Chương 113: Không Thích Anh Ấy Nữa 3
Nhiệt độ bên hồ nước,so với thực tế thấp hơn một chút, mặc dù Tống Thanh Xuân mặc đồ chống lạnh, nhưng đứng một lúc, vẫn có chút lạnh không chịu nổi, vì thế muốn vào bên trong phòng, kết quả vừa mới xoay người, thì nhìn thấy từ trong rừng trúc, một người đi ra, sau đó bước chân của cô bỗng nhiên dừng lại.
Đêm nay Đường Noãn trang điểm rất đậm, dáng vẻ chênh lệch lớn so với bình thường, cô ta uống rượu, mặt có chút đỏ, có thể bởi vì đi giầy cao gót, giẫm lên đá vụn ở trên đường, bước chân có chút không ổn định.
"Thế nào một mình trốn đến chỗ này?" Đường Noãn đứng ở trước mặt Tống Thanh Xuân, áo lông quấn quanh, liếc mắt, nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân một lúc, biết cô không muốn mở miệng nói chuyện, vì thế tiếp tục mở miệng: "Không phải một mình trốn ở chỗ này, vụng trộm khóc đấy chứ?"
Mặc dù đấu võ mồm, Đường Noãn chưa chắc sẽ thắng được Tống Thanh Xuân cô, nhưng, trời thật sự quá lạnh, cô vừa mới ở chỗ này đứng thật lâu, lạnh cóng đã không chịu nổi, thật sự rất không muốn phí võ mồm với cô ta, vì thế Tống Thanh Xuân lựa chọn ngoảnh mặt làm ngơ, vòng qua Đường Noãn chắn ở trước mặt mình.
"Tống Thanh Xuân, vẫn là câu nói trước kia, tôi không thích Tần Dĩ Nam, nhưng tôi cứ muốn treo ngược anh tâ như vậy, không có biện pháp, ai bảo cô thích anh ta! " Đường Noãn cố ý đè thấp giọng nói, sau đó nhếch đôi môi xinh đẹp, nở nụ cười: "! Mà tôi lại chán ghét cô như thế?"
"Thế nào, khi xa cách ba năm, lại nhìn thấy Tần Dĩ Nam vì tôi chạy trước chạy sau, có phải trong lòng rất khổ sở không?"
Lời như thế, mấy năm nay Tống Thanh Xuân nghe không ít, ngay cả chính cô ta, cũng cảm thấy bản thân nghe vô cảm, không có đau đớn cùng phẫn nộ như lúc ban đầu khó có thể nuốt xuống.
Thậm chí ngay cả bước chân cô cũng không dừng một cái, tiếp tục đi về phía rừng trúc.
"Cũng đúng, người đàn ông mình yêu nhiều năm như vậy, lại thích người phụ nữ mình ghét nhất, thật đúng là một loại dày vò sống không bằng chết! " Đường Noãn còn đang tự nhiên nói, chỉ là lúc cô ta nói câu này, vẻ mặt hơi lạnh một chút, ngay cả giọng điệu không còn lười biếng như vừa rồi, ngược lại mang theo vài phần hận nghiến răng nghiến lợi: "! Chỉ cần có Đường Noãn tôi còn sống một ngày, Tống Thanh Xuân, cô cũng đừng nghĩ có thể ở một chỗ với Tần Dĩ Nam! "
Tống Thanh Xuân đột nhiên dừng bước, cô đưa lưng về phía Đường Noãn đứng một lát, sau đó chậm rãi xoay người, nhìn Đường Noãn, nhẹ nhàng mà mở miệng: "Đường Noãn, mỗi ngày cô đều như vậy rốt cuộc có mệt không?"
Đường Noãn nhíu mày, không nói chuyện.
"Nói thật, cô không ngại mệt mỏi, tôi lại cảm thấy mệt mỏi.
"
Đường Noãn như là nghe truyện cười, bật cười: "Tống Thanh Xuân, cô thật muốn tôi từ bỏ ý đồ, chung sống hoà bình, vẫn muốn dùng chính sách dụ dỗ gì?"
"Tôi nói, là cô suy nghĩ quá nhiều, cô tin không?" Tống Thanh Xuân nhẹ giọng phản hỏi một câu.
"Không tin.
" Đường Noãn không chút do dự trả lời: "Tống Thanh Xuân, cô yên tâm, cả đời này tôi khó có khả năng hòa thuận với cô, bởi vì tôi vĩnh viễn cũng không thể quên được, lúc trước Tô! "
Đường Noãn như ý thức được mình suýt nữa thốt ra bí mật gì Tống Thanh Xuân không biết, đột nhiên dừng lại, cô ta nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, tiếp tục cắn răng nói: "Nói tóm lại, chỉ cần Đường Noãn tôi sống một ngày, tôi với Tống Thanh Xuân cô không đội trời chung một ngày!"
So sánh với Đường Noãn phẫn nộ, vẻ mặt Tống Thanh Xuân lại có vẻ đặc biệt bình tĩnh, ngay cả giọng điệu mở miệng, đều lạnh nhạt như nước, không có bốn bề sóng dậy.
.
Bình luận truyện