Nam Thần Nhà Tôi
Chương 170: Tôi không phải giả vờ giả vịt
Phương Cẩn Hiên tiếp lời: “Lại nói, Dương tổng đối với Phương thị thật đúng là trung thành tuyệt đối, tân tâm tận lực chăm sóc anh họ, người ta không biết còn tưởng rằng cô thích Phương Tinh Nghị nha.”
Một câu nói bóng nói gió khiến lông mày Dương Yến khẽ nhăn lại.
Những người này nhìn như muốn nhằm vào cô, thực tế là hướng về phía Phương Tinh Nghị, cô không muốn làm Phương Tinh Nghị khó xử, định mở miệng thì ông Phương vỗ nhẹ vào tay cô nói: “Không có việc gì.”
Dương Yến nhếch môi, không có mở miệng.
"Dương tổng, mẹ chồng của cô hôm nay cũng tới, không chào hỏi một chút sao?” Phương Cẩn Hiên góp vui: “Đáng tiếc Phương Dịch Chung không có ở đây, nếu hắn tới chắc chắn là sẽ rất náo nhiệt.”
Phương Cẩn Linh cười nói: “Xem ra Dương tổng thù rất dai, như vậy cũng đúng, dù sao Dịch Chung trước kia cũng là lạc lối, mẹ chồng lại không bênh vực mình, tôi nhìn thấy bà ấy tôi cũng không chào.”
"Được rồi, bớt tranh cãi một chút." Cô Tư Phương giả vờ khuyên.
"Con cũng không muốn làm gì.” Phương Cẩn Linh tủi thân nói: “Con chỉ là cảm thấy Dương tổng thật lợi hại, chỉ là một phiên dịch viên mà có thể ngồi được vào vị trí này, tầm nhìn lại rất cao, có thể coi trọng tất cả đàn ông trong nhà họ Phương nhà ta.”
Lúc này, Phương Tinh Nghị lên tiếng, sắc mặt nhàn nhạt: "Nếu các người đã muốn nói như vậy, tôi liền giúp một chút.”
Phương Tinh Nghị sai người chuyển một cái bục cao tới.
Chờ người người giúp việc đêm một cái bục tới phòng khách, Phương Tinh Nghị chỉ tay: “Cẩn Linh, Cẩn Hiên, các người đứng lên bục nói, để mọi người cùng xem náo nhiệt.”
Đứng lên bục, vậy chẳng khác gì là xiếc khỉ?
Phương Cẩn Linh không nghĩ Phương Tinh Nghị sẽ hung ác như vậy, sắc mặt không kiềm chế được: “Họng của tôi không được tốt.”
"Vậy liền mang ấm trà đi lên, nhuận giọng thì nói." Phương Tinh Nghị âm thanh lạnh lẽo tạo một cỗ áp lực: “Đi lên.”
Phương Cẩn Linh nhìn về phía Cô Tư Phương.
Cô Tư Phương còn chưa mở miệng, Phương Tinh Nghị liền nói: "Hai người quả thực không đủ náo nhiệt."
Lời nói đầy ý tứ, Cô Tư Phương tối mặt lại, không mở miệng.
Đứa cháu này của bà nói được làm được, bà hiểu.
Cô Tư Phương không giúp đỡ, ông Phương cũng không để ý tới, sau khi Phương Tinh Nghị lần nữa nói: "Đi lên", Phương Cẩn Linh cùng Phương Cẩn Hiên đành phải đi lên.
Phương Tinh Nghị nhìn bọn họ, khẽ mỉm cười, đáy mắt lạnh lẽo: "Nói chuyện đi, đừng nhạt nhẽo như vậy.”
Áp lực mạnh mẽ khiến cho da đầu hai người tê cứng, lắp ba lắp bắp nói chuyện, mặc kệ nói chuyện gì, cũng không được dừng lại, nếu khát có thể uống trà, nửa giờ sau đến lúc ăn cơm, hai người mới được đi xuống.
Hôm nay ngoại trừ Phương Dịch Chung, Phương Chính Thành cùng con trai lớn của ông ta cũng không đến, ông Phương liền để Phương Tinh Nghị cùng Dương Yến ngồi bên trái mình.
Người giúp việc lần lượt rót rượu cho mọi người.
Dương Yến ngửi thấy mùi rất thơm, còn chưa kịp bưng lên thì lý rượu đã bị Phương Tinh Nghị lấy đi, đưa cho người giúp việc.
"Cô ấy không thể uống rượu."
Cũng không phải rượu mạnh, chỉ là rượu vang đỏ, một câu “Cô ấy không thể uống rượu” của Phương Tinh Nghị làm cho mọi người đều suy đoán.
Có người hỏi: "Là mang thai sao?"
"Thật sao?” ông Phương rất kinh ngạc, như thể không phải người đến biệt thự trước kia, vui tươi hớn hở nói: “Hôm nay lại là tết Trung thu, thật sự là song hỉ lâm môn a!"
Trên bàn, ánh mắt của mọi người đều khác nhau.
Động thái của Phương Tinh Nghị rõ ràng như vậy, Dương Yến là ai, tình cảm hai người như thế nào, điểm này rất rõ ràng.
"Có phải giả hay không?" Phương Cẩn Linh vừa được dạy một bài học xong nhưng không có ngoan ngoãn, khẽ nói: “Tôi nghe nói cô ta không muốn ly hôn với Dịch Chung nên đã nói dối là có thai, chính là muốn báo thù Dịch Chung đi.”
Sau đó lại nhìn Lục Liên: "Ngài nói có đúng hay không?"
Lục Liên muốn gật đầu, nhưng thấy ánh mặt Phương Tinh Nghị liếc tới, sau lưng đổ mồ hôi, mỉm cười nói: “Đó chỉ là bọn họ đùa giỡn mà thôi."
"Vừa mới nói lâu như vậy ở trên bục, vẫn còn rất có tinh thần?” ông Phương nhìn cô ta một cái: “Tinh Nghị mỗi ngày đều ở cùng tiểu Yến, nghĩ nhiều như vậy làm gì?”
Phương Cẩn Linh nói: “Còn không phải ta sợ Tinh Nghị bị lừa...”
"Ngươi nói tiểu Yến có vấn đề?"
"Bác hai, cô ta có vấn đề hay không mọi người nhìn ra được, không cần đến con nói."Phương Cẩn Linh thì thầm: “Lúc con mang thai, không thấy người vui vẻ như vậy.”
ông Phương không nể mặt nói: "Chúng ta người một nhà, nhưng cô cũng chỉ là cháu gái ta, tiểu Yến là con dâu, nó mang thai đương nhiên ta phải vui vẻ.”
"Bác hai, bác điên rồi sao?" Không chỉ có người nhà họ Phương sắc mặt hoàn toàn thay đổi, Phương Cẩn Linh cũng thay đổi: “Cô ta trước kia gả cho Dịch Chung, hiện tại sao có thể kết hôn cùng Phương Tinh Nghị?”
Lúc đầu người nhà họ Phương không hài lòng về thân phận của Phương Tinh Nghị, danh bất chính, ngôn bất thuận, hết lần này tới lần khác ông Phương đem hắn coi như người trong nhà, mọi quyền lợi đều cho.
Phương Tinh Nghị nếu có con, có ý nghĩa gì mọi người đều rất rõ ràng.
Cô Tư Phương lặng lẽ nói: "Đúng vậy, anh hai, hơn nữa Tinh Nghị có hôn ước cùng tiểu thư nhà họ Tống, nếu như anh nhận Dương Yến, Tống tiểu thư làm sao bây giờ?”
"Chỉ là đính hôn, lại chưa có kết hôn." ông Phương khoát khoát tay: "Đến lúc đó Tinh Nghị sẽ xử lý.”
"Anh hai..."
"Được rồi!"Sắc mặt ông Phương trầm xuống, không nể mặt nói: “Các ngươi từng người đều đã lập gia đình, có con cái, con trai ta tuổi không còn nhỏ, cũng nên kết hôn.”
"Tiểu Yến trước đó gả cho Dịch Chung thì thế nào? Tinh Nghị chỉ là quan hệ chú cháu trên lời nói. Lúc các người kết hôn gây rất nhiều rắc rối, ta đều không quan tâm, con trai ta còn chưa kết hôn, các ngươi liền không thích?”
Cô Tư Phương thấy ông ấy tức giận, cười nói: "Anh hai, chúng ta chính là lo Tinh Nghị không xử lý tốt, Dương tiểu thư rất thông minh, chúng ta cũng rất thích, hoan nghênh cô ấy tới chơi.”
Những người khác cũng nhao nhao phụ họa.
ông Phương sắc mặt lúc này mới tốt hơn: "Được rồi, đều ăn cơm đi."
Dương Yến không nghĩ tới còn chưa có động đũa liền có một màn kịch như thế, ông Phương khí phách, không chỉ bảo vệ Phương Tinh Nghị còn bảo vệ cô, nhưng...
Cô thật sự không có mang thai!
Dương Yến khẽ nghiêng người về phía Phương Tinh Nghị, nhỏ giọng nói: "Phương tổng anh có thể giải thích riêng với cha anh không?”
"Giải thích cái gì?"
"Anh biết!" Dương Yến hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, cắn răng nghiến lợi nói: "Giải thích sớm một chút, nếu không sau này ông Phương hỏi tại sao bụng tôi không có to lên thì làm sao bây giờ?”
Phương Tinh Nghị ngoắc ngoắc môi mỏng, tiếng nói trầm thấp: "Tới gần đây, tôi nói cho cô biết.”
Dương Yến hoài nghi nhìn người đàn ông này một chút, nhưng nhìn thấy anh cũng không giống như muốn lừa gạt cô, liền nghiêng đầu sang, sau đó ngay trước mặt tất cả mọi người liền hôn cô.
Phương Cẩn Linh bị kinh sợ đến mức rơi cả đũa.
ông Phương sau khi nhìn thấy màn vui mừng này thì nhướng mày, ho khan một tiếng, uy nghiêm nói: “Đang ăn cơm đấy, đứng đắn một chút.”
Phương Tinh Nghị buông Dương Yến ra, bình tĩnh nói: "Cô ấy bảo con hôn.”
Dương Yến nhéo một cái vào bên hông Phương Tinh Nghị.
Chú Phương lạnh lùng cao ngạo của cô đâu không thấy, đã biến thành một tên lưu manh nói dối.
Sau khi dùng bữa tối xong, mọi người ngồi xe ngắm cảnh đi ra hồ sen, ở bên đó đã chuẩn bị sẵn một cái bàn, trên bàn là trà cùng bánh trung thu, để mọi người ngắm trăng.
Thấy Dương Yến ở cách đó không xa, đẩy xe của Phương Tinh Nghị đi qua.
Nghĩ tới những chuyện xảy ra trên bàn ăn, Dương Yến rất tức giận, trên đường liền nói Phương Tinh Nghị: “Phương tổng anh quá phận, nghĩ muốn giả vờ giả vịt để bọn họ nhìn vào cũng không cần làm như thế.”
Phương Tinh Nghị nói: “Tôi không phải giả vờ giả vịt.”
Hả??
Dương Yến dừng bước, cúi đầu xuống, người đàn ông ấy cũng vừa vặn nhìn vào cô, ánh mắt sâu thẳm.
"Dương Yến..."
Phương Tinh Nghị mới mở miệng, Dương Yến dường như biết Phương Tinh Nghị muốn nói gì, vội ngắt lời anh: “Phương, Phương tổng, tôi quên không lấy điện thoại trong phòng khách, anh đi trước đi, tôi quay lại lấy điện thoại.”
Một câu nói bóng nói gió khiến lông mày Dương Yến khẽ nhăn lại.
Những người này nhìn như muốn nhằm vào cô, thực tế là hướng về phía Phương Tinh Nghị, cô không muốn làm Phương Tinh Nghị khó xử, định mở miệng thì ông Phương vỗ nhẹ vào tay cô nói: “Không có việc gì.”
Dương Yến nhếch môi, không có mở miệng.
"Dương tổng, mẹ chồng của cô hôm nay cũng tới, không chào hỏi một chút sao?” Phương Cẩn Hiên góp vui: “Đáng tiếc Phương Dịch Chung không có ở đây, nếu hắn tới chắc chắn là sẽ rất náo nhiệt.”
Phương Cẩn Linh cười nói: “Xem ra Dương tổng thù rất dai, như vậy cũng đúng, dù sao Dịch Chung trước kia cũng là lạc lối, mẹ chồng lại không bênh vực mình, tôi nhìn thấy bà ấy tôi cũng không chào.”
"Được rồi, bớt tranh cãi một chút." Cô Tư Phương giả vờ khuyên.
"Con cũng không muốn làm gì.” Phương Cẩn Linh tủi thân nói: “Con chỉ là cảm thấy Dương tổng thật lợi hại, chỉ là một phiên dịch viên mà có thể ngồi được vào vị trí này, tầm nhìn lại rất cao, có thể coi trọng tất cả đàn ông trong nhà họ Phương nhà ta.”
Lúc này, Phương Tinh Nghị lên tiếng, sắc mặt nhàn nhạt: "Nếu các người đã muốn nói như vậy, tôi liền giúp một chút.”
Phương Tinh Nghị sai người chuyển một cái bục cao tới.
Chờ người người giúp việc đêm một cái bục tới phòng khách, Phương Tinh Nghị chỉ tay: “Cẩn Linh, Cẩn Hiên, các người đứng lên bục nói, để mọi người cùng xem náo nhiệt.”
Đứng lên bục, vậy chẳng khác gì là xiếc khỉ?
Phương Cẩn Linh không nghĩ Phương Tinh Nghị sẽ hung ác như vậy, sắc mặt không kiềm chế được: “Họng của tôi không được tốt.”
"Vậy liền mang ấm trà đi lên, nhuận giọng thì nói." Phương Tinh Nghị âm thanh lạnh lẽo tạo một cỗ áp lực: “Đi lên.”
Phương Cẩn Linh nhìn về phía Cô Tư Phương.
Cô Tư Phương còn chưa mở miệng, Phương Tinh Nghị liền nói: "Hai người quả thực không đủ náo nhiệt."
Lời nói đầy ý tứ, Cô Tư Phương tối mặt lại, không mở miệng.
Đứa cháu này của bà nói được làm được, bà hiểu.
Cô Tư Phương không giúp đỡ, ông Phương cũng không để ý tới, sau khi Phương Tinh Nghị lần nữa nói: "Đi lên", Phương Cẩn Linh cùng Phương Cẩn Hiên đành phải đi lên.
Phương Tinh Nghị nhìn bọn họ, khẽ mỉm cười, đáy mắt lạnh lẽo: "Nói chuyện đi, đừng nhạt nhẽo như vậy.”
Áp lực mạnh mẽ khiến cho da đầu hai người tê cứng, lắp ba lắp bắp nói chuyện, mặc kệ nói chuyện gì, cũng không được dừng lại, nếu khát có thể uống trà, nửa giờ sau đến lúc ăn cơm, hai người mới được đi xuống.
Hôm nay ngoại trừ Phương Dịch Chung, Phương Chính Thành cùng con trai lớn của ông ta cũng không đến, ông Phương liền để Phương Tinh Nghị cùng Dương Yến ngồi bên trái mình.
Người giúp việc lần lượt rót rượu cho mọi người.
Dương Yến ngửi thấy mùi rất thơm, còn chưa kịp bưng lên thì lý rượu đã bị Phương Tinh Nghị lấy đi, đưa cho người giúp việc.
"Cô ấy không thể uống rượu."
Cũng không phải rượu mạnh, chỉ là rượu vang đỏ, một câu “Cô ấy không thể uống rượu” của Phương Tinh Nghị làm cho mọi người đều suy đoán.
Có người hỏi: "Là mang thai sao?"
"Thật sao?” ông Phương rất kinh ngạc, như thể không phải người đến biệt thự trước kia, vui tươi hớn hở nói: “Hôm nay lại là tết Trung thu, thật sự là song hỉ lâm môn a!"
Trên bàn, ánh mắt của mọi người đều khác nhau.
Động thái của Phương Tinh Nghị rõ ràng như vậy, Dương Yến là ai, tình cảm hai người như thế nào, điểm này rất rõ ràng.
"Có phải giả hay không?" Phương Cẩn Linh vừa được dạy một bài học xong nhưng không có ngoan ngoãn, khẽ nói: “Tôi nghe nói cô ta không muốn ly hôn với Dịch Chung nên đã nói dối là có thai, chính là muốn báo thù Dịch Chung đi.”
Sau đó lại nhìn Lục Liên: "Ngài nói có đúng hay không?"
Lục Liên muốn gật đầu, nhưng thấy ánh mặt Phương Tinh Nghị liếc tới, sau lưng đổ mồ hôi, mỉm cười nói: “Đó chỉ là bọn họ đùa giỡn mà thôi."
"Vừa mới nói lâu như vậy ở trên bục, vẫn còn rất có tinh thần?” ông Phương nhìn cô ta một cái: “Tinh Nghị mỗi ngày đều ở cùng tiểu Yến, nghĩ nhiều như vậy làm gì?”
Phương Cẩn Linh nói: “Còn không phải ta sợ Tinh Nghị bị lừa...”
"Ngươi nói tiểu Yến có vấn đề?"
"Bác hai, cô ta có vấn đề hay không mọi người nhìn ra được, không cần đến con nói."Phương Cẩn Linh thì thầm: “Lúc con mang thai, không thấy người vui vẻ như vậy.”
ông Phương không nể mặt nói: "Chúng ta người một nhà, nhưng cô cũng chỉ là cháu gái ta, tiểu Yến là con dâu, nó mang thai đương nhiên ta phải vui vẻ.”
"Bác hai, bác điên rồi sao?" Không chỉ có người nhà họ Phương sắc mặt hoàn toàn thay đổi, Phương Cẩn Linh cũng thay đổi: “Cô ta trước kia gả cho Dịch Chung, hiện tại sao có thể kết hôn cùng Phương Tinh Nghị?”
Lúc đầu người nhà họ Phương không hài lòng về thân phận của Phương Tinh Nghị, danh bất chính, ngôn bất thuận, hết lần này tới lần khác ông Phương đem hắn coi như người trong nhà, mọi quyền lợi đều cho.
Phương Tinh Nghị nếu có con, có ý nghĩa gì mọi người đều rất rõ ràng.
Cô Tư Phương lặng lẽ nói: "Đúng vậy, anh hai, hơn nữa Tinh Nghị có hôn ước cùng tiểu thư nhà họ Tống, nếu như anh nhận Dương Yến, Tống tiểu thư làm sao bây giờ?”
"Chỉ là đính hôn, lại chưa có kết hôn." ông Phương khoát khoát tay: "Đến lúc đó Tinh Nghị sẽ xử lý.”
"Anh hai..."
"Được rồi!"Sắc mặt ông Phương trầm xuống, không nể mặt nói: “Các ngươi từng người đều đã lập gia đình, có con cái, con trai ta tuổi không còn nhỏ, cũng nên kết hôn.”
"Tiểu Yến trước đó gả cho Dịch Chung thì thế nào? Tinh Nghị chỉ là quan hệ chú cháu trên lời nói. Lúc các người kết hôn gây rất nhiều rắc rối, ta đều không quan tâm, con trai ta còn chưa kết hôn, các ngươi liền không thích?”
Cô Tư Phương thấy ông ấy tức giận, cười nói: "Anh hai, chúng ta chính là lo Tinh Nghị không xử lý tốt, Dương tiểu thư rất thông minh, chúng ta cũng rất thích, hoan nghênh cô ấy tới chơi.”
Những người khác cũng nhao nhao phụ họa.
ông Phương sắc mặt lúc này mới tốt hơn: "Được rồi, đều ăn cơm đi."
Dương Yến không nghĩ tới còn chưa có động đũa liền có một màn kịch như thế, ông Phương khí phách, không chỉ bảo vệ Phương Tinh Nghị còn bảo vệ cô, nhưng...
Cô thật sự không có mang thai!
Dương Yến khẽ nghiêng người về phía Phương Tinh Nghị, nhỏ giọng nói: "Phương tổng anh có thể giải thích riêng với cha anh không?”
"Giải thích cái gì?"
"Anh biết!" Dương Yến hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, cắn răng nghiến lợi nói: "Giải thích sớm một chút, nếu không sau này ông Phương hỏi tại sao bụng tôi không có to lên thì làm sao bây giờ?”
Phương Tinh Nghị ngoắc ngoắc môi mỏng, tiếng nói trầm thấp: "Tới gần đây, tôi nói cho cô biết.”
Dương Yến hoài nghi nhìn người đàn ông này một chút, nhưng nhìn thấy anh cũng không giống như muốn lừa gạt cô, liền nghiêng đầu sang, sau đó ngay trước mặt tất cả mọi người liền hôn cô.
Phương Cẩn Linh bị kinh sợ đến mức rơi cả đũa.
ông Phương sau khi nhìn thấy màn vui mừng này thì nhướng mày, ho khan một tiếng, uy nghiêm nói: “Đang ăn cơm đấy, đứng đắn một chút.”
Phương Tinh Nghị buông Dương Yến ra, bình tĩnh nói: "Cô ấy bảo con hôn.”
Dương Yến nhéo một cái vào bên hông Phương Tinh Nghị.
Chú Phương lạnh lùng cao ngạo của cô đâu không thấy, đã biến thành một tên lưu manh nói dối.
Sau khi dùng bữa tối xong, mọi người ngồi xe ngắm cảnh đi ra hồ sen, ở bên đó đã chuẩn bị sẵn một cái bàn, trên bàn là trà cùng bánh trung thu, để mọi người ngắm trăng.
Thấy Dương Yến ở cách đó không xa, đẩy xe của Phương Tinh Nghị đi qua.
Nghĩ tới những chuyện xảy ra trên bàn ăn, Dương Yến rất tức giận, trên đường liền nói Phương Tinh Nghị: “Phương tổng anh quá phận, nghĩ muốn giả vờ giả vịt để bọn họ nhìn vào cũng không cần làm như thế.”
Phương Tinh Nghị nói: “Tôi không phải giả vờ giả vịt.”
Hả??
Dương Yến dừng bước, cúi đầu xuống, người đàn ông ấy cũng vừa vặn nhìn vào cô, ánh mắt sâu thẳm.
"Dương Yến..."
Phương Tinh Nghị mới mở miệng, Dương Yến dường như biết Phương Tinh Nghị muốn nói gì, vội ngắt lời anh: “Phương, Phương tổng, tôi quên không lấy điện thoại trong phòng khách, anh đi trước đi, tôi quay lại lấy điện thoại.”
Bình luận truyện