Nam Thần Nhảy Quảng Trường
Chương 10: Bánh rán ngũ cốc
Edit + Beta: Snail
Ngày hôm sau Mạch Đương lại bị điện thoại đánh thức, vẫn là Mạch Nha đoạt mệnh liên hoàn call, cậu vừa bắt máy liền nghe Mạch Nha bên kia hô to: “Anh! Em đến dưới lầu anh rồi, anh mau xuống đây!!”
“Để anh ngủ chút nữa đi.” Mạch Đương đem gối đầu ép trên mặt, vùng vẫy giãy chết.
“Không được, không thể ngủ nữa! Sáng nay là giờ học của lão thái thái, đến trễ trừ điểm cộng thêm năm ngàn chữ kiểm điểm!! Là năm ngàn chữ kiểm điểm đó, không phải năm ngàn chữ tiểu thuyết đâu anh trai à!”
“Ai?” Mạch Đương còn có chút ngơ, lấy gối đầu ra kinh ngạc nhìn trần nhà màu xám trơ trụi, bởi vì lầu trên rỉ nước, thấm một ít vết nước xuống, góc bên phòng nhàn nhạt rêu xanh, trước đó cậu đã kêu người đến sửa chỗ dột, sơn lót màu trắng cùng màu xám tro chung quanh hình thành đối lập rõ ràng.
Có nên gọi người đến tân trang toàn bộ một lần không nhở? Mạch Đương nhìn chỗ màu xám nghĩ thầm, không chú ý Mạch Nha đang nói gì đó, nghe cậu nhóc rống lên một tiếng mới tỉnh táo chút, hỏi: “Ai hử?”
“…” Mạch Nha trầm mặc một chút, nói, “Trì Yến, hôm nay lên lớp là Trì Yến, anh hai em (Mạch Ji Ji) tỉnh chưa? Dẫn anh ấy cùng đi đi!”
Mạch Đương vui vẻ: “Tỉnh rồi, muốn chào hỏi không?”
Mạch Nha cũng không có tâm tình nói đùa, cậu nhóc lại rống lên một tiếng: “Hôm nay là Duyệt Tuyệt lão ni! Cô giáo Ngô! Ngô lão thái thái đứng lớp, anh à anh nói cho em biết anh có rời giường nỗi hay không!!!”
Bốn chữ Ngô lão thái thái triệt để làm Mạch Đương bừng tỉnh, cậu vừa xốc chăn lên, nhảy xuống giường vừa nói với điện thoại: “Cho anh vài phút, dưới lầu chờ anh!” Nói xong ném điện thoại liền vọt vào WC, trong điện thoại còn truyền đến tiếng gọi của Mạch Nha: “Nhanh chút nhanh chút nhanh chút!!”
Mạch Đương vọt vào WC hướng bồn cầu giải quyết Mạch Ji Ji nín nửa buổi tối trước, rồi vội vàng rửa tay đánh răng rửa mặt đi ra tìm quần áo. Vốn cậu định tùy tiện thay một bộ đồ liền đi, vừa nghĩ đến hôm nay muốn đi tìm Trì Yến trả tiền lại, cũng không thể ăn mặc quá tùy tiện, liền đem quần vận động mới lấy ra thuận tay ném vào ngăn tủ, lật chiếc áo sơ mi mới cùng quần hưu nhàn ra, trong chút chần chờ này điện thoại Mạch Nha lại gọi tới.
“Đến cửa cầu thang rồi, hối cái quờ!” Mạch Đương một tay kéo quần lên một tay cầm điện thoại hô một câu, nói xong liền ném di động sang bên cạnh, hai tay xách quần lên mặc vào, thay áo sơ mi.
Trước khi ra cửa cậu lại cố ý soi gương, xác định hôm nay trên mặt mình không có ghèn mắt mới rời đi.
Thời điểm cậu vừa xuống dưới lầu liền nhìn thấy Mạch Nha một chân chống xe đạp, cầm một trái bắp gặm, vừa trò chuyện với bác gái cửa hàng bên cạnh, Mạch Nha cũng lớn lên tại khu thành cũ này, cùng bác gái cụ già bên trong hẻm nhỏ cũng rất quen, năm ngoái trong nhà mua phòng mới mới dọn ra ngoài.
“Mạch Đương xuống tới rồi.” Bác gái cùng Mạch Nha tán gẫu thấy Mạch Đương trước, hướng cậu vẫy vẫy tay.
“Au au, tổ tông anh cuối cùng cũng xuống, không xuống nữa chúng ta…” Âm thanh Mạch Nha ngừng lại, nhìn Mạch Đương ăn mặc ra khuôn ra dạng liền nháy mắt mấy cái nói, “Anh, anh đây là muốn đi xem mắt hả?”
Mạch Đương vốn muốn nói xem cái rắm, vừa nghĩ tới buổi chiều mình còn muốn tìm Trì Yến, liền nói: “Đúng, xem mắt, đẹp zai không hở?”
Mạch Nha đánh giá cậu một chút, gật đầu: “Khuôn người dạng cẩu.”
“Cút mày.” Một bàn tay Mạch Đương vỗ trên đầu cậu nhóc, quay đầu chào hỏi một tiếng với bác gái cửa hàng bên cạnh.
Mạch Nha rụt xuống dưới, lấy bữa sáng máng trên ghi-đông xe đạp nhét cho Mạch Đương: “Ăn ăn ăn, chúng ta chỉ có mười lăm phút!”
Mạch Đương thuần thục ăn bánh bao, hớp một ngụm lớn sữa đậu nành lại đem nó treo lại trên xe, sau khi phất phất tay với bác gái cửa hàng liền để Mạch Nha xuống xe. Mạch Nha nhường xe cho cậu nhảy tới yên sau, vừa ngồi ổn chân Mạch Đương phát lực đạp một cái, hai người lao ra đầu hẻm.
“Áu áu áu!! Anh chậm một chút!! Nhìn người!!”
“Ây za má ơi, nhìn đường nhìn đường!”
“Đèn xanh sắp chuyển sắp chuyển rồi kìa!! Mau mau mau!”
“A a a! Anh…”
“Câm miệng!”
Bên tai rốt cục yên tĩnh, Mạch Đương nắm chặt ghi-đông, tăng nhanh tốc độ, nước chảy mây trôi qua lại như con thoi giữa ngựa xe như nước. Dưới sự cắn răng liều chết đạp xe của cậu, hai người vào một giây trước khi lên lớp vọt vào phòng học từ cửa sau, có điều giáo viên sớm hơn so với bọn họ, đã ở trên bục giảng chuẩn bị PPT (Power Point).
Hai người đưa mắt nhìn nhau, hóp lưng lại như mèo từ phía sau mò mẫm đi vào, vừa đi được một nửa liền bị phát hiện.
Cô giáo Ngô dừng thao tác PPT lại, đẩy kính mắt gọi bọn họ: “Mạch Đương, Mạch Nha.”
“Đến.” Hai người đồng thời lên tiếng, trong tầm mắt mọi người nghiêng chỉnh đứng ngay ngắn hô một tiếng: “Chào cô Ngô!”
“Từ đâu tới? Vì sao trễ như vậy?” Cô Ngô hỏi.
“Từ trong nhà tới, trên đường có chút kẹt xe, cô ơi tụi em sai rồi, lần sau nhất định đến sớm.” Mạch Đương nói.
Hôm nay dường như tâm tình cô Ngô không tệ lắm, không quá làm khó bọn họ, chỉ bảo hai người lần sau chú ý chút liền cho đi.
“Hôm nay lão thái thái mặt đầy gió xuân, hẳn là mai khai nhị độ nha.” Mạch Nha nâng sách che khuất mình, nhỏ giọng nói.
“Hoa mai là mùa xuân đến sao? Ăn ít cơm, đọc nhiều sách.” Mạch Đương thấp giọng trả lời cậu nhóc.
“Em nói chính là một từ hình dung.” Mạch Nha nói, “Tỷ như anh tuy cũng mặt đầy gió xuân, nhưng không thể dùng hoa mai để hình dung, không khớp với thực tế.”
“Vậy dùng cái gì?” Mạch Đương hỏi.
“Hoa hướng dương á, đuổi theo mặt trời.” Mạch Nha nghiêm trang nói.
“Đi chết đi.” Mạch Đương đưa tay ngắt cậu nhóc một cái, “Muốn mặt trời cũng là trời của anh mày.”
Mạch Nha đau nhe răng, lại ngại cô Ngô trên bục không dám lên tiếng, cuối cùng vẫn là di động Mạch Đương rung lên cứu cậu nhóc một mạng.
Tin nhắn là do Tưởng Ninh Ninh gửi tới, bổ sung thêm vài hình ảnh, là thời khóa biểu của Trì Yến.
Tưởng Ninh Ninh là bạn từ nhỏ của Mạch Đương cùng Mạch Nha, so với hai người thi vào trường đại học hạng hai thì có tiền đồ hơn, trong phần đông học sinh vô cùng may mắn chen vào đại học G.
Cô học cùng trường với Trì Yến, không cùng ngành, thời khóa biểu chính là Mạch Đương nhờ cô tìm giúp. Lại nói tiếp số di động cô cũng có thể lấy được, chẳng qua Mạch Đương cảm thấy cái này vẫn là tự mình xin có ý nghĩa hơn.
Sau khi gửi thời khóa biểu sang đối phương lại gửi đến một ảnh chụp, là mặt nghiêng của Trì Yến.
Trong ảnh chụp Trì Yến tựa vào cửa sổ bên hành lang, một tay cắm trong túi, một tay cầm điện thoại cúi đầu nhìn, ảnh chụp khá xa, nhưng chất lượng tốt, sau khi phóng đại có thể thấy rất rõ ràng.
Nhìn ảnh chụp, Mạch Đương không khỏi nghĩ đến hình ảnh cùng Trì Yến ăn kem hôm qua, bộ dạng nam thần lạnh nhạt cầm kem que… khả ái ngoài ý muốn.
Mạch Đương nhịn không được cười hí hí hai tiếng, Mạch Nha lại gần xem di động của cậu: “Nhìn cái gì mà cười dâm đãng như vậy.”
Một tay Mạch Đương che mặt cậu nhóc đẩy cậu ta ra: “Dự báo thời tiết.”
“…” Dự báo thời tiết có thể khiến anh cười đến mặt đầy hoài xuân!!
Mạch Đương lưu thời khóa biểu lưu vào điện thoại, phát cái hồng bao cho Tưởng Ninh Ninh.
Mạch Đương Đương: [tin nhắn hồng bao]
Mạch Đương Đương: Làm tốt lắm, thưởng cho cưng.
Tưởng Quả Chanh: Trời ui! Ảnh chụp nam thần đệ nhất trường chúng ta vậy mà chỉ có giá một khối!
(Ninh 柠 nghĩa là quả chanh á.)
Mạch Đương Đương: Không không không, nam thần vô giá, một khối là phí vất vả cho cưng [mỉm cười]
Tưởng Quả Chanh: [vẫy tay tạm biệt]
Mạch Đương đóng cửa sổ tán gẫu, lật thời khóa biểu của Trì Yến ra nghiên cứu. Đại học G không hỗ là đại học trọng điểm cấp tỉnh, chương trình học so với chuyên viện khoa học hạng hai này của bọn họ trâu bò hơn nhiều, cả một tuần hầu như đều xếp đầy, vậy mà còn có tự học buổi tối, đau lòng nam thần quớ.
Hôm nay là thứ tư, Mạch Đương nhìn xuống thời khóa biểu, phát hiện chỉ có buổi chiều hôm nay Trì Yến không có lớp, cứ như vậy nếu cậu đi trả tiền, chỉ có thể vào lúc tan học giữa trưa đi chặn người lại.
“Hai tiết sau của tụi mình là lớp gì?” Mạch Đương đưa khuỷu tay chọc chọc Mạch Nha.
Mạch Nha đang cùng nữ sinh ngồi trước mặt nhắn tin trò chuyện, cũng không ngẩng đầu lên: “Lớp của lão thái thái á.”
Mạch Đương liếc nhìn cô Ngô trên bục giảng, hỏi: “Cả buổi sáng hôm nay luôn sao?”
“Đúng đó, ngày thứ tư đen tối mà.” Mạch Nha gật gật đầu.
Mạch Đương lại nhìn lên cô Ngô đang viết chữ trên bục giảng, lúc này bà quay lưng về phía mọi người, ở bảng đen bên cạnh PPT viết chữ.
Cô Ngô đã sắp về hưu, làm người tương đối nghiêm túc, hầu như mỗi lần lên lớp đều phải điểm danh, đến trễ hoặc là trốn học đều cần làm kiểm điểm, bởi vậy có được danh hiệu Duyệt Tuyệt sư thái, càng nhiều sinh viên thân thiết xưng hô bà là lão thái thái.
Mạch Đương suy xét một chút, nghĩ rằng khi nãy đã điểm danh một lần rồi, từ bên này đến trường Trì Yến còn có chút khoảng cách, ít nhật cậu phải trốn một tiết mới chạy kịp.
Quyết định xong chủ ý, đến hết tiết thứ 3 Mạch Đương nói với Mạch Nha: “Anh đi trước nhá, một hồi nếu điểm danh mày yểm trợ giúp anh.”
“Yểm trợ?” Mạch Nha há to miệng, “Đại ca anh nói đùa hả? Trước mặt lão thái thái điểm danh giúp, đó không phải là yểm trợ, đó là bia ngắm, pằng pằng pằng, em thành tổ ong vò vẽ!”
“Vừa lúc, để mày tiêu bụng.” Mạch Đương vỗ vỗ bụng nhỏ của Mạch Nha, từ túi xách lấy ra một cái hộp đưa cho Mạch Nha liền lách người đi.
“Wey, đi thật hả?” Mạch Nha cầm hộp hô một câu, “Mang em được không?”
Mạch Đương cũng không quay đầu lại phất phất tay, bóng dáng biến mất ở cửa cầu thang.
“Mê muội quá rồi.” Mạch Nha thở dài, liếc nhìn chiếc hộp trên tay, sau khi nhìn đến logo trên hộp liền kinh ngạc hô to ra tiếng, “Tử Vong Sâm Lâm 3?! Bản chính!!”
“Cái gì?! Tử Vong Sâm Lâm bản chính?!!”
“Ôi mẹ ơi! Cho tao xem! Ở đâu ra vậy?”
Bạn học nam bên cạnh nghe được tiếng Mạch Nha liền như ong vỡ tổ vọt tới, muốn nhìn cái hộp trong tay cậu nhóc một chút. Trò chơi Tử Vong Sâm Lâm là một trò chơi chạy trốn sinh tồn, hiện tại đã không xuất bản nữa, ngay cả bản lậu đều khó tìm, huống chi là bản chính, mọi người nhao nhao chen qua muốn nhìn chiếc đĩa một chút.
“Tụi mày cẩn thận chút! Đó là anh tao cho tao!!!” Mạch Nha hô to bảo vệ hộp trong tay.
Bánh bao ăn lúc sáng đã tiêu hóa hết, Mạch Đương ra cổng trường, ở sạp nhỏ ven đường mua cái bánh rán ngũ cốc, bánh bột ngô vừa rán xong bốc lên hương vị nồng đậm khiến người thèm chảy nước miếng, Mạch Đương đứng bên cạnh sạp ăn hết mới bắt xe buýt.
Lúc này còn chưa đến thời gian tan học cùng tan sở, hành khách trên xe không tính là nhiều, vài vị trí phía sau đều trống, Mạch Đương tùy tiện tìm một ghế ngồi xuống. Khoảng cách giữa chỗ phía sau xe buýt có chút hẹp, chân của cậu chen vào không quá thoải mái, chỉ có thể hơi hơi thả ra ngoài chút.
Thân Mạch Đương cao 1m81, lưng cao chân dài, sau khi chỉnh lý một phen thì hoàn toàn bất đồng với hình tượng quỷ lôi thôi trước đó, vừa lên xe liền khiến nữ sinh xung quanh chú ý, liên tiếp ném ánh mắt tới, chẳng qua cậu một mực chơi game điện thoại, căn bản không chú ý tới.
Gần đây thức đêm hơi nhiều, Mạch Đương chơi một chút cảm thấy con mắt có chút mỏi, thừa dịp lúc xe đợi đèn xanh đèn đỏ thu hồi di động lấy từ trong túi thuốc nhỏ mắt ra ngửa đầu nhỏ hai giọt. Bởi vì gõ chữ cần thời gian dài đối diện với máy vi tính, Mạch Đương luôn mang theo thuốc nhỏ mắt bên người, để đề phòng bất cứ tình huống nào.
Chất lỏng nhỏ vào mắt có chút mát lạnh, cậu chớp chớp mắt, đem nước thuốc tản ra. Lau nước thuốc tràn ra khóe mắt, Mạch Đương bỏ chai thuốc vào túi, lơ đãng thoáng nhìn ngoài cửa sổ xe, sau khi nhìn thấy người ở ven đường ánh mắt cậu dừng một chút, cho rằng mình nhìn lầm, nháy mắt hai cái, phát hiện người đi ven đường thật sự là Trì Yến.
Ngày hôm sau Mạch Đương lại bị điện thoại đánh thức, vẫn là Mạch Nha đoạt mệnh liên hoàn call, cậu vừa bắt máy liền nghe Mạch Nha bên kia hô to: “Anh! Em đến dưới lầu anh rồi, anh mau xuống đây!!”
“Để anh ngủ chút nữa đi.” Mạch Đương đem gối đầu ép trên mặt, vùng vẫy giãy chết.
“Không được, không thể ngủ nữa! Sáng nay là giờ học của lão thái thái, đến trễ trừ điểm cộng thêm năm ngàn chữ kiểm điểm!! Là năm ngàn chữ kiểm điểm đó, không phải năm ngàn chữ tiểu thuyết đâu anh trai à!”
“Ai?” Mạch Đương còn có chút ngơ, lấy gối đầu ra kinh ngạc nhìn trần nhà màu xám trơ trụi, bởi vì lầu trên rỉ nước, thấm một ít vết nước xuống, góc bên phòng nhàn nhạt rêu xanh, trước đó cậu đã kêu người đến sửa chỗ dột, sơn lót màu trắng cùng màu xám tro chung quanh hình thành đối lập rõ ràng.
Có nên gọi người đến tân trang toàn bộ một lần không nhở? Mạch Đương nhìn chỗ màu xám nghĩ thầm, không chú ý Mạch Nha đang nói gì đó, nghe cậu nhóc rống lên một tiếng mới tỉnh táo chút, hỏi: “Ai hử?”
“…” Mạch Nha trầm mặc một chút, nói, “Trì Yến, hôm nay lên lớp là Trì Yến, anh hai em (Mạch Ji Ji) tỉnh chưa? Dẫn anh ấy cùng đi đi!”
Mạch Đương vui vẻ: “Tỉnh rồi, muốn chào hỏi không?”
Mạch Nha cũng không có tâm tình nói đùa, cậu nhóc lại rống lên một tiếng: “Hôm nay là Duyệt Tuyệt lão ni! Cô giáo Ngô! Ngô lão thái thái đứng lớp, anh à anh nói cho em biết anh có rời giường nỗi hay không!!!”
Bốn chữ Ngô lão thái thái triệt để làm Mạch Đương bừng tỉnh, cậu vừa xốc chăn lên, nhảy xuống giường vừa nói với điện thoại: “Cho anh vài phút, dưới lầu chờ anh!” Nói xong ném điện thoại liền vọt vào WC, trong điện thoại còn truyền đến tiếng gọi của Mạch Nha: “Nhanh chút nhanh chút nhanh chút!!”
Mạch Đương vọt vào WC hướng bồn cầu giải quyết Mạch Ji Ji nín nửa buổi tối trước, rồi vội vàng rửa tay đánh răng rửa mặt đi ra tìm quần áo. Vốn cậu định tùy tiện thay một bộ đồ liền đi, vừa nghĩ đến hôm nay muốn đi tìm Trì Yến trả tiền lại, cũng không thể ăn mặc quá tùy tiện, liền đem quần vận động mới lấy ra thuận tay ném vào ngăn tủ, lật chiếc áo sơ mi mới cùng quần hưu nhàn ra, trong chút chần chờ này điện thoại Mạch Nha lại gọi tới.
“Đến cửa cầu thang rồi, hối cái quờ!” Mạch Đương một tay kéo quần lên một tay cầm điện thoại hô một câu, nói xong liền ném di động sang bên cạnh, hai tay xách quần lên mặc vào, thay áo sơ mi.
Trước khi ra cửa cậu lại cố ý soi gương, xác định hôm nay trên mặt mình không có ghèn mắt mới rời đi.
Thời điểm cậu vừa xuống dưới lầu liền nhìn thấy Mạch Nha một chân chống xe đạp, cầm một trái bắp gặm, vừa trò chuyện với bác gái cửa hàng bên cạnh, Mạch Nha cũng lớn lên tại khu thành cũ này, cùng bác gái cụ già bên trong hẻm nhỏ cũng rất quen, năm ngoái trong nhà mua phòng mới mới dọn ra ngoài.
“Mạch Đương xuống tới rồi.” Bác gái cùng Mạch Nha tán gẫu thấy Mạch Đương trước, hướng cậu vẫy vẫy tay.
“Au au, tổ tông anh cuối cùng cũng xuống, không xuống nữa chúng ta…” Âm thanh Mạch Nha ngừng lại, nhìn Mạch Đương ăn mặc ra khuôn ra dạng liền nháy mắt mấy cái nói, “Anh, anh đây là muốn đi xem mắt hả?”
Mạch Đương vốn muốn nói xem cái rắm, vừa nghĩ tới buổi chiều mình còn muốn tìm Trì Yến, liền nói: “Đúng, xem mắt, đẹp zai không hở?”
Mạch Nha đánh giá cậu một chút, gật đầu: “Khuôn người dạng cẩu.”
“Cút mày.” Một bàn tay Mạch Đương vỗ trên đầu cậu nhóc, quay đầu chào hỏi một tiếng với bác gái cửa hàng bên cạnh.
Mạch Nha rụt xuống dưới, lấy bữa sáng máng trên ghi-đông xe đạp nhét cho Mạch Đương: “Ăn ăn ăn, chúng ta chỉ có mười lăm phút!”
Mạch Đương thuần thục ăn bánh bao, hớp một ngụm lớn sữa đậu nành lại đem nó treo lại trên xe, sau khi phất phất tay với bác gái cửa hàng liền để Mạch Nha xuống xe. Mạch Nha nhường xe cho cậu nhảy tới yên sau, vừa ngồi ổn chân Mạch Đương phát lực đạp một cái, hai người lao ra đầu hẻm.
“Áu áu áu!! Anh chậm một chút!! Nhìn người!!”
“Ây za má ơi, nhìn đường nhìn đường!”
“Đèn xanh sắp chuyển sắp chuyển rồi kìa!! Mau mau mau!”
“A a a! Anh…”
“Câm miệng!”
Bên tai rốt cục yên tĩnh, Mạch Đương nắm chặt ghi-đông, tăng nhanh tốc độ, nước chảy mây trôi qua lại như con thoi giữa ngựa xe như nước. Dưới sự cắn răng liều chết đạp xe của cậu, hai người vào một giây trước khi lên lớp vọt vào phòng học từ cửa sau, có điều giáo viên sớm hơn so với bọn họ, đã ở trên bục giảng chuẩn bị PPT (Power Point).
Hai người đưa mắt nhìn nhau, hóp lưng lại như mèo từ phía sau mò mẫm đi vào, vừa đi được một nửa liền bị phát hiện.
Cô giáo Ngô dừng thao tác PPT lại, đẩy kính mắt gọi bọn họ: “Mạch Đương, Mạch Nha.”
“Đến.” Hai người đồng thời lên tiếng, trong tầm mắt mọi người nghiêng chỉnh đứng ngay ngắn hô một tiếng: “Chào cô Ngô!”
“Từ đâu tới? Vì sao trễ như vậy?” Cô Ngô hỏi.
“Từ trong nhà tới, trên đường có chút kẹt xe, cô ơi tụi em sai rồi, lần sau nhất định đến sớm.” Mạch Đương nói.
Hôm nay dường như tâm tình cô Ngô không tệ lắm, không quá làm khó bọn họ, chỉ bảo hai người lần sau chú ý chút liền cho đi.
“Hôm nay lão thái thái mặt đầy gió xuân, hẳn là mai khai nhị độ nha.” Mạch Nha nâng sách che khuất mình, nhỏ giọng nói.
“Hoa mai là mùa xuân đến sao? Ăn ít cơm, đọc nhiều sách.” Mạch Đương thấp giọng trả lời cậu nhóc.
“Em nói chính là một từ hình dung.” Mạch Nha nói, “Tỷ như anh tuy cũng mặt đầy gió xuân, nhưng không thể dùng hoa mai để hình dung, không khớp với thực tế.”
“Vậy dùng cái gì?” Mạch Đương hỏi.
“Hoa hướng dương á, đuổi theo mặt trời.” Mạch Nha nghiêm trang nói.
“Đi chết đi.” Mạch Đương đưa tay ngắt cậu nhóc một cái, “Muốn mặt trời cũng là trời của anh mày.”
Mạch Nha đau nhe răng, lại ngại cô Ngô trên bục không dám lên tiếng, cuối cùng vẫn là di động Mạch Đương rung lên cứu cậu nhóc một mạng.
Tin nhắn là do Tưởng Ninh Ninh gửi tới, bổ sung thêm vài hình ảnh, là thời khóa biểu của Trì Yến.
Tưởng Ninh Ninh là bạn từ nhỏ của Mạch Đương cùng Mạch Nha, so với hai người thi vào trường đại học hạng hai thì có tiền đồ hơn, trong phần đông học sinh vô cùng may mắn chen vào đại học G.
Cô học cùng trường với Trì Yến, không cùng ngành, thời khóa biểu chính là Mạch Đương nhờ cô tìm giúp. Lại nói tiếp số di động cô cũng có thể lấy được, chẳng qua Mạch Đương cảm thấy cái này vẫn là tự mình xin có ý nghĩa hơn.
Sau khi gửi thời khóa biểu sang đối phương lại gửi đến một ảnh chụp, là mặt nghiêng của Trì Yến.
Trong ảnh chụp Trì Yến tựa vào cửa sổ bên hành lang, một tay cắm trong túi, một tay cầm điện thoại cúi đầu nhìn, ảnh chụp khá xa, nhưng chất lượng tốt, sau khi phóng đại có thể thấy rất rõ ràng.
Nhìn ảnh chụp, Mạch Đương không khỏi nghĩ đến hình ảnh cùng Trì Yến ăn kem hôm qua, bộ dạng nam thần lạnh nhạt cầm kem que… khả ái ngoài ý muốn.
Mạch Đương nhịn không được cười hí hí hai tiếng, Mạch Nha lại gần xem di động của cậu: “Nhìn cái gì mà cười dâm đãng như vậy.”
Một tay Mạch Đương che mặt cậu nhóc đẩy cậu ta ra: “Dự báo thời tiết.”
“…” Dự báo thời tiết có thể khiến anh cười đến mặt đầy hoài xuân!!
Mạch Đương lưu thời khóa biểu lưu vào điện thoại, phát cái hồng bao cho Tưởng Ninh Ninh.
Mạch Đương Đương: [tin nhắn hồng bao]
Mạch Đương Đương: Làm tốt lắm, thưởng cho cưng.
Tưởng Quả Chanh: Trời ui! Ảnh chụp nam thần đệ nhất trường chúng ta vậy mà chỉ có giá một khối!
(Ninh 柠 nghĩa là quả chanh á.)
Mạch Đương Đương: Không không không, nam thần vô giá, một khối là phí vất vả cho cưng [mỉm cười]
Tưởng Quả Chanh: [vẫy tay tạm biệt]
Mạch Đương đóng cửa sổ tán gẫu, lật thời khóa biểu của Trì Yến ra nghiên cứu. Đại học G không hỗ là đại học trọng điểm cấp tỉnh, chương trình học so với chuyên viện khoa học hạng hai này của bọn họ trâu bò hơn nhiều, cả một tuần hầu như đều xếp đầy, vậy mà còn có tự học buổi tối, đau lòng nam thần quớ.
Hôm nay là thứ tư, Mạch Đương nhìn xuống thời khóa biểu, phát hiện chỉ có buổi chiều hôm nay Trì Yến không có lớp, cứ như vậy nếu cậu đi trả tiền, chỉ có thể vào lúc tan học giữa trưa đi chặn người lại.
“Hai tiết sau của tụi mình là lớp gì?” Mạch Đương đưa khuỷu tay chọc chọc Mạch Nha.
Mạch Nha đang cùng nữ sinh ngồi trước mặt nhắn tin trò chuyện, cũng không ngẩng đầu lên: “Lớp của lão thái thái á.”
Mạch Đương liếc nhìn cô Ngô trên bục giảng, hỏi: “Cả buổi sáng hôm nay luôn sao?”
“Đúng đó, ngày thứ tư đen tối mà.” Mạch Nha gật gật đầu.
Mạch Đương lại nhìn lên cô Ngô đang viết chữ trên bục giảng, lúc này bà quay lưng về phía mọi người, ở bảng đen bên cạnh PPT viết chữ.
Cô Ngô đã sắp về hưu, làm người tương đối nghiêm túc, hầu như mỗi lần lên lớp đều phải điểm danh, đến trễ hoặc là trốn học đều cần làm kiểm điểm, bởi vậy có được danh hiệu Duyệt Tuyệt sư thái, càng nhiều sinh viên thân thiết xưng hô bà là lão thái thái.
Mạch Đương suy xét một chút, nghĩ rằng khi nãy đã điểm danh một lần rồi, từ bên này đến trường Trì Yến còn có chút khoảng cách, ít nhật cậu phải trốn một tiết mới chạy kịp.
Quyết định xong chủ ý, đến hết tiết thứ 3 Mạch Đương nói với Mạch Nha: “Anh đi trước nhá, một hồi nếu điểm danh mày yểm trợ giúp anh.”
“Yểm trợ?” Mạch Nha há to miệng, “Đại ca anh nói đùa hả? Trước mặt lão thái thái điểm danh giúp, đó không phải là yểm trợ, đó là bia ngắm, pằng pằng pằng, em thành tổ ong vò vẽ!”
“Vừa lúc, để mày tiêu bụng.” Mạch Đương vỗ vỗ bụng nhỏ của Mạch Nha, từ túi xách lấy ra một cái hộp đưa cho Mạch Nha liền lách người đi.
“Wey, đi thật hả?” Mạch Nha cầm hộp hô một câu, “Mang em được không?”
Mạch Đương cũng không quay đầu lại phất phất tay, bóng dáng biến mất ở cửa cầu thang.
“Mê muội quá rồi.” Mạch Nha thở dài, liếc nhìn chiếc hộp trên tay, sau khi nhìn đến logo trên hộp liền kinh ngạc hô to ra tiếng, “Tử Vong Sâm Lâm 3?! Bản chính!!”
“Cái gì?! Tử Vong Sâm Lâm bản chính?!!”
“Ôi mẹ ơi! Cho tao xem! Ở đâu ra vậy?”
Bạn học nam bên cạnh nghe được tiếng Mạch Nha liền như ong vỡ tổ vọt tới, muốn nhìn cái hộp trong tay cậu nhóc một chút. Trò chơi Tử Vong Sâm Lâm là một trò chơi chạy trốn sinh tồn, hiện tại đã không xuất bản nữa, ngay cả bản lậu đều khó tìm, huống chi là bản chính, mọi người nhao nhao chen qua muốn nhìn chiếc đĩa một chút.
“Tụi mày cẩn thận chút! Đó là anh tao cho tao!!!” Mạch Nha hô to bảo vệ hộp trong tay.
Bánh bao ăn lúc sáng đã tiêu hóa hết, Mạch Đương ra cổng trường, ở sạp nhỏ ven đường mua cái bánh rán ngũ cốc, bánh bột ngô vừa rán xong bốc lên hương vị nồng đậm khiến người thèm chảy nước miếng, Mạch Đương đứng bên cạnh sạp ăn hết mới bắt xe buýt.
Lúc này còn chưa đến thời gian tan học cùng tan sở, hành khách trên xe không tính là nhiều, vài vị trí phía sau đều trống, Mạch Đương tùy tiện tìm một ghế ngồi xuống. Khoảng cách giữa chỗ phía sau xe buýt có chút hẹp, chân của cậu chen vào không quá thoải mái, chỉ có thể hơi hơi thả ra ngoài chút.
Thân Mạch Đương cao 1m81, lưng cao chân dài, sau khi chỉnh lý một phen thì hoàn toàn bất đồng với hình tượng quỷ lôi thôi trước đó, vừa lên xe liền khiến nữ sinh xung quanh chú ý, liên tiếp ném ánh mắt tới, chẳng qua cậu một mực chơi game điện thoại, căn bản không chú ý tới.
Gần đây thức đêm hơi nhiều, Mạch Đương chơi một chút cảm thấy con mắt có chút mỏi, thừa dịp lúc xe đợi đèn xanh đèn đỏ thu hồi di động lấy từ trong túi thuốc nhỏ mắt ra ngửa đầu nhỏ hai giọt. Bởi vì gõ chữ cần thời gian dài đối diện với máy vi tính, Mạch Đương luôn mang theo thuốc nhỏ mắt bên người, để đề phòng bất cứ tình huống nào.
Chất lỏng nhỏ vào mắt có chút mát lạnh, cậu chớp chớp mắt, đem nước thuốc tản ra. Lau nước thuốc tràn ra khóe mắt, Mạch Đương bỏ chai thuốc vào túi, lơ đãng thoáng nhìn ngoài cửa sổ xe, sau khi nhìn thấy người ở ven đường ánh mắt cậu dừng một chút, cho rằng mình nhìn lầm, nháy mắt hai cái, phát hiện người đi ven đường thật sự là Trì Yến.
Bình luận truyện