Chương 22-1
Edit: Đào
Beta: Ỉn & An An
_
Hai người cùng đi đến cửa hàng tiện lợi, Cố Minh Âm sửa sang gọn gàng đồ đạc, bên trong còn có túi lớn túi nhỏ mà trước đó Thẩm Dư Tri đưa cho cô. Đồ hơi nhiều, Thẩm Dư Tri muốn tiến lên giúp đỡ, lại bị Minh Âm ngăn cản.
Thân thể trà xanh nhỏ không tốt, dù cho cô mệt như thế nào cũng không thể để công chúa nhỏ yếu ớt làm những loại việc khổ cực như thế này.
Minh Âm lại mua chút đồ dùng hàng ngày, lúc này mới cùng Thẩm Dư Tri gọi xe về nhà.
Cả hai người nói chuyện cười đùa suốt đoạn đường, cho đến khi về đến cửa nhà tiếng cười nói mới dừng lại.
Trước cửa có một thiếu niên dáng người dong dỏng cao tựa đầu vào cửa, vai đeo chiếc túi chéo màu đen, cậu ta lười biếng đứng đó, đeo tai nghe, hai tay cầm di động chơi game, nhìn biểu cảm từ trên khuôn mặt kia có thể thấy tình hình trận này có vẻ không lạc quan.
Cố Minh Âm và Thẩm Dư Tri đồng thời nhíu mày.
Cậu ta dĩ nhiên cảm nhận được ánh mắt, buông di động ngẩng đầu nhìn lại đây, khi nhìn đến Minh Âm thì ánh mắt xẹt qua kinh ngạc.
“Cố Minh Âm? Mày ở đây làm gì?”
Cố Minh Âm hừ nhẹ một tiếng quay sang chỗ khác.
“Cố Gia Vũ ngược lại em muốn hỏi anh đấy, muộn như vậy không trở về nhà, anh tới nhà em làm gì?”
Cố Gia Vũ gãi đầu, ấp a ấp úng nói: “Gặp một chút phiền toái, cho nên… có thể cho anh tá túc đêm nay được không?” Hai người là thanh mai trúc mã, cậu ta tin tưởng thanh mai nhỏ dịu dàng săn sóc đáng yêu sẽ không cự tuyệt mình.
Thẩm Dư Tri đem chìa khóa đưa cho Cố Minh Âm trước, giọng nói nhẹ nhàng: “Âm Âm cậu vào trước đi nhé.”
Cô vừa vặn cũng không muốn ở cùng một chỗ với “anh trai” ghê tởm này, vì thế nhận lấy chìa khóa, thô lỗ đẩy Cố Gia Vũ ra một bên, cầm theo hành lý rồi lập tức vào nhà.
Ầm một tiếng.
Bị hất ra bằng lực lớn khiến Cố Gia Vũ lảo đảo vài bước.
Cậu ta quay đầu tức giận trừng với cửa, cứng cổ hô to: “Cố Minh Âm mày có thể nhẹ một chút được không! Không phải cửa nhà mày nên mày không xót chứ gì?!”
Nói xong cậu ta phẫn nộ than thở với Thẩm Dư Tri: “Tri Tri tại sao em lại để nó ở chỗ này? Chẳng lẽ em thu nhận nó sao?” Nghĩ tới khả năng này, Cố Gia Vũ cảm giác đáy lòng có chút khó chịu.
Thẩm Dư Tri nghiêm túc đứng thẳng, nở nụ cười trên môi vừa dịu dàng vừa xa cách, “Cố Gia Vũ, anh về sau đừng gọi tôi là Tri Tri nữa.”
“?”
“Gọi tôi là Thẩm Dư Tri hoặc là bạn học Thẩm là được.”
“??”
Cố Gia Vũ mặt đầy khó hiểu: “Anh từ nhỏ đã gọi em là Tri Tri, sao đột nhiên…”
“Nam nữ khác biệt, anh gọi tôi thân mật như thế, người khác nghe được sẽ hiểu lầm đó.”
“…” Đệch, trước đó gọi vậy mười mấy năm cũng có nói nam nữ khác biệt, sợ người khác sẽ hiểu lầm nọ kia đâu.
Thẩm Dư Tri quyết tâm muốn cậu ta đổi xưng hô, Cố Gia Vũ đau đầu xoa xoa khóe mắt. Hôm nay cậu ta vi phạm kỉ luật tội đánh bạn học, bởi vì thời gian đã trễ nên thầy giáo không gọi phụ huynh đến, chỉ là nói rõ tình huống với cha mẹ qua điện thoại. Không khí trong nhà mấy hôm nay không tốt lắm, hắn rất sợ trở về sẽ trở thành bao cát để xả giận, cho nên mới nghĩ đến nhà tiểu thanh mai để tránh đầu sóng ngọn gió.
Nhưng mà…
Tiểu thanh mai hình như không quá hoan nghênh cậu ta.
Cố Gia Vũ ấm ức đứng lên, hơi cong eo: “Tri…”
Thẩm Dư Tri cao giọng nhắc nhở: ” Bạn học Thẩm”
“Được rồi, bạn học Thẩm.” Cố Gia Vũ hạ thấp tư thế, “Em để anh ở đây tá túc một đêm nay thôi được không? Anh thật sự không dám về nhà, em cũng biết ba mẹ anh còn cả tính tình anh trai anh nữa, bọn họ sẽ đánh chết anh đó.”
“Không được.” Thẩm Dư Tri dứt khoát cự tuyệt.
Cố Gia Vũ có chút tức giận: ” Em có thể thu nhận Cố Minh Âm vậy thì tại sao không đồng ý cho anh ở lại? Dựa vào cái gì?!”
Thẩm Dư Tri hỏi lại: “Âm Âm là con gái anh cũng là con gái sao?”
“Anh…”
“Bây giờ nếu anh có thể biến thành nữ tôi cũng sẽ thu nhận anh mà.”
“Anh…”
Thẩm Dư Tri đẩy Cố Gia Vũ ra: “Anh mau tránh ra đi, nếu anh không đi tôi sẽ gọi điện thoại cho anh Cố tự mình đến đón anh.”
Nói xong “cô” nhanh nhẹn nhập mật mã cửa nhà, để lại một mình Cố Gia Vũ há hốc mồm với cái cửa chống trộm trước mặt.
“Cố Gia Vũ nói với cậu cái gì?”
Thẩm Dư Tri vừa đổi giày vừa nói: ” Cậu ta phạm lỗi nên muốn kéo tớ ra làm bia đỡ đạn, hừ, tớ mới không mắc mưu đâu.”
Cố Minh Âm cười cười.
Trong tiểu thuyết người anh trai này của nữ chính là tên có tính nết thấp kém, bên ngoài là cá mập, về nhà là cá con, không có việc gì thì kéo thanh mai nhỏ của cậu ta ra đỡ đạn. Chỉ là Minh Âm rất bất ngờ, Thẩm Dư Tri vậy mà không đứng về phía thanh mai trúc mã của mình là Cố Gia Vũ.
Đang thất thần, cánh tay của Minh Âm bị kéo lại.
Đầu của đối phương vô cùng tự nhiên dựa vào vai cô cọ cọ, giọng nói ngọt ngào: “Âm Âm cậu yên tâm, tớ khẳng định sẽ đứng về phía cậu.”
“Hả?”
“Người cậu ghét tớ sẽ không thích, người không thích cậu tớ cũng ghét, về sau tớ nhất định không để ý đến Cố Gia Vũ.”
Giọng nói và ánh mắt của “cô nàng” cực giống trẻ con khiến Minh Âm nhịn không được, ha ha cười ra tiếng.
“Không cần, cậu xã giao bình thường là được rồi, không cần để ý đến tôi”
“Vậy thì không được.” Thẩm Dư Tri nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay không có mấy lạng thịt của Minh Âm, “Chỉ có cậu là tớ nhất định phải để ý.”
Ngoài cửa sổ bóng đêm yên tĩnh, ánh trăng dịu dàng, cô vẫn chưa nghe ra sự trịnh trọng trong những lời này.
Trời tối rất nhanh.
Cố Minh Âm đem quần áo và đồ dùng của mình đặt ở trong ngăn tủ, đồ cô mang theo thì ít, phòng giữ quần áo lại lớn vô cùng, dù chỉ một ngăn tủ cũng còn trống rất nhiều.
Minh Âm hài lòng nhìn phòng ngủ ấm áp, thay áo ngủ xong là nằm vật xuống chiếc giường mềm mại. Gối cùng vỏ chăn đều là mới cả, tản ra hương thơm không rõ quanh quẩn làm Cố Minh Âm buồn ngủ.
“Âm Âm, cậu đã ngủ chưa?”
Tiếng gõ cửa phòng vang lên hai lần, theo đó là giọng nói của Thẩm Dư Tri.
Minh Âm đột nhiên tỉnh táo lại, bật dậy ra mở cửa.
Đối phương đã thay một chiếc váy ngủ viền ren tinh xảo, tóc dài tách ra tết thành hai bím tóc xoăn xoăn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đắp một lớp mặt nạ màu trắng thật dày.
“Cậu ngủ rồi sao?”
Cố Minh Âm xoa xoa mắt: “Mới chợp mắt một lát.” Nói xong nhường đường cho “cô” đi vào.
“Tớ nhớ phòng tắm chưa để sữa dưỡng thể vào, nên sang đây đưa cho cậu, cậu chưa tắm rửa phải không.”
Trên tay “cô nàng” là một cái lọ màu trắng, mặt trên in chữ Pháp đọc không hiểu.
Minh Âm nói: “Không cần đâu, không bôi sữa dưỡng thể cũng được mà.” Cô sinh hoạt túng thiếu, lại phải bận rộn ôn tập, rất khó rút ra thời gian chăm sóc bản thân.
Thẩm Dư Tri cau mày, không quá đồng ý: “Thân thể con gái đều là bảo vật trân quý nhất mà trời ban tặng, đương nhiên phải chăm sóc thật tốt mới được chứ.” Thẩm Dư Tri không nói gì nữa đem sữa dưỡng thể trong lòng mạnh mẽ nhét vào tay Minh Âm, ra lệnh, “Lấy đi, nhất định phải dùng đó”
Cố Minh Âm nhìn đồ vật trong tay, đối phó “À” một tiếng
Thẩm Dư Tri nhìn thái độ này của cô cũng không giống như sẽ nghe lời, “cô” đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng chạy về phòng ngủ, khi quay lại còn cầm thêm mấy chai lọ, “Âm Âm cậu chờ tớ một chút.” Nói xong cô một mình đi vào phòng tắm.
Minh Âm tò mò những việc Thẩm Dư Tri muốn làm, vì thế cũng đi theo vào.
Thẩm Dư Tri xả nước nóng đầy bồn trước, tiếp đến là hoà thêm tinh dầu vào nước, lại đốt đèn xông tinh dầu, lúc này mới đứng dậy: “Được rồi, Âm Âm lúc cậu ngâm bồn nhớ đắp thêm cái mặt nạ nhé.”
“Hả?” Cố Minh Âm há hốc mồm.
“Hả cái gì mà hả.” Thẩm Dư Tri kéo tay cô lại, “Chờ cậu rửa mặt gội đầu xong, sau đó tớ sẽ giúp cậu đắp mặt nạ. Đúng rồi, dầu xả cũng phải dùng, khi dùng dầu xả thì nhớ nhỏ thêm ba giọt tinh dầu này vào, sau đó mở ra cái gói to này, bên trong này là túi sưởi dùng một lần, có thể giúp tóc hấp thu dinh dưỡng tốt.”
Cả người Cố Minh Âm đều bối rối.
Ở đời trước cô còn chưa có hưởng thụ chăm sóc tỉ mỉ như thế bao giờ đâu
“Nhanh lên, tớ ở bên ngoài chờ cậu.” Thẩm Dư Tri đặt đồ vật lại, tri kỷ đóng cửa phòng tắm.
Cô đứng ở trước gương trên bồn rửa mặt nhìn trái nhìn phải, các chai lớn chai nhỏ đủ kiểu dáng, mặt trên một chữ cũng đọc không hiểu, cũng không biết trà xanh nhỏ làm thế nào phân biệt rõ mấy thứ này.
Minh Âm thở dài một tiếng, nhận mệnh xõa tóc rửa mặt chải đầu, sau khi tắm xong dựa theo dặn dò của Thẩm Dư Tri mò mẫm các loại tinh dầu lên tóc.
Tinh dầu hương thơm ngọt ngào, giống như là hoa cúc, lại pha trộn với chút hoa hồng.
“Âm Âm cậu tắm xong chưa?”
“Xong rồi.”
“Vậy tớ vào nhé.”
“Ừ”
Thẩm Dư Tri đã bỏ lớp mặt nạ rồi rửa sạch sẽ, làm da thấm dầu protein căng bóng, giống trứng bóc vậy.
“Đến đây, cậu nhắm mắt lại, tớ đắp mặt nạ giúp cậu.”
Minh Âm rất nghe lời nhắm mắt lại.
“Cô” cao hơn Minh Âm, chỉ cần cúi đầu là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Trong bóng đêm, Minh Âm có thể cảm nhận được hơi thở của thiếu nữ đang chăm chú xoa loạn và hơi thở thơm mát nhẹ phả vào mặt cô. Khi đắp mặt nạ lên mũi, cảm giác ngứa ngáy khiến cô phải giật giật đầu mũi.
Cô chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy đôi mắt đào hoa như ngọc của cô gái nhỏ.
“Âm Âm, cậu lớn lên thật là đẹp mắt ~ “
Cố Minh Âm cười nhẹ: “Đừng trêu ghẹo tớ” Nguyên chủ thật sự là một mỹ nhân bại hoại, nhưng mà không phải hiện tại, cô bây giờ vừa gầy lại đen, nhìn đâu cũng không thấy đẹp.
“Không lừa cậu mà” Cậu nói, “cậu phải thật yêu quý chính mình, trở nên xinh đẹp , để những người xem thường cậu không bao giờ dám ngóc đầu lên nữa.”
Thẩm Dư Tri đột nhiên nảy ra một quyết định trọng đại: “Tớ quyết định ! Từ hôm nay trở đi tớ sẽ chăm sóc khiến cho mặt của cậu thật đẹp!”
“…”
Thẩm Dư Tri nhìn thời gian: “Cậu nhanh đi tắm rửa đi, không đến hai mươi phút thì không được đi ra, tớ sẽ tính thời gian đấy.”
“…”
Minh Âm cũng không hiểu cô cùng trà xanh nhỏ rốt cuộc nói sai chỗ nào, nhưng nếu không nghe lời chắc chắn “cô nàng” sẽ khóc chít chít. Nghĩ tới dáng vẻ trà xanh nhỏ khóc tu tu, Minh Âm nhanh nhẹn cởϊ qυầи áo ngâm vào bồn tắm lớn.
Hệ thống: [ Cô nhìn bảo bối nhỏ có bao nhiêu tri kỷ, kí chủ cô nhất định phải cố gắng giành được niềm yêu thích của bảo bối nhỏ. ]
Minh Âm nhắm mắt hưởng thụ tinh dầu tắm, cô miễn cưỡng nâng mí mắt: “Hử? Vậy tiền lương khi nào phát cho mị.”
Hệ thống: [ Kí chủ cô đừng có mở miệng ngậm miệng là tiền tiền tiền, nói nhiều tiền tổn thương tình cảm của chúng ta ]
Minh Âm: [ À, vậy cho nên khi nào phát thế. ]
Hệ thống: [ Cuối tháng cuối tháng. ]
Nói xong liền im bặt.
Minh Âm cũng không nghĩ nó sẽ phản ứng, kiên nhẫn đợi hai mươi phút đi qua, đứng dậy ra khỏi bồn. Cũng không biết có phải ảo giác hay không, vậy mà cô cảm giác làn da thật sự mềm nhẵn hơn rất nhiều, nước da hơi vàng do làm việc ở việc cũng mờ đi một chút.
Minh Âm thoa sữa dưỡng thể rồi lại rửa mặt sau khi đắp mặt nạ.
Khuôn mặt cô rất tinh tế, gần như không nhìn thấy lỗ chân lông, Cố Minh Âm đứng trước gương nhìn trái nhìn phải, làn da được cấp ẩm tự nhiên có chút sáng bóng, thoạt nhìn so với ban đầu tốt hơn rất nhiều. Cô thỏa mãn vỗ vỗ khuôn mặt, sấy khô tóc rồi ra khỏi phòng tắm.
Thẩm Dư Tri đang nằm sấp trên giường đọc sách, thấy Minh Âm đi ra, lập tức nhảy lên, đôi mắt đánh giá từ trên xuống dưới.
“Cậu thoa kem dưỡng thể chưa?”
“Thoa rồi.”
“Tóc sau khi sấy khô đã bôi tinh dầu chưa?”
Cố Minh Âm há to miệng, “Còn tinh dầu nào nữa?” Cô chỉ nghe Thẩm Dư Tri nói đội mũ sưởi, cũng không để ý còn có tinh dầu gì đó.
Thẩm Dư Tri chạy vào đem một cái chai ra, đổ chất lỏng bên trong vào lòng bàn tay xoa bóp một hồi, cuối cùng cẩn thận vuốt vuốt trên tóc Minh Âm. Một loạt các thao tác đã xong, Minh Âm cảm giác cả người đều bị nêm nếm ngon miệng.
“Xong rồi nè”
Cố Minh Âm cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, vừa định lên giường, lại thấy Thẩm Dư Tri lấy ra thứ gì.
Nháy mắt tinh thần Minh Âm căng chặt, khẩn trương hỏi: “Còn, còn muốn làm gì nữa?”
“Mặt cậu thật khô, tớ làm cho cậu liệu pháp dưỡng ẩm không cần phải rửa, làm xong là cậu có thể ngủ ngay rồi nè.” Thẩm Dư Tri lải nhải: “Chúng ta bây giờ tuổi còn nhỏ, không cần phải bôi quá nhiều sản phẩm, như vậy sẽ làm tổn hại tầng bảo vệ vốn có của da, chỉ cấp thêm nước là được, còn có thể chống nắng.”
“… Khỏi đi, đã muộn thế này rồi.” Cố Minh Âm liếc mắt nhìn ra cửa sổ ám chỉ sắc trời tối om.
Thẩm Dư Tri nghiêm mặt: “Cậu cảm thấy muộn, nhưng làn da không cảm thấy muộn, đến đây nào, cậu nằm, tớ giúp cậu làm.”
Bình luận truyện