Năm Tháng Vội Vã
Quyển 5 - Chương 12
Giấc mơ vô địch cúp Nike
của Triệu Diệp đã bị dập tắt trước khi khai mạc một tuần.
Nguyên nhân là do đội bóng rổ đã triển khai đợt tập luyện ráo riết cho chiến dịch thi đấu, hôm đó là buổi luyện tập một chọi một, Triệu Diệp tranh bóng rất hăng, khiến hậu vệ cũng không nhẹ tay với cậu. Thực ra bất luận là cậu đưa bóng đột phá hay hậu vệ giơ tay cản bóng của cậu đều là phản ứng rất bình thường của người chơi bóng, chỉ có điều do cả hai người đều dùng lực rất mạnh nên phản ứng rất bình thường này đã tạo ra một kết quả không bình thường cho lắm.
Trong tích tắc, cả hai người đều bay ra, một tích tắc sau, chỉ có một người đứng dậy. Cậu hậu vệ đó sốt sắng vẫy tay gọi Tô Khải, cậu vừa chống tay vào thắt lưng vừa chỉ vào Triệu Diệp đang nằm dưới đất: “Gọi bác sĩ! Cậu ấy không ổn lắm! Hình như gãy xương rồi! Tớ nghe thấy cả tiếng gãy nữa!”. Tô Khải liền chửi một câu “m.kiếp” rồi lao đến như bay, những người khác cũng vội vàng kéo đến.
Triệu Diệp không hề rên rỉ, cậu mở to mắt nằm bất động dưới đất, cánh tay cong, tạo thành một góc rất bất thường. Quả bóng in logo của đội NBA đó lăn bên cạnh cậu, dưới ánh nắng, đột nhiên cậu không còn đủ sức khóc nữa.
Cánh tay trái của Triệu Diệp bị kết luận là gãy xương, điều nàyuyên bố một cách gián tiếp rằng cậu đã mất vé vào tranh cúp Nike. Tô Khải sợ cậu bị sốc nên cuối tuần đã thay mặt đội bóng xách túi táo đến nhà Triệu Diệp thăm cậu.
Tinh thần của Triệu Diệp khá hơn những gì Tô Khải nghĩ, cậu cười nói: “Đội trưởng, em phát hiện ra rằng hai thằng mình và cộng đồng chung vận mệnh, xem ra em muốn giành cúp Nike cũng phải đợi đến năm lớp 12. Ờ, cũng không phải, em đoán chắc anh cũng không giành được cúp năm lớp 12 này đâu, không có em làm sao anh giành được cúp!”.
Tô Khải liền cười quát: “Ê nhóc, sao chú mày không gãy xương cằm đi hả! Như thế sẽ ngoan ngoãn câm ming! Chú mày cứ đợi đấy, mấy hôm nữa anh sẽ mang cúp về cho chú mày xem!”.
Rồi Tô Khải lấy ra một quả táo ném về phía Triệu Diệp, theo phản xạ, Triệu Diệp định đỡ bằng tay phải, nhưng cơn đau nhói lên đã ngăn cậu lại, quả táo đó không may ném trúng vào người cậu. Cả hai người đều im bặt.
“Sorry...”. Tô Khải nhìn Triệu Diệp đang cúi đầu, khẽ vỗ vai cậu nói.
“Đội trưởng”. Triệu Diệp không ngẩng đầu lên, cậu cố gắng nén giọng nhưng vẫn hơi run rẩy: “Anh nói đúng, tay trái của em vẫn phải luyện thêm, chuyền đón bóng chưa linh hoạt lắm!”.
“Triệu Diệp...”. Tô Khải liền ngồi xuống bên cạnh cậu: “Anh biết trong lòng cậu rất buồn, không sao, có phải bọn mình không bao giờ chơi bóng được nữa đâu! Trong đội bóng rổ, cậu là cầu thủ có tiềm năng nhất, chức vô địch năm sau chắc chắn phải thuộc về cậu!”.
“Ai buồn hả? M.kiếp ai buồn hả!”. Triệu Diệp không chịu được nữa, cuối cùng nước mắt vẫn lăn xuống, cậu vừa đẩy Tô Khải vừa nức nở nói: “Anh tránh ra đi, em không bao giờ muốn khóc trước mặt anh, anh có biết không? Em giành chức vô địch không phải là vì em, anh có biết không? Anh... anh có biết không?”.
Nhìn người bình thường nhảy nhót vui vẻ như Triệu Diệp lại khóc như một đứa trẻ, trái tim Tô Khải thắt lại. Cậu biết trong lúc tràn đầy hi vọng, tuyệt vọng là một nỗi đau vô cùng cực đoan nhưng không biết phải làm cách nào. Nỗi đau này không ai có thể gánh hộ được, mọi lời khuyên nhủ đều không giải vấn đề gì. Chính vì thế, cậu chỉ biết vỗ lưng Triệu Diệp, nói nhỏ: “Ừ, thôi, anh biết rồi”.
Nhưng thực ra Tô Khải không biết rằng, cái mà cậu hiểu chỉ là một nửa nỗi đau khổ của Triệu Diệp. Một nửa còn lại, chính là Lâm Gia Mạt, ít nhiều cũng có liên quan đến cậu.
Có lẽ tình cảm không thể tự nhiên nảy sinh hay tự nhiên mất đi. Nếu không tìm ra lối thoát, có lẽ sẽ chết trong trái tim, mãi mãi không được bình yên trở lại. Triệu Diệp vốn đã tìm ra lối thoát trong chuyện giữa cậu và Lâm Gia Mạt. Hôm đó ở miếu hội, việc ném trúng được năm quả liền đã đem lại cho cậu lòng tin. Tiếng khen ngợi của mọi người xung quanh và ánh mắt vui mừng của Lâm Gia Mạt đều khiến cậu cảm thấy mình vẫn có thể trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, có thể ngẩng cao đầu, kiêu hãnh đối mặt với tất cả. Chính vì vậy, cậu thực sự mong mỏi được chứng tỏ mình trên sân cúp Nike, chức vô địch này có quá nhiều ý nghĩa đối với cậu. Thể hiện sự tôn trọng và báo đáp Tô Khải, thể hiện tình cảm dành cho Lâm Gia Mạt, thể hiện sự kiên trì và khẳng định đối với chính bản thân cậu, cái nào cũng rất quan trọng, cái nào cũng rất cần.
Nhưng bây giờ cậu không thể làm được điều gì, cậu chỉ có thể ngồi nhìn mà không có cách nào khác. Cú sốc này không phải chỉ đơn giản là dùng từ hẫng hụt là có thể giải thích, cũng không thể dùng những ngôn từ khẩn thiết là có thể an ủi. Trên trái tim lạnh cóng, kể cả ánh nắng rực rỡ, cũng vẫn sẽ cảm thấy lạnh lẽo.
Khi trận đấu mới bắt đầu, trường F phát huy không tốt lắm. Dù gì thì trước khi vào trận, mất đi tiền đạo chủ lực sẽ rất khó bù đắp trong thời gian ngắn. Trận đấu mà trường F là đội chủ nhà, gần như Tô Khải phải dùng hết sức mình mới hơn được đội bạn hai điểm.
Hôm đó, sau khi tan học, gần như nửa trường ra sân bóng rổ xem thi đấu, Triệu Diệp không xuống sân mà trốn trong nhà vệ sinh nam xem hết cả trận. Nhìn bạn bè chạy hết mình trên sân, nhìn Tô Khải liên tục hò la, nhìn Lâm Gia Mạt đứng ngoài sân với vẻ sốt ruột, cậu càng cảm thấy mình nấp trong xó xỉnh này thật vô dụng.
Sau khi trận đấu kết thúc, Triệu Diệp đeo ba lô và ra khỏi nhà vệ sinh với vẻ mệt mỏi, mặc dù cậu không tham gia thi đấu, nhưng cậu vẫn rất mệt, trái tim thấm mệt. Đến cầu thang thì bất ngờ gặp Lâm Gia Mạt đang chạy lên, hai đứa sững lại nhìn nhau, không ai nói gì. ay Lâm Gia Mạt vẫn đang cầm một chai nước, Triệu Diệp biết đó chính là chai nước mà Tô Khải uống ban nãy, cậu tận mắt nhìn thấy Lâm Gia Mạt kịp thời đứng ngoài sân đưa đi đưa lại, hai người rất hiểu ý nhau.
Chiếc ba lô nặng không thể đeo lâu trên vai trái mà Triệu Diệp không quen, lúc nó rơi xuống, nét mặt cả hai người đều biến đổi, Triệu Diệp đau quá cau mày lại, ánh mắt Lâm Gia Mạt cũng lộ lên vẻ đau đớn, buồn bã. Cuối cùng hai đứa cũng không nói gì, Triệu Diệp kéo chiếc ba lô bằng một tư thế rất kì quặc rồi chán chường chạy xuống dưới. Lâm Gia Mạt rất muốn nhấc ba lô lên cho cậu, nhưng Triệu Diệp chạy nhanh quá, thậm chí cô còn không kịp đưa tay ra.
Sau đó Trần Tầm cũng về lớp, lúc cậu lên đến nơi, chỉ còn lại Lâm Gia Mạt đang ngồi thẫn thờ một mình trong lớp và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhìn thấy cô, Trần Tầm liền rụt rè hỏi: “Có nhìn thấy Triệu Diệp đâu không?”.
Lâm Gia Mạt liền gật đầu, đưa tay chỉ ra cửa nói: “Về rồi”.
“Về rồi hả?”. Trần Tầm liền thở dài nói: “Tớ sợ cậu ấy nghĩ ngợi nên bảo lên đây nói chuyện với cậu ấy một lúc”.
“Tớ cũng vậy...”. Lâm Gia Mạt ôm mặt, than thở: “Nhưng nhìn thấy cậu ấy tớ lại không biết phải nói gì. Khích lệ? An ủi? Những câu nói đó ngay cả tớ cũng cảm thấy là giả tạo, làm sao cậu ấy thích nghe được! Hơn nữa... Hiện giờ tớ nói những điều này với cậu ấy trên tư cách gì?”.
“Thực ra tớ luôn nghĩ rằng các cậu không cần thiết phải làm như vậy. Chắc cậu biết là hiện tại cậu ấy buồn như vậy không chỉ đơn thuần là vì không được chơi bóng, không giành được chức vô địch. Cậu ấy ra nông nỗi này, ít nhiều cũng là vì cậu đúng không? Đương nhiên không phải là tớ trách cậu, nhưng chắc chắn cũng sẽ không ủng hộ nếu các cậu tiếp tục thế này. Chẳng lẽ suốt đời không qua lại nữa à? Làm gì đến mức phải như vậy. Tớ cảm thấy chỉ cần cậu nói chuyện được với cậu ấy, bất luận là nói cái gì, cũng đều tốt hơn hiện tại”. Trần Tầm ngồi đối diện với cô nói.
“Cậu đánh giá thấp Triệu Diệp quá, tớ chủ động đi tìm cậu ấy, có khi cậu lại nghĩ rằng tớ thương hại cậu ấy. Cậu ấy có chấp nhận sự thương hại ấy không?". Lâm Gia Mạt lắc đầu nói: “Tớ nghĩ, nếu mang được cúp vàng đến trước mặt cậu ấy, nói với cậu ấy rằng bọn mình đều đang nỗ lực vì cậu ấy, bọn mình cũng chưa bao giờ quên sự nỗ lực của cậu ấy, có thể cậu ấy còn chấp nhận được. Tuy nhiên... hiện tại điều này thực sự rất khó khăn…”.
“Hôm nay đúng là đội chơi không tốt...”. Trần Tầm chỉ ngón tay lên trán nói: “Cũng khiến Tô Khải phải lo lắng nhiều... Vừa nãy cậu không nhìn thấy, cuối cùng anh ấy mệt đến nỗi không còn sức để chúc mừng nữa. Trọng tài vừa thổi còi, anh ấy liền nằm vật ra đất”.
“Tớ vội chạy lên đây, làm sao nhìn được. Nhưng tớ chạy lên đây cũng vẫn không giải quyết được gì. Trần Tầm, tớ cảm thấy mình vô cùng thất bại, vừa muốn để Tô Khải giành được chức vô địch, vừa muốn Triệu Diệp thoải mái hơn một chút, cậu bảo tớ có tham lam quá không?”. Lâm Gia Mạt úp người xuống bàn, mắt đỏ hoe nói.
“Đừng nghĩ linh tinh!”. Trần Tầm vỗ vai cô nói: “Nói thật là chuyện của bọn họ có liên quan gì tới cậu đâu? Cậu đừng cả nghĩ như vậy!”.
“Cậu không gặp chuyện này nên không thể hiểu tâm trạng của tớ. Nếu một ngày nào đó cậu và Phương Hồi chia tay nhau thật thì may ra mới hiểu được. Người xa lạ, cậu có hiểu không? Cho dù trước đây thân với nhau thế nào, đều chỉ có thể là những người xa lạ mà thôi”.
Lâm Gia Mạt nghiêng đầu nhìn ra bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, nước mắt tào ra ở một mắt, sau đó chảy xuống mắt còn lại, thế giới trước mắt cô dần dần nhòe đi, chỉ còn lại vị đắng chát của nước mắt.
Trần Tầm liền đứng bật dậy, cậu bước về phía cửa lớp rồi ngoái đầu lại nói: “Tớ và Phương Hồi sẽ không bao giờ trở thành người xa lạ đâu! Và chắc chắn tớ cũng sẽ không để cậu và Triệu Diệp biến thành hai người xa lạ!”.
“Trần Tầm! Cậu đi đâu vậy?”. Lâm Gia Mạt ngồi thẳng người lên, quệt tay ngang mặt hỏi.
“Triệu Diệp không chơi được thì tớ chơi được! Tớ sẽ đi để giành lấy chiếc cúp cậu ấy và Tô Khải!”. Trần Tầm khẳng định với giọng rất quả quyết.
Lâm Gia Mạt nhìn theo bóng Trần Tầm, đôi mắt vốn đã thất thần, đột nhiên lại lóe lên một tia hi vọng. Nước mắt của cô tuôn nhiều hơn cả ban nãy, nhưng không còn buồn nữa.
“Trần Tầm... cảm ơn cậu... cảm ơn cậu”. Lâm Gia Mạt vừa dụi mắt vừa nức nở nói.
“Cảm ơn cái gì! Kể từ hôm cậu chuyển đến lớp mình, cùng bọn tớ ăn cơm, học hành, tan học cùng đi chơi, ngày nào cũng ở gần nhau, thời gian ở bên nhau còn dài hơn cả thời gian ở bên gia đình. Làm sao tớ có thể không để tâm đến chuyện của các cậu được?”. Trần Tầm cười nói: “Cậu đừng khóc nữa, thực ra trước đây tớ đã từng muốn nói với cậu nhưng vì ngại nên không nói. Cậu có biết không? Cậu mà khóc là mặt lại đỏ như gấc, cộng với kiểu tóc này của cậu, giống hệt quả đầu nấm đỏ của Marilyn Monroe, nhìn buồn cười lắm!”.
“Đáng ghét! Có cậu mới giống nấm ấy! À không! Cậu giống con rùa! vỏ cứng hơn đá!”. Lâm Gia Mạt liền bật cười, tự đáy lòng cô vô cùng biết ơn Trần Tầm và cuối cùng cũng đã yên tâm hơn. Cô tin rằng chỉ cần Trần Tầm muốn làm chuyện này thì nhất định sẽ làm được.
Nguyên nhân là do đội bóng rổ đã triển khai đợt tập luyện ráo riết cho chiến dịch thi đấu, hôm đó là buổi luyện tập một chọi một, Triệu Diệp tranh bóng rất hăng, khiến hậu vệ cũng không nhẹ tay với cậu. Thực ra bất luận là cậu đưa bóng đột phá hay hậu vệ giơ tay cản bóng của cậu đều là phản ứng rất bình thường của người chơi bóng, chỉ có điều do cả hai người đều dùng lực rất mạnh nên phản ứng rất bình thường này đã tạo ra một kết quả không bình thường cho lắm.
Trong tích tắc, cả hai người đều bay ra, một tích tắc sau, chỉ có một người đứng dậy. Cậu hậu vệ đó sốt sắng vẫy tay gọi Tô Khải, cậu vừa chống tay vào thắt lưng vừa chỉ vào Triệu Diệp đang nằm dưới đất: “Gọi bác sĩ! Cậu ấy không ổn lắm! Hình như gãy xương rồi! Tớ nghe thấy cả tiếng gãy nữa!”. Tô Khải liền chửi một câu “m.kiếp” rồi lao đến như bay, những người khác cũng vội vàng kéo đến.
Triệu Diệp không hề rên rỉ, cậu mở to mắt nằm bất động dưới đất, cánh tay cong, tạo thành một góc rất bất thường. Quả bóng in logo của đội NBA đó lăn bên cạnh cậu, dưới ánh nắng, đột nhiên cậu không còn đủ sức khóc nữa.
Cánh tay trái của Triệu Diệp bị kết luận là gãy xương, điều nàyuyên bố một cách gián tiếp rằng cậu đã mất vé vào tranh cúp Nike. Tô Khải sợ cậu bị sốc nên cuối tuần đã thay mặt đội bóng xách túi táo đến nhà Triệu Diệp thăm cậu.
Tinh thần của Triệu Diệp khá hơn những gì Tô Khải nghĩ, cậu cười nói: “Đội trưởng, em phát hiện ra rằng hai thằng mình và cộng đồng chung vận mệnh, xem ra em muốn giành cúp Nike cũng phải đợi đến năm lớp 12. Ờ, cũng không phải, em đoán chắc anh cũng không giành được cúp năm lớp 12 này đâu, không có em làm sao anh giành được cúp!”.
Tô Khải liền cười quát: “Ê nhóc, sao chú mày không gãy xương cằm đi hả! Như thế sẽ ngoan ngoãn câm ming! Chú mày cứ đợi đấy, mấy hôm nữa anh sẽ mang cúp về cho chú mày xem!”.
Rồi Tô Khải lấy ra một quả táo ném về phía Triệu Diệp, theo phản xạ, Triệu Diệp định đỡ bằng tay phải, nhưng cơn đau nhói lên đã ngăn cậu lại, quả táo đó không may ném trúng vào người cậu. Cả hai người đều im bặt.
“Sorry...”. Tô Khải nhìn Triệu Diệp đang cúi đầu, khẽ vỗ vai cậu nói.
“Đội trưởng”. Triệu Diệp không ngẩng đầu lên, cậu cố gắng nén giọng nhưng vẫn hơi run rẩy: “Anh nói đúng, tay trái của em vẫn phải luyện thêm, chuyền đón bóng chưa linh hoạt lắm!”.
“Triệu Diệp...”. Tô Khải liền ngồi xuống bên cạnh cậu: “Anh biết trong lòng cậu rất buồn, không sao, có phải bọn mình không bao giờ chơi bóng được nữa đâu! Trong đội bóng rổ, cậu là cầu thủ có tiềm năng nhất, chức vô địch năm sau chắc chắn phải thuộc về cậu!”.
“Ai buồn hả? M.kiếp ai buồn hả!”. Triệu Diệp không chịu được nữa, cuối cùng nước mắt vẫn lăn xuống, cậu vừa đẩy Tô Khải vừa nức nở nói: “Anh tránh ra đi, em không bao giờ muốn khóc trước mặt anh, anh có biết không? Em giành chức vô địch không phải là vì em, anh có biết không? Anh... anh có biết không?”.
Nhìn người bình thường nhảy nhót vui vẻ như Triệu Diệp lại khóc như một đứa trẻ, trái tim Tô Khải thắt lại. Cậu biết trong lúc tràn đầy hi vọng, tuyệt vọng là một nỗi đau vô cùng cực đoan nhưng không biết phải làm cách nào. Nỗi đau này không ai có thể gánh hộ được, mọi lời khuyên nhủ đều không giải vấn đề gì. Chính vì thế, cậu chỉ biết vỗ lưng Triệu Diệp, nói nhỏ: “Ừ, thôi, anh biết rồi”.
Nhưng thực ra Tô Khải không biết rằng, cái mà cậu hiểu chỉ là một nửa nỗi đau khổ của Triệu Diệp. Một nửa còn lại, chính là Lâm Gia Mạt, ít nhiều cũng có liên quan đến cậu.
Có lẽ tình cảm không thể tự nhiên nảy sinh hay tự nhiên mất đi. Nếu không tìm ra lối thoát, có lẽ sẽ chết trong trái tim, mãi mãi không được bình yên trở lại. Triệu Diệp vốn đã tìm ra lối thoát trong chuyện giữa cậu và Lâm Gia Mạt. Hôm đó ở miếu hội, việc ném trúng được năm quả liền đã đem lại cho cậu lòng tin. Tiếng khen ngợi của mọi người xung quanh và ánh mắt vui mừng của Lâm Gia Mạt đều khiến cậu cảm thấy mình vẫn có thể trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, có thể ngẩng cao đầu, kiêu hãnh đối mặt với tất cả. Chính vì vậy, cậu thực sự mong mỏi được chứng tỏ mình trên sân cúp Nike, chức vô địch này có quá nhiều ý nghĩa đối với cậu. Thể hiện sự tôn trọng và báo đáp Tô Khải, thể hiện tình cảm dành cho Lâm Gia Mạt, thể hiện sự kiên trì và khẳng định đối với chính bản thân cậu, cái nào cũng rất quan trọng, cái nào cũng rất cần.
Nhưng bây giờ cậu không thể làm được điều gì, cậu chỉ có thể ngồi nhìn mà không có cách nào khác. Cú sốc này không phải chỉ đơn giản là dùng từ hẫng hụt là có thể giải thích, cũng không thể dùng những ngôn từ khẩn thiết là có thể an ủi. Trên trái tim lạnh cóng, kể cả ánh nắng rực rỡ, cũng vẫn sẽ cảm thấy lạnh lẽo.
Khi trận đấu mới bắt đầu, trường F phát huy không tốt lắm. Dù gì thì trước khi vào trận, mất đi tiền đạo chủ lực sẽ rất khó bù đắp trong thời gian ngắn. Trận đấu mà trường F là đội chủ nhà, gần như Tô Khải phải dùng hết sức mình mới hơn được đội bạn hai điểm.
Hôm đó, sau khi tan học, gần như nửa trường ra sân bóng rổ xem thi đấu, Triệu Diệp không xuống sân mà trốn trong nhà vệ sinh nam xem hết cả trận. Nhìn bạn bè chạy hết mình trên sân, nhìn Tô Khải liên tục hò la, nhìn Lâm Gia Mạt đứng ngoài sân với vẻ sốt ruột, cậu càng cảm thấy mình nấp trong xó xỉnh này thật vô dụng.
Sau khi trận đấu kết thúc, Triệu Diệp đeo ba lô và ra khỏi nhà vệ sinh với vẻ mệt mỏi, mặc dù cậu không tham gia thi đấu, nhưng cậu vẫn rất mệt, trái tim thấm mệt. Đến cầu thang thì bất ngờ gặp Lâm Gia Mạt đang chạy lên, hai đứa sững lại nhìn nhau, không ai nói gì. ay Lâm Gia Mạt vẫn đang cầm một chai nước, Triệu Diệp biết đó chính là chai nước mà Tô Khải uống ban nãy, cậu tận mắt nhìn thấy Lâm Gia Mạt kịp thời đứng ngoài sân đưa đi đưa lại, hai người rất hiểu ý nhau.
Chiếc ba lô nặng không thể đeo lâu trên vai trái mà Triệu Diệp không quen, lúc nó rơi xuống, nét mặt cả hai người đều biến đổi, Triệu Diệp đau quá cau mày lại, ánh mắt Lâm Gia Mạt cũng lộ lên vẻ đau đớn, buồn bã. Cuối cùng hai đứa cũng không nói gì, Triệu Diệp kéo chiếc ba lô bằng một tư thế rất kì quặc rồi chán chường chạy xuống dưới. Lâm Gia Mạt rất muốn nhấc ba lô lên cho cậu, nhưng Triệu Diệp chạy nhanh quá, thậm chí cô còn không kịp đưa tay ra.
Sau đó Trần Tầm cũng về lớp, lúc cậu lên đến nơi, chỉ còn lại Lâm Gia Mạt đang ngồi thẫn thờ một mình trong lớp và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhìn thấy cô, Trần Tầm liền rụt rè hỏi: “Có nhìn thấy Triệu Diệp đâu không?”.
Lâm Gia Mạt liền gật đầu, đưa tay chỉ ra cửa nói: “Về rồi”.
“Về rồi hả?”. Trần Tầm liền thở dài nói: “Tớ sợ cậu ấy nghĩ ngợi nên bảo lên đây nói chuyện với cậu ấy một lúc”.
“Tớ cũng vậy...”. Lâm Gia Mạt ôm mặt, than thở: “Nhưng nhìn thấy cậu ấy tớ lại không biết phải nói gì. Khích lệ? An ủi? Những câu nói đó ngay cả tớ cũng cảm thấy là giả tạo, làm sao cậu ấy thích nghe được! Hơn nữa... Hiện giờ tớ nói những điều này với cậu ấy trên tư cách gì?”.
“Thực ra tớ luôn nghĩ rằng các cậu không cần thiết phải làm như vậy. Chắc cậu biết là hiện tại cậu ấy buồn như vậy không chỉ đơn thuần là vì không được chơi bóng, không giành được chức vô địch. Cậu ấy ra nông nỗi này, ít nhiều cũng là vì cậu đúng không? Đương nhiên không phải là tớ trách cậu, nhưng chắc chắn cũng sẽ không ủng hộ nếu các cậu tiếp tục thế này. Chẳng lẽ suốt đời không qua lại nữa à? Làm gì đến mức phải như vậy. Tớ cảm thấy chỉ cần cậu nói chuyện được với cậu ấy, bất luận là nói cái gì, cũng đều tốt hơn hiện tại”. Trần Tầm ngồi đối diện với cô nói.
“Cậu đánh giá thấp Triệu Diệp quá, tớ chủ động đi tìm cậu ấy, có khi cậu lại nghĩ rằng tớ thương hại cậu ấy. Cậu ấy có chấp nhận sự thương hại ấy không?". Lâm Gia Mạt lắc đầu nói: “Tớ nghĩ, nếu mang được cúp vàng đến trước mặt cậu ấy, nói với cậu ấy rằng bọn mình đều đang nỗ lực vì cậu ấy, bọn mình cũng chưa bao giờ quên sự nỗ lực của cậu ấy, có thể cậu ấy còn chấp nhận được. Tuy nhiên... hiện tại điều này thực sự rất khó khăn…”.
“Hôm nay đúng là đội chơi không tốt...”. Trần Tầm chỉ ngón tay lên trán nói: “Cũng khiến Tô Khải phải lo lắng nhiều... Vừa nãy cậu không nhìn thấy, cuối cùng anh ấy mệt đến nỗi không còn sức để chúc mừng nữa. Trọng tài vừa thổi còi, anh ấy liền nằm vật ra đất”.
“Tớ vội chạy lên đây, làm sao nhìn được. Nhưng tớ chạy lên đây cũng vẫn không giải quyết được gì. Trần Tầm, tớ cảm thấy mình vô cùng thất bại, vừa muốn để Tô Khải giành được chức vô địch, vừa muốn Triệu Diệp thoải mái hơn một chút, cậu bảo tớ có tham lam quá không?”. Lâm Gia Mạt úp người xuống bàn, mắt đỏ hoe nói.
“Đừng nghĩ linh tinh!”. Trần Tầm vỗ vai cô nói: “Nói thật là chuyện của bọn họ có liên quan gì tới cậu đâu? Cậu đừng cả nghĩ như vậy!”.
“Cậu không gặp chuyện này nên không thể hiểu tâm trạng của tớ. Nếu một ngày nào đó cậu và Phương Hồi chia tay nhau thật thì may ra mới hiểu được. Người xa lạ, cậu có hiểu không? Cho dù trước đây thân với nhau thế nào, đều chỉ có thể là những người xa lạ mà thôi”.
Lâm Gia Mạt nghiêng đầu nhìn ra bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, nước mắt tào ra ở một mắt, sau đó chảy xuống mắt còn lại, thế giới trước mắt cô dần dần nhòe đi, chỉ còn lại vị đắng chát của nước mắt.
Trần Tầm liền đứng bật dậy, cậu bước về phía cửa lớp rồi ngoái đầu lại nói: “Tớ và Phương Hồi sẽ không bao giờ trở thành người xa lạ đâu! Và chắc chắn tớ cũng sẽ không để cậu và Triệu Diệp biến thành hai người xa lạ!”.
“Trần Tầm! Cậu đi đâu vậy?”. Lâm Gia Mạt ngồi thẳng người lên, quệt tay ngang mặt hỏi.
“Triệu Diệp không chơi được thì tớ chơi được! Tớ sẽ đi để giành lấy chiếc cúp cậu ấy và Tô Khải!”. Trần Tầm khẳng định với giọng rất quả quyết.
Lâm Gia Mạt nhìn theo bóng Trần Tầm, đôi mắt vốn đã thất thần, đột nhiên lại lóe lên một tia hi vọng. Nước mắt của cô tuôn nhiều hơn cả ban nãy, nhưng không còn buồn nữa.
“Trần Tầm... cảm ơn cậu... cảm ơn cậu”. Lâm Gia Mạt vừa dụi mắt vừa nức nở nói.
“Cảm ơn cái gì! Kể từ hôm cậu chuyển đến lớp mình, cùng bọn tớ ăn cơm, học hành, tan học cùng đi chơi, ngày nào cũng ở gần nhau, thời gian ở bên nhau còn dài hơn cả thời gian ở bên gia đình. Làm sao tớ có thể không để tâm đến chuyện của các cậu được?”. Trần Tầm cười nói: “Cậu đừng khóc nữa, thực ra trước đây tớ đã từng muốn nói với cậu nhưng vì ngại nên không nói. Cậu có biết không? Cậu mà khóc là mặt lại đỏ như gấc, cộng với kiểu tóc này của cậu, giống hệt quả đầu nấm đỏ của Marilyn Monroe, nhìn buồn cười lắm!”.
“Đáng ghét! Có cậu mới giống nấm ấy! À không! Cậu giống con rùa! vỏ cứng hơn đá!”. Lâm Gia Mạt liền bật cười, tự đáy lòng cô vô cùng biết ơn Trần Tầm và cuối cùng cũng đã yên tâm hơn. Cô tin rằng chỉ cần Trần Tầm muốn làm chuyện này thì nhất định sẽ làm được.
Bình luận truyện