Chương 228: 100 Đồng Cũng Không Cho Tôi 8
Chính là, cô không nghĩ tới, Tần Dĩ Nam ấm áp như vậy, lại khiến cho đáy lòng cô lạnh thấu.
Mà Tô Chi Niệm vẫn luôn cho cô cảm giác lạnh lẽo vô tình, lại từ từ làm ấm trở lại tâm lạnh thấu của cô.
Cô cảm thấy Tần Dĩ Nam đối với cô rất tốt, lại không có tốt giống như trong tưởng tượng của cô vậy.
Mà cô cảm thấy Tô Chi Niệm đối với mình rất tệ, nhưng lại tốt hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều, thậm chí giống như còn tốt hơn Tần Dĩ Nam đối với mình nhiều...!
Tuy rằng Tô Chi Niệm nhắm mắt lại, nhìn như đã vào mộng, thực ra thần trí đặc biệt tỉnh táo, anh xuyên qua ngón tay cô ấn cổ mình, có thể do thám rõ ràng thế giới nội tâm của cô.
Vào lúc anh đọc được suy nghĩ cuối cùng của cô, tay anh nắm thành quả đấm, hơi có chút run rẩy.
Đây có lẽ là lần đầu tiên, lần đầu tiên trong đời, ở trong đáy lòng cô, rốt cuộc anh đã mạnh hơn Tần Dĩ Nam một lần.
Bởi vì dùng Tần Dĩ Nam so sánh với Tô Chi Niệm, Tống Thanh Xuân khó tránh sẽ lại nghĩ tới cảnh tượng hôm nay mình gọi điện thoại cho Tần Dĩ Nam, trong đáy lòng cô có chút hạ màn.
Thật không nghĩ tới, cô theo đuổi Tần Dĩ Nam nhiều năm như vậy, kết cục cuối cùng lại có thể là tỏ tình cũng không thể nói ra, đã liền không có khả năng.
Hóa ra cô không có tỏ tình thành công, hơn nữa Tần Dĩ Nam và Đường Noãn đang ở cùng một chỗ? Nhìn thấy suy nghĩ chân thật nơi đáy lòng cô, giống như thật sự chết tâm ...!
Một ngày này Tô Chi Niệm đều buồn bực bất an, lúc biết được tin tức này, nhất thời nhịn không được, khóe môi bỗng dưng nâng lên.
Anh tươi cười rất nhạt, nhưng nó vẫn làm lóa mắt của Tống Thanh Xuân.
Cô sững sờ một lúc, mới nhẹ nhàng mím môi, có chút bất mãn nói thầm dưới đáy lòng: Cái gì chứ, cô ở chỗ này ảm đạm hao tổn tinh thần, anh lại có thể cười vui vẻ, rốt cuộc là có tính người không hả?
Tuy đáy lòng Tống Thanh Xuân đang oán trách, nhưng ở dưới tình huống cô không nhận ra, ánh mắt của cô nhìn Tô Chi Niệm lại trở nên hết sức mềm mại.
Anh cười lên, thật rất có sức cuốn hút, khiến cho đáy lòng người ta cảm thấy rất ấm áp , nếu như anh có thể thường xuyên cười một tiếng, sợ rằng phụ nữ thích anh sẽ lại càng nhiều hơn đi?
Tống Thanh Xuân nghĩ, khóe môi của cô cũng lơ đãng cong lên theo.
Tô Chi Niệm sợ Tống Thanh Xuân mệt mỏi, nhấn không nhiều lắm, liền trực tiếp cho cô lui ra.
Không qua lâu lắm, người phục vụ đưa thức ăn khuya tới, Tống Thanh Xuân thật sự đói, nằm sấp ở trên bàn trà, ăn ngốn nga ngốn nghiến.
Tô Chi Niệm ngồi ở trên ghế sofa, nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu từ chỗ cửa sổ sát đất không xa, thấy bộ dạng tham ăn của cô, ánh mắt ôn nhu như nước.
Sau khi Tống Thanh Xuân ăn no thõa mãn, khuôn mặt hài lòng duỗi thắt lưng, sau đó liền đi vào phòng ngủ, chuẩn bị tắm rửa.
Cô vừa đẩy cửa phòng tắm ra, mới nghĩ đến chính mình hoàn toàn không có quần áo để thay.
Nhưng mà tắm rửa lại không thay đồ lót, rất không thoải mái than thở...! Tống Thanh Xuân cắn cắn môi, nghĩ đến hình như tầng một khách sạn có siêu thị...!Sau đó Tống Thanh Xuân liền chạy đến trước bàn sách của phòng ngủ, tìm kiếm rất lâu, sau đó tìm được thông tin siêu thị của khách sạn, quét hàng hóa một lần, quả nhiên thấy đồ lót dùng một lần...!
Tống Thanh Xuân cầm lấy áo khoác của mình từ trong tủ quần áo, vừa mới chuẩn bị ra khỏi phòng ngủ, mới nghĩ đến buổi trưa mình đi ra từ nhà họ Tống rất gấp, không mang theo túi xách.
Cô lập tức ngừng bước chân, lục lọi toàn bộ trên người mình, sau đó tìm ra một đống tiền lẻ, mệnh giá lớn nhất là 20 đồng.
Tống Thanh Xuân đều ném tiền ở trên giường, sửa sang từng tờ một, thấy rất nhiều, nhưng đếm một lần, mới chỉ là 65 đồng..
Bình luận truyện