường khác, vậy đường duy nhất đã đi cũng phải đi đến tận cùng.” đây chính là cách hắn thể hiện ý chí bất khuất, cũng là cách hắn đem niềm tin ‘Vương hầu tương tương, Trữ hữu chủng hồ.‘ ra tranh đấu. Trong mắt hắn, Vương phi không chỉ là người đem thân hầu hạ kẻ khác, địa vị của Vương phi có thể sánh ngang với Hạ Hầu Lan, có thể khiến Hạ Hầu Lan tôn trọng. Chính vì thế hắn mới quyết liệt khao khát một vị trí không hề giành cho thường nhân như thế.
Ầy, ta nói như vậy chẳng hay mấy người đã được lý giải chưa? Hãn, kỳ thực thêm nữa ta cũng chẳng biết nói làm sao.
XD xin lỗi nếu mình có ‘chuyển lời’ quá tùy hứng XD~
——-
*dục trì: hồ (bể) tắm. -> đại dục trì: hồ tắm lớn.
*bạch đao tử tiến hồng đao tử xuất: dao trắng thọc vào, dao đỏ rút ra. Ám chỉ hành động sát thương, làm ai đó đổ máu (hồng đao tử = dao đỏ = dao dính máu *_*)
*heo tể: heo con ( =)) lần đầu tiên mình giữ âm Hán Việt vì nghe nó… quá sức iêu so với văn cảnh =)) )
*thạch bàn: bàn đá.
*liệp báo: là con nầy
=))
Chương 16
CHƯƠNG MƯỜI SÁU
Lúc này Dịch Thủy đang ngâm mình trong dục trì, đôi mày nhíu lại rõ ràng có vẻ khổ sở. Nhìn bọt nước màu trắng sữa lập lờ lẩn khuất cùng những cánh hoa mỏng mảnh trôi quanh mình, hắn buột ra một tiếng thở dài… Cuộc sống này đích thực là tột cùng xa hoa, nhưng hắn không sao toàn tâm nguyện ý hưởng thụ. Dịch Thủy có cảm giác mình giống như heo tể* bị nhốt trong chuồng, được người sành ăn chăm nuôi, kết cục cuối cùng chính là bị lôi lên bàn bếp, bạch đao tử tiến hồng đao tử xuất*. Vài ngày sung sướng này bất quá chẳng khác gì rắp tâm vỗ béo mà thôi.
Nhìn một loạt nam hình bằng thủy tinh xếp trên thạch bàn*, dưới ánh nến lập lòe càng phát ra màu lấp lánh đến chói mắt, Dịch Thủy tiện tay cầm một cái lên, lướt mắt nhìn khối thủy tinh tinh xảo, thở dài lẩm bẩm: “Rõ ràng là vốn là thứ rất đẹp đẽ, làm sao lại bị mài thành hình dạng tục tĩu thế này, còn bị dùng vào những việc thật khó coi nữa?”
Hắn chợt nhắm nghiền mắt lại, nắm chặt nam hình trong tay một hồi… cuối cùng run run cầm theo xuống nước, dần dần lần mò cho đến khi chạm phải nơi mềm mại bí mật kia.
Trong lòng đột nhiên một phen trào cuộn, Dịch Thủy hiểu rõ cửa ải này hắn buộc phải vượt qua, bằng không đừng nói trở thành Vương phi, muốn làm một tính nô còn chẳng đủ tư cách. Hắn không ngừng tự nhủ rằng tất thảy những việc này đều là vận số không thể thoát được, muốn làm thành chuyện phi thường tất phải có thủ đoạn phi thường… Cứ thế tựa như tự thôi miên mình bằng những lý lẽ đó, cuối cùng Dịch Thủy nghiến răng một cái rồi đem nam hình trong tay ấn sâu vào trong tiểu huyệt.
Mũi nhọn vừa tiến vào, hắn lập tức đau đớn đến mức chóp mũi lấm tấm toát mồ hôi lạnh. Dịch Thủy hít sâu một hơi, đưa tay kia xuống rờ rẫm thăm dò, quả nhiên vẫn đau kinh khủng. Nhớ lại lời hai tiểu tư lúc nãy nói trước khi làm việc này phải thoa dầu qua thì thì mới đỡ phần nào khó chịu, nhưng hắn vẫn không làm theo. Lý do rất đơn giản, Dịch Thủy vốn không dám tin mình có thể hai lần chịu được sự nhục nhã của việc tự tay khai mở cái nơi đáng xấu hổ kia.
Tràng đạo đang đau nhức như lửa đốt bỗng cảm thấy có chút bọt nước ấm ấm mon men len vào theo nam hình, càng gợi trào lên một cảm giác kỳ dị. Bản thân Dịch Thủy trên chiến trường đã chịu qua vô số thương tích, thậm chí không ít lần cận kề cái chết nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng cảm thấy sợ hãi. Thế nhưng ngay lúc này… hắn sợ, hắn sợ tới mức muốn bỏ cuộc; thứ kia bất kể hắn nghiến răng nghiến lợi thế nào vẫn vô pháp tiến sâu thêm một li.
“Rất đau phải không? Ngươi thật giỏi làm ẩu, chuyện này mà có thể tự mình làm sao?” Thanh âm mang theo tiếu ý đột nhiên vọng tới làm Dịch Thủy giật thót, vội vàng mở mắt đã thấy Hạ Hầu Lan đang đứng trên bờ mỉm cười nhìn hắn.
Vừa thẹn vừa quẫn, Dịch Thủy cuống cuồng trầm người xuống nước, cố che giấu thân thể. Hành động vô thức đó lại khiến Hạ Hầu Lan phá lên cười ha hả, liền tay cởi bỏ y phục trên người mình, nhanh chóng để lộ ra thân thể cường tráng hoàn mỹ như liệp báo*. Cũng không buồn nhìn đến phản ứng kinh hoảng của Dịch Thủy, hắn thoáng cái đã nhảy xuống nước, lúc đó mới nói: “Lại đây, Bản vương giúp ngươi.”
“Không… không cần. Loại chuyện này sao dám phiền Vương gia.” Dịch Thủy cuống quýt tránh né, hoàn toàn không ngờ động tác của Hạ Hầu Lan quá sức lanh lẹ, lời còn chưa nói xong đã bị hắn lôi tuột vào lòng không khác gì con gà con. Dịch Thủy chỉ còn biết siết chặt nắm tay, gương mặt quay thoát khỏi tầm nhìn của Hạ Hầu Lan, hai mắt từ từ nhắm nghiền lại.
Thực ra Hạ Hầu Lan chính là vừa xong buổi chầu đã lập tức tới đây. Cũng không biết phải làm sao, chỉ cần nghĩ tới Dịch Thủy ban đầu luôn chỉ dùng ánh mắt quật cường nhìn hắn, mới đây lại có chút ôn thuận… bản thân liền kiềm chế không nổi khát khao muốn tới gặp hắn.
Đến khi tới nơi lại thấy hai tên tiểu tư đứng bên ngoài, hỏi qua sự tình xong thành ra trong lòng cảm giác trìu mến đối với Dịch Thủy càng tăng vài phần. Bởi thế lúc này hắn mới chấp nhận hạ mình giúp Dịch Thủy; một tay hắn kéo thân thể trắng mịn trước mặt vào lòng, tay kia đưa xuống lần lần cầm vào nam hình nọ.
Hạ Hầu Lan đột nhiên sửng sốt, thoắt cái rút vật kia ra, giơ lên nhìn kỹ rồi bật cười: “Ngươi đúng là tiểu ngốc tử a, lần đầu tiên mà dùng ngay cái lớn nhất sao? Muốn chết phải không?” Nói xong liền ôm ngang eo hắn mà nâng bổng lên, bất chấp sự giãy giụa của Dịch Thủy; hắn mạnh tay banh mở hai khỏa mông hoàn mỹ, tỉ mỉ xem xét. Quả nhiên nhìn thấy tiểu huyệt trước mắt đã sưng đỏ, từ bên trong còn rỉ ra vài đường tơ máu.
Đối với loại ‘săn sóc’ này Dịch Thủy thật tình chịu không nổi a; dĩ nhiên hắn không ngần ngại tay đấm chân đá bạt mạng, quẫy đạp om sòm. Cho đến khi bất ngờ cảm thấy có cái gì đó hình như đang nhanh chóng trướng đại, cạ cạ vào bụng mình, hơn nữa rõ ràng còn cứng rắn vô cùng khiến cho bụng trên của hắn vốn săn chắc mà lúc này còn bị nó ép muốn lõm vào.
Dịch Thủy cũng là nam nhân, tự khắc hiểu ra đó là cái gì; có điều hắn hiểu rồi thì lập tức hồn phách phi thiên, càng cuống cuồng đẩy Hạ Hầu Lan ra.
“Đứng yên. Ngươi còn không thấy ta đang kiềm chế khổ cực thế nào sao?” Thanh âm đột nhiên thâm trầm vang lên tựa như hàm chứa uy lực vô cùng, nhất thời khiến mọi cử động của Dịch Thủy đều ngừng lại.
Hạ Hầu Lan lúc này mới buông hắn xuống, nhãn thần đã rực sáng như liệp báo ngắm được linh dương, dâng tràn dục vọng: “Dịch Thủy, ngươi… ngươi nguyện ý hiến dâng cho ta ngay bây giờ được không? Vì… Bản vương tựa hồ… nhịn không được nữa.” Âm sắc phát ra khàn đục, vừa nghe đã biết là kết quả của sự kiềm chế cao độ.
————————————–
Đoạn tiếp theo đây (có thể) là lời của Lê Hoa đại gia, vì nó nằm trong bản text Trung mình có và nó liên quan đến nội dung truyện nên mình đưa vào :”).
Ầy, tự dưng thấy mọi người có vẻ khó hiểu với chuyện Dịch Thủy muốn làm Vương phi. Thế nên ta giải thích một chút vậy.
Ta cho rằng Dịch Thủy bản chất quật cường, không chịu thua người khác; nhưng số phận hết lần này đến lần khác cứ dồn hắn vào độc đạo. “Nếu đã không có đường khác, vậy đường duy nhất đã đi cũng phải đi đến tận cùng.” đây chính là cách hắn thể hiện ý chí bất khuất, cũng là cách hắn đem niềm tin ‘Vương hầu tương tương, Trữ hữu chủng hồ.‘ ra tranh đấu. Trong mắt hắn, Vương phi không chỉ là người đem thân hầu hạ kẻ khác, địa vị của Vương phi có thể sánh ngang với Hạ Hầu Lan, có thể khiến Hạ Hầu Lan tôn trọng. Chính vì thế hắn mới quyết liệt khao khát một vị trí không hề giành cho thường nhân như thế.
Ầy, ta nói như vậy chẳng hay mấy người đã được lý giải chưa? Hãn, kỳ thực thêm nữa ta cũng chẳng biết nói làm sao.
XD xin lỗi nếu mình có ‘chuyển lời’ quá tùy hứng XD~
——-
*dục trì: hồ (bể) tắm. -> đại dục trì: hồ tắm lớn.
*bạch đao tử tiến hồng đao tử xuất: dao trắng thọc vào, dao đỏ rút ra. Ám chỉ hành động sát thương, làm ai đó đổ máu (hồng đao tử = dao đỏ = dao dính máu *_*)
*heo tể: heo con ( =)) lần đầu tiên mình giữ âm Hán Việt vì nghe nó… quá sức iêu so với văn cảnh =)) )
*thạch bàn: bàn đá.
*liệp báo: là con nầy
=))
***
Bình luận truyện