Nan Từ
Chương 56
Điền Điềm trong trạng thái không hiểu chuyển gì đang xảy ra mà chuyển ra khỏi căn nhà mình đã ở tám năm, dọn xuống tầng dưới.
Thiệu Huy là vì muốn được yên tĩnh nên mới mua hết cả ba tầng của căn nhà, Điền Điềm lại không quan tâm đến những chuyện này lắm, lần này đẩy cửa ra mới phát hiện, căn nhà dưới lầu ấm áp vô cùng.
Trước đây y rất thích những màu sắc như vậy, cảm giác rất ấm cúng rất dễ chịu.
Tất cả nội thất đều không có góc cạnh, sofa nhìn là muốn nằm lên ngay lập tức.
Y cho là mình cùng tên đầu gỗ Thiệu Huy sinh hoạt nề nếp nhiều năm như vậy, gần mực thì đen, cũng sẽ biến thành một ông chú cứng ngắc như hắn, hiện tại lại phát hiện mình vẫn không chống cự nổi loại mị lực này.
- --------------
Điền Điềm mềm nhũn chôn mình trong chăn, trở mình, cực kì miễn cưỡng mà tắt báo thức, phiền nhiễu ngồi dậy, đến chăn cũng còn đắp trên người, không muốn buông ra.
Rèm cửa sổ trong phòng ngủ có hiệu quả che sáng rất tốt, toàn bộ phòng ngủ vẫn đen như trong đêm, khiến y thật muốn lừa dối bản thân tiếp tục ngủ.
Điền Điềm chỉ cảm thấy mình thật vất vả mới hé ra đôi mắt đang sắp sụp xuống lại, híp mắt đưa tay vỗ vỗ, lúc này mới ấn được nút lệnh trên đầu giường, rèm cửa sổ tự động kéo ra.
Ánh mặt trời chậm rãi ló dạng sau lớp rèm dày, chậm rãi chiếu sáng cả phòng ngủ, chiếu lên cái chăn màu vàng cam, bọc lấy người chỉ lộ nửa khuôn mặt ra khỏi chăn, Điền Điềm cà cà mặt vào chăn, mơ mơ màng màng cảm thấy mình hiện tại chắc nhìn rất giống trái quýt thành tinh.
Từ sau khi dọn đến đây ở, bệnh cũ đã ngủ đông nhiều năm lại bắt đầu tái phát.
"A—— "
Điền Điềm chậm rãi xoay đi xoay lại trong chăn, y không muốn rời giường a.
Muốn ngủ nữa.
Điền Điềm nằm trên giường, hai mắt nhìn chiếc đèn ngôi sao trên tường, bắt đầu suy nghĩ triết học nhân sinh.
Con người tại sao phải rời giường?
Nhưng hôm nay là thứ hai, y phải đi làm nha.
Sau khi tháo bột, y đã đi làm được một tháng rồi.
Thiệu Huy vẫn là cấp trên của y, giống như mọi thứ đều chẳng khác trước kia... Đúng không?
"Có quái thú có quái thú có quái thú quấn lấy tôi, có quái thú đại quái thú quái thú xấu dính lấy tôi, há miệng ra rồi lại cắn tôi một cái..."*
(*: Bài "Quái Thú" (怪兽)của Yuki, mấy cưng có thể nghe thử, không tin được Điềm Điềm lầy như vây.)
Bên tai Điền Điềm đột nhiên vang lên tiếng hát, y ngẩn người, lại vùi mình vào trong chăn.
Không, vẫn có khác biệt.
Ít nhất trước kia y tuyệt đối sẽ không thể dùng bài này đặt làm nhạc chuông chuyên dụng cho người nào đó.
Điền Điềm bịt tai úp mặt vào gối giả làm đà điểu, nhưng đáng tiếc bài hát kia không ngừng vang lên, vang đến lần thứ ba.
Sau đó, từ trong chăn đưa ra một cái tay, cầm lấy điện thoại ở đầu giường lôi vào ổ chăn.
Giọng Điền Điềm buồn buồn từ trong chăn truyền ra.
"Alo..."
"Vẫn còn ngủ sao? Em bây giờ dậy là được rồi nha." Thanh âm Thiệu Huy từ đầu bên kia truyền đến, "Không đi làm, anh sẽ trừ tiền đó."
Trừ đi trừ đi, cho tôi nghỉ làm luôn càng tốt.
Điền Điềm nghĩ vậy, nhưng lại không nói gì.
Thiệu Huy chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở từ đầu bên kia, không khỏi cười nói: "Không phải là lại ngủ rồi đi, sâu lười ngốc."
"Thiệu Huy, tôi xin anh bình thường lại một chút có được không?" Điền Điềm gào ra tiếng, "Có việc thì nói, không có chuyện gì tôi tắt máy à nha!"
"Cái áo vest của bộ âu phục màu xám bạc của anh em để ở đâu vậy? Anh tìm không thấy."
"Được rồi, tôi biết rồi." Điền Điềm xốc chăn lên, vươn mình ngồi dậy, "Tới liền tới liền."
Ngày nào cũng có đồ không tìm thấy, cũng không biết cái đầu gỗ đó dùng để làm gì ăn nữa.
Bực mình!
Thiệu Huy là vì muốn được yên tĩnh nên mới mua hết cả ba tầng của căn nhà, Điền Điềm lại không quan tâm đến những chuyện này lắm, lần này đẩy cửa ra mới phát hiện, căn nhà dưới lầu ấm áp vô cùng.
Trước đây y rất thích những màu sắc như vậy, cảm giác rất ấm cúng rất dễ chịu.
Tất cả nội thất đều không có góc cạnh, sofa nhìn là muốn nằm lên ngay lập tức.
Y cho là mình cùng tên đầu gỗ Thiệu Huy sinh hoạt nề nếp nhiều năm như vậy, gần mực thì đen, cũng sẽ biến thành một ông chú cứng ngắc như hắn, hiện tại lại phát hiện mình vẫn không chống cự nổi loại mị lực này.
- --------------
Điền Điềm mềm nhũn chôn mình trong chăn, trở mình, cực kì miễn cưỡng mà tắt báo thức, phiền nhiễu ngồi dậy, đến chăn cũng còn đắp trên người, không muốn buông ra.
Rèm cửa sổ trong phòng ngủ có hiệu quả che sáng rất tốt, toàn bộ phòng ngủ vẫn đen như trong đêm, khiến y thật muốn lừa dối bản thân tiếp tục ngủ.
Điền Điềm chỉ cảm thấy mình thật vất vả mới hé ra đôi mắt đang sắp sụp xuống lại, híp mắt đưa tay vỗ vỗ, lúc này mới ấn được nút lệnh trên đầu giường, rèm cửa sổ tự động kéo ra.
Ánh mặt trời chậm rãi ló dạng sau lớp rèm dày, chậm rãi chiếu sáng cả phòng ngủ, chiếu lên cái chăn màu vàng cam, bọc lấy người chỉ lộ nửa khuôn mặt ra khỏi chăn, Điền Điềm cà cà mặt vào chăn, mơ mơ màng màng cảm thấy mình hiện tại chắc nhìn rất giống trái quýt thành tinh.
Từ sau khi dọn đến đây ở, bệnh cũ đã ngủ đông nhiều năm lại bắt đầu tái phát.
"A—— "
Điền Điềm chậm rãi xoay đi xoay lại trong chăn, y không muốn rời giường a.
Muốn ngủ nữa.
Điền Điềm nằm trên giường, hai mắt nhìn chiếc đèn ngôi sao trên tường, bắt đầu suy nghĩ triết học nhân sinh.
Con người tại sao phải rời giường?
Nhưng hôm nay là thứ hai, y phải đi làm nha.
Sau khi tháo bột, y đã đi làm được một tháng rồi.
Thiệu Huy vẫn là cấp trên của y, giống như mọi thứ đều chẳng khác trước kia... Đúng không?
"Có quái thú có quái thú có quái thú quấn lấy tôi, có quái thú đại quái thú quái thú xấu dính lấy tôi, há miệng ra rồi lại cắn tôi một cái..."*
(*: Bài "Quái Thú" (怪兽)của Yuki, mấy cưng có thể nghe thử, không tin được Điềm Điềm lầy như vây.)
Bên tai Điền Điềm đột nhiên vang lên tiếng hát, y ngẩn người, lại vùi mình vào trong chăn.
Không, vẫn có khác biệt.
Ít nhất trước kia y tuyệt đối sẽ không thể dùng bài này đặt làm nhạc chuông chuyên dụng cho người nào đó.
Điền Điềm bịt tai úp mặt vào gối giả làm đà điểu, nhưng đáng tiếc bài hát kia không ngừng vang lên, vang đến lần thứ ba.
Sau đó, từ trong chăn đưa ra một cái tay, cầm lấy điện thoại ở đầu giường lôi vào ổ chăn.
Giọng Điền Điềm buồn buồn từ trong chăn truyền ra.
"Alo..."
"Vẫn còn ngủ sao? Em bây giờ dậy là được rồi nha." Thanh âm Thiệu Huy từ đầu bên kia truyền đến, "Không đi làm, anh sẽ trừ tiền đó."
Trừ đi trừ đi, cho tôi nghỉ làm luôn càng tốt.
Điền Điềm nghĩ vậy, nhưng lại không nói gì.
Thiệu Huy chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở từ đầu bên kia, không khỏi cười nói: "Không phải là lại ngủ rồi đi, sâu lười ngốc."
"Thiệu Huy, tôi xin anh bình thường lại một chút có được không?" Điền Điềm gào ra tiếng, "Có việc thì nói, không có chuyện gì tôi tắt máy à nha!"
"Cái áo vest của bộ âu phục màu xám bạc của anh em để ở đâu vậy? Anh tìm không thấy."
"Được rồi, tôi biết rồi." Điền Điềm xốc chăn lên, vươn mình ngồi dậy, "Tới liền tới liền."
Ngày nào cũng có đồ không tìm thấy, cũng không biết cái đầu gỗ đó dùng để làm gì ăn nữa.
Bực mình!
Bình luận truyện