Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang
Chương 320
63320. Sau khi tỉnh dậy, Tống Nhan cảm thấy sau gáy đau ê ẩm mãnh liệt, cho đến khi cô ta hoàn toàn tỉnh táo thì phát hiện tay chân mình đã bị dây xích trói lại rồi, miệng bị dán băng keo, vụ bắt cóc này giống y chang vụ 5 năm trước?
Trong lòng bỗng trỗi dậy sự lo sợ.
Cô ta nhìn dáo dát xung quanh tứ phía, vẫn là cái xưởng cũ nát, chỉ là lần này cả người cô bị trói chặt trên cây cột, không thể nhúc nhích được.
Lúc này, đôi chân của người phụ nữ lạ xuất hiện trước mặt cô: "lâu rồi không gặp, Tống Phu Nhân!~"
Tống Nhan giật mình ngẩn đầu lên, ánh mắt ngỡ ngàng, chốc lát cứng đơ đi, trước mắt là khuôn mặt cực kỳ dữ tợn, giống như muốn thiêu đốt hết mọi thứ, căn bản không phân biệt được vẻ mặt gốc, nhưng khi cô ta vừa cất giọng, Tống Nhan lập tức nhận ra là ai ── Ngô Mỹ Lệ!
Chả phải Tống Tây Hoa đã nói Ngô Mỹ Lệ đã chết rồi sao? Không ngờ cô lại bị anh ta lừa?!
Ngô Mỹ Lệ nhìn Tống Nhan dường như đã nhận ra người liền mỉm cười, cô ta uốn người xuống nắm lấy cái cằm của Tống Nhan, trong ánh mắt cô mang đậm sự u ám lạnh buốt: "Tống Phu Nhân, không ngờ lại là tôi đúng không? Cô và Tống Tây Hoa cứ nghĩ là tôi đã chết rồi sao?"
"Ha ha, kỳ thực, tôi cũng nghĩ bản thân đã chết rồi, lúc trước tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền thuê người bắt cóc cô và đứa bé kia, ai ngờ những kẻ ngu đần kia lại để cho các người chạy thoát, thoát rồi thì thôi, lại làm chấn động thêm chuyện nhảy xuống biển mất tích nữa chứ, khiến Tống Tây Hoa điều tra được chân tướng sự việc, anh ta thật dã tâm mà, lại bắt tôi vào giam ở nơi tồi tàn nhất khu trị an. Cô có biết ở nơi đó tôi đã trải qua những ngày khổ sở ra sao không?
Nếu không nhờ nhanh trí, cùng với nữ phạm nhân khác trốn vào phòng lò nấu, sau đó làm bùng nổ, và nổ chết luôn người đàn bà ngu ngốc kia, thì tôi cũng không còn cách nào ngụy trang thành cô ta mà sống đến giờ!
Tôi rất hận! Lúc đó nếu không phải Tống Tây Hoa đã bỏ ra nhiều tiền mời tôi cùng anh ta diễn vở kịch, thì tôi làm sao mà ra nông nổi này cơ chứ?
Lúc đó anh ta dẫn tôi về nhà, ở cùng phòng với tôi, nhưng không đụng chạm gì tôi, trên giường vẫn muốn tôi rên rỉ để chọc tức cô, tôi thấy tình cảm vợ chồng cô và Tống Tây Hoa không được tốt, nghĩ rằng bản thân sẽ có cơ hội thành người đàn bà giàu có của hào môn, không ngờ rằng đây chỉ là cuộc gây gỗ nhỏ nhoi giữa hai vợ chồng các người?"
Giọng nói vừa dứt, Ngô Mỹ Lệ trở tay tát mạnh một cái vào mặt Tống Nhan: "tôi thật không dễ dàng gì chờ đợi đến mãn hạn tù để được tự do, hôm nay là đến để trả thù các người! Tôi phải giết những kẻ được cho là giàu có như các người! Tôi muốn khiến các người phải trả cái giá mà 5 năm nay tôi đã chịu đựng thê thảm và tra tấn!"
Tống Nhan trợn mắt nhìn cô ta, miệng bị dán lại không tiếp lời được, trong lòng đầy sự chấn động kinh ngạc.
Thì ra, Ngô Mỹ Lệ thật sự không có quan hệ mật thiết gì với Tống Tây Hoa, chỉ là "diễn viên" mà Tống Tây Hoa chi tiền mời về hợp tác đóng kịch? Và sự thật cũng là Tống Tây Hoa khiến cô ta phải vào ngục tù.
Buổi tối hôm đó đã khiến con tim cô như chết lặng đi, một cảnh tuyệt vọng và ác liệt, cũng chỉ là cảnh tượng giả tự tạo ra thôi sao?
"Cô nhìn tôi làm gì? Có phải cô cũng thấy tôi giờ đây rất xấu xí?" Ngô Mỹ Lệ như điên tiết lên, nắm lấy đầu tóc của Tống Nhan, còn tay kia thì bới ra cây dao găm, chỉa phần sắc bén của cây dao găm vào khuôn mặt nõn nà của Tống Nhan: "cô yên tâm, trước khi cô chết, cô sẽ trở nên cực kỳ xấu xí hơn cả tôi đấy!"
Dao găm lạnh buốt khiến trái tim Tống Nhan muốn nhảy lọt ra ngoài.
Cô ta không sợ chết, nhưng mà không cam tâm bị giết chết như thế này.
Tiểu Hy vẫn còn bé, Tống Tây Hoa vẫn......chưa biết có thoát khỏi nguy hiểm chưa.
Nếu cô ta mà bị Ngô Mỹ Lệ giết chết như vậy, chả phải cả đời cũng không thể nào gặp lại những người đó?
Cô ta chốc lát cảm thấy vô cùng vô cùng tiếc nuối......
Ngô Mỹ Lệ nhìn vào trong mắt Tống Nhan đầy vẻ sợ hãi và kinh hoảng, liền bật cười, rạch một đường trên mặt Tống Nhan, rỉ những giọt máu tươi ra, càng kích thích cô ta hơn, cô ta điên đoạn nói: "cô sợ rồi à? Hahaha, đừng lo lắng, bây giờ tôi không giết cô, đường đến suối vàng lạnh như vậy, tôi vẫn phải tìm người đi cùng cô chứ!"
"Tôi giờ sẽ gọi cho Tống Tây Hoa, tôi nghe nói các người đã cách xa nhau 5 năm rồi mới gặp mặt, anh ta còn vì con của hai người, chịu quỳ gối trước mặt người khác, thật là người đàn ông tốt tình thâm nghĩa nặng mà, như vậy sẽ càng tin rằng vợ mình đang trong tay tôi, cũng sẽ đến cứu thôi?"
Tống Nhan mở to mắt, liên tục lắc mạnh cái đầu, nói không được, cô ta chỉ phát ra tiếng ú ớ biểu lộ sự phản kháng chống đối.
Thì ra vì cầu xin cái người Huệ Gia nổi tiếng kia để trị bệnh cho Tiểu Hy, Tống Tây Hoa lại chịu quỳ gối?
Anh ta là người kiêu ngạo vậy, sao lại......
Anh ta có thể làm vậy, đó có nghĩa là trong lòng anh ta Tiểu Hy thật sự chiếm vị trí quan trọng?
Nếu thật là vậy, cô ta thà rằng Ngô Mỹ Lệ giết chỉ mình cô, thì đứa con cô vẫn còn có cha.
Trong lòng bỗng trỗi dậy sự lo sợ.
Cô ta nhìn dáo dát xung quanh tứ phía, vẫn là cái xưởng cũ nát, chỉ là lần này cả người cô bị trói chặt trên cây cột, không thể nhúc nhích được.
Lúc này, đôi chân của người phụ nữ lạ xuất hiện trước mặt cô: "lâu rồi không gặp, Tống Phu Nhân!~"
Tống Nhan giật mình ngẩn đầu lên, ánh mắt ngỡ ngàng, chốc lát cứng đơ đi, trước mắt là khuôn mặt cực kỳ dữ tợn, giống như muốn thiêu đốt hết mọi thứ, căn bản không phân biệt được vẻ mặt gốc, nhưng khi cô ta vừa cất giọng, Tống Nhan lập tức nhận ra là ai ── Ngô Mỹ Lệ!
Chả phải Tống Tây Hoa đã nói Ngô Mỹ Lệ đã chết rồi sao? Không ngờ cô lại bị anh ta lừa?!
Ngô Mỹ Lệ nhìn Tống Nhan dường như đã nhận ra người liền mỉm cười, cô ta uốn người xuống nắm lấy cái cằm của Tống Nhan, trong ánh mắt cô mang đậm sự u ám lạnh buốt: "Tống Phu Nhân, không ngờ lại là tôi đúng không? Cô và Tống Tây Hoa cứ nghĩ là tôi đã chết rồi sao?"
"Ha ha, kỳ thực, tôi cũng nghĩ bản thân đã chết rồi, lúc trước tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền thuê người bắt cóc cô và đứa bé kia, ai ngờ những kẻ ngu đần kia lại để cho các người chạy thoát, thoát rồi thì thôi, lại làm chấn động thêm chuyện nhảy xuống biển mất tích nữa chứ, khiến Tống Tây Hoa điều tra được chân tướng sự việc, anh ta thật dã tâm mà, lại bắt tôi vào giam ở nơi tồi tàn nhất khu trị an. Cô có biết ở nơi đó tôi đã trải qua những ngày khổ sở ra sao không?
Nếu không nhờ nhanh trí, cùng với nữ phạm nhân khác trốn vào phòng lò nấu, sau đó làm bùng nổ, và nổ chết luôn người đàn bà ngu ngốc kia, thì tôi cũng không còn cách nào ngụy trang thành cô ta mà sống đến giờ!
Tôi rất hận! Lúc đó nếu không phải Tống Tây Hoa đã bỏ ra nhiều tiền mời tôi cùng anh ta diễn vở kịch, thì tôi làm sao mà ra nông nổi này cơ chứ?
Lúc đó anh ta dẫn tôi về nhà, ở cùng phòng với tôi, nhưng không đụng chạm gì tôi, trên giường vẫn muốn tôi rên rỉ để chọc tức cô, tôi thấy tình cảm vợ chồng cô và Tống Tây Hoa không được tốt, nghĩ rằng bản thân sẽ có cơ hội thành người đàn bà giàu có của hào môn, không ngờ rằng đây chỉ là cuộc gây gỗ nhỏ nhoi giữa hai vợ chồng các người?"
Giọng nói vừa dứt, Ngô Mỹ Lệ trở tay tát mạnh một cái vào mặt Tống Nhan: "tôi thật không dễ dàng gì chờ đợi đến mãn hạn tù để được tự do, hôm nay là đến để trả thù các người! Tôi phải giết những kẻ được cho là giàu có như các người! Tôi muốn khiến các người phải trả cái giá mà 5 năm nay tôi đã chịu đựng thê thảm và tra tấn!"
Tống Nhan trợn mắt nhìn cô ta, miệng bị dán lại không tiếp lời được, trong lòng đầy sự chấn động kinh ngạc.
Thì ra, Ngô Mỹ Lệ thật sự không có quan hệ mật thiết gì với Tống Tây Hoa, chỉ là "diễn viên" mà Tống Tây Hoa chi tiền mời về hợp tác đóng kịch? Và sự thật cũng là Tống Tây Hoa khiến cô ta phải vào ngục tù.
Buổi tối hôm đó đã khiến con tim cô như chết lặng đi, một cảnh tuyệt vọng và ác liệt, cũng chỉ là cảnh tượng giả tự tạo ra thôi sao?
"Cô nhìn tôi làm gì? Có phải cô cũng thấy tôi giờ đây rất xấu xí?" Ngô Mỹ Lệ như điên tiết lên, nắm lấy đầu tóc của Tống Nhan, còn tay kia thì bới ra cây dao găm, chỉa phần sắc bén của cây dao găm vào khuôn mặt nõn nà của Tống Nhan: "cô yên tâm, trước khi cô chết, cô sẽ trở nên cực kỳ xấu xí hơn cả tôi đấy!"
Dao găm lạnh buốt khiến trái tim Tống Nhan muốn nhảy lọt ra ngoài.
Cô ta không sợ chết, nhưng mà không cam tâm bị giết chết như thế này.
Tiểu Hy vẫn còn bé, Tống Tây Hoa vẫn......chưa biết có thoát khỏi nguy hiểm chưa.
Nếu cô ta mà bị Ngô Mỹ Lệ giết chết như vậy, chả phải cả đời cũng không thể nào gặp lại những người đó?
Cô ta chốc lát cảm thấy vô cùng vô cùng tiếc nuối......
Ngô Mỹ Lệ nhìn vào trong mắt Tống Nhan đầy vẻ sợ hãi và kinh hoảng, liền bật cười, rạch một đường trên mặt Tống Nhan, rỉ những giọt máu tươi ra, càng kích thích cô ta hơn, cô ta điên đoạn nói: "cô sợ rồi à? Hahaha, đừng lo lắng, bây giờ tôi không giết cô, đường đến suối vàng lạnh như vậy, tôi vẫn phải tìm người đi cùng cô chứ!"
"Tôi giờ sẽ gọi cho Tống Tây Hoa, tôi nghe nói các người đã cách xa nhau 5 năm rồi mới gặp mặt, anh ta còn vì con của hai người, chịu quỳ gối trước mặt người khác, thật là người đàn ông tốt tình thâm nghĩa nặng mà, như vậy sẽ càng tin rằng vợ mình đang trong tay tôi, cũng sẽ đến cứu thôi?"
Tống Nhan mở to mắt, liên tục lắc mạnh cái đầu, nói không được, cô ta chỉ phát ra tiếng ú ớ biểu lộ sự phản kháng chống đối.
Thì ra vì cầu xin cái người Huệ Gia nổi tiếng kia để trị bệnh cho Tiểu Hy, Tống Tây Hoa lại chịu quỳ gối?
Anh ta là người kiêu ngạo vậy, sao lại......
Anh ta có thể làm vậy, đó có nghĩa là trong lòng anh ta Tiểu Hy thật sự chiếm vị trí quan trọng?
Nếu thật là vậy, cô ta thà rằng Ngô Mỹ Lệ giết chỉ mình cô, thì đứa con cô vẫn còn có cha.
Bình luận truyện