Chương 415
Editor: May
"Ba..." Khuôn mặt Tống Thanh Xuân vô tội bĩu môi với Tống Mạnh Hoa, vừa định giải thích, Tống Mạnh Hoa liền không tức giận hừ một tiếng, bước bước chân đi ra ngoài từ bên cạnh cô.
Sau khi Tống Mạnh Hoa đi ra phòng bao, ngược lại tài xế nhỏ giọng nói một câu với Tống Thanh Xuân: "Đại tiểu thư, về nhà dỗ dành lão tiên sinh đi, lần này ông ấy giới thiệu cho cô là một sinh viên tài cao du học trở về từ nước ngoài, bối cảnh rất lợi hại, hình như là con trai lãnh đạo nào đó, kết quả chờ cô một tiếng đồng hồ, lại không đợi được cô, tức giận rời đi, nói lão tiên sinh không có thành ý, khiến cho lão tiên sinh rất mất mặt..."
Ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng ho khan nặng nề của Tống Mạnh Hoa, dọa cho tài xế vội vàng ngậm miệng lại, khoát tay áo với Tống Thanh Xuân, nhanh chóng rời đi.
...!
Tiệc xem mắt không bệnh mà chết, trong lòng thoải mái nhất còn ai ngoài Tống Thanh Xuân.
Thậm chí lúc cô nhìn thấy thức ăn trên bàn hoàn toàn chưa động, còn rất có hưng trí ngồi xuống bắt đầu ăn.
Tống Thanh Xuân tính tiền xong, trước khi rời đi Kim Nguyên, đi nhà vệ sinh một chuyến.
Lúc rửa tay cô mở vòi nước mạ vàng ra, phía sau truyền tới âm thanh cửa nhà vệ sinh được kéo ra, cô không quay đầu, hết sức chuyên chú nặn nước rửa tay, sau khi chậm rãi rửa tay xong liền rút khăn giấy mềm mại ra, lúc vừa mới chuẩn bị chà lau sạch sẽ, phía sau có người gọi cô lại: "Tống tiểu thư?"
Tống Thanh Xuân bỗng chốc ngây ngẩn, bỗng nhiên ngẩng đầu, xuyên qua gương trang điểm sáng ngời trước mặt, nhìn thấy Trịnh Hạo một thân giày da đi tới đối diện mình.
Tống Thanh Xuân thật sự dựa theo kiến nghị của Tô Chi Niệm, bảo Tống Mạnh Hoa an bài Trịnh Hạo đảm nhiệm CEO xí nghiệp Tống thị, nếu như Tô Chi Niệm nói như thế, xí nghiệp Tống thị ở trong tay Trịnh Hạo, chẳng những không có xuất hiện bất kỳ sơ suất nào, hơn nữa còn được anh kinh doanh phong sinh thủy khởi.
Tống Thanh Xuân ném khăn giấy vào trong thùng rác, đứng thẳng người, giương cong môi với Trịnh Hạo: "Trịnh tổng, thật trùng hợp."
"Là rất trùng hợp..." Trịnh Hạo kéo nụ cười một cái, sau đó hỏi: "Cô cũng ăn cơm ở đây sao?"
"Ừ." Tống Thanh Xuân khẽ gật đầu.
"Cùng lão chủ tịch sao?"
"Ông ấy cũng tới, chẳng qua đã đi rồi."
"Vậy thì thật là đáng tiếc, tôi vốn đã chuẩn bị tìm ông ấy, có chuyện muốn báo với ông ấy." Khuôn mặt Trịnh Hạo tiếc hận.
"Rất quan trọng à?" Tống Thanh Xuân thật sự vô tâm thuận miệng hỏi một câu.
"Cũng không phải chuyện quan trọng gì, là về Tô tổng ..."
"Tô tổng?" Tống Thanh Xuân nhẹ nhàng nhăn mi tâm lại: "Tô Chi Niệm?"
Tống Thanh Xuân thấy Trịnh Hạo gật đầu, mi tâm nhăn càng lợi hại: "Chuyện gì?"
Tống Thanh Xuân hỏi, Trịnh Hạo cũng không tiện không trả lời, càng huống chi mấy ngày nay anh cũng nghĩ mở miệng nhắc nhở lão chủ tịch như thế nào, cho nên Trịnh Hạo liền rất hàm súc nói: "Chính là về một trăm triệu tiền vốn của Tô tổng?"
"Một trăm triệu tiền vốn?" Khuôn mặt Tống Thanh Xuân mờ mịt: "Một trăm triệu tiền vốn nào?"
"Tống tiểu thư, cô sẽ không phải giống như lão chủ tịch, cũng đã quên rồi chứ?"
Tống Thanh Xuân càng thêm mơ hồ: "Quên cái gì? Trịnh tổng, anh có thể nói rõ ràng một chút không, tôi không hiểu rõ lắm..."
"Chính là trước đó Tô tổng lấy một trăm triệu tiền vốn cho xi nghiệp Tống thị ..." Dù sao tiền kia không phải thiếu anh, dù đòi nợ thay người ta, Trịnh Hạo cũng không nói quá rõ ràng chi tiết.
Tống Thanh Xuân chớp mắt sững sờ, nhìn chằm chằm Trịnh Hạo trầm mặc một lúc lâu, mới hỏi: "Đây là chuyện khi nào?"
"Hả?" Lúc này Trịnh Hạo cũng ngẩn ra theo: "Tống tiểu thư, cô không thể nào không biết chuyện này chứ?".
Bình luận truyện