Nam Thần Nhảy Quảng Trường

Chương 23: Mịa, đồ Thần kinh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Snail

Trận bóng đánh xong hiệp hai, Trì Yến trở lại khu nghỉ ngơi, vừa ngồi xuống, đội viên bên cạnh tiến lại nói lúc nãy nghe được di động anh vang lên hai lần, Trì Yến lấy điện thoại từ ba lô ra quả nhiên nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ từ Mạch Đương, còn có một tin nhắn hỏi anh đang ở đâu, liền gọi lại cho cậu.

Điện thoại kết nối rất nhanh, giọng nói Mạch Đương truyền đến: “Trì Yến!”

“Cậu đang ở đâu?” Trì Yến nghe được âm thanh đầu bên kia của cậu vô cùng hỗn tạp.

“Video Games City(*) á, anh chờ tui chút, tui ra ngoài nói chuyện.” Mạch Đương nói, âm thanh bên chỗ cậu rất nhanh liền giảm bớt, cuối cùng chỉ còn chút tiếng gió, giọng Mạch Đương rõ ràng truyền lại, “Tui ra cửa rồi.”

(*) Video Games City:

video-games-city

“Ừm, vừa rồi đang chơi bóng, cậu tìm tôi?” Trì Yến hỏi.

“Đúng vậy, buồn chán muốn tìm anh chơi, anh không bắt máy tui đành tới đây chơi game. Anh đánh bóng xong rồi sao?”

“Vẫn chưa.” Trì Yến hơi dừng lại, nghe được Mạch Đương bên kia à một tiếng, dường như có chút thất vọng liền nói, “Ở sân vận động học viện hàng hải, cậu muốn lại đây không?”

“Được đó, anh chờ tui nha, tui lập tức đến!” Mạch Đương trả lời không chút do dự, thất vọng vừa rồi trở thành hư không.

“Ừm.” Khóe miệng Trì Yến khẽ nhếch, cúp điện thoại.

Chu Ngộ bên cạnh chú ý tới vẻ mặt anh liền sáp lại: “Điện thoại của ai mà vui vậy?”

“Bạn bè.” Trì Yến nói, ném điện thoại lại vào balo, cầm chai nước bên cạnh uống một hớp.

“Thật sự?” Chu Ngộ lộ vẻ không tin tưởng, mập mờ cười khì khì hai tiếng, nhiều chuyện hỏi, “Không phải bạn bè bình thường đi?”

Trì Yến không trả lời vấn đề này, chỉ thản nhiên nhìn cậu ta một cái: “Chuẩn bị ra sân, chú ý đối thủ của cậu, cậu bị người ta vượt qua hai lần rồi.”

Chu Ngộ: “… Cầu đừng đâm chọt.”

Học viện hàng hải cách Video Games City có chút xa, thời điểm Mạch Đương đến hiệp thi đấu thứ tư cũng sắp kết thúc, cậu vừa tiến vào trong sân vận động liền thấy Trì Yến trên sân đang thần tốc lách qua người đang chặn anh lại, khi đến gần dưới rổ thì nhảy lên thật cao cẩm bóng rổ trong tay hung hăng đập vào vòng rổ, bóng dáng màu trắng nắm lấy khung giỏ bóng rổ dừng phía trên hai giây mới nhảy xuống.

Bước chân Mạch Đương bởi vì cú dunk này mà dừng lại, tầm mắt ngừng trên người Trì Yến đang cùng đồng đội vỗ tay ăn mừng, thất thần trong nháy mắt, chỉ cảm thấy người mình thích này chói mắt cực kỳ, mặc kệ từ phương diện nào đều hoàn toàn tương phản với người bình thường như mình, khiến cậu sinh ra một loại cảm giác khoảng cách khó có thể chạm đến.

Loại khoảng cách xa đến mức với kẻ đã giãy giụa sinh tồn ở tầng chót như mình thì ngay cả vạt áo anh cũng không có cơ hội chạm đến.

Mạch Đương đứng đó, bên tai có người hò hét tên Trì Yến, cảm giác rất gần lại tựa như rất xa, đến tận khi phía sau có người đi qua cạnh không cẩn thận đụng phải cậu, cậu mới phục hồi tinh thần lại, lúc này mới đi vào trong khán đài tìm một chỗ ngồi xuống.

Cách thời gian thi đấu chấm dứt còn có mấy phút, sau cú dunk của Trì Yến đại học G dẫn trước một điểm, có điều học viện hàng hải đuổi theo rất nhanh, trong nhất thời điểm số ngang nhau.

Mạch Đương nhìn thấy người giằng co cùng Trì Yến có chút quen mắt, cẩn thận suy nghĩ mới nhớ là người buổi tối lần trước gặp ở sân bóng nhỏ khi xuống xe buýt, bởi vì chiều cao cùng hình thể đối phương xấp xỉ Trì Yến, lúc ấy cậu còn tường rằng là Trì Yến.

Vì đại học G là sân khách, khán giả tới coi không nhiều, trên khán đài tiếng cổ vũ học viện hàng hải vô cùng lớn, có điều âm thanh đó hoàn toàn không ảnh hưởng tới Trì Yến, chỉ thấy anh cúi người dẫn bóng chợt lóe ngăn cản người kia, phối hợp cùng Chu Ngộ chạy đến dưới rổ ném bóng, điểm số lại chênh lệch.

Ngồi bên cạnh Mạch Đương là đội cổ động viên đội bóng rổ đại học G, thành viên đội cổ động viên đều là đại mỹ nữ nhất đẳng, chiều cao mỗi người đều trên 1m7, chân dài eo nhỏ vô cùng xinh đẹp, mỗi lần thi đầu có các cô cổ vũ đều khiến đội bóng đối phương hâm mộ không thôi, bóng của Trì Yến vừa vào rổ các cô liền hô to nhảy dựng lên, váy ngắn tung bay, chân dài mê người, tạo thành một phong cảnh mỹ lệ.

Làm đội cổ động viên chuyên trách của đội bóng rổ, đương nhiên có thi đấu thì sẽ xuất hiện, thời gian chung đụng cùng đội bóng rổ nhiều hơn so với những sinh viên khác, Mạch Đương nhìn các cô thêm vài lần, nghĩ thầm cậu không chơi bóng rổ được, muốn chung đụng cùng Trì Yến nhiều hơn chỉ có thể làm cổ động viên, nhưng vừa bổ não cảnh tượng mình mặc váy ngắn thể thao giống các cô đứng trên ghế ngồi vì Trì Yến vặn eo, không khỏi rùng mình một cái.

… Barbie kim cương(*) show hàng gì đó, quả thực đáng sợ. Mạch Đương lắc lắc đầu, đem hình tượng ma quỷ kia quăng ra ngoài.

(*) Barbie kim cương:

kim-cuong-2

kim-cuong

Sau khi Trì Yến ghi điểm, Chu Ngộ chạy tới đụng vào vai anh nói: “Chú em, các mỹ nữ của chúng ta đều phải điên cuồng vì cậu~”

Trì Yến không có hứng thú với trêu ghẹo của cậu ta, chỉ quay đầu tuần tra một vòng trên khán đài, khi ánh mắt nhìn đến Mạch Đương thì dừng lại, hai người trên sân dưới sân bốn mắt nhìn nhau.

Thời điểm đối mắt với Trì Yến, Mạch Đương cảm giác trái tim mình nảy lên một cái, trong lòng có một âm thanh đang kêu gào: Nhìn mình nhìn mình nhìn mình nhìn mình! Nhiều mỹ nữ như vậy anh chỉ nhìn mình! Làm sao đây, thật khẩn trương! Chào hỏi không đây? Chào hỏi đi, nếu không…

Mạch Đương vừa nâng tay lên một nửa, một giọng nữ phía sau vang lên: “Tiểu Ngọc, Trì Yến nhìn kìa, cậu đừng chỉ mải xem di động chứ, anh ấy đang nhìn cậu đó!”

… Nà ní? Tay Mạch Đương dừng lại nhìn về phía sau, sau lưng cậu ngồi hai nữ sinh, một người vẻ mặt kích động lắc tay một người khác, một người khác rất bình tĩnh cầm di động, gương mặt không thèm để ý: “Nhìn cái gì mà nhìn, Trì Yến tui nhìn chán rồi, nam thần của tui hôm qua post chương mới còn chưa kịp xem đây nè.”

Nữ sinh xem tiểu thuyết Mạch Đương còn nhớ rõ, chính là nữ sinh tán gẫu cùng Trì Yến lần trước nhìn thấy ở sân bóng nhỏ kia, bởi vì nghe nói cô cùng Trì Yến có quan hệ mật thiết, cho nên Mạch Đương nhớ rõ cô tên Thiền Ngọc.

Cho nên nói vừa rồi không phải nam thần nhìn mình, là tiểu mỹ nữ phía sau mình sao?

Sau khi nam thần ném bóng vào rổ liền nhìn tiểu mỹ nữ, tiểu mỹ nữ lại nói nhìn chán rồi. Đây thật sự là một sự kiện bi thương, đau lòng cho nam thần 60 giây.

… Có điều dường như hẳn là đau lòng cho bản thân trước đê Orz

Mạch Đương yên lặng quay đầu, đáy lòng thật lạnh thật lạnh tiếp tục xem trận bóng.

“Bộp–” Quả bóng cuối cùng từ tay Trì Yến hạ xuống trong vòng rổ, đồng thời tiếng còi vang lên, trên sân bóng nhao nhao nhìn về phía trọng tài, trọng tài ra dấu tay, tỏ vẻ được tính điểm, đại học G dẫn trước hai điểm giành thắng lợi, song phương bắt tay tan cuộc.

Mạch Đương từ vị trí đứng lên, cậu thấy Trì Yến cùng đồng đội còn đang tán gẫu liền dự định ra ngoài chờ anh, giây tiếp theo liền thấy Trì Yến đi về phía cậu.

Bởi vì chuyện mới vừa rồi, phản ứng đầu tiên của cậu chính là quay đầu nhìn Thiền Ngọc phía sau, có điều đối phương đứng lên phất phất tay với Trì Yến liền rời đi, Mạch Đương nhìn theo bóng lưng cô ra khỏi sân vận động, vừa quay đầu Trì Yến đã đi tới bên cạnh cậu.

“Nhìn gì vậy?” Trì Yến hỏi cậu.

“Nhìn anh á, dáng vẻ chơi bóng đẹp zai bùng nổ luôn.” Mạch Đương nói một tay che trái tim, nhìn chằm chằm anh, nửa thật nửa giả nói, “Nhìn xem trái tim tui đập cực nhanh, có chút không chịu nổi, cảm giác người đều muốn… cong luôn.” Hai chữ cuối cùng cậu nói rất nhẹ, gần như biến mất giữa răng môi.

Ánh mắt Mạch Đương đẹp vô cùng, đồng tử của cậu không hoàn toàn là màu tối đen, bên ngoài có một vòng nhỏ nâu, khóe mắt hơi hơi nhướn lên, thoạt nhìn có chút giống mắt mèo, dị thường dụ người, nhất là thời điểm yên tĩnh nhìn người khác, phảng phất như có cái gì đang cào tâm đối phương.

Trì Yến lẳng lặng đối diện cậu, ánh mắt bình thản như nước, đại khái là mấy ngày nay quen với đùa giỡn của Mạch Đương, đối với cái miệng không chừng mực của cậu cũng có sức chống cự, nghe được hai chữ cuối kia anh nhướn đuôi lông mày, nhẹ nhàng bâng quơ nói câu: “Phải không.”

Từ mấy ngày Mạch Đương cùng Trì Yến tiếp xúc tới nay, Trì Yến vẫn luôn bình tĩnh, tự giữ, ngoại trừ trên sân bóng sẽ bùng cháy ra, anh tựa hồ luôn sóng lớn không kinh như vậy, khi Mạch Đương nói ra hai chữ kia nội tâm khẩn trương cũng vì anh bình thản mà chậm rãi lắng lại, trên mặt vẫn là bộ dáng cợt nhả trước kia, nói: “Sao luôn không dọa được anh vậy chứ, thật không thú vị, lần đầu muốn xin số điện thoại anh còn sửng sốt kìa.”

“Khi đó còn chưa quen biết cậu.” Trì Yến không tiếp tục đề tài này, chỉ hỏi: “Lát nữa cậu muốn đi đâu?”

“Không đi đâu cả, chính là muốn tới tìm anh chơi.” Mạch Đương nói, liếc nhìn đội viên đội bóng rổ đại học G phía trước dường như đang đợi Trì Yến, lại nói: “Bọn họ như là đang đợi anh, anh đi trước đi, trở lại tui tìm anh là được.”

“Vậy cậu đi đâu?” Trì Yến hỏi cậu.

“Đi tìm bạn chơi, bây giờ còn sớm, không định trở về.” Mạch Đương nói.

Trì Yến nghe xong không nói gì, chỉ quay đầu ra dấu tay với đồng đội, mới lại hỏi Mạch Đương: “Lát nữa đội bóng muốn liên hoan, cậu có muốn đi hay không?”

“Tui á?” Mạch Đương không ngờ anh sẽ nói như vậy, đầu tiên là nhìn sang đội bóng rổ đại học G, những người kia cậu đều không quen, không khỏi có chút băn khoăn, “Có phải không tốt lắm không?”

“Tôi đã chào hỏi với bọn họ, cậu đồng ý là được.” Trì Yến nói.

Nam thần đã nói vậy, nhất định phải đồng ý nha! Mạch Đương không nói hai lời liền đáp ứng, cùng anh đi qua.

“Tôi mang theo bạn, Mạch Đương.” Trì Yến đơn giản giới thiệu với người khác một chút.

“Làm phiền rồi.” Mạch Đương nói.

“Không cần khách sáo như vậy, bạn Trì Yến chính là bạn chúng tôi, thả lỏng đi, mọi người đều là người quen.” Chu Ngộ nói.

“Đúng đó, Chu Ngộ cũng nói muốn dẫn theo người nhà, Trì Yến lại mang một người càng náo nhiệt.” Có người nói đùa, người khác cũng nhao nhao phụ họa, nhân tiện giễu cợt Chu Ngộ vài câu.

“Wey wey! Bọn mi đủa chưa, anh đây mang theo là bạn gái, Trì Yến mang theo là anh em biết không? Có thể nhập làm một để nói sao?”

Chu Ngộ cười nói.

“Anh em thì sao, coi như bạn trai cũng được mà~”

“Ha ha ha ha, đúng đó đúng đó! Khó được Trì Yến lần đầu tiên chủ động dẫn người đi liên hoan, các anh em đêm nay không say không về!”

“Không say không về!”

“Tui cũng muốn có bạn gái!”

“Đáng tiếc cưng ngay cả bạn trai cũng không có.”

“… Đau lòng tui quớ.”

Mọi người đều là người quen, rất nhanh liền đùa giỡn với nhau, Trì Yến nhìn vẻ mặt Mạch Đương có chút choáng váng, đưa tay đẩy cậu một cái, nói: “Cậu không cần để ý, coi như không nghe thấy là được.”

“Không ngại đâu, bạn trai bạn gái đều là bạn mà.” Mạch Đương nói.

Làm sao có thể để ý?!! Nội tâm Mạch Đương rít gào một phen: Tui chính là người nhà, đồng thời là bạn trai tương lai á! Loại cảm giác như giới thiệu cho anh em nhận biết này khiến tui có chút khẩn trương! Thật muốn tuốt Mạch Ji Ji một phát để giữ bình tĩnh thì làm sao đây?!!!

Mạch Ji Ji: Mịa, đồ thần kinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện