Chương 37: Nam thần quá phúc hắc
"Không cần."
Tô Yên tùy tiện ném một cái váy dài vào bên trong hành lý, khoanh tay lại, ngẩng đầu ngước mắt nhìn Kỷ Vô Trần.
Tươi cười điềm đạm, giọng nói nhão nhoẹt, "Nếu thật sự căn cứ vào quan hệ của chúng ta thì có thể giải thích rằng hành động kia là đang an ủi cho nhau?"
Lông mi của Kỷ Vô Trần run lên.
Mí mắt hơi mỏng nhẹ nhàng buông xuống, khiến cho người ta không nhìn ra được tâm tư hiện giờ của anh.
"Tôi sẽ không để em bị đuổi đi."
"Sau đó thì sao?"
Tô Yên không chút để ý quay về bên cạnh mép giường ngồi xuống, "Hai chúng ta đều biết rất rõ, hành vi mới nãy do hormone khống chế đại não, nên mới xúc động làm ra chuyện như vậy. Hiện tại, chúng ta đã quay lại vị trí vốn có ban đầu, hoặc là, giờ anh nhìn vào mắt tôi, nghiêm túc nói cho tôi biết, mới vừa rồi khi hôn tôi, trong đầu anh đang suy nghĩ điều gì?"
Ngón tay mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng để lên cánh môi đỏ thắm, đôi mắt long lanh quyến rũ, lấp lánh ánh sáng không hề phù hợp với vẻ ngoài của cô.
Con ngươi Kỷ Vô Trần trở nên sâu thẳm, bình tĩnh nhìn vào mắt cô, "Bởi vì tôi muốn làm thế."
Bởi vì muốn nên làm, chuyện rất đơn giản, không cần lý do.
"Thật trùng hợp, tôi cũng vậy."
Tô Yên buông tay.
Nhưng lúc này, Hùng Bội Lan lại đến đây.
Thấy Tô Yên đã không còn dáng vẻ xấu hổ muốn chết, cũng không nhốt mình trong phòng ngủ,âm thầm thương tâm rơi lệ, mà là kiên định dứt khoát thu dọn hành lý, chuyện này làm dáng vẻ hùng hổ của Hùng Bội Lan trong nháy mắt đình trệ, giống như là một quả bóng bị xì hơi, nhanh chóng nhụt chí.
"Con đang làm gì? Sao lại thu dọn hành lý?"
Tô Yên nhướn mày, tươi cười nghiền ngẫm, "Như suy nghĩ của mẹ, tôi rời khỏi cái nhà này."
"Con..."
Tuy Kỷ Thành đã hạ tối hậu thư cho bà ta, nhưng nghe chính miệng Tô Yên nói, bà vẫn không thể tiếp thu được.
Bà ta không hy vọng con gái bà ta cứ thế mà đi!
Bây giờ kết quả thế nào, Tô Yên cứ cam tâm tình nguyện rời đi như thế?!
Lúc có những người khác ở đây, từ trước đến nay Kỷ Vô Trần đều trầm mặc, không nói chuyện.
Anh nhìn lướt qua Tô Yên, thấy cô đã thu dọn xong hành lý, biểu tình trên mặt anh dần trở nên tối tăm, khó chịu.
"Trước đây không lâu tôi có xin trọ ở trường, hiện tại lúc nào cũng có thể dọn qua ở." Lúc xách hành lý lên đi lướt qua bên cạnh Kỷ Vô Trần, cánh môi Tô Yên khẽ cong, trầm thấp nói.
Cũng không biết những lời nói này là nói với Hùng Bội Lan, hay vẫn là có tính toán khác.
Kỷ Vô Trần cũng không nhúc nhích, lặng yên nhìn Tô Yên dần đi xa.
Cho đến khi cô đi tới chân cầu thang, Tô Yên mới nhớ đến một chuyện, cô quay đầu lại nhìn Hùng Bội Lan, "Ừm, phải rồi, nhớ chuyển tiền sinh hoạt đến thẻ của tôi, nếu không có chuyện gì, tôi sẽ không trở lại đây nữa, tôi đi đây, hẹn gặp lại——"
Dứt lời, cô cũng không quay đầu mà bước xuống cầu thang, đi về phía cửa.
Từ đầu tới cuối, Tô Yên cũng không quay đầu lại nhìn Kỷ Vô Trần lấy một cái.
Thật giống như, anh chỉ là một món đồ chơi mua vui cho cô, lúc cao hứng nhớ tới thì chơi đùa một chút, lúc không cần thì lại quăng sang một bên, dường như khoảng thời gian chung sống với nhau, cô coi như chưa từng tồn tại vậy.
Cô cũng chưa từng bố thí cho anh một chút 'hảo tâm dư thừa' nào?
Đôi mắt Kỷ Vô Trần một mảnh đen nhánh, anh rũ mắt nhìn xuống vết thương mới bôi cồn sát khuẩn được một nửa, màu đỏ như máu.
Đột nhiên lại cảm thấy thật chói mắt.
"Ầm——"
Anh đấm một quyền lên tường, vốn bàn tay đã phủ chằng chịt vết thương, xương ngón tay nháy mắt lại tràn đầy màu tươi!
...
Tô Yên rời khỏi Kỷ gia, gọi xe quay về trường học.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, bầu trời như bị bao phủ bởi một miếng vải đen không có chút ánh sáng nào, mang theo chút nặng nề.
"Ting!"
Ngay sau đó, giọng nói ôn nhu của 04 mang theo thương tiếc vang lên ở trong đầu của Tô Yên.
Bình luận truyện