Nam Sinh Mấy Người Chơi Game Thật Lợi Hại
Chương 9
Edit: Đời Đời Kiếp Kiếp (MMBNDDKK)
Siêu thị trường xuất hiện một thanh niên mặc áo đội mũ, hắn cúi đầu, phần lớn gương mặt giấu sau vành mũ, miễn cưỡng để lộ ra đôi mắt.
Từ khi người có bộ dạng khả nghi này bước vào nhân viên thu ngân lập tức nhìn chằm chằm, sợ đối phương làm ra việc gì đó trái với quy tắc sinh viên. Hành vi của người này rất quái lạ, nhìn lung tung nửa ngày mà không lấy bất cứ món đồ nào, còn ngồi xuống suy nghĩ trước mắt nhân viên.
“Khụ, mấy người có, có cái kia không?”Thanh niên áo mũ hỏi.
Thấy người này chạy tới bàn thu ngân khiến nhân viên cửa hàng rất căng thẳng, chẳng lẽ hắn không phải đến trộm, mà là cướp?
“Cái kia là cái gì?”Anh ta cẩn thận hỏi
Thanh niên sốt sắng nhìn hai bên một chút: “Chính là Durex, Jissbon gì đó đó.”
Nhân viên cửa hàng: “…”
“Bạn học, đây là siêu thị trường, cậu nghĩ có không?”
Lăng Mông cúi đầu mắng một câu, hiểu mình bị Mang thần đùa giỡn.
Hắn nhanh chóng chạy ra khỏi siêu thị, lấy di động ra, tìm weibo Mang thần hung hăng nhắn tin.
Lemon: Anh đùa giỡn tôi, siêu thị trường vốn không bán thứ đó!
Mangosteen: tôi có nói cậu phải vào siêu thị trường mua đâu?
Lăng Mông: …
Cẩn thận nhớ lại đối thoại của hai người, hình như Mang thần thật sự không có nhắc tới ba chữ kia.
Đúng là ngu mà!
“Mông Mông, Mông Mông!” Có âm thanh cực lớn từ ký túc xá đối diện gọi hắn, Lăng Mông ngẩng đầu nhìn, không phải bạn cùng phòng xi xẻo nhà mình thì là ai?
“Mông Mông!”Giọng bạn cùng phòng to đến nỗi toàn bộ khu ký túc xá đều nghe được, “Ngươi mua xong sao? Mua loại trơn hay có gai vậy?”
Người trên tầng nghe được âm thanh, nhao nhao nhô đầu ra hóng hớt. Nghĩ đến việc rất có thể Mang thần cũng đang ngồi sau một cánh cửa nào đó nghe lén, Lăng Mông phẫn hận giơ hai tay lên, cho bạn cùng phòng một đôi ngón giữa.
Siêu thị trường xuất hiện một thanh niên mặc áo đội mũ, hắn cúi đầu, phần lớn gương mặt giấu sau vành mũ, miễn cưỡng để lộ ra đôi mắt.
Từ khi người có bộ dạng khả nghi này bước vào nhân viên thu ngân lập tức nhìn chằm chằm, sợ đối phương làm ra việc gì đó trái với quy tắc sinh viên. Hành vi của người này rất quái lạ, nhìn lung tung nửa ngày mà không lấy bất cứ món đồ nào, còn ngồi xuống suy nghĩ trước mắt nhân viên.
“Khụ, mấy người có, có cái kia không?”Thanh niên áo mũ hỏi.
Thấy người này chạy tới bàn thu ngân khiến nhân viên cửa hàng rất căng thẳng, chẳng lẽ hắn không phải đến trộm, mà là cướp?
“Cái kia là cái gì?”Anh ta cẩn thận hỏi
Thanh niên sốt sắng nhìn hai bên một chút: “Chính là Durex, Jissbon gì đó đó.”
Nhân viên cửa hàng: “…”
“Bạn học, đây là siêu thị trường, cậu nghĩ có không?”
Lăng Mông cúi đầu mắng một câu, hiểu mình bị Mang thần đùa giỡn.
Hắn nhanh chóng chạy ra khỏi siêu thị, lấy di động ra, tìm weibo Mang thần hung hăng nhắn tin.
Lemon: Anh đùa giỡn tôi, siêu thị trường vốn không bán thứ đó!
Mangosteen: tôi có nói cậu phải vào siêu thị trường mua đâu?
Lăng Mông: …
Cẩn thận nhớ lại đối thoại của hai người, hình như Mang thần thật sự không có nhắc tới ba chữ kia.
Đúng là ngu mà!
“Mông Mông, Mông Mông!” Có âm thanh cực lớn từ ký túc xá đối diện gọi hắn, Lăng Mông ngẩng đầu nhìn, không phải bạn cùng phòng xi xẻo nhà mình thì là ai?
“Mông Mông!”Giọng bạn cùng phòng to đến nỗi toàn bộ khu ký túc xá đều nghe được, “Ngươi mua xong sao? Mua loại trơn hay có gai vậy?”
Người trên tầng nghe được âm thanh, nhao nhao nhô đầu ra hóng hớt. Nghĩ đến việc rất có thể Mang thần cũng đang ngồi sau một cánh cửa nào đó nghe lén, Lăng Mông phẫn hận giơ hai tay lên, cho bạn cùng phòng một đôi ngón giữa.
Bình luận truyện