Chương 686: Càng Che Giấu Càng Khắc Sâu 6
Vừa rồi tất cả lực chú ý của anh, đều ở trên điện thoại của cô, là thật không chú ý đến, lái qua rồi.
Trên mặt Tống Thanh Xuân không có kỳ biểu tình dao động nào, Tô Chi Niệm không biết cô là tin, hay là không tin, anh ngừng một lát, lại nói: "Em muốn về nhà sao?"
Dừng một chút, Tô Chi Niệm nói: "Trên đường quốc lộ, không tiện lái ra ngoài, nếu như em muốn về nhà, tôi trực tiếp chở em về nhà."
Cũng đã sắp lái tới nơi, cô đi ngồi tàu điện ngầm hoặc đón xe taxi, đều có vẻ quá quái lạ, càng huống chi, mới bắt đầu cô cũng làm phiền anh ...!Tống Thanh Xuân cười xa cách, khách khí nói: "Cám ơn."
Tô Chi Niệm không lên tiếng, thu hồi tầm mắt nhìn cô, tiếp tục lái xe, chỉ là cả người anh có chút tư tưởng không tập trung.
Cuối cùng anh đã được như nguyện, cô đã biến thành bộ dáng anh vẫn mong ước vào lúc ban đầu kia, đối mặt với sự trợ giúp của anh, lễ phép nói câu cám ơn, tư thế đắn đo vừa đúng, tôn trọng rồi lại xa cách, cũng không tìm được một chút tình cảm nhiệt liệt trước đây với anh từ trên người cô.
Trên đường đến nhà họ Tống, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm đều không mở miệng nói một câu với nhau.
Tống Thanh Xuân bảo Tô Chi Niệm trực tiếp ngừng xe ở cửa tiểu khu, lần này Tô Chi Niệm không cự tuyệt, chậm rãi giẫm phanh lại, không chút hoang mang ngừng ở cửa chính của tiểu khu.
Tống Thanh Xuân xuống xe trước, nhìn thoáng qua khăn lông trong tay, muốn trả lại Tô Chi Niệm, nhưng lại nghĩ tới anh thích sạch sẽ, sợ là anh cũng sẽ không giữ lại đồ cô đã dùng, cuối cùng liền dứt khoát nhét khăn lông vào trong túi xách, sau đó lại nói cảm ơn lần nữa, vươn tay ra đẩy cửa xe.
Cửa xe phía sau đã khóa lại, Tống Thanh Xuân đẩy không ra, chỉ đành ngẩng đầu, mở miệng nhắc nhở Tô Chi Niệm ở phía trước một chút: "Xe khóa không mở."
Tô Chi Niệm sững sờ nhìn chằm chằm tuyết lớn lơ phơ lất phất ngoài cửa xe, không phản ứng chút nào.
Tống Thanh Xuân chờ một lát, chỉ đành lên tiếng lần nữa, thấy anh vẫn là một bộ dáng hờ hững lạnh nhạt, liền đưa tay ra, vỗ chỗ ngồi của anh một cái.
Tô Chi Niệm có chút mờ mịt quay đầu, nhìn về phía cô.
Tống Thanh Xuân tiếp tục nói lần nữa: "Xe khóa không mở."
"À." Tô Chi Niệm đáp lại một tiếng, chậm chạp rất lâu, giống như là đang nhớ lại cô nói gì, lại "À" một tiếng, mới xoay người, đi mở khóa xe.
Tống Thanh Xuân không lên tiếng, trực tiếp đẩy cửa xe ra.
Lúc cô vừa mới chuẩn bị xuống xe, Tô Chi Niệm bỗng nhiên gọi cô lại: "Thanh Xuân."
Đầu ngón tay của Tống Thanh Xuân cứng đờ một chút, quay mặt, nhìn về phía anh, không lên tiếng.
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm từng tòa nhà quen thuộc trước mặt, giống như là đang thất thần, xe vốn đã dừng, lại bị anh giẫm nhầm ga một chút, xe tiến lên phía trước một đoạn, mới bị anh có chút kích động giẫm phanh lại, sau đó chậm rãi lái xe ngược trở về, mới mở miệng nói: "...!Tân hôn vui vẻ."
Tống Thanh Xuân không nghĩ tới anh bỗng nhiên gọi cô lại, sẽ nói một câu như vậy, biểu tình của cô bỗng chốc ngừng lại, qua một lúc lâu, mới cong khóe môi nở nụ cười, rất tự nhiên nói: "Cám ơn chúc phúc của anh."
Tô Chi Niệm cúi khép mí mắt, khẽ vuốt cằm.
Tống Thanh Xuân thấy anh không nói chuyện nữa, liền mở cửa xe, cả người cô vừa đứng ở trên mặt đất, anh đột nhiên liền gọi cô lại: "Thanh Xuân."
Đáy mắt Tô Chi Niệm có chút nóng lên, anh quay đầu đi, không nhìn Tống Thanh Xuân: "...!Chăm sóc chính mình thật tốt."
Anh bởi vì ngày mai liền muốn rời đi, nên đang chào tạm biệt với cô sao?
Tống Thanh Xuân cảm giác được trong đầu của mình liền giống như thời tiết lúc này, gió tuyết điên cuồng..
Bình luận truyện