Nam Sủng Sao? Ta Không Cần
Chương 12
- Cái gì ? Lễ hội á ! Tiểu Tâm muội nói thật không.
- Thật mà, muội nghe mấy cung nữ trong cung nói vậy mà.
- Liên Nhi, Phong Ca hay ta ra ngoài thành chơi đi. Dù sao ta ở trong cung này cũng chán lắm. Đi nha......nha....
- Ta cũng muốn xem lễ hội ngoài đó ra sao.
- Hai người muội cũng muốn đi.
Cả bốn hiện giờ đang đứng trước mặt Liên Thành làm mặt cún với cậu làm nũng với cậu. Cái chiêu này chắc chắn chỉ có Gia Minh mới bầy họ chứ không ai hết.
- Được, đi thì đi. Nhưng ta có điều kiện, mấy người không được gây chuyện, không được chạy lung tung.
- Được được mọi chuyện đều nghe theo ngươi giờ thì đi thôi.
- Quan trọng không phải là ta có đi hay không, quan trọng là năm người chúng ta ra ngoài bằng cách nào. Nên nhớ đây là hoàn cung.
- A !! Muội biết có một lỗ chó, mấy người trong cung hay trốn ra ngoài bằng đường đó, ta có thể dùng nó để ra ngoài.
- Tiểu Tâm nói đúng đó. Chỗ đó ít người qua lại nữa.
Tiểu Liên gật đầu nhanh miệng bồi thêm vào cho Tiểu Tâm, cô sợ công tử nhà mình không cho hai người đi theo.
- Lỗ chó ? Hai người nghĩ tụi ta mà đi rúc lỗ chó á. Mấy người đi theo ta đi.
Nói xong Gia Minh dẫn cả năm người ra đúng trước bức tường cao hơn đầu người kia. Chỉ cần trèo qua thì có thể ra khỏi cung. Cái này là y tình cờ phát hiện được trong lúc đi dạo quanh đây. Phải xông nhận y có trí nhớ ghê thật, mấy cái này không ngờ có ngày lại dùng đến.
- Giờ chỉ cần trèo qua nó là được. Nhanh đi không binh lính thấy thì toi.
- Nhưng .... còn hai muội thì sao.
Tiểu Liên mặt méo xẹo nhìn GIA MINH, gương mặt cô bây giờ không khác gì đang khóc là bao.
- Âyzaa.... ta quên mất còn hai người nữa. Yên tâm, Phong Ca huynh lên trước, sau đó đỡ Tiểu Liên và Tiểu Tâm qua sau.
Chật vật một hồi thì họ cũng ở ngoài thành, cả năm người hết chạy chỗ này đến đi chỗ kia, cười nói rất vui vẻ. Trêи đường ai ai cũng nhìn họ, kể cả gái hay trai khi nhìn họ cười đều mềm lòng chịu không nổi.
Một tên như bắt gặp được mỹ nhân, liều mình chặn đường trước mặt Tiểu Liên không cho cô đi.
- Mỹ nhân, nàng đi đâu vậy. Theo ta đi, ta sẽ chiều nàng.
- Ngươi là ai, tránh ra. Công tử, Công tử cứu muội.
Tiểu Liên sợ đến phát khóc tới nơi rồi. Cô nhìn quanh tìm cậu.
- Tiểu Liên ? Muội sao vậy ? Muội không sao chứ.
- Công tử, mọi người đi đâu vậy, để muội lại cho tên biến thái này. ... Muội sợ lắm à....
Thế là Tiểu Liên bé nhỏ của họ khóc thật rồi. Ai cũng thương cô, ra sức an ủi cô. Phong Ca quay qua tên không biết trời cao đất dày kia dơ chân đạp cho tên đó một cước bay ra xa, ngất ngay tại chỗ. Mọi người xung quanh ai cũng hoảng sợ khi thấy màng vừa rồi.
Sau khi xử xong tên kia cả năm người họ tiếp tục vui chơi như chưa có gì xảy ra. Đi được một lúc Liên Thành nhìn thấy bên kia có một cây sáo màu đen, đơn giản nhưng rất bắt mắt, lại rất đẹp nữa. Cậu tiến lại, định lên tiếng thì có người đã hỏi trước.
- Ông chủ, ta muốn cây sáo này.
Ông chủ đang đứng không biết phải làm sao thì cậu lên tiếng trước.
- Là ngươi ? Ông chủ cây sáo này là ta thấy trước.
- Làm sao ngươi biết ta thấy sau ngươi, Ngụy công tử. Hay nói đúng hơn là Ngụy Liên Thành, ngươi lại tự ý xuất cung ?
- LONG HẠO KHIÊM, ngươi là muốn đấu với ta lắm sao.
Tình hình bây giờ rất chi là căng thẳng, hiện giờ không phải chỉ có cậu và hắn đang đối mắt với nhau mà còn có bốn cặp mắt khác nữa.
- Là huynh ? Huynh làm gì ở đây ? Huynh là người của cái tên xấu xa kia, hùa nhau ăn hϊế͙p͙ Liên Nhi nhà ta.
Gia Minh sau khi đi tới bắt gặp Tống Lam cũng có mặt ở đây đã vậy còn đi với hắn.
- Ta chỉ đi dạo với hai người này, có chút hiểu lầm ở đây. Không như ngươi nghĩ đâu.
- Thân nhau quá nhỉ. Ông chủ cái này ông phải bán cho ta.
Hắn nhìn Tống Lam đứng nói chuyện, giải thích cho Gia Minh lại cười khinh bỉ. Con người này trước giờ chỉ có hắn hoặc Từ Hinh thôi. Bây giờ lại ôn nhu với con người trước mặt này.
- Bán cho ngươi ? Dựa vào cái gì ? Trừ phi ngươi đánh thắng được ta.
Dứt lời Liên Thành lao thẳng về phía Hạo Khiêm mà đánh. Thấy tình hình căng thẳng, Từ Hinh định lao vào thì bị Hàn Phong chặn trước mặt.
- Định là gì đó người anh em. Muốn đánh thì ra tay với ta này.
Vừa nói Hàn Phong vừa đá về phía Từ Hinh. Y ra tay rất nhanh chủ yếu đánh vào mấy điểm yếu chết người của người trước mặt. Từ Hinh cũng không phải dạng vừa, tránh né hết chiêu này đến chiêu khác của y.
Bên này người xem họ đánh nhau đông như hội, còn bên chỗ Liên Thành, Hạo Khiêm thì không ai dám đứng lại nhìn hai người chứ nói xem.
Quanh họ đều phát ra một luồng khí lạnh đến run người. Một bên giống như hổ đói, còn một bên giống sói chiến. Lao vào nhau như tranh giành miếng ăn vậy.
- Tiểu Tâm tỷ, nơi này sao lạnh đến vậy. Hay muội bị bệnh mất rồi.
- Tỷ cũng không biết nữa, tỷ cũng cảm thấy lạnh.
Thấy hai cô nương nhà ta cứ ôm chầm lấy nhau như sưởi ấm, Gia Mimh cười thành tiếng quay sang Tống Lam đang đứng bên cạnh cười nói.
- Tốt nhất ta với huynh nên đứng ngoài xem thôi. Bên kia họ chắc gần xong rồi.
Quay lại chỗ Từ Hinh, Hàn Phong, cả hai không ai nhường ai, ai cũng ngang sức cả. Hàn Phong đành liều mạng nắm chặc tay thành nắm đấm, dùng lực đấm mạnh về phía bên kia.
Từ Hinh cũng vậy, y dùng sức tung về phía trước một chưởng. Cả cùng nhau té xuống đất ai cũng trọng thương. Thấy vậy Tiểu Tâm, Tiểu Liên chạy lại đỡ Hàn Phong lên.
- Phong Ca, huynh không sao chứ, bên kia căng thẳng lắm huynh mau qua đó đi.
Không đợi Hàn Phong trả lời, cả hai cùng dìu y qua chỗ Gia Minh đang đứng.
- Phong Ca, huynh sao rồi, bị thượng có nặng lắm không.
- Ta không sao. Liên Thành sao rồi.
- Chưa biết được.
- Từ Hinh, huynh không sao đấy chứ.
- Ta ổn.
Thấy Từ Hinh đi tới Tống Lam lại gần đỡ y sẵn hỏi thăm lun.
Giờ thì cả sáu con người đang chăm chú nhìn hay mãnh thú trước mắt đang cắn xé lẫn nhau.
Liên Thành đang tung chân đá thẳng vào bên thái dương của Hạo Khiêm. Hắn nhanh chân lùi lại được thì bất ngờ lại nhận ra cũng cái chân đó đang hướng về phía ngực hắn mà hạ xuống.
Hắn ngạc nhiên trong thời gian ngắn vậy mà cậu có thể xoay người thực hiên thêm một cú đá nữa.
Từng động tác dứt khoát, ra tay mạnh mẽ, nhắm vào toàn cổ, ngực, bụng, hông của hắn mà đánh. Mấy chỗ đó toàn là điểm yếu chết người, cậu đây là muốn lấy mạng hắn sao.
Chỉ vì chút lơ là đó, hắn lãnh trọn bộ cú đạp đó của cậu vào ngực . Lực đánh của cậu khá mạnh làm hắn phải lui hai ba bước mới dừng lại.
Thấy vậy cậu nhìn hắn cười rồi đi về phía ông chủ đó.
- Sáo này ta lấy, tiền ông tính trêи người hắn.
Xoay cây sáo trong tay, cậu đi về phía bốn người kia bải họ đi, rồi nhìn sang hắn nhìn hắn với ánh ánh mắt đầy chán ghét.
- Đi thôi, không phải các ngươi muốn thả hoa đăng sao.
- Ờ. Đúng rồi ha. Chút nữa quen chuyện đại sự. Đi nhanh lên để hết chỗ bây giờ.
Gia Minh lên tiếng xong kéo bốn con người kia ra hướng bờ sông. Nhìn năm con người đó vui vẻ đi như chưa có chuyện gì. Hắn vẫn đứng đó nhìn theo, tay đưa lên ngực mình xoa xoa chỗ cậu đá phải. Hắn nghĩ rốt cuộc con người này muốn lấy mạng y hay sao mà ra tay mạnh vậy chứ.
- Thật mà, muội nghe mấy cung nữ trong cung nói vậy mà.
- Liên Nhi, Phong Ca hay ta ra ngoài thành chơi đi. Dù sao ta ở trong cung này cũng chán lắm. Đi nha......nha....
- Ta cũng muốn xem lễ hội ngoài đó ra sao.
- Hai người muội cũng muốn đi.
Cả bốn hiện giờ đang đứng trước mặt Liên Thành làm mặt cún với cậu làm nũng với cậu. Cái chiêu này chắc chắn chỉ có Gia Minh mới bầy họ chứ không ai hết.
- Được, đi thì đi. Nhưng ta có điều kiện, mấy người không được gây chuyện, không được chạy lung tung.
- Được được mọi chuyện đều nghe theo ngươi giờ thì đi thôi.
- Quan trọng không phải là ta có đi hay không, quan trọng là năm người chúng ta ra ngoài bằng cách nào. Nên nhớ đây là hoàn cung.
- A !! Muội biết có một lỗ chó, mấy người trong cung hay trốn ra ngoài bằng đường đó, ta có thể dùng nó để ra ngoài.
- Tiểu Tâm nói đúng đó. Chỗ đó ít người qua lại nữa.
Tiểu Liên gật đầu nhanh miệng bồi thêm vào cho Tiểu Tâm, cô sợ công tử nhà mình không cho hai người đi theo.
- Lỗ chó ? Hai người nghĩ tụi ta mà đi rúc lỗ chó á. Mấy người đi theo ta đi.
Nói xong Gia Minh dẫn cả năm người ra đúng trước bức tường cao hơn đầu người kia. Chỉ cần trèo qua thì có thể ra khỏi cung. Cái này là y tình cờ phát hiện được trong lúc đi dạo quanh đây. Phải xông nhận y có trí nhớ ghê thật, mấy cái này không ngờ có ngày lại dùng đến.
- Giờ chỉ cần trèo qua nó là được. Nhanh đi không binh lính thấy thì toi.
- Nhưng .... còn hai muội thì sao.
Tiểu Liên mặt méo xẹo nhìn GIA MINH, gương mặt cô bây giờ không khác gì đang khóc là bao.
- Âyzaa.... ta quên mất còn hai người nữa. Yên tâm, Phong Ca huynh lên trước, sau đó đỡ Tiểu Liên và Tiểu Tâm qua sau.
Chật vật một hồi thì họ cũng ở ngoài thành, cả năm người hết chạy chỗ này đến đi chỗ kia, cười nói rất vui vẻ. Trêи đường ai ai cũng nhìn họ, kể cả gái hay trai khi nhìn họ cười đều mềm lòng chịu không nổi.
Một tên như bắt gặp được mỹ nhân, liều mình chặn đường trước mặt Tiểu Liên không cho cô đi.
- Mỹ nhân, nàng đi đâu vậy. Theo ta đi, ta sẽ chiều nàng.
- Ngươi là ai, tránh ra. Công tử, Công tử cứu muội.
Tiểu Liên sợ đến phát khóc tới nơi rồi. Cô nhìn quanh tìm cậu.
- Tiểu Liên ? Muội sao vậy ? Muội không sao chứ.
- Công tử, mọi người đi đâu vậy, để muội lại cho tên biến thái này. ... Muội sợ lắm à....
Thế là Tiểu Liên bé nhỏ của họ khóc thật rồi. Ai cũng thương cô, ra sức an ủi cô. Phong Ca quay qua tên không biết trời cao đất dày kia dơ chân đạp cho tên đó một cước bay ra xa, ngất ngay tại chỗ. Mọi người xung quanh ai cũng hoảng sợ khi thấy màng vừa rồi.
Sau khi xử xong tên kia cả năm người họ tiếp tục vui chơi như chưa có gì xảy ra. Đi được một lúc Liên Thành nhìn thấy bên kia có một cây sáo màu đen, đơn giản nhưng rất bắt mắt, lại rất đẹp nữa. Cậu tiến lại, định lên tiếng thì có người đã hỏi trước.
- Ông chủ, ta muốn cây sáo này.
Ông chủ đang đứng không biết phải làm sao thì cậu lên tiếng trước.
- Là ngươi ? Ông chủ cây sáo này là ta thấy trước.
- Làm sao ngươi biết ta thấy sau ngươi, Ngụy công tử. Hay nói đúng hơn là Ngụy Liên Thành, ngươi lại tự ý xuất cung ?
- LONG HẠO KHIÊM, ngươi là muốn đấu với ta lắm sao.
Tình hình bây giờ rất chi là căng thẳng, hiện giờ không phải chỉ có cậu và hắn đang đối mắt với nhau mà còn có bốn cặp mắt khác nữa.
- Là huynh ? Huynh làm gì ở đây ? Huynh là người của cái tên xấu xa kia, hùa nhau ăn hϊế͙p͙ Liên Nhi nhà ta.
Gia Minh sau khi đi tới bắt gặp Tống Lam cũng có mặt ở đây đã vậy còn đi với hắn.
- Ta chỉ đi dạo với hai người này, có chút hiểu lầm ở đây. Không như ngươi nghĩ đâu.
- Thân nhau quá nhỉ. Ông chủ cái này ông phải bán cho ta.
Hắn nhìn Tống Lam đứng nói chuyện, giải thích cho Gia Minh lại cười khinh bỉ. Con người này trước giờ chỉ có hắn hoặc Từ Hinh thôi. Bây giờ lại ôn nhu với con người trước mặt này.
- Bán cho ngươi ? Dựa vào cái gì ? Trừ phi ngươi đánh thắng được ta.
Dứt lời Liên Thành lao thẳng về phía Hạo Khiêm mà đánh. Thấy tình hình căng thẳng, Từ Hinh định lao vào thì bị Hàn Phong chặn trước mặt.
- Định là gì đó người anh em. Muốn đánh thì ra tay với ta này.
Vừa nói Hàn Phong vừa đá về phía Từ Hinh. Y ra tay rất nhanh chủ yếu đánh vào mấy điểm yếu chết người của người trước mặt. Từ Hinh cũng không phải dạng vừa, tránh né hết chiêu này đến chiêu khác của y.
Bên này người xem họ đánh nhau đông như hội, còn bên chỗ Liên Thành, Hạo Khiêm thì không ai dám đứng lại nhìn hai người chứ nói xem.
Quanh họ đều phát ra một luồng khí lạnh đến run người. Một bên giống như hổ đói, còn một bên giống sói chiến. Lao vào nhau như tranh giành miếng ăn vậy.
- Tiểu Tâm tỷ, nơi này sao lạnh đến vậy. Hay muội bị bệnh mất rồi.
- Tỷ cũng không biết nữa, tỷ cũng cảm thấy lạnh.
Thấy hai cô nương nhà ta cứ ôm chầm lấy nhau như sưởi ấm, Gia Mimh cười thành tiếng quay sang Tống Lam đang đứng bên cạnh cười nói.
- Tốt nhất ta với huynh nên đứng ngoài xem thôi. Bên kia họ chắc gần xong rồi.
Quay lại chỗ Từ Hinh, Hàn Phong, cả hai không ai nhường ai, ai cũng ngang sức cả. Hàn Phong đành liều mạng nắm chặc tay thành nắm đấm, dùng lực đấm mạnh về phía bên kia.
Từ Hinh cũng vậy, y dùng sức tung về phía trước một chưởng. Cả cùng nhau té xuống đất ai cũng trọng thương. Thấy vậy Tiểu Tâm, Tiểu Liên chạy lại đỡ Hàn Phong lên.
- Phong Ca, huynh không sao chứ, bên kia căng thẳng lắm huynh mau qua đó đi.
Không đợi Hàn Phong trả lời, cả hai cùng dìu y qua chỗ Gia Minh đang đứng.
- Phong Ca, huynh sao rồi, bị thượng có nặng lắm không.
- Ta không sao. Liên Thành sao rồi.
- Chưa biết được.
- Từ Hinh, huynh không sao đấy chứ.
- Ta ổn.
Thấy Từ Hinh đi tới Tống Lam lại gần đỡ y sẵn hỏi thăm lun.
Giờ thì cả sáu con người đang chăm chú nhìn hay mãnh thú trước mắt đang cắn xé lẫn nhau.
Liên Thành đang tung chân đá thẳng vào bên thái dương của Hạo Khiêm. Hắn nhanh chân lùi lại được thì bất ngờ lại nhận ra cũng cái chân đó đang hướng về phía ngực hắn mà hạ xuống.
Hắn ngạc nhiên trong thời gian ngắn vậy mà cậu có thể xoay người thực hiên thêm một cú đá nữa.
Từng động tác dứt khoát, ra tay mạnh mẽ, nhắm vào toàn cổ, ngực, bụng, hông của hắn mà đánh. Mấy chỗ đó toàn là điểm yếu chết người, cậu đây là muốn lấy mạng hắn sao.
Chỉ vì chút lơ là đó, hắn lãnh trọn bộ cú đạp đó của cậu vào ngực . Lực đánh của cậu khá mạnh làm hắn phải lui hai ba bước mới dừng lại.
Thấy vậy cậu nhìn hắn cười rồi đi về phía ông chủ đó.
- Sáo này ta lấy, tiền ông tính trêи người hắn.
Xoay cây sáo trong tay, cậu đi về phía bốn người kia bải họ đi, rồi nhìn sang hắn nhìn hắn với ánh ánh mắt đầy chán ghét.
- Đi thôi, không phải các ngươi muốn thả hoa đăng sao.
- Ờ. Đúng rồi ha. Chút nữa quen chuyện đại sự. Đi nhanh lên để hết chỗ bây giờ.
Gia Minh lên tiếng xong kéo bốn con người kia ra hướng bờ sông. Nhìn năm con người đó vui vẻ đi như chưa có chuyện gì. Hắn vẫn đứng đó nhìn theo, tay đưa lên ngực mình xoa xoa chỗ cậu đá phải. Hắn nghĩ rốt cuộc con người này muốn lấy mạng y hay sao mà ra tay mạnh vậy chứ.
Bình luận truyện