Nam Vu
Chương 34: Bảo tàng
Cần tiền hay cần mạng.
Đây là một đề lựa chọn đơn giản đến không thể đơn giản hơn, đặc biệt là khi có con dao gác trên cổ.
Bọn cướp giết người như ngóe, xem mạng người như trò chơi, khi đao kiếm gác lên người cũng sẽ hai chân run rẩy, uy phong ngày xưa không còn, chỉ còn lại sợ hãi đối diện cái chết.
Hà Ninh không gấp, y tin, trong ba tên cướp sẽ có một người không kiên trì. Kết quả tốt hơn dự liệu của y, thủ lĩnh bọn cướp có hai chòm râu nhỏ rất tiếc mạng, cũng khá biết mình. Tên cướp bị Hà Ninh đâm một lỗ trên ngực lại không may mắn như thế, hậu quả ương bướng tới chết, là bị một kỵ sĩ chém đứt cổ, kết thúc thống khổ của hắn.
Nữ nhân theo bên cạnh thủ lĩnh bọn cướp rất trầm mặc, giống như con rối gỗ, bất luận thũ lĩnh bọn cướp nói gì, cô đều tuân theo mà làm.
Kỵ sĩ bị thương xử lý đơn giản vết thương, những tên cướp đã chết bị để lại cho động vật ăn thịt thối, đội ngũ lại khởi hành, mục đích không phải là hoang thành, mà là vách núi cất châu báu của bọn cướp.
Trong hoang mạc có không ít vách núi, bốn trăm năm trước, nơi này toàn bộ là núi rừng và bãi cỏ thực vật um tùm cây xanh rậm rạp, hiện tại chỉ còn lại vách núi đen xám trọc lóc và mấy cây khô cỏ khô gần đó. Núi đá cao to trở thành nơi chim ăn thịt thối và mãnh cầm làm ổ, còn tụ tập một lượng lớn chim tước xám. Ngọn núi thấp bé phủ đầy khe nứt là lạc viên của độc xà, bò cạp và thằn lằn. Còn có một vài chuột sa mạc và mèo cát cũng định cư gần núi, chuột sa mạc thì đào hang động tránh gió cát, mèo cát phần nhiều là vì thuận tiện tìm thức ăn, chuột sa mạc, rắn, bò cạp, thằn lằn, đều nằm trong thực đơn của mèo cát. Gặp phải mèo cát trưởng thành, trăn đá cũng phải về tây thiên. Đối với việc này, Hà Ninh có hiểu biết sâu sắc.
Hai tên cướp đi trước dẫn đường, tay chân họ đều rất tự do, chỉ là bị tịch thu vũ khí.
Bước cạn bước sâu dẫm trên cát vàng, mặt trời nóng rực sấy khô vết máu trên mặt và tay bọn họ, máu khô nứt xé rách da thịt. Cơn khát giày vò họ, mỗi lần nuốt nước miếng, đều giống như có con dao rạch qua cổ họng.
Vù__ bốp!
Sợi roi quất xuống, không quất lên người tên cướp, lại khiến hai người đồng thời giật mình, tên cướp thủ lĩnh mềm chân, xém chút ngã xuống đất, nữ nhân đi bên cạnh đỡ hắn. Hai người nhìn nhau, nữ nhân biểu cảm tê liệt, trong mắt tên cướp thủ lĩnh lóe qua một chút âm độc.
Mặt trời phơi nóng cát vàng, nhiệt độ càng lúc càng cao, Hà Ninh kéo chặt khăn trên đầu, mở túi nước, tự uống một hớp, rồi đút cho hai con mèo cát, toàn bộ phần còn lại thì vào miệng thằn lằn xanh.
Chỗ u trên lưng thằn lằn xanh tựa hồ lại lớn hơn một chút, có thể phát giác được nó hiện tại rất khó chịu, luôn muốn tìm chỗ nào đó cọ cọ, thân cây, vách đá, không từ cái nào. Hà Ninh từng hỏi nó, là đau hay ngứa, thằn lằn xanh chỉ nghiêng đầu lớn nhìn y, xì một tiếng, tiếp tục cọ. Chưa đã nghiện, còn lăn vài vòng trong cát, khiến Hà Ninh không biết nên nói gì mới tốt. May là vảy trên người thằn lằn xanh đủ dày, nếu không sẽ bị nó cọ tới tróc da.
Nhưng đây cũng là một vấn đề, nếu thật sự mọc cánh, vảy giáp chắc bền, cực có khả năng là thằn lằn xanh sẽ ăn khổ dữ dội. Bất luận nghĩ thế nào, người anh em của mình đều không thể tránh khỏi một lần chịu tội.
Túi nước trống rồi, Hà Ninh búng tay một cái, một dòng nước xuất hiện giữa không. Tình cảnh này đã không còn khiến các kỵ sĩ kinh ngạc nữa. Theo cách nói của Hà Ninh là, chuyện có kỳ quái, thấy nhiều rồi, cũng sẽ quen.
Thằn lằn xanh đang há miệng uống nước, thằn lằn đen đi tới, đôi mắt to màu máu đỏ không chớp lấy một cái nhìn Hà Ninh. Hà Ninh không nói gì, lại búng ngón tay, một dòng nước trong vắt trực tiếp rót vào miệng của thằn lằn đen.
Thằn lằn đen uống no rồi, Hà Ninh kéo khăn che trên mặt xuống, nhìn Mudy, “Muốn uống nước không?”
Một túi nước được đưa tới trước mặt, khóe miệng Hà Ninh giật giật, vị này càng lúc càng không khách khí.
Suốt đường tới đây, không gặp một đội thương buôn hay mục dân nào, cũng không có một ốc đảo, bổ sung nguồn nước toàn bộ dựa vào Hà Ninh.
Khi lần đầu tiên y rót nước cho thằn lằn xanh, trừ Mudy, những người khác không một ai không kinh ngạc rớt cằm, có hai kỵ sĩ kinh ngạc tới mức buông lỏng dây cương, xém chút rớt khỏi lạc đà. Cảnh tượng ở lễ thần linh, các kỵ sĩ đã thấy, lại thêm cảnh trước mắt, đối với thân phận Hà Ninh, trong lòng các kỵ sĩ đều có một dấu chấm hỏi lớn hơn.
Chỗ tốt khi có Hà Ninh khỏi nhìn cũng biết, cho dù không có ốc đảo, cũng không lo lắng sẽ bị khát chết.
Bọn cướp sa mạc tại sao có thể liên tục đắc thủ ở ốc đảo? Đội thương buôn tới từ phương bắc, cho dù biết gần ốc đảo sẽ có bọn cướp, nhưng vẫn phải chấp nhận nguy hiểm, không vì gì khác, mà vì nguồn nước. Đột nhiên thay đổi lộ tuyến, cách xa ốc đảo, qủa thật có thể tránh khỏi bọn cướp, nhưng bổ sung nước và lương thực sẽ trở thành vấn đề đòi mạng hơn. Trong hoang mạc, không có nước thì không có cơ hội tiếp tục sinh tồn. Thương nhân chạy từ hoang thành ra, được cứu ở bên đầm nước kia, không phải mạng lớn bình thường.
Hà Ninh hứng đầy túi nước rồi đưa cho Mudy, lại quay đầu nhìn các kỵ sĩ, “Túi nước của ai trống rồi?”
Lập tức có hai mươi mấy cái túi nước giơ lên, Hà Ninh ý bảo bọn họ mở nắp, trên không trung, mấy dòng nước trong vắt, hình thành một màn nước phản xạ ánh sáng đủ màu, hạt nước tung tóe, chìm vào cát vàng, dẫn tới một đàn linh dương gần đó, sau đó còn có mấy con chuột sa mạc.
Lập tức có kỵ sĩ cầm cung tiễn lên, giằng co một chút, thấy động vật không đi tới, lại buông cung tiễn xuống. Dân tộc sinh sống trong hoang mạc, tôn thờ kẻ mạnh làm vua, nhưng khi không cần thiết, sẽ không dễ dàng giết chết động vật. Giết chóc giữa người và người, so với xung đột giữa người và động vật thì nhiều hơn nhiều.
Các động vật càng tụ càng nhiều, các kỵ sĩ chia ra cảnh giới, hứng nước.
Mudy buông túi nước xuống, lau miệng một chút, một đường nước men theo khóe môi trượt xuống, biến mất, khiến người liên tưởng.
Đôi mắt màu lam nhìn ra xa, lờ mờ thấy được một góc của ngọn núi, hai tên cướp dìu đỡ lẫn nhau, khát vọng nhìn màn nước giữa trời, nhưng lại không dám đi tới.
Lần đầu tiên khi nhìn thấy kỳ cảnh này, hai tên cướp chấn động không nói nên lời, ánh mắt nhìn Hà Ninh giống như nhìn một quái vật.
Đối với phản ứng của hai người này, Hà Ninh chỉ chép miệng, căn bản không để tâm. Nếu không có mục đích khác, y cũng sẽ không lưu lại mạng của hai tên cướp này. Theo thời gian trôi đi, tim y cũng càng lúc càng cứng, lại thêm ảnh hưởng của một ý thức khác, có thể khống chế bản thân không bóp chết hai người này, đã là không tồi.
Các kỵ sĩ hứng đầy túi nước xong, màn nước trên không vẫn không biến mất, hai tên cướp lớn gan bước tới uống vài ngụm, liền bị đuổi đi tiếp tục lên đường. Sau khi đội ngũ đi, trong cát vàng để lại một dòng nước nhỏ, các động vật tụ tập xung quanh lũ lượt kéo lên, chen nhau hưởng thụ dòng nước ngọt ngào.
Gió nóng thổi qua hoang mạc, mang tới huyên náo của các động vật, Hà Ninh quay đầu nhìn tình cảnh sau lưng, nhịn không được cười lên. Nụ cười còn chưa kịp thu hồi, trên eo đột nhiên bị cuốn một chiếc roi, cả người bị kéo lên, trong chớp mắt đã đáp lên lưng thằn lằn đen.
Hà Ninh nhíu mày, làm gì vậy chứ?
Mudy thu roi lại, mở khăn bao trên mặt Hà Ninh ra, ngón cái lướt qua môi dưới của y, “Không mệt sao?”
“Cái gì?”
“Nhắm mắt.” Mudy đỡ sau gáy Hà Ninh, ôm Hà Ninh vào lòng mình, dưới nhiệt độ cao, ôm như thế vốn nên càng nóng, nhiệt độ cơ thể của Mudy lại hơi thấp, dựa lên người hắn không khó chịu. “Ngủ một chút đi.”
Hà Ninh: “…” Phương thức tư duy của họ, quả nhiên không cùng một tần số.
Thằn lằn xanh bất mãn vì Hà Ninh bị ‘cướp đi’, gừ một tiếng với Mudy, hai con mèo cát bị bỏ lại trên lưng lạc đà cũng bung vuốt sáng choang, không cần Mudy động thủ, thằn lằn đen đã há to miệng, gầm lớn một tiếng, bất luận âm lượng hay là khí thế, đều trấn áp được thằn lằn xanh.
Thấy thằn lằn xanh bày ra tư thế công kích, Hà Ninh vội phất tay với nó, “Tao không sao, không cần lo lắng.” Lại vỗ thằn lằn đen một cái, “Đừng ức hiếp anh em của tao, cẩn thận tao không cho mày nước nữa.”
Uy hiếp rất hiệu quả, thằn lằn đen không kêu nữa, Mudy cúi đầu nhìn Hà Ninh, đại vu này, đại vu thuộc về hắn, quả nhiên khác biệt.
Khóe môi cong lên, lại một lần nữa ấn Hà Ninh vào lòng, “Nghỉ ngơi.”
Hà Ninh biết phản đối vô dụng, động động, để mình dễ chịu hơn, nhắm mắt lại.
Thời gian tiếp xúc dài rồi, tuy Hà Ninh luôn đoán không rõ tâm tư của thành chủ đại nhân, nhưng cũng có hiểu biết nhất định về tính cách của hắn, không phải hai chữ bá đạo thì không thể hình dung. Cho dù có hòa nhã, biểu hiện có ôn hòa, bản tính cũng không thể che giấu. Bá đạo trong tính cách luôn sẽ hiển lộ ra.
Mỗi lần hồi tưởng lại lần đầu gặp Mudy xém chút đi đời nhà ma, khi gặp lại lại bị hắn dùng roi bắt, sau lưng Hà Ninh nổi lên hơi lạnh.
Đối với roi, Hà Ninh thật sự có bóng râm tâm lý.
“Có thể thương lượng không?” Hà Ninh mở mắt ra, “Lần sau chúng ta động khẩu không động thủ được không?”
Mudy không nói gì, ôm Hà Ninh càng chặt hơn, dưới khăn đầu và trường bào, vảy màu vàng lờ mờ hiện lên dưới gương mặt, Hà Ninh có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của hắn lại thấp hơn một chút, nghi hoặc nhìn hắn nửa ngày, rốt cuộc không có dũng khí kéo trường bào trước mắt nghiên cứu sâu hơn.
Não y rút gân mới làm chuyện ngu ngốc này.
Thời gian nóng nhất trong ngày dần qua đi, ánh mặt trời không còn nóng bức, gần tối, đội ngũ cuối cùng tới được ngọn núi bọn cướp giấu bảo vật.
Hai tên cướp yếu ớt ngồi xuống, há miệng hít thở, âm thanh giống như ống bễ thổi ra, “Ngay dưới ngọn núi này, có một hang động tự nhiên, toàn bộ… đều ở đó.”
Khi tên cướp thủ lĩnh nói, đầu vẫn cúi, nữ nhân dìu hắn quỳ trên cát, tay không chút dấu tích lần tìm trong cát vàng, chẳng qua chỉ chớp mắt, mặt đất đột nhiên xuất hiện một hố lớn, hai tên cướp gần như đồng thời rớt vào trong hố, khi rớt xuống, nữ nhân phát ra tiếng kêu khàn khàn, chói tai như vách đá cọ nhau, trong tiếng kêu không có sợ hãi, chỉ có tràn đầy ác ý.
Hà Ninh đã trở lại lưng lạc đà, nhìn vách núi, trong lòng giật nhẹ.
Mấy kỵ sĩ lập tức nhảy xuống lạc dà, đi tới chỗ hai tên cướp biến mất xem xét, lỗ cát đã biến mất tăm.
Cũng lúc này, trên ngọn núi dâng lên một vùng mây đen, trên trăm con chim ăn thịt thối đập cánh, kêu quang quác, bay thẳng tới các kỵ sĩ. Nơi này là lãnh địa của chim ăn thịt thối, kẻ xông vào, chỉ có chết!
Các kỵ sĩ lập tức bày trận thế phòng ngự, kéo chặt dây cương, khống chế lạc đà, thằn lằn đen và thằn lằn xanh đồng thời gào lên, vẻ mặt Hà Ninh thì rất bình tĩnh, Trong bình tĩnh tựa hồ còn mang theo một chút ý cười.
Kéo khăn đầu ra, mái tóc dài khuấy động trong khí lưu do đàn chim ăn thịt thối tạo ra, đôi mắt đen càng thêm thâm sâu, ngửa đầu hú một tiếng, chim ăn thịt thối sát khí bừng bừng đột nhiên trở nên an tĩnh, khi âm thanh đó kéo dài, đàn chim luẩn quẩn trên không giống như bị một sức mạnh dẫn dắt, lục tục trở về hang ổ.
Sau khi đàn chim tan đi, Hà Ninh cúi đầu, vỗ vỗ mèo cát trong lòng, hai con mèo cát nhảy xuống khỏi lạc đà như chớp giật, đi vài vòng tại chỗ hai tên cướp biến mất, kêu meo meo, tìm đúng một chỗ, nhanh chóng đào ra.
Hà Ninh kéo dây cương, lạc đà bước lùi hai bước. Nhìn cát vàng dưới chân lạc đà, y hơi híp mắt lại.
Mặt đất gần mèo cát đột nhiên bắt đầu rung động, truyền ra tiếng kêu thảm thiết của người.
Meo!
Hai con mèo cát đồng thời nhảy lên, móng vuốt sắc nhọn cào mạnh xuống, một cột máu bắn vọt lên trời, trong cát vàng lăn ra thi thể của tên cướp thủ lĩnh, phần cổ bị cắt đứt, chỉ còn một lớp da níu lại, nữ nhân cùng hắn nhảy vào hố cát thì không thấy bóng dáng.
Hà Ninh nhảy xuống lạc đà, chạy qua mấy bước, khom người xuống, dưới cát vàng xuất hiện một vách đá màu đen, mặt nghiêng đã bị đào trống, phiến đá chặn trước động nhích ra một khe hở chỉ có thể cho phép một người đi qua.
Trên phiến đá khắc hoa văn cổ quái, giống như thiên nhiên tạo nên, lại giống như là người khắc vào, gần phiến đá dường như có một vách ngăn tự nhiên, chặn hết cát vàng.
Đây chính là nơi giấu bảo tàng của bọn cướp?
Hà Ninh nhìn tên cướp thủ lĩnh đã chết, mèo cát ra tay quá nhanh, muốn kêu nhẹ tay cũng không thể, không biết là tình huống gì, rốt cuộc nên xuống hay không nên xuống?
Mudy đi tới cạnh Hà Ninh, nhìn phiến đá chặn trước cửa động, trong mắt hiện ra một tia hiểu rõ, kéo tay Hà Ninh ấn lên phiến đá, hoa văn cổ quái đột nhiên bắt đầu phát sáng, tiếp theo tia sáng ngắn ngủi lại dần mờ đi, cuối cùng biến thành mông lung.
Phiến đá đột nhiên hạ xuống, mặt đất tựa hồ cũng rung động vài cái.
“Đây là?”
“Máu của ta.” Âm thanh Mudy rất nhẹ, “Có lẽ nên nói, máu của đế vương bốn trăm năm trước.”
Trong đầu Hà Ninh đầy dấu chấm hỏi, Mudy lại không giải đáp cho y, mang theo mười kỵ sĩ, những người khác thì chờ bên ngoài, kéo Hà Ninh bước vào trong hang động tối tăm.
Thằn lằn đen muốn theo, vào không được, thằn lằn xanh cũng thế, hai con mèo cát không nằm trong đó, kêu hai tiếng meo meo, theo đội ngũ vào hang động, cái đuôi vẫy vẫy, đắc ý vô cùng.
Địa đạo rất dài, quanh co khúc khuỷu, trên vách tường có dấu tích cây đuốc cháy sạch, hai kỵ sĩ đi trước mở đường, Mudy cùng Hà Ninh đi giữa đội ngũ, những người khác theo sau.
Dưới chân không bằng phẳng, thỉnh thoảng sẽ truyền tới tiếng vang răng rắc, cúi đầu liền phát hiện, toàn bộ là xương vỡ nát, không biết là người hay động vật.
Không biết qua bao lâu, chỗ khúc cua có ánh sáng, mọi người bước nhanh hơn, trước mặt đột nhiên sáng bừng.
Trong hang động do con người đào bới, chất đầy kim tệ và bảo thạch không đếm xuể, các loại trang sức, bình vàng mâm bạc đầy đất, bên tường còn có mười mấy cái rương đầy tràn, trân châu và bảo thạch từ nắp rương rớt ra, châu bảo lộng lẫy.
Cổ họng Hà Ninh khô đi, đối diện với tất cả, dù có là người trấn định tim cũng sẽ gia tốc.
Nhàn định? Nhàn định không được.
Đột nhiên, tai trái Hà Ninh bắt đầu nóng lên, quyền trượng màu vàng ở thắt lưng Mudy cũng phát ra tiếng ong ong, dưới chân bắt đầu chấn động, vàng bạc chất thành núi đột nhiên sụp đổ, rớt xuống.
Hà Ninh đứng không vững, đá vụn trên đỉnh đầu rớt xuống khiến y nhớ tới cảnh đã gặp dưới đáy thần điện, đầu lại bắt đầu choáng váng, trong lúc chao đảo vai được giữ lại, kéo vào lòng Mudy.
“Có chuyện gì vậy?”
Chấn động càng lúc càng kịch liệt, khuyên tai màu bạc bắn ra ánh vàng, trong đầu Hà Ninh lại vang lên một âm thanh, tựa hồ đang gọi y đi đến nơi nào đó.
Hà Ninh vô thức quay đầu, nhìn về núi vàng đang sụp đổ, lại bị dùng sức giữ chặt trong lòng Mudy, bên tai liên tục vang lên âm thanh quen thuộc mà xa lạ đó, “Đại vu, đại vu thuộc về ta!”
Rất lâu sau đó, dao động cuối cùng dừng lại, dưới hoàng kim và bảo thạch chất thành núi, lại hiện ra một hang động.
Đây là một đề lựa chọn đơn giản đến không thể đơn giản hơn, đặc biệt là khi có con dao gác trên cổ.
Bọn cướp giết người như ngóe, xem mạng người như trò chơi, khi đao kiếm gác lên người cũng sẽ hai chân run rẩy, uy phong ngày xưa không còn, chỉ còn lại sợ hãi đối diện cái chết.
Hà Ninh không gấp, y tin, trong ba tên cướp sẽ có một người không kiên trì. Kết quả tốt hơn dự liệu của y, thủ lĩnh bọn cướp có hai chòm râu nhỏ rất tiếc mạng, cũng khá biết mình. Tên cướp bị Hà Ninh đâm một lỗ trên ngực lại không may mắn như thế, hậu quả ương bướng tới chết, là bị một kỵ sĩ chém đứt cổ, kết thúc thống khổ của hắn.
Nữ nhân theo bên cạnh thủ lĩnh bọn cướp rất trầm mặc, giống như con rối gỗ, bất luận thũ lĩnh bọn cướp nói gì, cô đều tuân theo mà làm.
Kỵ sĩ bị thương xử lý đơn giản vết thương, những tên cướp đã chết bị để lại cho động vật ăn thịt thối, đội ngũ lại khởi hành, mục đích không phải là hoang thành, mà là vách núi cất châu báu của bọn cướp.
Trong hoang mạc có không ít vách núi, bốn trăm năm trước, nơi này toàn bộ là núi rừng và bãi cỏ thực vật um tùm cây xanh rậm rạp, hiện tại chỉ còn lại vách núi đen xám trọc lóc và mấy cây khô cỏ khô gần đó. Núi đá cao to trở thành nơi chim ăn thịt thối và mãnh cầm làm ổ, còn tụ tập một lượng lớn chim tước xám. Ngọn núi thấp bé phủ đầy khe nứt là lạc viên của độc xà, bò cạp và thằn lằn. Còn có một vài chuột sa mạc và mèo cát cũng định cư gần núi, chuột sa mạc thì đào hang động tránh gió cát, mèo cát phần nhiều là vì thuận tiện tìm thức ăn, chuột sa mạc, rắn, bò cạp, thằn lằn, đều nằm trong thực đơn của mèo cát. Gặp phải mèo cát trưởng thành, trăn đá cũng phải về tây thiên. Đối với việc này, Hà Ninh có hiểu biết sâu sắc.
Hai tên cướp đi trước dẫn đường, tay chân họ đều rất tự do, chỉ là bị tịch thu vũ khí.
Bước cạn bước sâu dẫm trên cát vàng, mặt trời nóng rực sấy khô vết máu trên mặt và tay bọn họ, máu khô nứt xé rách da thịt. Cơn khát giày vò họ, mỗi lần nuốt nước miếng, đều giống như có con dao rạch qua cổ họng.
Vù__ bốp!
Sợi roi quất xuống, không quất lên người tên cướp, lại khiến hai người đồng thời giật mình, tên cướp thủ lĩnh mềm chân, xém chút ngã xuống đất, nữ nhân đi bên cạnh đỡ hắn. Hai người nhìn nhau, nữ nhân biểu cảm tê liệt, trong mắt tên cướp thủ lĩnh lóe qua một chút âm độc.
Mặt trời phơi nóng cát vàng, nhiệt độ càng lúc càng cao, Hà Ninh kéo chặt khăn trên đầu, mở túi nước, tự uống một hớp, rồi đút cho hai con mèo cát, toàn bộ phần còn lại thì vào miệng thằn lằn xanh.
Chỗ u trên lưng thằn lằn xanh tựa hồ lại lớn hơn một chút, có thể phát giác được nó hiện tại rất khó chịu, luôn muốn tìm chỗ nào đó cọ cọ, thân cây, vách đá, không từ cái nào. Hà Ninh từng hỏi nó, là đau hay ngứa, thằn lằn xanh chỉ nghiêng đầu lớn nhìn y, xì một tiếng, tiếp tục cọ. Chưa đã nghiện, còn lăn vài vòng trong cát, khiến Hà Ninh không biết nên nói gì mới tốt. May là vảy trên người thằn lằn xanh đủ dày, nếu không sẽ bị nó cọ tới tróc da.
Nhưng đây cũng là một vấn đề, nếu thật sự mọc cánh, vảy giáp chắc bền, cực có khả năng là thằn lằn xanh sẽ ăn khổ dữ dội. Bất luận nghĩ thế nào, người anh em của mình đều không thể tránh khỏi một lần chịu tội.
Túi nước trống rồi, Hà Ninh búng tay một cái, một dòng nước xuất hiện giữa không. Tình cảnh này đã không còn khiến các kỵ sĩ kinh ngạc nữa. Theo cách nói của Hà Ninh là, chuyện có kỳ quái, thấy nhiều rồi, cũng sẽ quen.
Thằn lằn xanh đang há miệng uống nước, thằn lằn đen đi tới, đôi mắt to màu máu đỏ không chớp lấy một cái nhìn Hà Ninh. Hà Ninh không nói gì, lại búng ngón tay, một dòng nước trong vắt trực tiếp rót vào miệng của thằn lằn đen.
Thằn lằn đen uống no rồi, Hà Ninh kéo khăn che trên mặt xuống, nhìn Mudy, “Muốn uống nước không?”
Một túi nước được đưa tới trước mặt, khóe miệng Hà Ninh giật giật, vị này càng lúc càng không khách khí.
Suốt đường tới đây, không gặp một đội thương buôn hay mục dân nào, cũng không có một ốc đảo, bổ sung nguồn nước toàn bộ dựa vào Hà Ninh.
Khi lần đầu tiên y rót nước cho thằn lằn xanh, trừ Mudy, những người khác không một ai không kinh ngạc rớt cằm, có hai kỵ sĩ kinh ngạc tới mức buông lỏng dây cương, xém chút rớt khỏi lạc đà. Cảnh tượng ở lễ thần linh, các kỵ sĩ đã thấy, lại thêm cảnh trước mắt, đối với thân phận Hà Ninh, trong lòng các kỵ sĩ đều có một dấu chấm hỏi lớn hơn.
Chỗ tốt khi có Hà Ninh khỏi nhìn cũng biết, cho dù không có ốc đảo, cũng không lo lắng sẽ bị khát chết.
Bọn cướp sa mạc tại sao có thể liên tục đắc thủ ở ốc đảo? Đội thương buôn tới từ phương bắc, cho dù biết gần ốc đảo sẽ có bọn cướp, nhưng vẫn phải chấp nhận nguy hiểm, không vì gì khác, mà vì nguồn nước. Đột nhiên thay đổi lộ tuyến, cách xa ốc đảo, qủa thật có thể tránh khỏi bọn cướp, nhưng bổ sung nước và lương thực sẽ trở thành vấn đề đòi mạng hơn. Trong hoang mạc, không có nước thì không có cơ hội tiếp tục sinh tồn. Thương nhân chạy từ hoang thành ra, được cứu ở bên đầm nước kia, không phải mạng lớn bình thường.
Hà Ninh hứng đầy túi nước rồi đưa cho Mudy, lại quay đầu nhìn các kỵ sĩ, “Túi nước của ai trống rồi?”
Lập tức có hai mươi mấy cái túi nước giơ lên, Hà Ninh ý bảo bọn họ mở nắp, trên không trung, mấy dòng nước trong vắt, hình thành một màn nước phản xạ ánh sáng đủ màu, hạt nước tung tóe, chìm vào cát vàng, dẫn tới một đàn linh dương gần đó, sau đó còn có mấy con chuột sa mạc.
Lập tức có kỵ sĩ cầm cung tiễn lên, giằng co một chút, thấy động vật không đi tới, lại buông cung tiễn xuống. Dân tộc sinh sống trong hoang mạc, tôn thờ kẻ mạnh làm vua, nhưng khi không cần thiết, sẽ không dễ dàng giết chết động vật. Giết chóc giữa người và người, so với xung đột giữa người và động vật thì nhiều hơn nhiều.
Các động vật càng tụ càng nhiều, các kỵ sĩ chia ra cảnh giới, hứng nước.
Mudy buông túi nước xuống, lau miệng một chút, một đường nước men theo khóe môi trượt xuống, biến mất, khiến người liên tưởng.
Đôi mắt màu lam nhìn ra xa, lờ mờ thấy được một góc của ngọn núi, hai tên cướp dìu đỡ lẫn nhau, khát vọng nhìn màn nước giữa trời, nhưng lại không dám đi tới.
Lần đầu tiên khi nhìn thấy kỳ cảnh này, hai tên cướp chấn động không nói nên lời, ánh mắt nhìn Hà Ninh giống như nhìn một quái vật.
Đối với phản ứng của hai người này, Hà Ninh chỉ chép miệng, căn bản không để tâm. Nếu không có mục đích khác, y cũng sẽ không lưu lại mạng của hai tên cướp này. Theo thời gian trôi đi, tim y cũng càng lúc càng cứng, lại thêm ảnh hưởng của một ý thức khác, có thể khống chế bản thân không bóp chết hai người này, đã là không tồi.
Các kỵ sĩ hứng đầy túi nước xong, màn nước trên không vẫn không biến mất, hai tên cướp lớn gan bước tới uống vài ngụm, liền bị đuổi đi tiếp tục lên đường. Sau khi đội ngũ đi, trong cát vàng để lại một dòng nước nhỏ, các động vật tụ tập xung quanh lũ lượt kéo lên, chen nhau hưởng thụ dòng nước ngọt ngào.
Gió nóng thổi qua hoang mạc, mang tới huyên náo của các động vật, Hà Ninh quay đầu nhìn tình cảnh sau lưng, nhịn không được cười lên. Nụ cười còn chưa kịp thu hồi, trên eo đột nhiên bị cuốn một chiếc roi, cả người bị kéo lên, trong chớp mắt đã đáp lên lưng thằn lằn đen.
Hà Ninh nhíu mày, làm gì vậy chứ?
Mudy thu roi lại, mở khăn bao trên mặt Hà Ninh ra, ngón cái lướt qua môi dưới của y, “Không mệt sao?”
“Cái gì?”
“Nhắm mắt.” Mudy đỡ sau gáy Hà Ninh, ôm Hà Ninh vào lòng mình, dưới nhiệt độ cao, ôm như thế vốn nên càng nóng, nhiệt độ cơ thể của Mudy lại hơi thấp, dựa lên người hắn không khó chịu. “Ngủ một chút đi.”
Hà Ninh: “…” Phương thức tư duy của họ, quả nhiên không cùng một tần số.
Thằn lằn xanh bất mãn vì Hà Ninh bị ‘cướp đi’, gừ một tiếng với Mudy, hai con mèo cát bị bỏ lại trên lưng lạc đà cũng bung vuốt sáng choang, không cần Mudy động thủ, thằn lằn đen đã há to miệng, gầm lớn một tiếng, bất luận âm lượng hay là khí thế, đều trấn áp được thằn lằn xanh.
Thấy thằn lằn xanh bày ra tư thế công kích, Hà Ninh vội phất tay với nó, “Tao không sao, không cần lo lắng.” Lại vỗ thằn lằn đen một cái, “Đừng ức hiếp anh em của tao, cẩn thận tao không cho mày nước nữa.”
Uy hiếp rất hiệu quả, thằn lằn đen không kêu nữa, Mudy cúi đầu nhìn Hà Ninh, đại vu này, đại vu thuộc về hắn, quả nhiên khác biệt.
Khóe môi cong lên, lại một lần nữa ấn Hà Ninh vào lòng, “Nghỉ ngơi.”
Hà Ninh biết phản đối vô dụng, động động, để mình dễ chịu hơn, nhắm mắt lại.
Thời gian tiếp xúc dài rồi, tuy Hà Ninh luôn đoán không rõ tâm tư của thành chủ đại nhân, nhưng cũng có hiểu biết nhất định về tính cách của hắn, không phải hai chữ bá đạo thì không thể hình dung. Cho dù có hòa nhã, biểu hiện có ôn hòa, bản tính cũng không thể che giấu. Bá đạo trong tính cách luôn sẽ hiển lộ ra.
Mỗi lần hồi tưởng lại lần đầu gặp Mudy xém chút đi đời nhà ma, khi gặp lại lại bị hắn dùng roi bắt, sau lưng Hà Ninh nổi lên hơi lạnh.
Đối với roi, Hà Ninh thật sự có bóng râm tâm lý.
“Có thể thương lượng không?” Hà Ninh mở mắt ra, “Lần sau chúng ta động khẩu không động thủ được không?”
Mudy không nói gì, ôm Hà Ninh càng chặt hơn, dưới khăn đầu và trường bào, vảy màu vàng lờ mờ hiện lên dưới gương mặt, Hà Ninh có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của hắn lại thấp hơn một chút, nghi hoặc nhìn hắn nửa ngày, rốt cuộc không có dũng khí kéo trường bào trước mắt nghiên cứu sâu hơn.
Não y rút gân mới làm chuyện ngu ngốc này.
Thời gian nóng nhất trong ngày dần qua đi, ánh mặt trời không còn nóng bức, gần tối, đội ngũ cuối cùng tới được ngọn núi bọn cướp giấu bảo vật.
Hai tên cướp yếu ớt ngồi xuống, há miệng hít thở, âm thanh giống như ống bễ thổi ra, “Ngay dưới ngọn núi này, có một hang động tự nhiên, toàn bộ… đều ở đó.”
Khi tên cướp thủ lĩnh nói, đầu vẫn cúi, nữ nhân dìu hắn quỳ trên cát, tay không chút dấu tích lần tìm trong cát vàng, chẳng qua chỉ chớp mắt, mặt đất đột nhiên xuất hiện một hố lớn, hai tên cướp gần như đồng thời rớt vào trong hố, khi rớt xuống, nữ nhân phát ra tiếng kêu khàn khàn, chói tai như vách đá cọ nhau, trong tiếng kêu không có sợ hãi, chỉ có tràn đầy ác ý.
Hà Ninh đã trở lại lưng lạc đà, nhìn vách núi, trong lòng giật nhẹ.
Mấy kỵ sĩ lập tức nhảy xuống lạc dà, đi tới chỗ hai tên cướp biến mất xem xét, lỗ cát đã biến mất tăm.
Cũng lúc này, trên ngọn núi dâng lên một vùng mây đen, trên trăm con chim ăn thịt thối đập cánh, kêu quang quác, bay thẳng tới các kỵ sĩ. Nơi này là lãnh địa của chim ăn thịt thối, kẻ xông vào, chỉ có chết!
Các kỵ sĩ lập tức bày trận thế phòng ngự, kéo chặt dây cương, khống chế lạc đà, thằn lằn đen và thằn lằn xanh đồng thời gào lên, vẻ mặt Hà Ninh thì rất bình tĩnh, Trong bình tĩnh tựa hồ còn mang theo một chút ý cười.
Kéo khăn đầu ra, mái tóc dài khuấy động trong khí lưu do đàn chim ăn thịt thối tạo ra, đôi mắt đen càng thêm thâm sâu, ngửa đầu hú một tiếng, chim ăn thịt thối sát khí bừng bừng đột nhiên trở nên an tĩnh, khi âm thanh đó kéo dài, đàn chim luẩn quẩn trên không giống như bị một sức mạnh dẫn dắt, lục tục trở về hang ổ.
Sau khi đàn chim tan đi, Hà Ninh cúi đầu, vỗ vỗ mèo cát trong lòng, hai con mèo cát nhảy xuống khỏi lạc đà như chớp giật, đi vài vòng tại chỗ hai tên cướp biến mất, kêu meo meo, tìm đúng một chỗ, nhanh chóng đào ra.
Hà Ninh kéo dây cương, lạc đà bước lùi hai bước. Nhìn cát vàng dưới chân lạc đà, y hơi híp mắt lại.
Mặt đất gần mèo cát đột nhiên bắt đầu rung động, truyền ra tiếng kêu thảm thiết của người.
Meo!
Hai con mèo cát đồng thời nhảy lên, móng vuốt sắc nhọn cào mạnh xuống, một cột máu bắn vọt lên trời, trong cát vàng lăn ra thi thể của tên cướp thủ lĩnh, phần cổ bị cắt đứt, chỉ còn một lớp da níu lại, nữ nhân cùng hắn nhảy vào hố cát thì không thấy bóng dáng.
Hà Ninh nhảy xuống lạc đà, chạy qua mấy bước, khom người xuống, dưới cát vàng xuất hiện một vách đá màu đen, mặt nghiêng đã bị đào trống, phiến đá chặn trước động nhích ra một khe hở chỉ có thể cho phép một người đi qua.
Trên phiến đá khắc hoa văn cổ quái, giống như thiên nhiên tạo nên, lại giống như là người khắc vào, gần phiến đá dường như có một vách ngăn tự nhiên, chặn hết cát vàng.
Đây chính là nơi giấu bảo tàng của bọn cướp?
Hà Ninh nhìn tên cướp thủ lĩnh đã chết, mèo cát ra tay quá nhanh, muốn kêu nhẹ tay cũng không thể, không biết là tình huống gì, rốt cuộc nên xuống hay không nên xuống?
Mudy đi tới cạnh Hà Ninh, nhìn phiến đá chặn trước cửa động, trong mắt hiện ra một tia hiểu rõ, kéo tay Hà Ninh ấn lên phiến đá, hoa văn cổ quái đột nhiên bắt đầu phát sáng, tiếp theo tia sáng ngắn ngủi lại dần mờ đi, cuối cùng biến thành mông lung.
Phiến đá đột nhiên hạ xuống, mặt đất tựa hồ cũng rung động vài cái.
“Đây là?”
“Máu của ta.” Âm thanh Mudy rất nhẹ, “Có lẽ nên nói, máu của đế vương bốn trăm năm trước.”
Trong đầu Hà Ninh đầy dấu chấm hỏi, Mudy lại không giải đáp cho y, mang theo mười kỵ sĩ, những người khác thì chờ bên ngoài, kéo Hà Ninh bước vào trong hang động tối tăm.
Thằn lằn đen muốn theo, vào không được, thằn lằn xanh cũng thế, hai con mèo cát không nằm trong đó, kêu hai tiếng meo meo, theo đội ngũ vào hang động, cái đuôi vẫy vẫy, đắc ý vô cùng.
Địa đạo rất dài, quanh co khúc khuỷu, trên vách tường có dấu tích cây đuốc cháy sạch, hai kỵ sĩ đi trước mở đường, Mudy cùng Hà Ninh đi giữa đội ngũ, những người khác theo sau.
Dưới chân không bằng phẳng, thỉnh thoảng sẽ truyền tới tiếng vang răng rắc, cúi đầu liền phát hiện, toàn bộ là xương vỡ nát, không biết là người hay động vật.
Không biết qua bao lâu, chỗ khúc cua có ánh sáng, mọi người bước nhanh hơn, trước mặt đột nhiên sáng bừng.
Trong hang động do con người đào bới, chất đầy kim tệ và bảo thạch không đếm xuể, các loại trang sức, bình vàng mâm bạc đầy đất, bên tường còn có mười mấy cái rương đầy tràn, trân châu và bảo thạch từ nắp rương rớt ra, châu bảo lộng lẫy.
Cổ họng Hà Ninh khô đi, đối diện với tất cả, dù có là người trấn định tim cũng sẽ gia tốc.
Nhàn định? Nhàn định không được.
Đột nhiên, tai trái Hà Ninh bắt đầu nóng lên, quyền trượng màu vàng ở thắt lưng Mudy cũng phát ra tiếng ong ong, dưới chân bắt đầu chấn động, vàng bạc chất thành núi đột nhiên sụp đổ, rớt xuống.
Hà Ninh đứng không vững, đá vụn trên đỉnh đầu rớt xuống khiến y nhớ tới cảnh đã gặp dưới đáy thần điện, đầu lại bắt đầu choáng váng, trong lúc chao đảo vai được giữ lại, kéo vào lòng Mudy.
“Có chuyện gì vậy?”
Chấn động càng lúc càng kịch liệt, khuyên tai màu bạc bắn ra ánh vàng, trong đầu Hà Ninh lại vang lên một âm thanh, tựa hồ đang gọi y đi đến nơi nào đó.
Hà Ninh vô thức quay đầu, nhìn về núi vàng đang sụp đổ, lại bị dùng sức giữ chặt trong lòng Mudy, bên tai liên tục vang lên âm thanh quen thuộc mà xa lạ đó, “Đại vu, đại vu thuộc về ta!”
Rất lâu sau đó, dao động cuối cùng dừng lại, dưới hoàng kim và bảo thạch chất thành núi, lại hiện ra một hang động.
Bình luận truyện