Nam Thê Xung Hỉ Sẽ Sinh Con
Chương 8: Kỳ lân biết nói giọng Sơn Đông [1]
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
[1] Sơn Đông: một tỉnh phía bắc Trung Quốc.
Lâm Tử Mặc càng đi vào sâu trong rừng, càng cảm thấy không đúng, không khí âm u lạnh lẽo dần trở nên ẩm ướt. Cảm quan của động vật càng lúc càng nhạy bén, hổ cha nằm thấp xuống vào tư thế công kích.
Lâm Tử Mặc ngồi trên lưng ngựa cũng có thể cảm nhận rõ con ngựa không ổn. Lâm Tử Mặc nuốt khan. Thế nhưng, y muốn vòng lại đã không còn kịp rồi vì sương mù dày đặc. Lâm Tử Mặc đi vòng vèo một hồi rồi thật sự mất phương hướng.
Đột nhiên phía xa xa vang lên một tiếng động kỳ lạ, Lâm Tử Mặc còn chưa nghe rõ là gì, con ngựa dường như rất kinh hãi, ngựa ngẩng cao đầu, vó trước giơ lên thật cao điên cuồng chạy ngược lại. Lâm Tử Mặc nhất thời không kịp phản ứng, nghiêng người ra sau 90 độ, suýt nữa ngã xuống.
Cũng may Lâm Tử Mặc vẫn cố không buông dây cương, nghiêng trái nghiêng phải bị ngựa “đèo” đi. Hổ cha cũng vội chạy theo, sợ Lâm Tử Mặc gặp nguy hiểm.
Lâm Tử Mặc ghìm chặt dây cương đến mức tay đau nhói. Lâm Tử Mặc thử nói chuyện với nó, không ngừng vuốt ve cổ ngựa, khiến nó bình tĩnh trở lại. Phương pháp của Lâm Tử Mặc rất có tác dụng, con ngựa được vỗ yên, tốc độ dần dần chậm lại nhưng vẫn không dừng vó.
Lâm Tử Mặc sợ lại kích thích đến ngựa, không dám nói thêm gì. Con ngựa chạy nửa canh giờ, Lâm Tử Mặc có thể cảm thấy xung quanh thay đổi.
Cỏ thơm liền nhau, trăm hoa đua nở, trong không khí tràn ngập hương hoa, mọi thứ thật hoàn hảo.
Lâm Tử Mặc xuống ngựa. Con ngựa ngoan ngoãn chạy qua một bên ăn cỏ. Hổ cha theo thật sát bên chân Lâm Tử Mặc nhưng đã thả lỏng hơn nhiều.
Đi một hồi, đột nhiên hổ cha nhìn về một phía rồi gầm lên. Lâm Tử Mặc trông sang, vẻ mặt chợt đen.
Một sinh vật nào đó đang nấp trong cỏ, giấu đầu lòi đuôi, vểnh cái mông mập mạp lên, tưởng không ai nhìn thấy sao?!
Nhưng cái mông mập này còn chưa biết mình đã bị phát hiện, lắc tới lắc lui trong bụi cỏ, âm thầm quan sát tình hình phía trước.
Lâm Tử Mặc ho khan một tiếng, lặng yên đi vòng ra sau lưng mông mập. Cái mông trông rất núc ních, y nhịn không được ngồi xuống chọc chọc.
“Ai sờ ta?!” Mông mập mạnh mẽ quay lại, nổi giận gầm lên, rõ ràng là giọng nói vùng Sơn Đông.
Lâm Tử Mặc thầm chửi tục, vãi chưởng, móa nó, mông mập còn biết nói giọng Sơn Đông.
Mông mập không biết Lâm Tử Mặc ra sau lưng nó lúc nào. Nó hơi bối rối, bốn chân nhảy loạn, nôn nóng bất an.
Lâm Tử Mặc nheo mắt xem xét, cảm thấy con này trông rất quen nhưng cũng rất lạ, ít nhất là y chưa từng gặp qua loài vật nào quái như vậy.
Loài vật trước mắt trông như loài hươu, có sừng, trên người có vảy dài, đuôi như bò. Hình thể không lớn, đại khái bằng cỡ một con sơn dương nhỏ, lông tơ trên người cũng màu trắng, ánh mắt linh động giảo hoạt. Nó ra vẻ sợ hãi, khiến người ta nhìn là thích.
Chỉ có điều, thổ âm thật sự là...
Hổ cha đi đến cạnh sinh vật lạ này mà hít hà rồi thở phì ra, ghét bỏ chạy lạch bạch về chỗ Lâm Tử Mặc.
“Ngươi là con gì thế?” Lâm Tử Mặc hỏi.
“Ta là kỳ lân!” Kỳ lân ưỡn ngực lên, vô cùng kiêu ngạo.
Hèn chi, ta nói sao trông quen mắt thế. Trên y phục của thái tử đúng là có thêu kỳ lân nhưng kỳ lân của người ta cao lớn uy mãnh, khí thế hung bạo. Cái con trước mắt, trông thế nào cũng chỉ như một con thú non vậy?
Lâm Tử Mặc xoa cằm, âm thầm tặc lưỡi. Kỳ lân là con thú mang điềm lành trong truyền thuyết. Ở hiện đại, y cũng chỉ nghe kể mà thôi, không ngờ còn có thể tận mắt nhìn thấy và sờ được.
Lâm Tử Mặc nhớ mang máng rằng truyền thuyết về kỳ lân chủ yếu được lưu truyền ở tỉnh Sơn Đông, vậy thì không lấy gì làm lạ khi con kỳ lân này biết nói giọng Sơn Đông.
Lâm Tử Mặc ngoắc ngón tay, kỳ lân đong đưa đuôi nhỏ đi tới, liếm nhẹ, quấn quít, không hề sợ hãi Lâm Tử Mặc mà còn rất yêu thích.
Đối với việc Lâm Tử Mặc có thể nghe hiểu được nó, nó không hề kinh ngạc.
“Ngươi tên gì?” Kỳ lân hỏi Lâm Tử Mặc.
“Ta tên là Lâm Tử Mặc.”
Lâm Tử Mặc vuốt ve kỳ lân vài cái rồi sau đó quay sang hổ cha, vết thương của hổ cha làm Lâm Tử Mặc vô cùng sầu lo. Y không phải trung y, hoàn toàn không hiểu biết về mấy loại thảo dược thôn dã dùng để trị thương.
Kỳ lân cảm thấy mình bị lạnh nhạt, không vui. Nó lạch bạch chạy đến trước mặt Lâm Tử Mặc, ngẩng đầu, hừ mạnh.
Lâm Tử Mặc: “...”
“Ta muốn ngươi chơi với ta.” Kỳ lân chà chà móng vuốt, đưa ra yêu cầu.
Thế nhưng, Lâm Tử Mặc cự tuyệt một cách vô tình, y phất tay: “Đi đi, qua kia chơi đi, đợi ta trị thương cho nó rồi chơi với ngươi.”
Kỳ lân vừa nghe vậy, lập tức nhảy cẫng lên tại chỗ, kích động nói: “Ta biết trị, ta biết trị!”
Quả nhiên Lâm Tử Mặc quay đầu chú ý tới Kỳ lân: “Ngươi biết trị?”
“Ừ, ngươi giúp ta nhổ tên trên người nó ra đi.”
Lâm Tử Mặc do dự giây lát, quyết định tin tưởng Kỳ lân. Bây giờ, y cũng chẳng có cách nào, không bằng cứ cho Kỳ lân thử xem.
Hổ cha thuận theo gục xuống, đưa lưng ra trước mặt Lâm Tử Mặc. Sự tín nhiệm trong mắt hổ cha khiến Lâm Tử Mặc thấy ấm lòng. Mũi tên này của thái tử đâm không sâu, Lâm Tử Mặc hơi dùng sức đã có thể lấy ra.
May là không sâu, nếu không đi đường xa như vậy, hổ cha đã sớm không chịu nổi rồi.
Sau khi tên rút ra, miệng vết thương của hổ cha lập tức chảy máu. Kỳ lân chân ngắn, vẻ mặt hơi thẹn thùng, thử nhảy hai cái, nhảy lên lưng hổ cha.
Lâm Tử Mặc rõ ràng nhìn thấy hổ cha càng nằm thấp xuống, sức nặng của bé mập mạp này quả thật là không hề nhỏ...
Kỳ lân nhìn miệng vết thương, bắt đầu đưa lưỡi liếm. Lâm Tử Mặc đang cực kỳ ngạc nhiên, đột nhiên phát hiện miệng vết thương của hổ cha chợt khép lại với tốc độ nhanh chóng. Một phút sau, đừng nói chảy máu, ngay cả vết thương ở đâu cũng không thấy.
Kỳ lân nhảy xuống dưới, chạy đến bờ sông súc miệng. Lúc trở về, nó đi từng bước, còn nghiêm chỉnh hơn cả khi quân nhân đi bước đều. Nó ưỡn cao ngực, hất đầu, ra vẻ “ta rất có nghề, mau tới khen ngợi ta”.
Lâm Tử Mặc bật cười, vén áo ngồi xổm xuống, đưa tay về phía Kỳ lân.
Kỳ lân thấy Lâm Tử Mặc muốn ôm nó, sợ mất đi cơ hội này nên không giả vờ nghiêm chỉnh nữa. Nó không ngừng tung bốn vó, vểnh cái mông lao vào lòng Lâm Tử Mặc dụi dụi.
Hổ cha há mồm ngáp một cái, nói thế nào hổ cha cũng là hổ đã có con, đương nhiên phải chững chạc hơn, sao có thể cùng nhóc béo này tranh giành tình cảm chứ.
“Ngươi thật sự là Kỳ lân sao?” Lâm Tử Mặc cẩn thận vuốt sừng của Kỳ lân, hẳn là vì Kỳ lân còn nhỏ tuổi, sừng không nhọn lắm, ngược lại giống như một loại trang sức nhưng độ cứng rắn chỉ sợ ngang ngửa kim cương.
Kỳ lân gật đầu: “Người ta thật sự là Kỳ lân. Ta vẫn luôn sống ở đây, tất cả động vật đều rất sợ ta!”
Lâm Tử Mặc rất tin vào điều này, nhóc con mập mạp nhà ngươi tranh giành tình cảm như thế, ai mà chẳng sợ ngươi?? Lâm Tử Mặc còn nhớ được dáng vẻ vừa rồi Kỳ lân vểnh mông múp nấp trong bụi cỏ.
“Ngươi sống ở đây bao lâu rồi?”
“Không biết. “ Kỳ lân giơ chân mình nhưng vẫn đếm không xuể: “Có lẽ là rất lâu rồi.”
“Ngươi là thánh thú An quốc, những người khác có biết về sự hiện hữu của ngươi không?” Lâm Tử Mặc hiếu kỳ, đường đường là thánh thú Kỳ lân, đãi ngộ hẳn phải rất tốt.
Kỳ lân vừa nghe vậy, rõ ràng hơi khiếp đảm: “Bọn họ đều là người xấu! Thậm chí còn muốn ăn thịt ta! Uống máu ta!”
Lâm Tử Mặc chợt hiểu rõ, nước bọt của Kỳ lân có khả năng trị được vết thương, chứ đừng nói đến bộ phận khác, tuyệt đối toàn thân đều là bảo vật.
Tai hổ cha giật giật, đột nhiên từ dưới đất đứng lên, ra vẻ đề phòng nhìn về một chỗ, toàn thân xù lông, nghiến răng.
Lâm Tử Mặc cũng hồi hộp đứng lên, Kỳ lân vội vàng nói vọng về phía hổ cha đang nhìn: “Tỳ hưu ca ca! Ta không sao! Ta tìm được người ta muốn tìm rồi!”
Tỳ hưu?! Lâm Tử Mặc thầm nói khốn thật, móa nó hôm nay y thật sự gặp may rồi, rõ là có thể nhìn thấy hai thụy thú (con vật mang lại may mắn) trong truyền thuyết.
Lâm Tử Mặc tập trung nhìn, chỉ thấy xa xa có một con dị thú với hình thể còn to hơn cả hổ cha.
Ngoại hình của Tỳ hưu rất khác so với Kỳ lân. Tỳ hưu có cánh, hai sừng, đuôi cong, có bờm trước ngực, mắt trợn to, răng nanh dài, trông rất đáng sợ. Trên đầu có hai sừng, toàn thân có bờm dài xoáy lên, có hai cánh, lông đuôi quăn xoắn.
Khí thế của Tỳ hưu có thể đè ép động vật xuất hiện ở nơi đây. Lâm Tử Mặc nuốt khan, so với Tỳ hưu thì Kỳ lân thật sự là tiểu thiên sứ vừa hoạt bát vừa đáng yêu.
Tỳ hưu ngậm một con mồi đã chết chậm rãi đi đến chỗ Lâm Tử Mặc.
Kỳ lân ngoắc ngoắc đuôi, vội vàng chạy tới. Tỳ hưu nhổ con mồi trong miệng ra. Kỳ lân chân ngắn nhảy cẫng lên muốn dụi dụi vào mặt Tỳ hưu.
Tỳ hưu chủ động cúi đầu xuống, để cho bé Kỳ lân nào đó làm nũng.
Lâm Tử Mặc và hổ cha đều nhẹ nhàng thở ra. Lâm Tử Mặc đã hiểu vì sao ở đây các loài vật đều sợ Kỳ lân rồi.
Bên Kỳ lân còn có một Tỳ hưu đáng sợ như vậy, ai chán sống mà dám gây sự chứ? Kế cáo mượn oai hùm này Kỳ lân dùng không tệ đâu.
Lâm Tử Mặc rất ngạc nhiên, nghe nói Tỳ hưu chỉ có vào chứ không có ra, là dị thú không có “cái ấy”. Y thật muốn chạy lên “nghía” thử để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình.
Nhưng ngay cả mông lão hổ, y còn không dám sờ, đừng nói chi là Tỳ hưu trông hung dữ như vậy.
“Tỳ hưu ca ca! Mau tới đây! Bọn họ đều là bạn tốt của ta đấy!” Kỳ lân chẳng chịu ngồi yên lúc nào, vừa nhảy nhót đến chỗ Lâm Tử Mặc, vừa xòe móng vuốt với Tỳ hưu.
Tỳ hưu lặng lẽ đi tới, đi một vòng quanh Lâm Tử Mặc, hít hà. Sau khi quen mùi của Lâm Tử Mặc, nó hỏi: “Ngươi vào bằng cách nào?”
Giọng nói của Tỳ hưu trầm thấp chững chạc, còn mang theo sự trang nghiêm và nghiêm túc thuộc về thời đại thượng cổ.
Sau khi Tỳ hưu đi tới, hổ cha sớm đã thần phục quỳ rạp dưới đất, cảm giác áp bách thật sự quá mạnh mẽ.
“Cưỡi ngựa vào.” Lâm Tử Mặc khó hiểu, không biết Tỳ hưu hỏi vậy để làm gì.
Tỳ hưu như có điều suy nghĩ, không để ý đến Lâm Tử Mặc nữa, nghiêng đầu đẩy con mồi qua chỗ Kỳ lân: “Ăn đi.”
Kỳ lân chạy tới, dùng miệng vật lộn với con mồi, nhiệt tình mời Lâm Tử Mặc và hổ cha: “Nè, mọi người cùng ăn, ta mời các ngươi!”
“Ta không ăn đâu, hổ cha ngươi ăn chút đi.” Lâm Tử Mặc mời hổ cha.
Hổ cha nhìn Tỳ hưu. Tỳ hưu không phản đối, dù sao bắt mồi với nó là một việc dễ như trở bàn tay.
“Không đủ ăn thì ta bắt nữa.” Tỳ hưu nói.
Hổ cha và Kỳ lân bắt đầu ăn. Lâm Tử Mặc sờ bụng của mình, cũng thấy hơi đói.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, y đột nhiên phát hiện trời đã nhá nhem tối. Lâm Tử Mặc thầm mắng mình quên mất thời gian, có lẽ Nhiên Tiêu đang rất sốt ruột rồi.
Sau khi hổ cha ăn xong, Lâm Tử Mặc hỏi Kỳ lân: “Kỳ lân, ngươi có biết lối ra cánh rừng ở đâu không?”
Kỳ lân ngẩng đầu, trong đôi mắt to tràn đầy nước mắt: “Tử Mặc, ngươi không thể ở đây với ta sao?”
Lâm Tử Mặc mềm lòng, hôn lên trán Kỳ lân: “Bên ngoài có người đang đợi ta, ta phải ra ngoài.”
“Ta cũng đợi ngươi ở đây rất lâu rồi.” Kỳ lân nước mắt lưng tròng.
Lâm Tử Mặc không biết lời này có ý gì, không để ý mấy, chỉ sờ lên đầu Kỳ lân.
Tỳ hưu nói: “Tiểu Kỳ, con người có cuộc sống của mình, không thể ở lâu dài với ngươi.”
Kỳ lân thấy Lâm Tử Mặc nhất quyết phải đi, khóc hu hu ngậm ra một vật, tha vào tay Lâm Tử Mặc.
“Đây là gì?” Lâm Tử Mặc nhìn viên ngọc thạch trong tay, mặt trước có khắc một con Kỳ lân trông rất sống động.
“Ngươi dùng cái này có thể nói chuyện với ta. Tử Mặc, mỗi ngày ta sẽ tìm ngươi tán gẫu.” Kỳ lân buồn bã nói.
Mẹ ơi, đồ chơi cao cấp này có thể sánh ngang điện thoại đó.
Lâm Tử Mặc đáp ứng: “Được, mỗi ngày ta nhất định cũng sẽ tán gẫu với ngươi.”
Tỳ hưu chỉ cho Lâm Tử Mặc một hướng. Lâm Tử Mặc lên ngựa. Tỳ hưu cảnh cáo Lâm Tử Mặc: “Ta hi vọng ngươi có thể giữ bí mật về tung tích của Tiểu Kỳ, nếu không...”
Lâm Tử Mặc trịnh trọng gật đầu: “Bên nặng bên nhẹ, tự ta hiểu được, nhất định sẽ không tiết lộ.”
Vì vậy, bé Kỳ lân mít ướt khóc hu hu đưa tiễn Lâm Tử Mặc.
[1] Sơn Đông: một tỉnh phía bắc Trung Quốc.
Lâm Tử Mặc càng đi vào sâu trong rừng, càng cảm thấy không đúng, không khí âm u lạnh lẽo dần trở nên ẩm ướt. Cảm quan của động vật càng lúc càng nhạy bén, hổ cha nằm thấp xuống vào tư thế công kích.
Lâm Tử Mặc ngồi trên lưng ngựa cũng có thể cảm nhận rõ con ngựa không ổn. Lâm Tử Mặc nuốt khan. Thế nhưng, y muốn vòng lại đã không còn kịp rồi vì sương mù dày đặc. Lâm Tử Mặc đi vòng vèo một hồi rồi thật sự mất phương hướng.
Đột nhiên phía xa xa vang lên một tiếng động kỳ lạ, Lâm Tử Mặc còn chưa nghe rõ là gì, con ngựa dường như rất kinh hãi, ngựa ngẩng cao đầu, vó trước giơ lên thật cao điên cuồng chạy ngược lại. Lâm Tử Mặc nhất thời không kịp phản ứng, nghiêng người ra sau 90 độ, suýt nữa ngã xuống.
Cũng may Lâm Tử Mặc vẫn cố không buông dây cương, nghiêng trái nghiêng phải bị ngựa “đèo” đi. Hổ cha cũng vội chạy theo, sợ Lâm Tử Mặc gặp nguy hiểm.
Lâm Tử Mặc ghìm chặt dây cương đến mức tay đau nhói. Lâm Tử Mặc thử nói chuyện với nó, không ngừng vuốt ve cổ ngựa, khiến nó bình tĩnh trở lại. Phương pháp của Lâm Tử Mặc rất có tác dụng, con ngựa được vỗ yên, tốc độ dần dần chậm lại nhưng vẫn không dừng vó.
Lâm Tử Mặc sợ lại kích thích đến ngựa, không dám nói thêm gì. Con ngựa chạy nửa canh giờ, Lâm Tử Mặc có thể cảm thấy xung quanh thay đổi.
Cỏ thơm liền nhau, trăm hoa đua nở, trong không khí tràn ngập hương hoa, mọi thứ thật hoàn hảo.
Lâm Tử Mặc xuống ngựa. Con ngựa ngoan ngoãn chạy qua một bên ăn cỏ. Hổ cha theo thật sát bên chân Lâm Tử Mặc nhưng đã thả lỏng hơn nhiều.
Đi một hồi, đột nhiên hổ cha nhìn về một phía rồi gầm lên. Lâm Tử Mặc trông sang, vẻ mặt chợt đen.
Một sinh vật nào đó đang nấp trong cỏ, giấu đầu lòi đuôi, vểnh cái mông mập mạp lên, tưởng không ai nhìn thấy sao?!
Nhưng cái mông mập này còn chưa biết mình đã bị phát hiện, lắc tới lắc lui trong bụi cỏ, âm thầm quan sát tình hình phía trước.
Lâm Tử Mặc ho khan một tiếng, lặng yên đi vòng ra sau lưng mông mập. Cái mông trông rất núc ních, y nhịn không được ngồi xuống chọc chọc.
“Ai sờ ta?!” Mông mập mạnh mẽ quay lại, nổi giận gầm lên, rõ ràng là giọng nói vùng Sơn Đông.
Lâm Tử Mặc thầm chửi tục, vãi chưởng, móa nó, mông mập còn biết nói giọng Sơn Đông.
Mông mập không biết Lâm Tử Mặc ra sau lưng nó lúc nào. Nó hơi bối rối, bốn chân nhảy loạn, nôn nóng bất an.
Lâm Tử Mặc nheo mắt xem xét, cảm thấy con này trông rất quen nhưng cũng rất lạ, ít nhất là y chưa từng gặp qua loài vật nào quái như vậy.
Loài vật trước mắt trông như loài hươu, có sừng, trên người có vảy dài, đuôi như bò. Hình thể không lớn, đại khái bằng cỡ một con sơn dương nhỏ, lông tơ trên người cũng màu trắng, ánh mắt linh động giảo hoạt. Nó ra vẻ sợ hãi, khiến người ta nhìn là thích.
Chỉ có điều, thổ âm thật sự là...
Hổ cha đi đến cạnh sinh vật lạ này mà hít hà rồi thở phì ra, ghét bỏ chạy lạch bạch về chỗ Lâm Tử Mặc.
“Ngươi là con gì thế?” Lâm Tử Mặc hỏi.
“Ta là kỳ lân!” Kỳ lân ưỡn ngực lên, vô cùng kiêu ngạo.
Hèn chi, ta nói sao trông quen mắt thế. Trên y phục của thái tử đúng là có thêu kỳ lân nhưng kỳ lân của người ta cao lớn uy mãnh, khí thế hung bạo. Cái con trước mắt, trông thế nào cũng chỉ như một con thú non vậy?
Lâm Tử Mặc xoa cằm, âm thầm tặc lưỡi. Kỳ lân là con thú mang điềm lành trong truyền thuyết. Ở hiện đại, y cũng chỉ nghe kể mà thôi, không ngờ còn có thể tận mắt nhìn thấy và sờ được.
Lâm Tử Mặc nhớ mang máng rằng truyền thuyết về kỳ lân chủ yếu được lưu truyền ở tỉnh Sơn Đông, vậy thì không lấy gì làm lạ khi con kỳ lân này biết nói giọng Sơn Đông.
Lâm Tử Mặc ngoắc ngón tay, kỳ lân đong đưa đuôi nhỏ đi tới, liếm nhẹ, quấn quít, không hề sợ hãi Lâm Tử Mặc mà còn rất yêu thích.
Đối với việc Lâm Tử Mặc có thể nghe hiểu được nó, nó không hề kinh ngạc.
“Ngươi tên gì?” Kỳ lân hỏi Lâm Tử Mặc.
“Ta tên là Lâm Tử Mặc.”
Lâm Tử Mặc vuốt ve kỳ lân vài cái rồi sau đó quay sang hổ cha, vết thương của hổ cha làm Lâm Tử Mặc vô cùng sầu lo. Y không phải trung y, hoàn toàn không hiểu biết về mấy loại thảo dược thôn dã dùng để trị thương.
Kỳ lân cảm thấy mình bị lạnh nhạt, không vui. Nó lạch bạch chạy đến trước mặt Lâm Tử Mặc, ngẩng đầu, hừ mạnh.
Lâm Tử Mặc: “...”
“Ta muốn ngươi chơi với ta.” Kỳ lân chà chà móng vuốt, đưa ra yêu cầu.
Thế nhưng, Lâm Tử Mặc cự tuyệt một cách vô tình, y phất tay: “Đi đi, qua kia chơi đi, đợi ta trị thương cho nó rồi chơi với ngươi.”
Kỳ lân vừa nghe vậy, lập tức nhảy cẫng lên tại chỗ, kích động nói: “Ta biết trị, ta biết trị!”
Quả nhiên Lâm Tử Mặc quay đầu chú ý tới Kỳ lân: “Ngươi biết trị?”
“Ừ, ngươi giúp ta nhổ tên trên người nó ra đi.”
Lâm Tử Mặc do dự giây lát, quyết định tin tưởng Kỳ lân. Bây giờ, y cũng chẳng có cách nào, không bằng cứ cho Kỳ lân thử xem.
Hổ cha thuận theo gục xuống, đưa lưng ra trước mặt Lâm Tử Mặc. Sự tín nhiệm trong mắt hổ cha khiến Lâm Tử Mặc thấy ấm lòng. Mũi tên này của thái tử đâm không sâu, Lâm Tử Mặc hơi dùng sức đã có thể lấy ra.
May là không sâu, nếu không đi đường xa như vậy, hổ cha đã sớm không chịu nổi rồi.
Sau khi tên rút ra, miệng vết thương của hổ cha lập tức chảy máu. Kỳ lân chân ngắn, vẻ mặt hơi thẹn thùng, thử nhảy hai cái, nhảy lên lưng hổ cha.
Lâm Tử Mặc rõ ràng nhìn thấy hổ cha càng nằm thấp xuống, sức nặng của bé mập mạp này quả thật là không hề nhỏ...
Kỳ lân nhìn miệng vết thương, bắt đầu đưa lưỡi liếm. Lâm Tử Mặc đang cực kỳ ngạc nhiên, đột nhiên phát hiện miệng vết thương của hổ cha chợt khép lại với tốc độ nhanh chóng. Một phút sau, đừng nói chảy máu, ngay cả vết thương ở đâu cũng không thấy.
Kỳ lân nhảy xuống dưới, chạy đến bờ sông súc miệng. Lúc trở về, nó đi từng bước, còn nghiêm chỉnh hơn cả khi quân nhân đi bước đều. Nó ưỡn cao ngực, hất đầu, ra vẻ “ta rất có nghề, mau tới khen ngợi ta”.
Lâm Tử Mặc bật cười, vén áo ngồi xổm xuống, đưa tay về phía Kỳ lân.
Kỳ lân thấy Lâm Tử Mặc muốn ôm nó, sợ mất đi cơ hội này nên không giả vờ nghiêm chỉnh nữa. Nó không ngừng tung bốn vó, vểnh cái mông lao vào lòng Lâm Tử Mặc dụi dụi.
Hổ cha há mồm ngáp một cái, nói thế nào hổ cha cũng là hổ đã có con, đương nhiên phải chững chạc hơn, sao có thể cùng nhóc béo này tranh giành tình cảm chứ.
“Ngươi thật sự là Kỳ lân sao?” Lâm Tử Mặc cẩn thận vuốt sừng của Kỳ lân, hẳn là vì Kỳ lân còn nhỏ tuổi, sừng không nhọn lắm, ngược lại giống như một loại trang sức nhưng độ cứng rắn chỉ sợ ngang ngửa kim cương.
Kỳ lân gật đầu: “Người ta thật sự là Kỳ lân. Ta vẫn luôn sống ở đây, tất cả động vật đều rất sợ ta!”
Lâm Tử Mặc rất tin vào điều này, nhóc con mập mạp nhà ngươi tranh giành tình cảm như thế, ai mà chẳng sợ ngươi?? Lâm Tử Mặc còn nhớ được dáng vẻ vừa rồi Kỳ lân vểnh mông múp nấp trong bụi cỏ.
“Ngươi sống ở đây bao lâu rồi?”
“Không biết. “ Kỳ lân giơ chân mình nhưng vẫn đếm không xuể: “Có lẽ là rất lâu rồi.”
“Ngươi là thánh thú An quốc, những người khác có biết về sự hiện hữu của ngươi không?” Lâm Tử Mặc hiếu kỳ, đường đường là thánh thú Kỳ lân, đãi ngộ hẳn phải rất tốt.
Kỳ lân vừa nghe vậy, rõ ràng hơi khiếp đảm: “Bọn họ đều là người xấu! Thậm chí còn muốn ăn thịt ta! Uống máu ta!”
Lâm Tử Mặc chợt hiểu rõ, nước bọt của Kỳ lân có khả năng trị được vết thương, chứ đừng nói đến bộ phận khác, tuyệt đối toàn thân đều là bảo vật.
Tai hổ cha giật giật, đột nhiên từ dưới đất đứng lên, ra vẻ đề phòng nhìn về một chỗ, toàn thân xù lông, nghiến răng.
Lâm Tử Mặc cũng hồi hộp đứng lên, Kỳ lân vội vàng nói vọng về phía hổ cha đang nhìn: “Tỳ hưu ca ca! Ta không sao! Ta tìm được người ta muốn tìm rồi!”
Tỳ hưu?! Lâm Tử Mặc thầm nói khốn thật, móa nó hôm nay y thật sự gặp may rồi, rõ là có thể nhìn thấy hai thụy thú (con vật mang lại may mắn) trong truyền thuyết.
Lâm Tử Mặc tập trung nhìn, chỉ thấy xa xa có một con dị thú với hình thể còn to hơn cả hổ cha.
Ngoại hình của Tỳ hưu rất khác so với Kỳ lân. Tỳ hưu có cánh, hai sừng, đuôi cong, có bờm trước ngực, mắt trợn to, răng nanh dài, trông rất đáng sợ. Trên đầu có hai sừng, toàn thân có bờm dài xoáy lên, có hai cánh, lông đuôi quăn xoắn.
Khí thế của Tỳ hưu có thể đè ép động vật xuất hiện ở nơi đây. Lâm Tử Mặc nuốt khan, so với Tỳ hưu thì Kỳ lân thật sự là tiểu thiên sứ vừa hoạt bát vừa đáng yêu.
Tỳ hưu ngậm một con mồi đã chết chậm rãi đi đến chỗ Lâm Tử Mặc.
Kỳ lân ngoắc ngoắc đuôi, vội vàng chạy tới. Tỳ hưu nhổ con mồi trong miệng ra. Kỳ lân chân ngắn nhảy cẫng lên muốn dụi dụi vào mặt Tỳ hưu.
Tỳ hưu chủ động cúi đầu xuống, để cho bé Kỳ lân nào đó làm nũng.
Lâm Tử Mặc và hổ cha đều nhẹ nhàng thở ra. Lâm Tử Mặc đã hiểu vì sao ở đây các loài vật đều sợ Kỳ lân rồi.
Bên Kỳ lân còn có một Tỳ hưu đáng sợ như vậy, ai chán sống mà dám gây sự chứ? Kế cáo mượn oai hùm này Kỳ lân dùng không tệ đâu.
Lâm Tử Mặc rất ngạc nhiên, nghe nói Tỳ hưu chỉ có vào chứ không có ra, là dị thú không có “cái ấy”. Y thật muốn chạy lên “nghía” thử để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình.
Nhưng ngay cả mông lão hổ, y còn không dám sờ, đừng nói chi là Tỳ hưu trông hung dữ như vậy.
“Tỳ hưu ca ca! Mau tới đây! Bọn họ đều là bạn tốt của ta đấy!” Kỳ lân chẳng chịu ngồi yên lúc nào, vừa nhảy nhót đến chỗ Lâm Tử Mặc, vừa xòe móng vuốt với Tỳ hưu.
Tỳ hưu lặng lẽ đi tới, đi một vòng quanh Lâm Tử Mặc, hít hà. Sau khi quen mùi của Lâm Tử Mặc, nó hỏi: “Ngươi vào bằng cách nào?”
Giọng nói của Tỳ hưu trầm thấp chững chạc, còn mang theo sự trang nghiêm và nghiêm túc thuộc về thời đại thượng cổ.
Sau khi Tỳ hưu đi tới, hổ cha sớm đã thần phục quỳ rạp dưới đất, cảm giác áp bách thật sự quá mạnh mẽ.
“Cưỡi ngựa vào.” Lâm Tử Mặc khó hiểu, không biết Tỳ hưu hỏi vậy để làm gì.
Tỳ hưu như có điều suy nghĩ, không để ý đến Lâm Tử Mặc nữa, nghiêng đầu đẩy con mồi qua chỗ Kỳ lân: “Ăn đi.”
Kỳ lân chạy tới, dùng miệng vật lộn với con mồi, nhiệt tình mời Lâm Tử Mặc và hổ cha: “Nè, mọi người cùng ăn, ta mời các ngươi!”
“Ta không ăn đâu, hổ cha ngươi ăn chút đi.” Lâm Tử Mặc mời hổ cha.
Hổ cha nhìn Tỳ hưu. Tỳ hưu không phản đối, dù sao bắt mồi với nó là một việc dễ như trở bàn tay.
“Không đủ ăn thì ta bắt nữa.” Tỳ hưu nói.
Hổ cha và Kỳ lân bắt đầu ăn. Lâm Tử Mặc sờ bụng của mình, cũng thấy hơi đói.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, y đột nhiên phát hiện trời đã nhá nhem tối. Lâm Tử Mặc thầm mắng mình quên mất thời gian, có lẽ Nhiên Tiêu đang rất sốt ruột rồi.
Sau khi hổ cha ăn xong, Lâm Tử Mặc hỏi Kỳ lân: “Kỳ lân, ngươi có biết lối ra cánh rừng ở đâu không?”
Kỳ lân ngẩng đầu, trong đôi mắt to tràn đầy nước mắt: “Tử Mặc, ngươi không thể ở đây với ta sao?”
Lâm Tử Mặc mềm lòng, hôn lên trán Kỳ lân: “Bên ngoài có người đang đợi ta, ta phải ra ngoài.”
“Ta cũng đợi ngươi ở đây rất lâu rồi.” Kỳ lân nước mắt lưng tròng.
Lâm Tử Mặc không biết lời này có ý gì, không để ý mấy, chỉ sờ lên đầu Kỳ lân.
Tỳ hưu nói: “Tiểu Kỳ, con người có cuộc sống của mình, không thể ở lâu dài với ngươi.”
Kỳ lân thấy Lâm Tử Mặc nhất quyết phải đi, khóc hu hu ngậm ra một vật, tha vào tay Lâm Tử Mặc.
“Đây là gì?” Lâm Tử Mặc nhìn viên ngọc thạch trong tay, mặt trước có khắc một con Kỳ lân trông rất sống động.
“Ngươi dùng cái này có thể nói chuyện với ta. Tử Mặc, mỗi ngày ta sẽ tìm ngươi tán gẫu.” Kỳ lân buồn bã nói.
Mẹ ơi, đồ chơi cao cấp này có thể sánh ngang điện thoại đó.
Lâm Tử Mặc đáp ứng: “Được, mỗi ngày ta nhất định cũng sẽ tán gẫu với ngươi.”
Tỳ hưu chỉ cho Lâm Tử Mặc một hướng. Lâm Tử Mặc lên ngựa. Tỳ hưu cảnh cáo Lâm Tử Mặc: “Ta hi vọng ngươi có thể giữ bí mật về tung tích của Tiểu Kỳ, nếu không...”
Lâm Tử Mặc trịnh trọng gật đầu: “Bên nặng bên nhẹ, tự ta hiểu được, nhất định sẽ không tiết lộ.”
Vì vậy, bé Kỳ lân mít ướt khóc hu hu đưa tiễn Lâm Tử Mặc.
Bình luận truyện