Nằm trong lòng nam phụ Hắc Liên Hoa run lẩy bẩy
Chương 51
– Edit by Link –
Tiêu Sắt Sắt ở trong phòng khám hai ngày rất nhàm chán, cô chỉ có thể hoạt động trong phạm vi nhỏ này thôi, mỗi ngày hoặc xem tivi hoặc đi ngủ, có lần thử mở cửa ra ngoài, còn chưa kịp xuống lầu đã bị người của Lăng Chiêm ngăn lại, cái này còn khổ hơn cả lúc trước ở biệt thự.
Tiêu Sắt Sắt muốn nói chuyện với Lăng Chiêm một chút, vốn có lòng muốn cho hắn yên tâm, mục đích không gây thù chuốc oán cho Bạch Cố Kiềm, nhưng hiển nhiên tình thế phát triển bây giờ đã vượt khỏi sự tưởng tượng của cô.
Mỗi ngày Lư Kỳ đều bận rộn nhiều việc, hầu như rất ít khi ở lại phòng khám, nghĩ tới việc mỗi lần anh ta đều dặn mình có chuyện gì thì gọi cho anh ta, Tiêu Sắt Sắt cầm điện thoại cố định lật xem biên bản.
Mấy ngày nay chưa từng dùng điện thoại này, Lư Kỳ nói số điện thoại có đuôi 1492 là của anh ta, Tiêu Sắt Sắt tìm một chút là thấy. Nhưng mà cô không bấm ngay mà tập trung sự chú ý vào một dãy số ngắn. Không biết có phải gần đây xảy ra chuyện làm cô quá nhạy cảm hay không mà cô lập tức liên tưởng đến đây là số ngắn nội bộ của nhà họ Bạch… Mặc dù số chữ số của hai dãy số này đều không giống nhau.
Có thể coi là điện thoại của nhà họ Bạch, Lư Kỳ là anh trai của Bạch Thơ Ly nên có liên lạc với Bạch Thắng Hoa, dường như nói kiểu này còn nghe được.
Tiêu Sắt Sắt mím môi, ngón tay xẹt qua dãy số ngắn kia, đang định lật về trang trước bấm số của Lư Kỳ thì điện thoại trong tay chợt vang lên dọa cô giật cả mình, cô sửng sốt một lát mới ấn xuống nút nối máy.
Biên bản điện thoại ghi là “mẹ”, chắc là người là nhà của Lư Kỳ.
Bên kia còn chưa lên tiếng, Tiêu Sắt Sắt đã lễ phép chào: “Chào bà, bác sĩ Lư đã ra ngoài làm việc, bà có chuyện gì thì có thể gọi thẳng cho anh ấy.”
Im lặng khoảng hai giây, trong điện thoại cất lên giọng nữ thành thục: “Cô là cô Tiêu phải không? Đúng lúc tôi đang tính liên lạc với cô đây.”
“Hả? Xin hỏi bà là?” Tiêu Sắt Sắt cảm thấy nghi hoặc, biết rõ còn cố hỏi.
“Tôi là mẹ của Lư Kỳ, cũng là mẹ nuôi của Tiểu Nhị. Có lẽ cô cũng từng nghe nói về tôi rồi, cô có thể gọi tôi là dì Triệu.”
“Vâng.” Tiêu Sắt Sắt đáp lời, cũng không chủ động hỏi tiếp.
Mẹ Lư dừng một chút, giọng điệu vẫn ôn hòa: “Tiểu Nhị mất tích, tôi và chồng tôi đều rất lo lắng, cô là người duy nhất tiếp xúc với Bạch Cố Kiềm trong thời gian dài, chúng tôi muốn hỏi thử xem cô có biết chút manh mối gì không.”
Tiêu Sắt Sắt trầm mặc, một lát sau mới cau mày nói: “Dì Triệu à, thật ra cháu cũng chưa rõ lắm, vì sao trong tình huống không có bất kỳ chứng cứ nào mà bên dì đã xác định người bắt cóc Bạch Thơ Ly là Bạch Cố Kiềm thế?”
“Bởi vì lúc trước Bạch Cố Kiềm hận Tiểu Nhị, cảm thấy Tiểu Nhị cướp đi địa vị của cậu ta. Người này tâm cơ rất sâu, không phải lúc đó cô Tiêu cũng bị cậu ta cố tình giả ngu lừa gạt à?”
Người mẹ này của Lư Kỳ đúng là một người biết nghiên cứu lòng người, chỉ cần một câu đã có thể đâm trúng điểm đau của Tiêu Sắt Sắt. Mặc dù Bạch Cố Kiềm đã nói xin lỗi nhưng cô vẫn rất để bụng chuyện bị anh lừa gạt.
Tiêu Sắt Sắt hơi khựng lại, sau khi ý thức được mình đang bị đối phương dẫn dắt, cô lại nói: “Dì Triệu, dì nói đúng đó, Bạch Cố Kiềm vẫn luôn lừa cháu nên cháu hoàn toàn không biết gì về quá khứ và bí mật của anh ấy cả. Vậy nên dì có hỏi cháu thì cháu cũng chả nói được gì đâu.”
“…”
Mẹ Lư không ngờ lời của mình lại bị cô mượn nói chặn về, khóe môi bà ấy lạnh lùng rũ xuống, đương nhiên cách một cái điện thoại nên Tiêu Sắt Sắt không nhìn thấy nét mặt của bà ấy.
Thấy đối phương trầm mặc, cô tiếp tục hỏi: “Nói mới nhớ, cháu còn đang tính gọi điện thoại hỏi xem bác sĩ Lư ở đâu, không biết tình trạng sức khỏe của ông cụ Bạch sao rồi? Thật ra ông ấy không cần lo lắng quá đâu, nói không chừng cô Bạch chỉ ra ngoài du lịch một chút thôi, tuyệt đối đừng để cô ấy an toàn trở về còn ông cụ lại bị bệnh đó…”
Mẹ Lư khẽ cười một tiếng không có cảm tình: “Đương nhiên là không rồi, cơ thể của ông cụ rất khỏe mạnh, thuộc hạ cũng rất trung thành, vừa có tin tức chắc chắn sẽ triển khai hành động.”
“Vâng, vậy là tốt rồi. Vậy cháu chỉ cần chờ cô Bạch an toàn trở về thì có thể hoạt động tự do rồi đúng không?”
“Đúng là như thế, nhưng mà cũng phải xem cảnh sát phán định thế nào nữa, dù sao thì bây giờ cô vẫn còn là một trong những kẻ tình nghi liên quan tới chuyện này mà.” Mẹ Lư từ tốn nói.
“Được thôi, cháu sẽ cố gắng phối hợp với cảnh sát.” Tiêu Sắt Sắt rất bình tĩnh, cô đang định hỏi thêm gì đó thì đối phương cũng nhanh chóng đưa ra lời kết thúc, thế là cô đành phải cúp điện thoại.
Mẹ nuôi của Bạch Thơ Ly à…
Tiêu Sắt Sắt cắn môi nhớ lại, nửa trước trong nguyên tác người này không xuất hiện nhiều nhưng hình tượng lại rất tốt. Mặc dù chỉ là bà chủ của một gia đình nhưng cũng rất có tiền, Bạch Thơ Ly vừa gặp bà ấy là đã có cảm giác thân thiết, hai người cứ như mẹ con thất lạc nhiều năm gặp lại. Nghĩ tới hành vi tình nguyện ở lại nhà họ Lư cũng không muốn về nhà họ Bạch của Bạch Thơ Ly, Tiêu Sắt Sắt chợt suy nghĩ cẩn thận hơn.
Nhưng ngay lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa cắt ngang suy nghĩ sâu xa của cô, là Lư Kỳ đến đưa cơm cho cô.
“Nghe học sinh của đại học X nói đồ ăn trong căn tin không tồi, hôm nay mua một phần cho cô thay đổi khẩu vị.”
Tiêu Sắt Sắt ở trong phòng khám hai ngày rất nhàm chán, cô chỉ có thể hoạt động trong phạm vi nhỏ này thôi, mỗi ngày hoặc xem tivi hoặc đi ngủ, có lần thử mở cửa ra ngoài, còn chưa kịp xuống lầu đã bị người của Lăng Chiêm ngăn lại, cái này còn khổ hơn cả lúc trước ở biệt thự.
Tiêu Sắt Sắt muốn nói chuyện với Lăng Chiêm một chút, vốn có lòng muốn cho hắn yên tâm, mục đích không gây thù chuốc oán cho Bạch Cố Kiềm, nhưng hiển nhiên tình thế phát triển bây giờ đã vượt khỏi sự tưởng tượng của cô.
Mỗi ngày Lư Kỳ đều bận rộn nhiều việc, hầu như rất ít khi ở lại phòng khám, nghĩ tới việc mỗi lần anh ta đều dặn mình có chuyện gì thì gọi cho anh ta, Tiêu Sắt Sắt cầm điện thoại cố định lật xem biên bản.
Mấy ngày nay chưa từng dùng điện thoại này, Lư Kỳ nói số điện thoại có đuôi 1492 là của anh ta, Tiêu Sắt Sắt tìm một chút là thấy. Nhưng mà cô không bấm ngay mà tập trung sự chú ý vào một dãy số ngắn. Không biết có phải gần đây xảy ra chuyện làm cô quá nhạy cảm hay không mà cô lập tức liên tưởng đến đây là số ngắn nội bộ của nhà họ Bạch… Mặc dù số chữ số của hai dãy số này đều không giống nhau.
Có thể coi là điện thoại của nhà họ Bạch, Lư Kỳ là anh trai của Bạch Thơ Ly nên có liên lạc với Bạch Thắng Hoa, dường như nói kiểu này còn nghe được.
Tiêu Sắt Sắt mím môi, ngón tay xẹt qua dãy số ngắn kia, đang định lật về trang trước bấm số của Lư Kỳ thì điện thoại trong tay chợt vang lên dọa cô giật cả mình, cô sửng sốt một lát mới ấn xuống nút nối máy.
Biên bản điện thoại ghi là “mẹ”, chắc là người là nhà của Lư Kỳ.
Bên kia còn chưa lên tiếng, Tiêu Sắt Sắt đã lễ phép chào: “Chào bà, bác sĩ Lư đã ra ngoài làm việc, bà có chuyện gì thì có thể gọi thẳng cho anh ấy.”
Im lặng khoảng hai giây, trong điện thoại cất lên giọng nữ thành thục: “Cô là cô Tiêu phải không? Đúng lúc tôi đang tính liên lạc với cô đây.”
“Hả? Xin hỏi bà là?” Tiêu Sắt Sắt cảm thấy nghi hoặc, biết rõ còn cố hỏi.
“Tôi là mẹ của Lư Kỳ, cũng là mẹ nuôi của Tiểu Nhị. Có lẽ cô cũng từng nghe nói về tôi rồi, cô có thể gọi tôi là dì Triệu.”
“Vâng.” Tiêu Sắt Sắt đáp lời, cũng không chủ động hỏi tiếp.
Mẹ Lư dừng một chút, giọng điệu vẫn ôn hòa: “Tiểu Nhị mất tích, tôi và chồng tôi đều rất lo lắng, cô là người duy nhất tiếp xúc với Bạch Cố Kiềm trong thời gian dài, chúng tôi muốn hỏi thử xem cô có biết chút manh mối gì không.”
Tiêu Sắt Sắt trầm mặc, một lát sau mới cau mày nói: “Dì Triệu à, thật ra cháu cũng chưa rõ lắm, vì sao trong tình huống không có bất kỳ chứng cứ nào mà bên dì đã xác định người bắt cóc Bạch Thơ Ly là Bạch Cố Kiềm thế?”
“Bởi vì lúc trước Bạch Cố Kiềm hận Tiểu Nhị, cảm thấy Tiểu Nhị cướp đi địa vị của cậu ta. Người này tâm cơ rất sâu, không phải lúc đó cô Tiêu cũng bị cậu ta cố tình giả ngu lừa gạt à?”
Người mẹ này của Lư Kỳ đúng là một người biết nghiên cứu lòng người, chỉ cần một câu đã có thể đâm trúng điểm đau của Tiêu Sắt Sắt. Mặc dù Bạch Cố Kiềm đã nói xin lỗi nhưng cô vẫn rất để bụng chuyện bị anh lừa gạt.
Tiêu Sắt Sắt hơi khựng lại, sau khi ý thức được mình đang bị đối phương dẫn dắt, cô lại nói: “Dì Triệu, dì nói đúng đó, Bạch Cố Kiềm vẫn luôn lừa cháu nên cháu hoàn toàn không biết gì về quá khứ và bí mật của anh ấy cả. Vậy nên dì có hỏi cháu thì cháu cũng chả nói được gì đâu.”
“…”
Mẹ Lư không ngờ lời của mình lại bị cô mượn nói chặn về, khóe môi bà ấy lạnh lùng rũ xuống, đương nhiên cách một cái điện thoại nên Tiêu Sắt Sắt không nhìn thấy nét mặt của bà ấy.
Thấy đối phương trầm mặc, cô tiếp tục hỏi: “Nói mới nhớ, cháu còn đang tính gọi điện thoại hỏi xem bác sĩ Lư ở đâu, không biết tình trạng sức khỏe của ông cụ Bạch sao rồi? Thật ra ông ấy không cần lo lắng quá đâu, nói không chừng cô Bạch chỉ ra ngoài du lịch một chút thôi, tuyệt đối đừng để cô ấy an toàn trở về còn ông cụ lại bị bệnh đó…”
Mẹ Lư khẽ cười một tiếng không có cảm tình: “Đương nhiên là không rồi, cơ thể của ông cụ rất khỏe mạnh, thuộc hạ cũng rất trung thành, vừa có tin tức chắc chắn sẽ triển khai hành động.”
“Vâng, vậy là tốt rồi. Vậy cháu chỉ cần chờ cô Bạch an toàn trở về thì có thể hoạt động tự do rồi đúng không?”
“Đúng là như thế, nhưng mà cũng phải xem cảnh sát phán định thế nào nữa, dù sao thì bây giờ cô vẫn còn là một trong những kẻ tình nghi liên quan tới chuyện này mà.” Mẹ Lư từ tốn nói.
“Được thôi, cháu sẽ cố gắng phối hợp với cảnh sát.” Tiêu Sắt Sắt rất bình tĩnh, cô đang định hỏi thêm gì đó thì đối phương cũng nhanh chóng đưa ra lời kết thúc, thế là cô đành phải cúp điện thoại.
Mẹ nuôi của Bạch Thơ Ly à…
Tiêu Sắt Sắt cắn môi nhớ lại, nửa trước trong nguyên tác người này không xuất hiện nhiều nhưng hình tượng lại rất tốt. Mặc dù chỉ là bà chủ của một gia đình nhưng cũng rất có tiền, Bạch Thơ Ly vừa gặp bà ấy là đã có cảm giác thân thiết, hai người cứ như mẹ con thất lạc nhiều năm gặp lại. Nghĩ tới hành vi tình nguyện ở lại nhà họ Lư cũng không muốn về nhà họ Bạch của Bạch Thơ Ly, Tiêu Sắt Sắt chợt suy nghĩ cẩn thận hơn.
Nhưng ngay lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa cắt ngang suy nghĩ sâu xa của cô, là Lư Kỳ đến đưa cơm cho cô.
“Nghe học sinh của đại học X nói đồ ăn trong căn tin không tồi, hôm nay mua một phần cho cô thay đổi khẩu vị.”
Bình luận truyện