Nan Từ

Chương 47



Điền Điềm nằm ngửa trên giường, cơ thể cứng đờ không nói được lời nào, y cũng chỉ im lặng nằm đó, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có hai giọt nước từ khóe mắt chảy ra, thấm vào drap giường.

Thiệu Huy chống cánh tay, cứ như vậy nhìn y, trên mặt một chút biểu cảm cũng không có, chỉ là thỉnh thoảng sẽ dùng ngón tay mình lau đi nước mắt trên mặt Điền Điềm.

"Anh có thấy phiền hay không Thiệu Huy?" Điền Điềm rốt cục không chịu được mà nghiêng đầu đi nơi khác, "Được rồi, buông tôi ra."

"Em không nói anh sẽ không thả." Thiệu Huy kiên trì, rồi lại bị Điền Điềm đạp một cái.

"Anh để tôi ngồi dậy rồi tôi nói, được chưa?"

Thiệu Huy lúc này mới gật gật đầu, thả lỏng cơ thể, đỡ Điền Điềm ngồi dậy, nhưng vẫn ôm lấy eo Điền Điềm không chịu buông ra.

"Thạch cao trên chân tôi còn chưa được gỡ ra, tôi còn có thể chạy đi đâu?" Điền Điềm cảm thấy mệt tim, đẩy cũng không đẩy ra được, "Tôi nói rồi anh không được đổi ý... Lúc đó anh nói với Tư An, nói cậu ấy xuất thân kém không bối cảnh, tất cả đều dựa vào Thiệu gia, không xứng được ở bên cạnh tiểu Hàm." Điền Điềm hổn hển thở dốc, vẫn đang tận lực hời hợt, giọng nói không có bất cứ ngắt quãng nào, "Lúc đó tôi đang chuẩn bị đến thư phòng tìm anh, không phải cố ý nghe lén... Bất quá anh nói với Trần Tư An như vậy, tôi đặt bản thân vào vị trí đó cũng không được thoải mái. Có phải ở trong mắt anh tôi cũng là như vậy..." Điền Điềm ngẩng đầu nhìn gương mặt của Thiệu Huy, "Tôi cũng không xứng với anh, có đúng không?"

"Lúc nào anh lại cảm thấy em không xứng với anh?" Thiệu Huy cố gắng nhớ lại, đầu cũng muốn sưng lên mà chỉ mới nhớ được một chút chút, lúc hắn và Điền Điềm mới ở bên nhau, trái tim em trai hắn lại để ở trên người tên nhóc thúi Trần Tư An kia.

Trời mới biết vào lúc ấy Thiệu Hàm mới vừa tròn mười lăm tuổi, thiếu chút nữa đã làm hắn tức ộc máu.

Đối với người đã lừa đi đứa em trai mới vị thành niên của hắn này, Thiệu Huy đương nhiên không thể nói lời hay. Nếu như không phải Thiệu Hàm cũng thực sự yêu sâu đậm tên tiểu tử thúi này, hắn sợ là đã vén tay áo lên đánh người.

"Em và Trần Tư An làm sao có thể giống nhau được?" Thiệu Huy khổ não vò tóc, "Lúc đó tên nhóc thúi Trần Tư An kia bị anh phát hiện nó đối với tiểu Hàm ôm tâm tư không chính đáng, tiểu Hàm lại còn nhỏ, anh đương nhiên có thái độ không tốt với nó rồi... Nhưng em không giống a."

"Tôi sao lại không giống được?" Điền Điềm tức giận lườm một cái, "Anh dám nói anh không nói lời thật lòng sao? Anh không phải từ đáy lòng cảm thấy Trần Tư An không xứng với tiểu Hàm, không cảm thấy cậu ấy cái gì cũng dựa vào Thiệu gia?"

"Nó đương nhiên không thể dựa vào Thiệu gia a?" Thiệu Huy bất đắc dĩ nhún vai một cái, "Nếu nó không có tiền đồ, đứa em trai ngốc của anh kia làm sao bây giờ. Nhưng em không giống vậy mà..."

"Tôi sao lại không giống như vậy? Tôi không phải là nam nhân à!"

"Không không không... Anh thừa nhận là anh cổ hũ, nhưng anh thực sự hoàn toàn không có trào phúng như những gì em nghĩ đâu." Trên mặt Thiệu Huy chỉ có khổ sở, "Em không phải đã có anh rồi sao, em muốn đến dựa vào, anh cam tâm tình nguyện cho em dằn vặt."

"Ít nói mấy câu dễ nghe này đi." Điền Điềm căn bản không tin trợn mắt, "Trước khi kết hôn anh đã nói anh phải tìm một đối tượng môn đăng hộ đối, nếu như không phải Đường Thước bỏ anh đi, chúng ta căn bản không thể có bất cứ cơ hội nào..." Điền Điềm lắc đầu: "Anh không cần phải diễn vai nam chính thâm tình với tôi, anh không thấy giả tạo quá sao?"

"Anh không có diễn..."

"Được, anh không diễn." Điền Điềm không cho Thiệu Huy nói thêm, đôi mắt lại ánh lên cảm xúc không thể nhìn thấu, "Vậy anh nói cho tôi biết—— anh yêu tôi sao?"

"Yêu."

Điền Điềm cười cười, trong mắt lại ngậm đầy nước mắt: "Vậy anh bắt đầu yêu tôi từ lúc nào?"

"Anh từ..."

Thiệu Huy giằng co tại chỗ.

Hắn —— thích Điền Điềm từ lúc nào?

Trong mấy năm nay? Không đúng.

Khi mới kết hôn? Cũng không đúng.

Nhớ lại thì, hắn từ trước lễ cưới đã mong đợi một cuộc sống hôn nhân trải qua cùng đối phương.

Bọn họ đang diễn kịch thật sao?

Nhưng vào đêm trước lễ cưới, hắn đã thật tâm thực lòng cao hứng đến mất ngủ.

Thậm chí không chịu được cảm giác bị tách ra, giống như một đứa nhỏ đầu chưa mọc đầy tóc, trèo cây từ cửa sổ nhìn vào phòng người kia.

Còn tỉ mỉ chuẩn bị một tuần trăng mật hoàn mĩ, mọi chuyện mọi điều hắn làm đều chỉ hi vọng tiểu Điềm được vui vẻ.

Hắn... Đến tột cùng đã yêu Điền Điềm vào lúc nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện