Nàng Chỉ Là Chế Phục Khống
Chương 10
EDITOR: MẬT MẬT
Là ung thư thực quản.
Bốn chữ này, một mực xuất hiện tán loạn trong đầu Ngu Nhiễm. Màn hình đã tối sầm nhưng cô vẫn thất thần ngồi ở trên giường, với vẻ mặt mê mang. Không biết nghĩ cái gì, không biết nên làm gì.
Từ trước đến nay có rất nhiều việc, cô không muốn nhớ lại. Trí nhớ như miệng cống muốn đóng cửa lại, nhưng điều này không có nghĩa những người trước kia sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của cô.
Ngu Nhiễm phải trở về thành phố B, cô sẽ không thông báo cho Ngu Thanh Hoài.
Nhưng vẫn do dự hai ngày, Ngu Nhiễm mới quyết định về.
Cô mua vé xe, giống như cô làm như vậy sẽ làm thời gian chậm đi, như vậy có thể lừa mình dối người một chút.
Thông báo với phòng nhân sự của công ty về việc cô sẽ lấy phép nghỉ đông. Xong việc Ngu Nhiễm liền lôi vali đi.
Lên đến xe, cô tự động tìm vị trí, Ngu Nhiễm liền đeo tai nghe.
“I won’s believe
That all these days
And all these dreams were only meant to fade
In between the lines and underneath the sky
Only meant to fade”
Đây là bài hát mà mẹ cô lúc còn sống rất thích. Mặc dù cuộc sống sau này rất khó khăn, nhưng mẹ cô như cũ muốn sống một cuộc sống thật tích cực như ánh nắng mặt trời.
Ngu Nhiễm tự nhận tính tình mình không tốt như Phó Giai. Mẹ của cô cũng không dạy cô làm sao để buông bỏ oán hận.
Đột nhiên di động kêu lên hai tiếng “đinh đinh”. Ngu Nhiễm có thoáng để ý qua, là tin nhắn trên Wechat. Thông báo là tên của Mục Tùng.
Người đàn ông này đã mất tích hơn một tháng!
Không biết được tâm trạng lúc này là tốt hay xấu, nhưng Ngu Nhiễm thấy được cô có một chút phấn khởi. Nhưng thời điểm cô mở Wechat ra, trong lời nói rất ngắn gọn, câu đầu tiên chỉ có vài từ.
Kiên định, lạnh lùng, khách sáo. Đây là Ngu Nhiễm nhìn ra từ tin nhắn mà anh gửi cho cô.
Mục Tùng: Thật có lỗi, giờ tôi mới nhìn thấy.
Mục Tùng: Có việc gì sao?
Có thể là bởi vì khi anh khởi động máy thấy hai cuộc gọi nhỡ, nên mới hỏi cô có chuyện gì hay không.
Anh đã làm cái gì? Có biết cô có chút nhớ anh, nhưng xác định người kia sẽ không biết. Cô từ nhỏ đã mất mẹ, là một đứa trẻ lớn lên trong khó khăn. Thoạt nhìn tươi sáng, nhưng đáy lòng cô rất nhạy cảm, ai đối với cô tốt hay đối với cô không tốt, trong lòng cô hiểu được. Đôi khi cô muốn kiếm vài phần an ủi, nên cô mới giả vờ hồ đồ.
Ngu Nhiễm là người mộng mơ: thủ trưởng đại nhân, trước vì sao tôi không thể liên lạc với anh?
Mục Tùng nhận được tin nhắn từ Ngu Nhiễm là lúc anh mới từ bộ đội trở về. Lúc diễn tập đối thủ rất mạnh là Hoắc Quãng Thâm, anh sớm đã nghe qua. Nhiều ngày như vậy đều không thể nghỉ ngơi thật tốt. Anh vừa chuẩn bị ngủ thì Ngu Nhiễm liền phát Wechat đến.
Tiểu cô nương này vẫn chưa thể quên anh sao? Mục Tùng có chút kinh ngạc đồng thời đầu anh bắt đầu đau. Anh tự nhận là mình không cho Ngu Nhiễm bất cứ cái gì gọi là ảo giác. Nhưng vì sao lại không ngăn được cô gái “mãnh liệt” tấn công.
Mục Tùng: quân sự cơ mật.
Thấy tin nhắn Ngu Nhiễm bất đắc dĩ nhếch miệng. Cô không rõ lắm đây có phải là cái cớ của anh. Nhạy cảm và đa nghi, cô cũng không phủ nhận. Hiện tại, Ngu Nhiễm cũng không muốn nghiên cứu vấn đề này, tâm trạng của cô rất không tốt, muốn tìm người nói chuyện.
Ngu Nhiễm là người mộng mơ: thủ trưởng đại nhân, có thể hay không cho tôi ảnh chụp?
Mục Tùng: để làm gì?
Ngu Nhiễm là người mộng mơ: để an ủi nổi tương tư nha!
Mục Tùng: không có
Ngu Nhiễm là người mộng mơ: vậy hiện tại anh chụp cho tôi!
Mục Tùng thấy những lời này trên di động, anh cẩn thận suy nghĩ lại mình có phải hay không đã làm cái gì để Ngu Nhiễm sinh ra ảo giác. Ví dụ như, anh đối xử rất tốt với cô?
Mục Tùng: Tôi chưa bao giờ chụp ảnh.
Ngu Nhiễm là người mộng mơ: vậy bây giờ anh có thể chụp ảnh từ chứng minh nhân dân cho tôi nha!
Mục Tùng: …………….
Mục Tùng rất ít khi cùng con gái giao tiếp. Đến trường cũng là trường quân đội, chung quanh cơ hồ đều là đàn ông.Sau đó lại trực tiếp đến bộ đội, bên người cơ hồ đều là nam binh.
Hiện tại lại bị một tiểu cô nương dây dưa, cũng không phải chưa từng có. Nhưng từ trước đến giờ vẫn chưa từng có người nào “không rụt rè” như vậy, giống như khối da trâu dính chặt lấy anh.
Khi đi xem mắt cũng không phải anh không gặp được các cô gái đáng yêu nũng nịu. Nhưng không có mấy người có thể cùng anh nói chuyện sau khi anh tức giận.
Ngu Nhiễm là đặc biệt, cô hình như không hiểu bị anh cự tuyệt, giống như rất kiên cường, sinh mệnh rất ương ngạnh. Bất luận anh đối cử lạnh lùng, hay trực tiếp cự tuyệt. Cô cũng giống như không hiểu được, sau đó lại cùng anh nói chuyện.
Nhìn cuộc đối thoại trên di động, trong lòng Mục Tùng rất phức tạp.
Đây là Ngu Nhiễm nói không cần một người chăm sóc? Mục Tùng không tưởng tượng đươc nếu giọng điệu không nhẹ nhàng một chút, cô tột cùng có tình trạng gì chắc cô sẽ đạp thẳng lên mặt, quả thực không trêu chọc nổi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Mục Tham Mưu Trưởng cảm thấy hơi bất ngờ? Mình khi nào đã trêu chọc Ngu Nhiễm?
Thời điểm Mục Tùng ngây người, di động anh rất nhanh lại nhận được rất nhiều tin nhắn, như cũ là Ngu Nhiễm gửi đến.
Ngu Nhiễm là người mộng mơ: Anh vì sao lại không trả lời?
Mục Tùng: Cô cần tôi nói gì?
Ngu Nhiễm là người mộng mơ: Tôi cần ảnh chụp của anh đó!
Mục Tùng cảm thấy bây giờ mình không biết mình nên trả lời như thế nào là tốt. Bởi vì căn bản anh không biết trả lời như thế nào.
Ngu Nhiễm ôm di động, mãi vẫn chưa nhận được câu trả lời nào. Mắt cô cong cong, cho dù anh không trả lời. Nhưng cô đã được nói chuyện với Mục Tùng, cũng đã thấy tâm trạng khá lên đôi chút.
Bên tai nghe đã muốn dừng bài In between the lines, nhưng những lời bài hát luôn xuất hiện quanh quẩn trong đầu cô.
“You’re carzy and I’m out of my mind
Cause all of me
Loves all of you
Love your curves anh all your edges
All your perfect imperfections
Give your all to me
I’ll give my all to you
You’re my end and my beginning”
Thời gian đã qua thật lâu, Ngu Nhiễm cho là Mục Tùng sẽ……. không cùng mình nói chuyện về chuyện này nữa. Người đàn ông bên kia chưa bao giờ chủ động khơi nào đề tài gì, chỉ cần cô không nói nữa, người bên kia sẽ mãi mãi không nói chuyện nữa.
Cô nhếch môi cười tự giễu, người ta rõ ràng đã biểu hiện rõ như vậy, chính vì điều gì cô lại không hiểu được?
Ngu Nhiễm cảm thấy nhiều năm qua lần đầu tiên mình có thể điên cuồng theo đuổi một người, ít nhất ở chuyện tình cảm, cô chưa từng…. thiếu
Cô lại chủ động phát Wechat với anh.
Ngu Nhiễm là người mộng mơ: thủ trưởng đại nhân, anh còn ở đó sao?
Bây giờ đã hai ba giờ chiều, Ngu Nhiễm nghĩ rằng anh đã lấy cớ…. đi ngủ để không nói chuyện với cô!
Mục Tùng: Còn
Ngu Nhiễm là người mộng mơ: tôi muốn đến Thành phố B.
Ngu Nhiễm nhìn thấy Mục Tùng trả lời mình ngắn gọn, không khỏi có chút bực mình. Chẳng lẽ anh không thể nói nhiều hơn hai chữ sao?
Ngu Nhiễm là người mộng mơ: không thể trả lời tôi nhiều hơn hai chữ sao?
Mục Tùng: Được.
Ngu Nhiễm cảm thấy được mình không thể diễn tả nổi tâm trạng lúc này. Cô lại gặp phải một người đàn ông đầu gỗ. Cô còn có thể nói được gì tốt hơn? Cô chỉ muốn anh có thể trò chuyện cùng mình. Bây giờ cô lại càng tham lam hơn, cô hi vọng người đàn ông kia có thể thích mình.
Ngu Nhiễm không phải là một người làm việc xúc động. Nhưng lúc này, cô muốn tùy theo tâm trạng của mình.
Ngu Nhiễm đột nhiên đổi tên của mình trên Wechat, chỉ còn tên của mình.
Ngu Nhiễm: Tôi nói tôi thích anh, rất nghiêm túc, anh có muốn xem xét không?
Cô gửi cho anh một tin nhắn, liền nắm di động, anh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình. Giống như cô làm như vậy để có thể bình tĩnh lại tâm trạng của mình. Nhưng thực tế, tâm trạng Ngu Nhiễm lúc này thấp thỏm. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy hai tay của cô bây giờ đang run rẩy.
Lần đầu tiên, lần đầu tiên cô tỏ tình với người khác.
Ngu Nhiễm cảm nhận được một bên tai của mình đang chậm rãi đỏ lên. Rõ ràng cô biết trong xe này ngoại trừ cô thì không người nào biết được cô đang làm cái gì. Nhưng cô lại có cảm giác, toàn bộ thế giới đều biết được việc cô đang tỏ tình với một người đàn ông.
Cái loại cảm giác này, Ngu Nhiễm không biết diễn tả như thế nào. Có chút hưng phấn, có chút kích động, còn có một câu trả lời thật sự thuyết phục. Cô thật sự không sợ hãi mình bị từ chối, bởi vì khi cô nói chuyện cùng với anh, cô đã đoán trước được kết quả.
Nhưng cô không đoán được một chuyện. Khi trên màn hình xuất hiện lời cự tuyệt, tâm trạng của Ngu Nhiễm như một lần nữa rơi xuống đáy cốc.
Mục Tùng: Không xem xét.
Ngu Nhiễm rất nhanh đã trả lời để chấp vấn: Vì cái gì?
Mục Tùng: Cô quá nhỏ.
Đây cũng là một nguyên nhân. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là Tham mưu trưởng Mục không nghĩ sẽ cùng Ngu Nhiễm yêu đương rồi kết hôn. Khi anh mở vòng bạn bè của cô lên, hình ảnh của cô rất nhiều. Bửa tiệc sinh nhật của cô cách đây không lâu, ảnh chụp trên bánh sinh nhật của cô viết “Chúc mừng tuổi 23”. Cô so với em gái Mục Loan nhỏ hơn hai tuổi. Mục Tùng không nghĩ anh có thể ra tay được.
Nhìn tin nhắn này, Ngu Nhiễm nhíu mày: “Làm sao anh biết?”
Mục Tùng: Vòng bạn bè của cô.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy tin nhắn trả lời của Mục Tùng. Trong lòng cô cảm thấy có chút ngọt ngào, đây nhất định là ý nghĩ điên rồ. Chỉ vì anh xem vòng bạn bè của cô mà cô thực cao hứng đến không nhận ra đông tây nam bắc.
Ngu Nhiễm: Anh phạm quy, lại lén lút nhìn vòng bạn bè của tôi!
Mục Tùng:……….
Người ở đầu bên kia trả lời cô bằng một dấu chấm lửng và không còn nói gì khác. Ngu Nhiễm kiên nhẫn đợi hai phút, vẫn không có tin nhắn trả lời. Cô không chờ nổi nữa, không thể không chủ động một lần nữa.
Ngu Nhiễm: Anh nói tôi nhỏ tuổi, nhưng yêu đương là không phân biệt tuổi tác, chúng ta yêu nhau, có sao đâu?
Mục Tùng: Không!
Đây là cự tuyệt, rất lưu loát, không chút nào lưu luyến!
Ngu Nhiễm nghĩ cô rất thưởng thức anh, không cùng phụ nữ dây dưa. Ít nhất người này nhân phẩm không tồi. Nhưng điều này lại xảy ra với cô, Ngu Nhiễm thể hiện sự chán nản của mình.
Là ung thư thực quản.
Bốn chữ này, một mực xuất hiện tán loạn trong đầu Ngu Nhiễm. Màn hình đã tối sầm nhưng cô vẫn thất thần ngồi ở trên giường, với vẻ mặt mê mang. Không biết nghĩ cái gì, không biết nên làm gì.
Từ trước đến nay có rất nhiều việc, cô không muốn nhớ lại. Trí nhớ như miệng cống muốn đóng cửa lại, nhưng điều này không có nghĩa những người trước kia sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của cô.
Ngu Nhiễm phải trở về thành phố B, cô sẽ không thông báo cho Ngu Thanh Hoài.
Nhưng vẫn do dự hai ngày, Ngu Nhiễm mới quyết định về.
Cô mua vé xe, giống như cô làm như vậy sẽ làm thời gian chậm đi, như vậy có thể lừa mình dối người một chút.
Thông báo với phòng nhân sự của công ty về việc cô sẽ lấy phép nghỉ đông. Xong việc Ngu Nhiễm liền lôi vali đi.
Lên đến xe, cô tự động tìm vị trí, Ngu Nhiễm liền đeo tai nghe.
“I won’s believe
That all these days
And all these dreams were only meant to fade
In between the lines and underneath the sky
Only meant to fade”
Đây là bài hát mà mẹ cô lúc còn sống rất thích. Mặc dù cuộc sống sau này rất khó khăn, nhưng mẹ cô như cũ muốn sống một cuộc sống thật tích cực như ánh nắng mặt trời.
Ngu Nhiễm tự nhận tính tình mình không tốt như Phó Giai. Mẹ của cô cũng không dạy cô làm sao để buông bỏ oán hận.
Đột nhiên di động kêu lên hai tiếng “đinh đinh”. Ngu Nhiễm có thoáng để ý qua, là tin nhắn trên Wechat. Thông báo là tên của Mục Tùng.
Người đàn ông này đã mất tích hơn một tháng!
Không biết được tâm trạng lúc này là tốt hay xấu, nhưng Ngu Nhiễm thấy được cô có một chút phấn khởi. Nhưng thời điểm cô mở Wechat ra, trong lời nói rất ngắn gọn, câu đầu tiên chỉ có vài từ.
Kiên định, lạnh lùng, khách sáo. Đây là Ngu Nhiễm nhìn ra từ tin nhắn mà anh gửi cho cô.
Mục Tùng: Thật có lỗi, giờ tôi mới nhìn thấy.
Mục Tùng: Có việc gì sao?
Có thể là bởi vì khi anh khởi động máy thấy hai cuộc gọi nhỡ, nên mới hỏi cô có chuyện gì hay không.
Anh đã làm cái gì? Có biết cô có chút nhớ anh, nhưng xác định người kia sẽ không biết. Cô từ nhỏ đã mất mẹ, là một đứa trẻ lớn lên trong khó khăn. Thoạt nhìn tươi sáng, nhưng đáy lòng cô rất nhạy cảm, ai đối với cô tốt hay đối với cô không tốt, trong lòng cô hiểu được. Đôi khi cô muốn kiếm vài phần an ủi, nên cô mới giả vờ hồ đồ.
Ngu Nhiễm là người mộng mơ: thủ trưởng đại nhân, trước vì sao tôi không thể liên lạc với anh?
Mục Tùng nhận được tin nhắn từ Ngu Nhiễm là lúc anh mới từ bộ đội trở về. Lúc diễn tập đối thủ rất mạnh là Hoắc Quãng Thâm, anh sớm đã nghe qua. Nhiều ngày như vậy đều không thể nghỉ ngơi thật tốt. Anh vừa chuẩn bị ngủ thì Ngu Nhiễm liền phát Wechat đến.
Tiểu cô nương này vẫn chưa thể quên anh sao? Mục Tùng có chút kinh ngạc đồng thời đầu anh bắt đầu đau. Anh tự nhận là mình không cho Ngu Nhiễm bất cứ cái gì gọi là ảo giác. Nhưng vì sao lại không ngăn được cô gái “mãnh liệt” tấn công.
Mục Tùng: quân sự cơ mật.
Thấy tin nhắn Ngu Nhiễm bất đắc dĩ nhếch miệng. Cô không rõ lắm đây có phải là cái cớ của anh. Nhạy cảm và đa nghi, cô cũng không phủ nhận. Hiện tại, Ngu Nhiễm cũng không muốn nghiên cứu vấn đề này, tâm trạng của cô rất không tốt, muốn tìm người nói chuyện.
Ngu Nhiễm là người mộng mơ: thủ trưởng đại nhân, có thể hay không cho tôi ảnh chụp?
Mục Tùng: để làm gì?
Ngu Nhiễm là người mộng mơ: để an ủi nổi tương tư nha!
Mục Tùng: không có
Ngu Nhiễm là người mộng mơ: vậy hiện tại anh chụp cho tôi!
Mục Tùng thấy những lời này trên di động, anh cẩn thận suy nghĩ lại mình có phải hay không đã làm cái gì để Ngu Nhiễm sinh ra ảo giác. Ví dụ như, anh đối xử rất tốt với cô?
Mục Tùng: Tôi chưa bao giờ chụp ảnh.
Ngu Nhiễm là người mộng mơ: vậy bây giờ anh có thể chụp ảnh từ chứng minh nhân dân cho tôi nha!
Mục Tùng: …………….
Mục Tùng rất ít khi cùng con gái giao tiếp. Đến trường cũng là trường quân đội, chung quanh cơ hồ đều là đàn ông.Sau đó lại trực tiếp đến bộ đội, bên người cơ hồ đều là nam binh.
Hiện tại lại bị một tiểu cô nương dây dưa, cũng không phải chưa từng có. Nhưng từ trước đến giờ vẫn chưa từng có người nào “không rụt rè” như vậy, giống như khối da trâu dính chặt lấy anh.
Khi đi xem mắt cũng không phải anh không gặp được các cô gái đáng yêu nũng nịu. Nhưng không có mấy người có thể cùng anh nói chuyện sau khi anh tức giận.
Ngu Nhiễm là đặc biệt, cô hình như không hiểu bị anh cự tuyệt, giống như rất kiên cường, sinh mệnh rất ương ngạnh. Bất luận anh đối cử lạnh lùng, hay trực tiếp cự tuyệt. Cô cũng giống như không hiểu được, sau đó lại cùng anh nói chuyện.
Nhìn cuộc đối thoại trên di động, trong lòng Mục Tùng rất phức tạp.
Đây là Ngu Nhiễm nói không cần một người chăm sóc? Mục Tùng không tưởng tượng đươc nếu giọng điệu không nhẹ nhàng một chút, cô tột cùng có tình trạng gì chắc cô sẽ đạp thẳng lên mặt, quả thực không trêu chọc nổi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Mục Tham Mưu Trưởng cảm thấy hơi bất ngờ? Mình khi nào đã trêu chọc Ngu Nhiễm?
Thời điểm Mục Tùng ngây người, di động anh rất nhanh lại nhận được rất nhiều tin nhắn, như cũ là Ngu Nhiễm gửi đến.
Ngu Nhiễm là người mộng mơ: Anh vì sao lại không trả lời?
Mục Tùng: Cô cần tôi nói gì?
Ngu Nhiễm là người mộng mơ: Tôi cần ảnh chụp của anh đó!
Mục Tùng cảm thấy bây giờ mình không biết mình nên trả lời như thế nào là tốt. Bởi vì căn bản anh không biết trả lời như thế nào.
Ngu Nhiễm ôm di động, mãi vẫn chưa nhận được câu trả lời nào. Mắt cô cong cong, cho dù anh không trả lời. Nhưng cô đã được nói chuyện với Mục Tùng, cũng đã thấy tâm trạng khá lên đôi chút.
Bên tai nghe đã muốn dừng bài In between the lines, nhưng những lời bài hát luôn xuất hiện quanh quẩn trong đầu cô.
“You’re carzy and I’m out of my mind
Cause all of me
Loves all of you
Love your curves anh all your edges
All your perfect imperfections
Give your all to me
I’ll give my all to you
You’re my end and my beginning”
Thời gian đã qua thật lâu, Ngu Nhiễm cho là Mục Tùng sẽ……. không cùng mình nói chuyện về chuyện này nữa. Người đàn ông bên kia chưa bao giờ chủ động khơi nào đề tài gì, chỉ cần cô không nói nữa, người bên kia sẽ mãi mãi không nói chuyện nữa.
Cô nhếch môi cười tự giễu, người ta rõ ràng đã biểu hiện rõ như vậy, chính vì điều gì cô lại không hiểu được?
Ngu Nhiễm cảm thấy nhiều năm qua lần đầu tiên mình có thể điên cuồng theo đuổi một người, ít nhất ở chuyện tình cảm, cô chưa từng…. thiếu
Cô lại chủ động phát Wechat với anh.
Ngu Nhiễm là người mộng mơ: thủ trưởng đại nhân, anh còn ở đó sao?
Bây giờ đã hai ba giờ chiều, Ngu Nhiễm nghĩ rằng anh đã lấy cớ…. đi ngủ để không nói chuyện với cô!
Mục Tùng: Còn
Ngu Nhiễm là người mộng mơ: tôi muốn đến Thành phố B.
Ngu Nhiễm nhìn thấy Mục Tùng trả lời mình ngắn gọn, không khỏi có chút bực mình. Chẳng lẽ anh không thể nói nhiều hơn hai chữ sao?
Ngu Nhiễm là người mộng mơ: không thể trả lời tôi nhiều hơn hai chữ sao?
Mục Tùng: Được.
Ngu Nhiễm cảm thấy được mình không thể diễn tả nổi tâm trạng lúc này. Cô lại gặp phải một người đàn ông đầu gỗ. Cô còn có thể nói được gì tốt hơn? Cô chỉ muốn anh có thể trò chuyện cùng mình. Bây giờ cô lại càng tham lam hơn, cô hi vọng người đàn ông kia có thể thích mình.
Ngu Nhiễm không phải là một người làm việc xúc động. Nhưng lúc này, cô muốn tùy theo tâm trạng của mình.
Ngu Nhiễm đột nhiên đổi tên của mình trên Wechat, chỉ còn tên của mình.
Ngu Nhiễm: Tôi nói tôi thích anh, rất nghiêm túc, anh có muốn xem xét không?
Cô gửi cho anh một tin nhắn, liền nắm di động, anh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình. Giống như cô làm như vậy để có thể bình tĩnh lại tâm trạng của mình. Nhưng thực tế, tâm trạng Ngu Nhiễm lúc này thấp thỏm. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy hai tay của cô bây giờ đang run rẩy.
Lần đầu tiên, lần đầu tiên cô tỏ tình với người khác.
Ngu Nhiễm cảm nhận được một bên tai của mình đang chậm rãi đỏ lên. Rõ ràng cô biết trong xe này ngoại trừ cô thì không người nào biết được cô đang làm cái gì. Nhưng cô lại có cảm giác, toàn bộ thế giới đều biết được việc cô đang tỏ tình với một người đàn ông.
Cái loại cảm giác này, Ngu Nhiễm không biết diễn tả như thế nào. Có chút hưng phấn, có chút kích động, còn có một câu trả lời thật sự thuyết phục. Cô thật sự không sợ hãi mình bị từ chối, bởi vì khi cô nói chuyện cùng với anh, cô đã đoán trước được kết quả.
Nhưng cô không đoán được một chuyện. Khi trên màn hình xuất hiện lời cự tuyệt, tâm trạng của Ngu Nhiễm như một lần nữa rơi xuống đáy cốc.
Mục Tùng: Không xem xét.
Ngu Nhiễm rất nhanh đã trả lời để chấp vấn: Vì cái gì?
Mục Tùng: Cô quá nhỏ.
Đây cũng là một nguyên nhân. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là Tham mưu trưởng Mục không nghĩ sẽ cùng Ngu Nhiễm yêu đương rồi kết hôn. Khi anh mở vòng bạn bè của cô lên, hình ảnh của cô rất nhiều. Bửa tiệc sinh nhật của cô cách đây không lâu, ảnh chụp trên bánh sinh nhật của cô viết “Chúc mừng tuổi 23”. Cô so với em gái Mục Loan nhỏ hơn hai tuổi. Mục Tùng không nghĩ anh có thể ra tay được.
Nhìn tin nhắn này, Ngu Nhiễm nhíu mày: “Làm sao anh biết?”
Mục Tùng: Vòng bạn bè của cô.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy tin nhắn trả lời của Mục Tùng. Trong lòng cô cảm thấy có chút ngọt ngào, đây nhất định là ý nghĩ điên rồ. Chỉ vì anh xem vòng bạn bè của cô mà cô thực cao hứng đến không nhận ra đông tây nam bắc.
Ngu Nhiễm: Anh phạm quy, lại lén lút nhìn vòng bạn bè của tôi!
Mục Tùng:……….
Người ở đầu bên kia trả lời cô bằng một dấu chấm lửng và không còn nói gì khác. Ngu Nhiễm kiên nhẫn đợi hai phút, vẫn không có tin nhắn trả lời. Cô không chờ nổi nữa, không thể không chủ động một lần nữa.
Ngu Nhiễm: Anh nói tôi nhỏ tuổi, nhưng yêu đương là không phân biệt tuổi tác, chúng ta yêu nhau, có sao đâu?
Mục Tùng: Không!
Đây là cự tuyệt, rất lưu loát, không chút nào lưu luyến!
Ngu Nhiễm nghĩ cô rất thưởng thức anh, không cùng phụ nữ dây dưa. Ít nhất người này nhân phẩm không tồi. Nhưng điều này lại xảy ra với cô, Ngu Nhiễm thể hiện sự chán nản của mình.
Bình luận truyện