Chương 1: - "Tôi sẽ khiến cậu nhớ mãi không quên"
Phố Vĩnh Kiều, một phố đi bộ bình thường chiều nay bỗng có rất nhiều thiếu nữ tụ tập đến mức chật như nêm cối.
Nữ sinh ở phía sau kiễng chân, nghển cổ, không ngừng nhìn về phía trước, nhưng phần lớn chỉ nghe được tiếng chụp hình không ngớt, cùng với các cô nữ sinh ở phía trước không ngừng lặp lại: "Đẹp trai quá! Sao anh ấy có thể đẹp trai đến vậy chứ!"
Có người qua đường đi ngang qua, tò mò hỏi: "Mỹ nữ, các bạn đang ngắm ai vậy?"
"Là Thẩm Tinh Sơ". Nữ sinh ở hàng phía sau trả lời: "Cậu không biết sao? Anh ấy hôm nay ra mắt đại ngôn điện thoại ở đây."
"Thật sao? Anh ấy rất đẹp trai à?"
Cô gái vội vàng đem ảnh và video mình vừa quay chụp ra chia sẻ với đối phương: "Cậu xem, thật sự rất đẹp trai mà! Chiều cao này, khuôn mặt này, dáng người này, ôi trời ạ, trên đời này làm gì có ai đẹp trai hơn anh ấy được chứ?
Người qua đường nghĩ thầm, lúc cúi đầu tầm mắt vừa lúc nhìn đến hình ảnh người con trai trên màn hình, tức khắc ngây người, khuôn mặt này, dáng người này, khí chất này!
Mịa! Trong mắt những người khác thì cũng hoàn toàn xứng đáng là soái ca!
Tiểu ca người qua đường nháy mắt liền thay đổi thái độ, nghển cổ về phía trước, cùng nữ sinh bên cạnh tiến vào trạng thái sẵn sàng quay chụp.
Thẩm Tinh Sơ hết thúc hoạt động, được bảo vệ và trợ lý hộ tống lên xe.
Cậu hướng ra ngoài cửa sổ xe vẫy tay với fan của mình, mơ hồ có thể nghe được một giọng nam, xen lẫn giữa hàng loạt giọng nữ nên đặc biệt rõ ràng: "Thẩm Tinh Sơ, mama yêu con!" //tự động nhảy ra cái gif Phạm Thừa Thừa hét câu này với Châu Thâm//
"Thẩm ca, anh có fan mẹ mới kìa." Trợ lý Tiểu Lưu cười nói.
"Thật ra cũng không cần đâu." Thẩm Tinh Sơ cự tuyệt.
Cậu vừa mới phối hợp với bên nhãn hàng chơi một số trò chơi, lúc này cũng mệt mỏi, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tiểu Lưu thấy vậy, cũng liền cúi đầu tiếp tục đọc tiểu thuyết trên di động.
Chờ đến khi Thẩm Tinh Sơ nghỉ ngơi đủ, đang chuẩn bị nói chuyện liền nhìn thấy tiểu trợ lý của mình mở to hai mắt, bộ dáng như đang gặp quỷ.
"Làm sao vậy?" Cậu hỏi.
Tiểu Lưu chỉ vào di động của mình, nhìn cậu, muốn nói lại thôi, cuối cùng "hừ" một tiếng, phẫn nộ đem điện thoại úp xuống.
"Lại nhìn thấy có người mắng tôi?" Thẩm Tinh Sơ suy đoán, có thể làm tiểu trợ lý của cậu tức giận cũng không ngoài mấy việc: có người hắc cậu, có người mắng cậu, có người vừa hắc vừa mắng cậu.
Thẩm Tinh Sơ gật đầu, ngay sau đó lại nhớ ra tiểu trợ lý của cậu chỉ đọc đam mỹ, vì thế do dự hỏi: "Tôi là công?"
Tiểu Lưu: "...... Em không rõ."
Thẩm Tinh Sơ:!!!
"Tôi, không rõ?!"
Tiểu Lưu yên lặng gật đầu.
Thẩm Tinh Sơ:...... Haiz, chỉ là nhân vật trùng tên trong tiểu thuyết thôi mà, cũng không phải cậu, không rõ cũng kệ đi.
"Dương quang soái khí anh tuấn mê người kỹ thuật diễn siêu quần phú khả địch quốc vạn nhân mê thụ?" (*) Cậu cố chấp hỏi lại.
(*) Câu này mình để nguyên như trong convert vì thấy cũng đã rõ nghĩa rồi. Đại ý là thiết lập thụ đẹp trai, giàu nứt đố đổ vách, hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu. - truyện chỉ đăng trên truyenwiki1.com của Charon (charon_the_moon)
Tiểu Lưu: "...... Pháo hôi thụ."
Thẩm Tinh Sơ:????
"Bạch nguyệt quang?"
"Cải trắng."
Thẩm Tinh Sơ:!!!
(*) pháo hôi: nhân vật hi sinh, mục đích làm nền cho nhân vật chính; bạch nguyệt quang: thường dùng để chỉ người mình yêu sâu đậm nhưng không có được; cải trắng: mình cũng không rõ lắm nhưng nhớ đến câu "cải trắng bật gốc chạy theo heo", đại ý như câu "cọc đi tìm trâu" ấy. - truyện chỉ đăng trên truyenwiki1.com của Charon (charon_the_moon)
"Cái tiểu thuyết vớ vẩn gì đây!" Thẩm Tinh Sơ chỉ vào di động của Tiểu Lưu, "Xóa, lập tức xóa, tác giả này bị làm sao thế, tên tôi nghe đã không thấy giống người tầm thương rồi, sao có thể là cải trắng pháo hôi thụ? Không khoa học!"
Cậu nhìn Tiểu Lưu: "Tôi giống pháo hôi sao?"
Tiểu Lưu lắc đầu: "Sao có thể chứ. Thẩm ca, anh mà là pháo hôi, thì những người khác đến bọt biển còn không xứng làm. Anh nhìn xem, nhan sắc, dáng người, khí chất này khẳng định là do anti-fan làm! Bọn họ không có biện pháp trực tiếp đả kích anh, chỉ có thể làm ra loại thắng lợi tinh thần này, quá AQ (*)!"
(*) AQ là nhân vật trong truyện của Lỗ Tấn, thường dùng để chỉ mấy người hay tự huyễn hoặc bản thân. - truyện chỉ đăng trên truyenwiki1.com của Charon (charon_the_moon)
"Đúng vậy." Thẩm Tinh Sơ khoanh tay đáp.
Cậu bực bội dựa vào cửa sổ xe, im lặng trong chốc lát, lại tò mò thấp giọng hỏi: "Quyển tiểu thuyết em đang đọc viết về cái gì thế?"
Tiểu Lưu nghe vậy, rất không đành lòng mà đem chuyện xưa trong sách kể lại một lần, đến đoạn cốt truyện của pháo hôi thụ trùng tên với cậu thì nhịn không được mà suýt phun nước bọt.
Thẩm Tinh Sơ nghe được nội dung cẩu huyết, nội tâm tràn đầy dấu ba chấm.
Một người đang sống tốt tự dưng liên tục tìm đường chết, nhiều lần thúc đẩy tình cảm của công thụ phát triển, thật là một pháo hôi kính nghiệp.
Thật là phí phạm một cái tên hay!
Aizz, chỉ tại cậu hiện giờ quá bận, không có thời gian, bằng không cậu liền khoác áo choàng đi viết tiểu thuyết, cậu chính là đại fan của bản thân. Nhấc bút liền viết ngay về tuyệt thế mãnh công Thẩm Tinh Sơ, anh tuấn tiêu sái Thẩm Tinh Sơ, vạn người truy phủng (*) Thẩm Tinh Sơ, dù có là nhân vật phụ thì cũng phải là bạch nguyệt quang và chu sa chí (*), đẹp trai vô song, khí chất ngời ngời không gì sánh nổi, nhất định không thể là loại pháo hôi đáng ghét.
(*) vạn người truy phủng: được vạn người theo đuổi; bạch nguyệt quang và chu sa chí (nốt ruồi son) là hai hình ảnh nổi tiếng xuất hiện ban đầu trong tiểu thuyết "Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng" của tác giả Trương Ái Linh, một người là yêu mà không có được, một người là có được rồi lại không biết trân quý. - truyện chỉ đăng trên truyenwiki1.com của Charon (charon_the_moon)
Nghĩ như vậy, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy phố ẩm thực cách đó không xa có vẻ rất náo nhiệt.
"Dừng xe." Thẩm Tinh Sơ nói, thay một chiếc áo khoác bình thường, lại mang theo mũ cùng mắt kính: "Không ai theo xe đúng không? Không ai đuổi theo thì tôi xuống chỗ này một chuyến."
"Cậu đi đâu vậy?" Người đại diện vẫn luôn im lặng lúc này rốt cuộc mới mở miệng.
"Ức khổ tư điềm (*), cảm thụ một chút sinh hoạt của ngày trước." Thẩm Tinh Sơ vừa nói vừa xuống xe.
(*) ý là nhớ về những kỷ niệm cay đắng lẫn ngọt ngào, mình chưa tìm được thành ngữ tương tự trong tiếng Việt nên để nguyên phiên âm Hán Việt. - truyện chỉ đăng trên truyenwiki1.com của Charon (charon_the_moon)
Người đại diện vội vàng theo sau: "Để tôi đi cùng cậu."
Thẩm Tinh Sơ im lặng, cùng người đại diện đi thẳng về phía trước.
Đột nhiên, cậu nghe được có tiếng trẻ con khóc, đứa nhóc kia khóc rất to, Thẩm Tinh Sơ quay đầu lại, liền thấy một bé trai khóc đòi mẹ, vừa khóc vừa đi đến giữa đường.
Cậu vội vàng chạy đến, bế đứa trẻ lên: "Anh bạn nhỏ, em không được tự qua đường có biết không?"
Vừa nói xong, cậu liền nghe được người đại diện của mình tê tâm liệt phế kêu một tiếng: "Tinh Sơ!"
Thẩm Tinh Sơ còn không kịp quay đầu lại, đã bị một chiếc ô tô đâm tới.
Cậu nghe được tiếng thét chói tai, nghe được tiếng người đại diện của mình sốt ruột kêu cứu, Thẩm Tinh Sơ nằm trên mặt đất, cảm giác như có cái gì đó từ trong thân thể mình trôi đi.
Tại sao lại có xe chạy đến? Rõ ràng là đèn đỏ mà? Là có người vượt đèn đỏ sao?
Cho nên cậu là chết rồi? Quá thảm đi, cậu vừa mới nổi lên, hơn nữa cậu mới 22 tuổi, còn trẻ như vậy, còn chưa nói chuyện yêu đương, thậm chí còn chưa từng "lái xe" (*), tại sao lại như thế này?!
(*) ý là 3X đó...
Thẩm Tinh Sơ cảm thấy chính mình quá bất hạnh, không đành lòng mà cứ thế chết đi!
*
Thẩm Tinh Sơ chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, khó có thể tin trước mắt mình là trần nhà cùng đèn thủy tinh màu trắng.
Cậu không phải ở trên phố sao?
Cậu chẳng phải đã chết sao?
Như thế nào vừa mở mắt lại ở trong phòng?
Thẩm Tinh Sơ lăn lóc ngồi dậy, nhìn chung quanh bốn phía, nhìn cách bài trí thì có vẻ cậu đang ở khách sạn, mặc trên người áo tắm dài của khách sạn.
Chuyện gì đây? Cậu sao lại ở chỗ này? Thiên đường chắc không phải trông thế này chứ? Quá là bình dân đi.
Thẩm Tinh Sơ còn đang nghi hoặc, đột nhiên nhìn thấy cửa phòng vệ sinh mở ra, một người từ trong đó đi ra.
Người này mặt mày anh tuấn, thoạt nhìn rất cao, vừa lau tóc vừa đi về phía cậu.
Anh ta trời sinh đẹp trai, trên khuôn mặt như bạch ngọc không tỳ vết là một đôi mắt như mực thạch, đen nhánh thâm trầm, bước đi không nhanh không chậm, giọt nước theo tóc lăn xuống cổ, mất hút trong áo tắm dài.
Thẩm Tinh Sơ dời mắt, liền nhìn đến áo tắm dài lỏng lẻo người này đang khoác, lộ ra phần lớn vòm ngực trắng muốt, khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung.
"Xem đủ rồi sao?" Đối phương đến gần, nhẹ nâng mí mắt, xoa xoa đuôi tóc, cười như không cười nhìn cậu.
Thẩm Tinh Sơ xấu hổ gật gật đầu: "Đủ rồi."
"Vậy là có thể bắt đầu rồi nhỉ."
Bắt đầu?
Bắt đầu cái gì?
Thẩm Tinh Sơ trong đầu đầy dấu hỏi, lại không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể uyển chuyển nói, "Ý anh là......?"
Hàn Thành cười khẽ một tiếng: "Lúc này còn rụt rè gì vậy, cậu cùng tôi buổi tối tới nơi này chẳng lẽ là vì muốn đắp chăn nói chuyện phiếm? Nếu hiện tại đều tắm rửa xong, cũng nên bắt đầu làm chính sự đi."
Thẩm Tinh Sơ nghĩ nghĩ, do dự mà nâng tay lên, vỗ tay, thử nói: "Bạch bạch bạch?"
"Nếu không thì là gì?" Hàn Thành hỏi.
Thẩm Tinh Sơ lập tức hiểu ra! Nhất định là cậu trước khi chết không cam lòng, chết không nhắm mắt, cho nên ông trời mới an bài cho cậu một soái ca, thỏa mãn tâm nguyện trước khi chết của cậu!
Tuy rằng nói chuyện yêu đương là không thể, nhưng "lái xe" lại là có thể, không phải chứ, đến tài xế cũng chọn giúp cậu người đẹp như vậy.
Thẩm Tinh Sơ liền không hoảng hốt nữa, đến đây đi!
Cậu nhìn Hàn Thành, trong lòng tràn ngập chờ mong, cậu cong nhiều năm như vậy, rốt cuộc có thể trải nghiệm cảm giác phóng xe trên cao tốc rồi, sẽ không còn ngơ ngác khi bạn bè xung quanh nói về chủ đề này nữa, vì cái gì cả thế giới chỉ có cậu không biết!
Lên xe đi anh bạn, chúng ta cùng trải nghiệm kɦoáı ƈảʍ đua xe nào! Come on!
Hàn Thành thấy nét mặt cậu nhanh chóng thay đổi, có vẻ nóng lòng muốn thử, cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp đẩy ngã, đè lên người cậu.
Hắn vươn tay kéo dây lưng áo tắm của Thẩm Tinh Sơ, hơi dùng lực một chút, dây lưng đã bị kéo ra.
Hàn Thành nhìn đến phần vai và cổ trắng nõn của cậu, tay mới vừa phủ lên, Thẩm Tinh Sơ lại đột nhiên đè tay hắn lại, dường như nhớ tới cái gì, hỏi hắn: "Chuyện là, anh có báo cáo kiểm tra sức khoẻ không? Tôi muốn nhìn một chút."
Tuy rằng cậu đã chết, nhưng vẫn phải chú ý đến vấn đề vệ sinh.
Cậu sạch sẽ tới, cũng muốn sạch sẽ đi!
Hàn Thành không còn gì để nói: "Vừa mới rồi bảo cậu xem cậu không xem, hiện tại lại muốn xem."
Hắn bất đắc dĩ đứng dậy, từ trong túi của mình lấy ra báo cáo sức khỏe, đưa qua.
Thẩm Tinh Sơ ngồi dậy, cẩn thận xem xét, nhìn nửa ngày, mới xác định người này không có vấn đề gì, có thể yên tâm.
Thẩm Tinh Sơ đem báo cáo trả lại cho hắn, trước lúc buông tay còn nhìn thoáng qua cái tên ở phía trên cùng tờ báo cáo, là Hàn Thành.
Hàn Thành tiện tay đem báo cáo kiểm tra sức khoẻ vứt qua một bên, lại lần nữa duỗi tay đem cậu đẩy đến trên giường.
Thẩm Tinh Sơ nằm ngoan ngoãn, thẳng đến khi Hàn Thành sờ đến "cốp xe", cậu không tự chủ được căng thẳng thân thể, phản xạ có điều kiện đè lại cái tay phải đang làm bậy của Hàn Thành.
"Lại làm sao vậy?" Hàn Thành bất đắc dĩ, có lý nào nổ máy rồi mà còn mấy lần bị bắt phanh lại như thế này không?
"Uhm, tôi muốn hỏi một chút, tôi có thể làm "tài xế" hay không?" Thẩm Tinh Sơ vẻ mặt chân thành, thập phần chờ mong, nếu là thỏa mãn nguyện vọng của cậu, không phải là cậu nên được đè người hay sao?
Hiện tại phải nằm như vậy, cậu cảm thấy có chút vi diệu.
Hàn Thành không chút do dự: "Không được."
"Vì sao?"
"Cậu đã từng "lái xe" hay sao?" Hàn Thành hỏi: "Có biết mấy chuyện cần chú ý hay không? Khi nào nhấn ga, khi nào phanh lại, khi nào chuyển làn, khi nào tắt máy, làm thế nào để cả hành trình đều suиɠ sướиɠ, cậu biết à?"
Người-qua-đường-chưa-bao-giờ-lái-xe Thẩm Tinh Sơ:......
Cậu không hiểu, cậu không biết, hắn mới chỉ vụиɠ ŧяộʍ đọc được ở trong sách.
Hàn Thành thấy cậu như vậy liền biết là cậu không hiểu, vì thế hắn không biết xấu hổ tự biên tự diễn nói: "Nhưng tôi hiểu, mặc kệ là xe thể thao hay xe đua nhỏ, đường quốc lộ hay đường đèo, đường nhỏ ở nông thôn hay đường cái xi măng, tôi đều biết hết, cho nên, tôi thích hợp hơn cậu."
Thẩm Tinh Sơ không khỏi liếc hắn nhiều hơn một chút, lợi hại a, tài xế già a, kinh nghiệm phong phú a!
Chuyện này cậu cũng không tranh giành nữa, vốn dĩ cậu đối với chuyện công thụ không có chấp niệm gì đặc biệt, lúc này có thể có cái tài xế già dẫn cậu tham gia hành trình cao tốc, cũng coi như là rất không tồi.
"Vậy anh chú ý khởi động kỹ." Thẩm Tinh Sơ dặn dò nói: "Tôi là xe mới, lần đầu tiên lên đường, cấm không được va chạm."
Hàn Thành nghe cậu nói như vậy cũng có chút kinh ngạc, chính hắn cũng là tay tài xế mới, không nghĩ tới thế mà lại gặp một chiếc xe mới!
Hắn cho rằng Thẩm Tinh Sơ chỉ là chưa từng làm "tài xế", lại không nghĩ rằng cậu thế mà đến đường cái cũng chưa từng đi qua!
Sự tình đêm nay cũng thật thần kỳ, xác xuất nhỏ như vậy thế mà lại rơi lên đầu hai người bọn họ, tài xế tay mơ lái xe mới, thực là xứng đôi.
"Yên tâm đi." Hàn Thành dõng dạc: "Tôi nhất định sẽ cho cậu một lần trải nghiệm, cả đời khó quên."
Hắn nói xong, lại một lần nữa đẩy ngã Thẩm Tinh Sơ.
Nếu là xe mới, vậy thì phải thật cẩn thận thôi, bằng không lái xong một chuyến, tài xế có thể vẫn là tài xế lúc trước, mà xe lại có khả năng không còn là chiếc xe lúc đầu.
—— biến thành một chiếc xe hỏng!
Hàn Thành như vậy nghĩ, lại một lần đè lên cậu, chuẩn bị xem cốp xe. //chắc là sờ đùi =]] //
Hắn sờ sờ cốp xe, đang chuẩn bị đi xem chân ga, đột nhiên cảm thấy Thẩm Tinh Sơ đè tay mình lại, ngẩng đầu trộm liếc hắn một cái.
Hàn Thành:......
"Lại làm sao vậy?"
Một tiếng trống là thêm dũng khí, hai tiếng trống tinh thần suy sụp, ba tiếng trống dũng khí khô kiệt, Hàn Thành cảm thấy hắn muốn héo luôn rồi!
Bình luận truyện