Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 238



63238.

‘‘Cô..sao lại khóc?’’

Trong thế giới của Bạc Giản Thương, luôn là kẻ mạnh hiếp kẻ yếu, tranh quyền đoạt thế, tuyệt đối phải có thế lực và năng lực, người yếu chỉ bị bắt nạt, ai bảo cô yếu thế hơn?

Trong mắt hắn, Lôi Hoan Ni chính là kẻ yếu, từ lúc cô đã dán tem người phụ nữ của hắn, hắn cũng có quyền làm bất cứ việc gì, cô không có tư cách nói, còn muốn phản kháng? Được! Đợi cô mạnh hơn anh hãy nói.

Trên thực tế, tuy cô không ngừng phản kháng, nhưng cơ bản vẫn nghe lời.

Lần này chạy ra, hắn chỉ là muốn đàn áp cô chút.

Hắn chỉ muốn cô ngoan ngoãn ở bên hắn, tại sao cô lại khóc? Sao cô lại buồn? Sao lại bi thương như thế?

Còn chửi hắn là súc sinh? Còn nói hắn không xem cô là người, là nơi để xả, là công cụ tình dục?

Yêu và tình dục không phải không tách rời sao?

‘‘Tôi khóc thì sao? Tôi muốn khóc! Tôi khóc không được sao?’’ Lôi Hoan Ni cũng không biết Bạc Giản Thương đang nghĩ gì, nghe hắn hỏi một câu, lại khóc càng ghê gớm hơn.

Đã đạt đến trạng thái khóc lớn không ngừng được.

Bạc Giản Thương chỉ đành rút khỏi người cô, đứng ở đó, tay chân không biết làm gì: ‘‘Cô…đừng khóc, tôi không làm nữa, được không?’’

Hả?

Lôi Hoan Ni ngây ra, tên hoang dã này, chịu thỏa hiệp? Nhưng hắn chẳng phải vẫn chưa…

Cô nhìn vào thân dưới của người đàn ông, bất ngờ thấy một vật gì đó đang nhô lên, mặt cô bỗng đỏ lên, nghiêng qua một bên.

‘‘ Bạc Giản Thương, tôi chỉ là muốn gọi điện thoại cho anh tôi, như vậy cũng sai sao? Anh dựa vào gì mà không cho phép tôi liên lạc với anh tôi?’’ Lôi Hoan Ni phát hiện khóc cũng có chút tác dụng, vừa khóc vừa trừng mắt nhìn cho Bạc Giản Thương.

‘‘Cô đồng ý là, sinh con cho tôi.’’

Đúng! Chuyện lần trước nói, là đồng ý sinh con cho hắn.

‘‘Vậy thì sao?Sinh con không phải là muốn là có ngay đúng không?Tôi nhớ người thân của tôi không được sao? Anh không biết cảm giác nhớ người thân sao?’’

Bạc Giản Thương mặt trầm lại: ‘‘Tôi không có người thân.’’

Lôi Hoan Ni ngây người ra, lại khóc nói: ‘‘Anh không có, nhưng tôi có, không thể vì anh không có, cũng bắt tôi không có chứ! Bạc Giản Thương, tôi là người, không phải vật, tôi có tình cảm cần trân trọng, nhưng ngoài việc sắp xếp tôi phải ở chỗ này chỗ nọ, sao anh lại làm vậy?’’

‘‘Anh dựa vào đâu mà đối với em như vậy?’’

‘‘Tôi thích.’’

Lôi Hoan Ni điên lên: ‘‘Anh thích…anh thích tôi không thích, rốt cuộc anh có hiểu rõ thích là gì không? Anh chẳng qua là thích cơ thể tôi, anh chẳng qua là thích đàn bà đúng không? Vậy anh có thể tìm người đàn bà khác, sao lại phải là tôi một cành cây treo chết khô?

Anh cần một người đàn bà vừa ngoan vừa hiền dịu vừa biết nghe lời, dáng lại phải đẹp, kêu thuộc hạ anh đi tìm đi, đảm bảo bọn chúng sẽ tìm mấy trăm người về, anh một ngày một người, 365 ngày không trùng đâu, tốt lắm!’’

‘‘Dơ!’’ Bạc Giản Thương phun ra một từ băng lạnh, nói tiếp: ‘‘Tôi không thích làm chuyện đó với người khác, chỉ thích với em.’’

Lôi Hoan Ni nhìn lên trời rơi lệ ; ‘‘Thằng khốn anh chỉ muốn ức hiếp tôi đúng không?’’

‘‘Tôi chỉ thích ức hiếp em!’’ Người đàn ông nói dứt khoát.

Lôi Hoan Ni đã nghe ra ý trong câu nói của hắn.

Hắn thấy những người phụ nữ khác dơ? Vậy chỉ có cô Lôi Hoan Ni là sạch sẽ sao?

Hắn không thích làm với người phụ nữ khác, chỉ thích làm với cô, vả lại, chỉ thích ức hiếp cô, hắn không lẽ…thích cô rồi chứ?

Không chỉ là cơ thể, mà con người cô?

Nghĩ tới đây, Lôi Hoan Ni cuối cùng cũng thấy một chút hy vọng thực sự thuộc về mình.

Câu đó nói sao, trong tình yêu, ai nhận trước thì sẽ thua.

Nếu như Bạc Giản Thương thích cô trước….

‘‘Anh thích tôi?’’ Lôi Hoan Ni kích động như phát hiện ra ‘‘vùng đất mới’’, hỏi Bạc Giản Thương: ‘‘Ý tôi là, không chỉ là chuyện đó, mà là con người tôi? Đổi lại người khác không được?’’

‘‘Thích.’’ Bạc Giản Thương không do dự đáp: ‘‘Đổi là người khác không được!’’

Lại thêm một câu: ‘‘Em là của tôi, người khác không được liếc nhìn em, không được đến gần em, Đàm Lạc, tôi sẽ phạt hắn!’’

Cho nên, đây là thích cô thật!

Xác thật kiểu này, lại khiến lòng Lôi Hoan Ni có chút kiêu ngạo.

‘‘Cho nên, anh cho là anh thích tôi, có thể tùy ý chiếm dụng tôi? Ức hiếp tôi? Không chế tôi? ’’

‘‘Đương nhiên!’’

‘‘Vậy tôi hỏi anh, mỗi vụ làm ăn của anh, đều phải trả giá bằng nhân lực và tài lực, mới làm được?’’ Lôi Hoan Ni quyết định giảng đạo lí cho Bạc Giản Thương.

Mặc dù, lúc này, hai người không mảnh vải che thân, còn ở nơi lộ thiên này, đầy các loại màu sắc, giảng đạo lý vô cùng kì lạ, nhưng Lôi Hoan Ni cảm thấy nhân lúc Bạc Giản Thương còn nhượng bộ mới nói rõ câu chuyện, nếu không, sau này không biết bao giờ mới có cơ hội.

Vấn đề của Lôi Hoan Ni, Bạc Giản Thương nghĩ một lát, đáp: ‘‘Đúng.’’

‘‘Vậy anh đã vì tôi làm gì?’’ Lôi Hoan Ni hỏi lại: ‘‘Chúng ta vừa gặp mặt anh lại làm chuyện đó với to, thời gian sau đó, cứ giống cái máy vậy, không ngày nào bỏ qua, trong miệng lúc nào cũng nói thích tôi, bảo tôi ngoan, mau phối hợp với anh, nhưng dựa vào gì mà nghe anh chứ, tôi Lôi Hoan Ni lớn như thế, anh từng đút tôi ăn hạt cơm nào không?Hay là mua cho tôi bộ đồ?

Anh chả làm gì cho tôi, mà muốn biến tôi thành của anh? Anh cảm thấy trên đời này có chuyện tốt vậy sao?’’

Mày của Bạc Giản Thương nhăn lại, bất giác, cảm thấy lời của Lôi Hoan Ni nói, hình như có chút đạo lý.

Thực ra, lúc gặp cô, hắn chưa từng vì cô làm gì, gặp cô rồi, cô chính là một quả ngọt nào, anh cũng không khách khí hái lấy ăn.

Cho nên, vì vậy, cô không đồng ý?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện