Năm Tháng Vô Định I: Gặp Em Ngày Xuân Phân
Chương 1
Đứa trẻ này chỉ mới tám tuổi, đã phải chịu cảnh nhà tan cửa nát. Trên báo có đăng, đêm qua xảy ra một vụ tai nạn thảm khốc, xác định mẫu ADN mới biết là gia đình họ Diệp. Người ta cũng không biết cô bé đó đã được đưa đi đâu vì cảnh sát chỉ nhặt được hai thi thể bị thiêu cháy.
Biệt thự "Nguyệt" của An Thực nằm ngay trong rừng trúc, nơi này, không một ai dám bước chân đến. Nơi đây bị bao trùm bởi không khí âm u, nghiêm nghị, yên tĩnh. Một tiểu tinh linh chạy từ trên tầng một, gấp gáp đến bên An Thực "Chú, chú."
An Thực đang đọc báo, nghe tiếng gọi, đưa mắt nhìn lên, giọng nói trầm trầm vang lên "Sao?"
Cô bé ngồi xuống bên cạnh hắn, tay ôm cái gối mềm mềm "Chú, đi ăn cơm. Con đói."
"Được." Hắn ra lệnh cho quản gia dọn cơm. Cô đến "Nguyệt" đã một tuần, bây giờ mới có thể bình tâm lại. Hôm qua đã bắt đầu nói chuyện. Ảnh hưởng từ cú sốc lớn, có những chuyện trong quá khứ dường như đã biến mất trong đầu cô.
Hắn thay họ cô bằng họ của mình, đổi thành An Dao, chấp nhận để cô bên cạnh, cũng đã dặn dò "Muốn ở bên cạnh tôi, việc đầu tiên phải mạnh mẽ, biết lo cho bản thân. Đừng gây phiền phức cho người khác. Muốn sinh tồn, phải diệt những kẻ ngáng đường mình."
An Dao ngồi bên cạnh, hắn ngồi ghế chủ vị. Tay thong thả gắp thức ăn, trên mặt ngoài biểu cảm lạnh lùng như khối băng ra thì không còn gì khác. An Dao ngoan ngoãn ăn cơm, không nói chuyện, vì quản gia nói, An Thực là một người ít nói, đặc biệt rất quy tắc.
Người trong Hắc đạo, ai mà không biết hai chữ: An Thực. Kẻ lạnh lùng tàn nhẫn, những cuộc truy sát, chỉ cần hắn ra tay chưa đến một ngày đều giải quyết xong xuôi. Muốn sống yên ổn ở đất Trung Quốc này, tốt nhất đừng đắc tội với hắn, nếu không, tốt nhất là nên đào sẵn mồ chôn.
An Dao ăn xong sẽ ra vườn đọc sách,vẽ tranh dưới cây hoa đào lâu năm. An Thực ngồi trên ghế bố ngoài sân, mắt đeo kính râm, hưởng thụ làn gió man mát.
"Cậu thật sự nhận nuôi có bé đó?" Lăng Nghị từ đâu xuất hiện ngồi bên cạnh, đáy mắt hiện đầy nghi hoặc. Người như An Thực lại nhận nuôi một cô bé, hơn nữa hắn còn là người đã hại chết gia đình cô, lỡ như sau này bại lộ, chắc chắn mọi việc sẽ trở nên phức tạp.
An Thực châm một điếu thuốc, một khi đã quyết định sẽ không hối hận. Hắn đưa mắt nhìn cô bé đang chăm chú ghi cái gì đó, cất giọng ảm đạm "Ừ."
Cha của cô, ngay khi bị xe đè lên thân đã dùng sức kéo ống quần hắn, van nài cứu đứa trẻ. Hắn đang làm việc đối với chuyện này tuyệt không hứng thú, khi mắt liếc qua khuôn mặt thấm đầy máu của An Dao, đột nhiên lại muốn cứu cô. Cũng là nhàn rỗi nhận nuôi. An Dao còn gọi hắn là ân nhân của mình.
Hắn chợt cất tiếng gọi "Dao Nhi, lại đây."
An Dao nghe gọi, ngước mắt lên, nhặt bút màu dưới chân, chạy lại, vô tình vấp chân ngã đập mặt xuống thảm cỏ xanh. Lăng Nghị và An Thực mở mắt nhìn, nghĩ rằng đối với một đứa trẻ chỉ mới tám tuổi nhất định sẽ gào lên mà khóc, không ngờ, An Dao bò dậy, phủi phủi vài cái rồi đứng trước mặt hắn "Chú." Tay đưa quyển sổ cho hắn.
Lăng Nghị ngồi bên cạnh, liếc mắt nhìn thử, cô nhóc này đang vẽ An Thực?! Nét vẽ tuy không đẹp, nhưng không tệ. Bất chợt, anh trợn tròn mắt kinh ngạc, nói "Chảy máu rồi kìa."
An Thực nhíu mày, rời mắt khỏi bức tranh, cái mũi nhỏ của An Dao đang chảy máu ròng ròng. Cô ngớ người, định vươn tay chùi, liền bị An Thực chặn lại, lấy khăn tay lau sạch "Ngước mặt lên."
An Dao ngước lên, để quản gia đưa vào trong nhà. An Thực cất tiếng "Tôi đã quyết định sẽ giữ cô bé đó bên cạnh, mọi việc để sau này tính."
Lăng Nghị nhếch miệng cười "Tùy cậu."
"Duật Nam đâu?"
"Đi gặp Tô Nghi."
Phong Duật Nam là anh em tốt của hai người, nhỏ hơn bọn họ một tuổi. Ở Đông Nam Á, ai mà không biết đến tên của ba ông trùm đứng đầu giới Hắc đạo: An Thực, Lăng Nghị và Phong Duật Nam, bọn họ là anh em chí cốt, hoạn nạn có nhau. Bất kỳ kẻ nào động vào, đừng nói là không toàn thây ngay cả đào mồ chôn thân cũng không kịp.
Trong ba người bọn họ, tính tình của An Thực là lạnh lùng nhất, trên khuôn mặt không bao giờ cười, người có thể làm hắn cười, chỉ có hai loại, một là kẻ thù, hai là người hắn yêu, nhưng xem ra loại người thứ hai sẽ không bao giờ xuất hiện. Đối với bọn họ, đã đi con đường này thì không thể yêu, nếu không sẽ hại chết người đó.
....
Buổi tối, An Dao nằm trên giường đọc sách, hôm nay đột nhiên không ngủ được. Bên ngoài nghe có tiếng lạch cạch mở cửa, An Dao giật mình, không lẽ hắn đã về. Cô chạy ra mở cửa, đôi chân trần chạy nhanh xuống sảnh. Ánh mắt hiện lên tia hốt hoảng khi nhìn thấy bên hông phải của An Thực loang lỗ đầy màu tươi. "Chú, chú sao vậy?"
An Thực nhíu mày, ngước mắt nhìn cô "Sao còn thức?"
"Chú bị thương rồi."
"Không sao, đi ngủ đi." An Thực hất mặt về phía phòng ngủ, sau đó lướt qua cô đi về phòng. An Dao đi theo phía sau, tay sẵn tiện cầm hộp cứu thương.
"Chú, để con băng vết thương."
"Không cần, con về phòng đi." Cô còn quá nhỏ để thấy cảnh tượng này.
An Dao cố chấp không nghe, vẫn ngồi im dưới sàn, tay cầm bông băng. Hắn không thích nói nhiều nên mặc kệ cô. An Dao nhìn vết thương, mặt tái nhợt, tay run run cầm lấy bông cầm máu. An Thực xoa đầu cô "Con về phòng đi, chú tự lo được."
An Dao lắc đầu, chậm trãi lau sạch máu, ba cô lúc trước làm bác sĩ, An Dao thường hay thấy ba băng bó cho người khác nên rất thành thạo, chỉ là sao hắn chảy nhiều máu nhiều vậy?? "Chú không đau sao?"
Trán An Thực chảy vài giọt mồ hôi, đau? Hắn lăn lộn trong xã hội đen mười mấy năm, trên người đầy vết thương, bao nhiêu đây nhằm nhò gì. An Dao cẩn thận quấn băng lại, bàn tay nhỏ ướt đẫm màu đỏ. Cô đang rất sợ, sợ rằng hắn sẽ không qua khỏi. An Thực cất tiếng "Được rồi, cứ để đấy."
"Chú, chú dạy con võ nhé."
Hắn ngạc nhiên "Để làm gì?"
"Sau này, nếu ai bắt nạt chú, con sẽ đánh hắn giúp chú."
Khóe môi An Thực bất chợt giương lên, nhưng cũng rất nhanh biến mất. Một cô bé tám tuổi, lại có thể phát ngôn như vậy. "Vậy ai sẽ bảo vệ Dao nhi?"
"???" À, chuyện này cô chưa nghĩ đến. Nhưng chẳng phải cô đã biết võ, có thể tự bảo vệ mình.
An Thực vươn tay xoa đầu, chắc chắn nói "Nếu có ai ức hiếp Dao nhi, chú nhất định sẽ đánh chết hắn."
An Dao híp mắt cười, đối với cô bây giờ, hắn là người thân duy nhất...
... ...
"Lão đại, hôm nay thắng lớn, có cần em đặt chỗ ở hộp đêm không?" Một tên áo đen ngồi ở ghế sofa đề nghị.
"Hôm nay tôi bận, anh em cứ chơi đi." An Thực điềm nhiên trả lời. Sau đó cầm áo khoác rời đi.
Đám anh em đều ngỡ ngàng, riêng chỉ có Lăng Nghị và Phong Duật Nam là bình thường. Hôm nay là sinh nhật của Dao nhi nhà hắn ta. Thời gian trôi qua rất nhanh, cô bé đó bây giờ đã mười lăm tuổi. Hai người cũng đứng lên đi ra xe.
Bọn họ cứ tưởng một người lạnh lùng thô lỗ như An Thực sẽ không biết cách chăm sóc người khác. Không ngờ, hắn không những chăm sóc tốt mà còn huấn luyện cô bé đó trở nên vô cùng mạnh mẽ, vừa giỏi võ vừa đáng yêu, nữ tính.
An Thực ngồi ghế phụ, mắt nhìn phía trước, cất tiếng lạnh nhạt "Hai cậu đi theo làm gì?"
Lăng Nghị cười tươi "Tất nhiên là đi mua quà cho bảo bối nhà cậu." đột nhiên, anh đổi giọng cười, tò mò hỏi "Tôi có chút thắc mắc, cậu sao lại giữ An Dao bên mình lâu như vậy?... chắc không phải?"
An Thực lập tức trừng mắt với anh, Lăng Nghị càng lúc càng phấn khích "Haha.... cô bé đó còn chưa trưởng thành, cậu đừng nổi thú tính đấy."
"Cậu có tin tôi ném cậu vào Quỷ Môn Quan không?"
"Ấy ấy, tôi chỉ nói đùa thôi."
"Thực ca, em khuyên anh, dù có nổi thú tính cũng nên tìm phụ nữ, chứ đừng tìm trẻ con. Thật biến thái." Phong Duật Nam ngồi ghế sau, tay lướt trên ipad, cất giọng châm chọc.
An Thực mặt mũi đen sầm, giọng nói giống như quỷ dữ "Các cậu muốn ngửi nhang sao? Tốt nhất ở trước mặt Dao nhi ăn nói cho đang hoàng."
Hai người đàn ông bật cười. An Dao được hắn bảo bọc rất kỹ, được đi học trường giỏi nhất, dù hắn dạy võ cho cô nhưng chưa một lần để người khác bắt nạt, chỉ cần có kẻ khiến An Dao tổn thương, chắc chắn ngay cả quan tài cũng không kịp chuẩn bị.
"Phải rồi, anh... định không nói sự thật cho Tiểu Dao?" Sự thật không thể giấu mãi, sẽ có một lúc An Dao biết được tất cả, chỉ sợ lúc đó cô sẽ thống hận An Thực.
An Thực trầm mặc, điều này hắn cũng từng nghĩ qua, đợi lúc thích hợp sẽ nói với cô, nhưng, trong lòng hắn muốn cô mãi như bây giờ, chỉ cần bên cạnh hắn là đủ.
Từ khi có cô, An Thực không qua lại với bất kỳ người phụ nữ nào, ngoài việc quản lý các hộp đêm, địa bàn, rãnh rỗi, hắn lại đưa cô đi du lịch. Người trong xã hội đen ai mà không biết, lão đại của Đông Nam Á có một người con nuôi nhưng lại không biết mặt cô ra sao vì An Thực không cho phép có quá nhiều người biết về An Dao.
Cứ như thế bảy năm trôi qua, An Dao trở thành người duy nhất mà An Thực quan tâm.
An Dao ở trong bếp, mắt nhìn đầu bếp tay luân phiên xào nấu, nhìn rất hấp dẫn. Hôm nay, chú đã hứa sẽ về sớm, cùng cô chúc mừng sinh nhật nên cô đã chọn một bộ váy đẹp nhất, chải tóc gọn gàng chờ hắn.
Đầu bếp Thẩm thấy cô chăm chú nhìn mình, liền cất tiếng "Tiểu thư, cô có muốn ăn thử không?"
An Dao mỉm cười gật đầu, đầu bếp Thẩm múc cho cô một chén canh, An Dao nhận lấy "Chú Thẩm, sau này dạy con nấu ăn nhé. Con nhận chú làm thầy."
"Không được đâu tiểu thư, ông chủ sẽ không cho phép." Từ khi bước vào nhà này, An Dao không cần phải động tay vào bất kỳ việc gì, hắn đã dặn, mọi việc người làm trong nhà không được để cô động vào, sao ông dám tự tiện? Ông còn thương cái mạng này lắm.
An Dao bĩu môi "Nếu chú Thực cho phép chú sẽ dạy cháu chứ?"
"Tất nhiên rồi."
An Dao gật gật, ngồi trên ghế ăn canh, chỉ cần xin phép hắn là được rồi. Vừa nhắc, An Thực đã về, người làm lần lượt cúi đầu chào. An Dao nhảy xuống ghế, chạy ra sảnh, lảnh lót gọi "Chú." Mắt nhìn thấy Lăng Nghị và Phong Duật Nam, An Dao cũng chào hỏi lễ phép "Chào hai chú."
"Chào cô bé, quà cho con." Hai người đưa ra hộp quà màu đỏ, An Dao nhận lấy cảm ơn, vẻ mặt hiện lên tia trông chờ An Thực, đáng tiếc, hắn lạnh lùng nói "Chú quên rồi."
Bọn họ nghĩ, An Dao sẽ thất vọng nhưng ngược lại, cô cười tươi đáp "Chỉ cần chú nhớ sinh nhật của con là đủ."
An Dao không cần quà của hắn, chỉ cần mỗi năm có An Thực bên cạnh, hắn sẽ cùng cô đón sinh nhật. Bảy năm ở đây, cô dần nhận ra, mình đối với hắn không chỉ đơn giản là ân nhân, mà còn nhiều hơn như thế.
Lăng Nghị thì thầm "Cậu rõ ràng có mua quà."
"Tôi muốn Dao nhi bất ngờ."
"Thật ấu trĩ." Lăng Nghị lạnh lùng buông ra một câu, sao phải màu mè như thế? Tặng quà xong rồi, anh cũng không nên làm phiền gia đình người ta, nên lôi Phong Duật Nam đi về, dù hai người muốn ở lại thì An Thực cũng sẽ đuổi.
An Dao từ trong bếp đi ra chỉ còn mỗi An Thực đã cởi áo khoác, nhíu mày nói "Chú Lăng và Chú Phong đâu rồi? Bọn họ không ở lại dùng cơm sao?"
An Thực "ừ" nhẹ một tiếng, sau đó kéo cô vào bếp.
"Chú, con muốn học nấu ăn."
"Không cần, nếu muốn, con cứ gọi đầu bếp Thẩm."
"Nhưng con muốn sau này nấu cơm cho chú."
An Thực ngạc nhiên, khóe môi cong lên, ôn nhu nói "Được." Chỉ cần việc cô muốn làm cho hắn, hắn tuyệt không từ chối. Lúc trước, cô muốn học võ để bảo vệ hắn, bây giờ lại muốn nấu ăn. Thật không uổng công hắn cưng chiều cô như thế. An Thực đẩy một hộp nhung màu đen ra trước mặt An Dao, cất giọng "Tặng con, sinh nhật vui vẻ."
"Hửm? Không phải chú..."
"Mở ra đi."
An Dao vô cùng khó hiểu, rõ ràng vừa nãy hắn nói không mua mà. Trong hộp là một sợi dây chuyền bằng bạch kim, mặt dây chuyền hình trăng khuyết lấp lánh bằng đá thạch anh. An Thực mỉm cười, ôn nhu hỏi "Có thích không?"
"Ừm, rất thích, cảm ơn chú."
"Sau này, bất kể là lúc nào, đi đâu, con nhất định phải đeo chiếc vòng này. Biết chưa?"
"Vâng." An Dao cười tươi, nụ cười tỏa nắng, như ánh ban mai rọi vào lòng người. Ngay cả trái tim vốn bị đóng băng rất lâu của An Thực cũng tan chảy...
....
Buổi tối, An Dao ngồi xem tivi dưới sảnh, lâu lâu lại xoa xoa mặt dây chuyền. An Thực đột nhiên ngồi bên cạnh, cô giật mình, An Thực vốn là người không thích xem truyền hình, thường thì bây giờ hắn sẽ ra ngoài cùngLăng Nghị và Phong Duật Nam.
"Dao nhi, con có muốn ở lại đây mãi mãi không? Ở cạnh chú?" Giọng nói trầm trầm đầy mê hoặc của An Thực vang lên.
An Dao khó hiểu, nhưng cũng thành thật trả lời "Có, con muốn ở cạnh chú, mãi mãi."
Hắn trầm ngâm, vươn tay xoa đầu cô, ánh mặt hiện lên tia nhu tình, bí mật lâu nay An Thực che giấu chính vì muốn cô ở bên cạnh mình, nhưng cũng phải lường trước sau này. An Dao có tự do của mình, hắn không có quyền giam cầm cô ở nơi đây "Sau khi con biết thế nào là yêu và hận, con sẽ được tự do."
"?"
Nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của cô, hắn khẽ cười, hôn nhẹ lên vầng trán mịn "Con không cần phải hiểu, ngủ sớm đi." sau đó rời đi.
An Dao chạm tay vào trán, hai bên gò má ửng đỏ, lần đầu tiên trong đời, An Dao biết thế nào là rung động.....
Biệt thự "Nguyệt" của An Thực nằm ngay trong rừng trúc, nơi này, không một ai dám bước chân đến. Nơi đây bị bao trùm bởi không khí âm u, nghiêm nghị, yên tĩnh. Một tiểu tinh linh chạy từ trên tầng một, gấp gáp đến bên An Thực "Chú, chú."
An Thực đang đọc báo, nghe tiếng gọi, đưa mắt nhìn lên, giọng nói trầm trầm vang lên "Sao?"
Cô bé ngồi xuống bên cạnh hắn, tay ôm cái gối mềm mềm "Chú, đi ăn cơm. Con đói."
"Được." Hắn ra lệnh cho quản gia dọn cơm. Cô đến "Nguyệt" đã một tuần, bây giờ mới có thể bình tâm lại. Hôm qua đã bắt đầu nói chuyện. Ảnh hưởng từ cú sốc lớn, có những chuyện trong quá khứ dường như đã biến mất trong đầu cô.
Hắn thay họ cô bằng họ của mình, đổi thành An Dao, chấp nhận để cô bên cạnh, cũng đã dặn dò "Muốn ở bên cạnh tôi, việc đầu tiên phải mạnh mẽ, biết lo cho bản thân. Đừng gây phiền phức cho người khác. Muốn sinh tồn, phải diệt những kẻ ngáng đường mình."
An Dao ngồi bên cạnh, hắn ngồi ghế chủ vị. Tay thong thả gắp thức ăn, trên mặt ngoài biểu cảm lạnh lùng như khối băng ra thì không còn gì khác. An Dao ngoan ngoãn ăn cơm, không nói chuyện, vì quản gia nói, An Thực là một người ít nói, đặc biệt rất quy tắc.
Người trong Hắc đạo, ai mà không biết hai chữ: An Thực. Kẻ lạnh lùng tàn nhẫn, những cuộc truy sát, chỉ cần hắn ra tay chưa đến một ngày đều giải quyết xong xuôi. Muốn sống yên ổn ở đất Trung Quốc này, tốt nhất đừng đắc tội với hắn, nếu không, tốt nhất là nên đào sẵn mồ chôn.
An Dao ăn xong sẽ ra vườn đọc sách,vẽ tranh dưới cây hoa đào lâu năm. An Thực ngồi trên ghế bố ngoài sân, mắt đeo kính râm, hưởng thụ làn gió man mát.
"Cậu thật sự nhận nuôi có bé đó?" Lăng Nghị từ đâu xuất hiện ngồi bên cạnh, đáy mắt hiện đầy nghi hoặc. Người như An Thực lại nhận nuôi một cô bé, hơn nữa hắn còn là người đã hại chết gia đình cô, lỡ như sau này bại lộ, chắc chắn mọi việc sẽ trở nên phức tạp.
An Thực châm một điếu thuốc, một khi đã quyết định sẽ không hối hận. Hắn đưa mắt nhìn cô bé đang chăm chú ghi cái gì đó, cất giọng ảm đạm "Ừ."
Cha của cô, ngay khi bị xe đè lên thân đã dùng sức kéo ống quần hắn, van nài cứu đứa trẻ. Hắn đang làm việc đối với chuyện này tuyệt không hứng thú, khi mắt liếc qua khuôn mặt thấm đầy máu của An Dao, đột nhiên lại muốn cứu cô. Cũng là nhàn rỗi nhận nuôi. An Dao còn gọi hắn là ân nhân của mình.
Hắn chợt cất tiếng gọi "Dao Nhi, lại đây."
An Dao nghe gọi, ngước mắt lên, nhặt bút màu dưới chân, chạy lại, vô tình vấp chân ngã đập mặt xuống thảm cỏ xanh. Lăng Nghị và An Thực mở mắt nhìn, nghĩ rằng đối với một đứa trẻ chỉ mới tám tuổi nhất định sẽ gào lên mà khóc, không ngờ, An Dao bò dậy, phủi phủi vài cái rồi đứng trước mặt hắn "Chú." Tay đưa quyển sổ cho hắn.
Lăng Nghị ngồi bên cạnh, liếc mắt nhìn thử, cô nhóc này đang vẽ An Thực?! Nét vẽ tuy không đẹp, nhưng không tệ. Bất chợt, anh trợn tròn mắt kinh ngạc, nói "Chảy máu rồi kìa."
An Thực nhíu mày, rời mắt khỏi bức tranh, cái mũi nhỏ của An Dao đang chảy máu ròng ròng. Cô ngớ người, định vươn tay chùi, liền bị An Thực chặn lại, lấy khăn tay lau sạch "Ngước mặt lên."
An Dao ngước lên, để quản gia đưa vào trong nhà. An Thực cất tiếng "Tôi đã quyết định sẽ giữ cô bé đó bên cạnh, mọi việc để sau này tính."
Lăng Nghị nhếch miệng cười "Tùy cậu."
"Duật Nam đâu?"
"Đi gặp Tô Nghi."
Phong Duật Nam là anh em tốt của hai người, nhỏ hơn bọn họ một tuổi. Ở Đông Nam Á, ai mà không biết đến tên của ba ông trùm đứng đầu giới Hắc đạo: An Thực, Lăng Nghị và Phong Duật Nam, bọn họ là anh em chí cốt, hoạn nạn có nhau. Bất kỳ kẻ nào động vào, đừng nói là không toàn thây ngay cả đào mồ chôn thân cũng không kịp.
Trong ba người bọn họ, tính tình của An Thực là lạnh lùng nhất, trên khuôn mặt không bao giờ cười, người có thể làm hắn cười, chỉ có hai loại, một là kẻ thù, hai là người hắn yêu, nhưng xem ra loại người thứ hai sẽ không bao giờ xuất hiện. Đối với bọn họ, đã đi con đường này thì không thể yêu, nếu không sẽ hại chết người đó.
....
Buổi tối, An Dao nằm trên giường đọc sách, hôm nay đột nhiên không ngủ được. Bên ngoài nghe có tiếng lạch cạch mở cửa, An Dao giật mình, không lẽ hắn đã về. Cô chạy ra mở cửa, đôi chân trần chạy nhanh xuống sảnh. Ánh mắt hiện lên tia hốt hoảng khi nhìn thấy bên hông phải của An Thực loang lỗ đầy màu tươi. "Chú, chú sao vậy?"
An Thực nhíu mày, ngước mắt nhìn cô "Sao còn thức?"
"Chú bị thương rồi."
"Không sao, đi ngủ đi." An Thực hất mặt về phía phòng ngủ, sau đó lướt qua cô đi về phòng. An Dao đi theo phía sau, tay sẵn tiện cầm hộp cứu thương.
"Chú, để con băng vết thương."
"Không cần, con về phòng đi." Cô còn quá nhỏ để thấy cảnh tượng này.
An Dao cố chấp không nghe, vẫn ngồi im dưới sàn, tay cầm bông băng. Hắn không thích nói nhiều nên mặc kệ cô. An Dao nhìn vết thương, mặt tái nhợt, tay run run cầm lấy bông cầm máu. An Thực xoa đầu cô "Con về phòng đi, chú tự lo được."
An Dao lắc đầu, chậm trãi lau sạch máu, ba cô lúc trước làm bác sĩ, An Dao thường hay thấy ba băng bó cho người khác nên rất thành thạo, chỉ là sao hắn chảy nhiều máu nhiều vậy?? "Chú không đau sao?"
Trán An Thực chảy vài giọt mồ hôi, đau? Hắn lăn lộn trong xã hội đen mười mấy năm, trên người đầy vết thương, bao nhiêu đây nhằm nhò gì. An Dao cẩn thận quấn băng lại, bàn tay nhỏ ướt đẫm màu đỏ. Cô đang rất sợ, sợ rằng hắn sẽ không qua khỏi. An Thực cất tiếng "Được rồi, cứ để đấy."
"Chú, chú dạy con võ nhé."
Hắn ngạc nhiên "Để làm gì?"
"Sau này, nếu ai bắt nạt chú, con sẽ đánh hắn giúp chú."
Khóe môi An Thực bất chợt giương lên, nhưng cũng rất nhanh biến mất. Một cô bé tám tuổi, lại có thể phát ngôn như vậy. "Vậy ai sẽ bảo vệ Dao nhi?"
"???" À, chuyện này cô chưa nghĩ đến. Nhưng chẳng phải cô đã biết võ, có thể tự bảo vệ mình.
An Thực vươn tay xoa đầu, chắc chắn nói "Nếu có ai ức hiếp Dao nhi, chú nhất định sẽ đánh chết hắn."
An Dao híp mắt cười, đối với cô bây giờ, hắn là người thân duy nhất...
... ...
"Lão đại, hôm nay thắng lớn, có cần em đặt chỗ ở hộp đêm không?" Một tên áo đen ngồi ở ghế sofa đề nghị.
"Hôm nay tôi bận, anh em cứ chơi đi." An Thực điềm nhiên trả lời. Sau đó cầm áo khoác rời đi.
Đám anh em đều ngỡ ngàng, riêng chỉ có Lăng Nghị và Phong Duật Nam là bình thường. Hôm nay là sinh nhật của Dao nhi nhà hắn ta. Thời gian trôi qua rất nhanh, cô bé đó bây giờ đã mười lăm tuổi. Hai người cũng đứng lên đi ra xe.
Bọn họ cứ tưởng một người lạnh lùng thô lỗ như An Thực sẽ không biết cách chăm sóc người khác. Không ngờ, hắn không những chăm sóc tốt mà còn huấn luyện cô bé đó trở nên vô cùng mạnh mẽ, vừa giỏi võ vừa đáng yêu, nữ tính.
An Thực ngồi ghế phụ, mắt nhìn phía trước, cất tiếng lạnh nhạt "Hai cậu đi theo làm gì?"
Lăng Nghị cười tươi "Tất nhiên là đi mua quà cho bảo bối nhà cậu." đột nhiên, anh đổi giọng cười, tò mò hỏi "Tôi có chút thắc mắc, cậu sao lại giữ An Dao bên mình lâu như vậy?... chắc không phải?"
An Thực lập tức trừng mắt với anh, Lăng Nghị càng lúc càng phấn khích "Haha.... cô bé đó còn chưa trưởng thành, cậu đừng nổi thú tính đấy."
"Cậu có tin tôi ném cậu vào Quỷ Môn Quan không?"
"Ấy ấy, tôi chỉ nói đùa thôi."
"Thực ca, em khuyên anh, dù có nổi thú tính cũng nên tìm phụ nữ, chứ đừng tìm trẻ con. Thật biến thái." Phong Duật Nam ngồi ghế sau, tay lướt trên ipad, cất giọng châm chọc.
An Thực mặt mũi đen sầm, giọng nói giống như quỷ dữ "Các cậu muốn ngửi nhang sao? Tốt nhất ở trước mặt Dao nhi ăn nói cho đang hoàng."
Hai người đàn ông bật cười. An Dao được hắn bảo bọc rất kỹ, được đi học trường giỏi nhất, dù hắn dạy võ cho cô nhưng chưa một lần để người khác bắt nạt, chỉ cần có kẻ khiến An Dao tổn thương, chắc chắn ngay cả quan tài cũng không kịp chuẩn bị.
"Phải rồi, anh... định không nói sự thật cho Tiểu Dao?" Sự thật không thể giấu mãi, sẽ có một lúc An Dao biết được tất cả, chỉ sợ lúc đó cô sẽ thống hận An Thực.
An Thực trầm mặc, điều này hắn cũng từng nghĩ qua, đợi lúc thích hợp sẽ nói với cô, nhưng, trong lòng hắn muốn cô mãi như bây giờ, chỉ cần bên cạnh hắn là đủ.
Từ khi có cô, An Thực không qua lại với bất kỳ người phụ nữ nào, ngoài việc quản lý các hộp đêm, địa bàn, rãnh rỗi, hắn lại đưa cô đi du lịch. Người trong xã hội đen ai mà không biết, lão đại của Đông Nam Á có một người con nuôi nhưng lại không biết mặt cô ra sao vì An Thực không cho phép có quá nhiều người biết về An Dao.
Cứ như thế bảy năm trôi qua, An Dao trở thành người duy nhất mà An Thực quan tâm.
An Dao ở trong bếp, mắt nhìn đầu bếp tay luân phiên xào nấu, nhìn rất hấp dẫn. Hôm nay, chú đã hứa sẽ về sớm, cùng cô chúc mừng sinh nhật nên cô đã chọn một bộ váy đẹp nhất, chải tóc gọn gàng chờ hắn.
Đầu bếp Thẩm thấy cô chăm chú nhìn mình, liền cất tiếng "Tiểu thư, cô có muốn ăn thử không?"
An Dao mỉm cười gật đầu, đầu bếp Thẩm múc cho cô một chén canh, An Dao nhận lấy "Chú Thẩm, sau này dạy con nấu ăn nhé. Con nhận chú làm thầy."
"Không được đâu tiểu thư, ông chủ sẽ không cho phép." Từ khi bước vào nhà này, An Dao không cần phải động tay vào bất kỳ việc gì, hắn đã dặn, mọi việc người làm trong nhà không được để cô động vào, sao ông dám tự tiện? Ông còn thương cái mạng này lắm.
An Dao bĩu môi "Nếu chú Thực cho phép chú sẽ dạy cháu chứ?"
"Tất nhiên rồi."
An Dao gật gật, ngồi trên ghế ăn canh, chỉ cần xin phép hắn là được rồi. Vừa nhắc, An Thực đã về, người làm lần lượt cúi đầu chào. An Dao nhảy xuống ghế, chạy ra sảnh, lảnh lót gọi "Chú." Mắt nhìn thấy Lăng Nghị và Phong Duật Nam, An Dao cũng chào hỏi lễ phép "Chào hai chú."
"Chào cô bé, quà cho con." Hai người đưa ra hộp quà màu đỏ, An Dao nhận lấy cảm ơn, vẻ mặt hiện lên tia trông chờ An Thực, đáng tiếc, hắn lạnh lùng nói "Chú quên rồi."
Bọn họ nghĩ, An Dao sẽ thất vọng nhưng ngược lại, cô cười tươi đáp "Chỉ cần chú nhớ sinh nhật của con là đủ."
An Dao không cần quà của hắn, chỉ cần mỗi năm có An Thực bên cạnh, hắn sẽ cùng cô đón sinh nhật. Bảy năm ở đây, cô dần nhận ra, mình đối với hắn không chỉ đơn giản là ân nhân, mà còn nhiều hơn như thế.
Lăng Nghị thì thầm "Cậu rõ ràng có mua quà."
"Tôi muốn Dao nhi bất ngờ."
"Thật ấu trĩ." Lăng Nghị lạnh lùng buông ra một câu, sao phải màu mè như thế? Tặng quà xong rồi, anh cũng không nên làm phiền gia đình người ta, nên lôi Phong Duật Nam đi về, dù hai người muốn ở lại thì An Thực cũng sẽ đuổi.
An Dao từ trong bếp đi ra chỉ còn mỗi An Thực đã cởi áo khoác, nhíu mày nói "Chú Lăng và Chú Phong đâu rồi? Bọn họ không ở lại dùng cơm sao?"
An Thực "ừ" nhẹ một tiếng, sau đó kéo cô vào bếp.
"Chú, con muốn học nấu ăn."
"Không cần, nếu muốn, con cứ gọi đầu bếp Thẩm."
"Nhưng con muốn sau này nấu cơm cho chú."
An Thực ngạc nhiên, khóe môi cong lên, ôn nhu nói "Được." Chỉ cần việc cô muốn làm cho hắn, hắn tuyệt không từ chối. Lúc trước, cô muốn học võ để bảo vệ hắn, bây giờ lại muốn nấu ăn. Thật không uổng công hắn cưng chiều cô như thế. An Thực đẩy một hộp nhung màu đen ra trước mặt An Dao, cất giọng "Tặng con, sinh nhật vui vẻ."
"Hửm? Không phải chú..."
"Mở ra đi."
An Dao vô cùng khó hiểu, rõ ràng vừa nãy hắn nói không mua mà. Trong hộp là một sợi dây chuyền bằng bạch kim, mặt dây chuyền hình trăng khuyết lấp lánh bằng đá thạch anh. An Thực mỉm cười, ôn nhu hỏi "Có thích không?"
"Ừm, rất thích, cảm ơn chú."
"Sau này, bất kể là lúc nào, đi đâu, con nhất định phải đeo chiếc vòng này. Biết chưa?"
"Vâng." An Dao cười tươi, nụ cười tỏa nắng, như ánh ban mai rọi vào lòng người. Ngay cả trái tim vốn bị đóng băng rất lâu của An Thực cũng tan chảy...
....
Buổi tối, An Dao ngồi xem tivi dưới sảnh, lâu lâu lại xoa xoa mặt dây chuyền. An Thực đột nhiên ngồi bên cạnh, cô giật mình, An Thực vốn là người không thích xem truyền hình, thường thì bây giờ hắn sẽ ra ngoài cùngLăng Nghị và Phong Duật Nam.
"Dao nhi, con có muốn ở lại đây mãi mãi không? Ở cạnh chú?" Giọng nói trầm trầm đầy mê hoặc của An Thực vang lên.
An Dao khó hiểu, nhưng cũng thành thật trả lời "Có, con muốn ở cạnh chú, mãi mãi."
Hắn trầm ngâm, vươn tay xoa đầu cô, ánh mặt hiện lên tia nhu tình, bí mật lâu nay An Thực che giấu chính vì muốn cô ở bên cạnh mình, nhưng cũng phải lường trước sau này. An Dao có tự do của mình, hắn không có quyền giam cầm cô ở nơi đây "Sau khi con biết thế nào là yêu và hận, con sẽ được tự do."
"?"
Nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của cô, hắn khẽ cười, hôn nhẹ lên vầng trán mịn "Con không cần phải hiểu, ngủ sớm đi." sau đó rời đi.
An Dao chạm tay vào trán, hai bên gò má ửng đỏ, lần đầu tiên trong đời, An Dao biết thế nào là rung động.....
Bình luận truyện