Nam Sinh Mấy Người Chơi Game Thật Lợi Hại
Chương 12
Tui là trọng tài: Thi đấu đã kết thúc! Chúc mừng @Tổ bảy Lăng Mông đạt giải quán quân! @Tổ một Thiện Trúc đạt á quân!
Các tuyển thủ ríu rít chúc mừng, sau khi trọng tài ném mua bao lì lì, tất cả đều mặc kệ thắng thua lao đầu vào đại chiến lì xì, duy chỉ có quan quân Lăng Mông vẫn im hơi lặng tiếng.
“@Tổ bảy Lăng Mông Mông Mông, tôi có thể lĩnh phần thưởng rồi đúng không?” Thiện Trúc ở trong nhóm Lăng Mông đẹp trai(艾特凌檬) hỏi.
Lăng Mông mất hứng gõ chữ trả lời: “Tôi ở ký túc xá số hai phòng 315, anh tự đến lấy đi.”
Một lát sau cửa bị gõ vang, Lăng Mông lười biếng mở miệng: “Vào đi.”
Cửa mở, một anh đẹp trai sáng sủa tinh thần phấn chấn chân dài bước vào, dù đang đi dép lê cũng không ảnh hưởng đến khí chất rực rỡ của y.
“Đến lấy giải thưởng phải không?”Lăng Mông ỉu xìu chỉ về phía bàn của mình, “Ở trên bàn đó, anh tự lấy đi.”
Thiện Trúc cầm lấy thứ mà Lăng Mông gọi là ảnh nude, là ảnh hắn đang tắm rửa lúc ba tuổi – một thằng nhóc trần truồng ngồi trên mặt đất nghịch nước. Thiện Trúc nhịn không được bật cười.
“Cười cái gì?”Lăng Mông mất hứng hỏi, “Chẳng lẽ đó không phải là ảnh nude sao? “
“Phải, tất nhiên là phải.” Thiện Trúc mở miệng cười nói.
Lúc y vừa mở miệng, Lăng Mông trừng to mắt. Âm thanh này quá quen thuộc, cho dù dùng biến âm hắn cũng có thể nhận ra.
“Anh là Mang thần?!”
Thiện Trúc nhíu mi: “Không ngờ tai Mông Mông lại thính như vậy, giờ có thể thêm bạn tốt với tôi chưa?”
Lăng Mông sững sờ một lúc lâu, mục đích hắn tổ chức thi đấu là để bắt được Mang thần, nhưng khi Mang thần thực sự đứng trước mặt rồi hắn lại cảm thấy chuyện này sao lại huyền huyễn như vậy chứ?
“… Không thể nào, nếu đúng là anh thì sao có thể phạm sai lầm ngu ngốc như vậy?”
Thiện Trúc nghĩ nghĩ: “Đại khái là vì phần thưởng của hạng nhì có sức hấp dẫn hơn chăng?”
Lăng Mông nghẹn, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được tức khí lớn tiếng:
“Muốn thắng thì thắng, muốn thua thì thua, anh có biết hành vi này của mình quá đáng lắm không hả?”
Thiện Trúc hớn hở, y nhún vai, ra vẻ xin lỗi: “Không còn cách nào, nam sinh chúng ta chơi game lợi hại vậy đó.”
Toàn văn hoàn.
Hết rồi đó. Yêu với đương cái giề =))))))))
Thêm lần nữa, trung thu vui vẻ nhá mn =))))))))))))))
Các tuyển thủ ríu rít chúc mừng, sau khi trọng tài ném mua bao lì lì, tất cả đều mặc kệ thắng thua lao đầu vào đại chiến lì xì, duy chỉ có quan quân Lăng Mông vẫn im hơi lặng tiếng.
“@Tổ bảy Lăng Mông Mông Mông, tôi có thể lĩnh phần thưởng rồi đúng không?” Thiện Trúc ở trong nhóm Lăng Mông đẹp trai(艾特凌檬) hỏi.
Lăng Mông mất hứng gõ chữ trả lời: “Tôi ở ký túc xá số hai phòng 315, anh tự đến lấy đi.”
Một lát sau cửa bị gõ vang, Lăng Mông lười biếng mở miệng: “Vào đi.”
Cửa mở, một anh đẹp trai sáng sủa tinh thần phấn chấn chân dài bước vào, dù đang đi dép lê cũng không ảnh hưởng đến khí chất rực rỡ của y.
“Đến lấy giải thưởng phải không?”Lăng Mông ỉu xìu chỉ về phía bàn của mình, “Ở trên bàn đó, anh tự lấy đi.”
Thiện Trúc cầm lấy thứ mà Lăng Mông gọi là ảnh nude, là ảnh hắn đang tắm rửa lúc ba tuổi – một thằng nhóc trần truồng ngồi trên mặt đất nghịch nước. Thiện Trúc nhịn không được bật cười.
“Cười cái gì?”Lăng Mông mất hứng hỏi, “Chẳng lẽ đó không phải là ảnh nude sao? “
“Phải, tất nhiên là phải.” Thiện Trúc mở miệng cười nói.
Lúc y vừa mở miệng, Lăng Mông trừng to mắt. Âm thanh này quá quen thuộc, cho dù dùng biến âm hắn cũng có thể nhận ra.
“Anh là Mang thần?!”
Thiện Trúc nhíu mi: “Không ngờ tai Mông Mông lại thính như vậy, giờ có thể thêm bạn tốt với tôi chưa?”
Lăng Mông sững sờ một lúc lâu, mục đích hắn tổ chức thi đấu là để bắt được Mang thần, nhưng khi Mang thần thực sự đứng trước mặt rồi hắn lại cảm thấy chuyện này sao lại huyền huyễn như vậy chứ?
“… Không thể nào, nếu đúng là anh thì sao có thể phạm sai lầm ngu ngốc như vậy?”
Thiện Trúc nghĩ nghĩ: “Đại khái là vì phần thưởng của hạng nhì có sức hấp dẫn hơn chăng?”
Lăng Mông nghẹn, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được tức khí lớn tiếng:
“Muốn thắng thì thắng, muốn thua thì thua, anh có biết hành vi này của mình quá đáng lắm không hả?”
Thiện Trúc hớn hở, y nhún vai, ra vẻ xin lỗi: “Không còn cách nào, nam sinh chúng ta chơi game lợi hại vậy đó.”
Toàn văn hoàn.
Hết rồi đó. Yêu với đương cái giề =))))))))
Thêm lần nữa, trung thu vui vẻ nhá mn =))))))))))))))
Bình luận truyện