Chương 46: Nàng ngọt như mật ong
Sau cơn mưa nước ruộng ngập sâu, nếu nước nhiều mạ sẽ bị hỏng, vì thế hai người đào một khe rãnh nhỏ trên ruộng để nước dư thừa thoát ra ngoài.
Đất bùn đắp thành bờ ruộng bị nước mưa rửa trôi có chút hỗn độn, yêu cầu đắp lại một lần nữa.
Sau khi dọn dẹp, Mạnh Sơ Hi nhìn con mương bên cạnh ruộng lúa, dọc theo bờ ruộng cẩn thận tìm kiếm.
Chu Thanh Ngô có chút tò mò, theo sau nhìn nhìn: Tỷ đang tìm cái gì?
Mạnh Sơ Hi chỉ vào ruộng nước nói: "Mùa này có rất nhiều cua, nó thích đào hố ngoài ruộng, không đem chúng nó bắt sạch, chờ đến trời quang mây tạnh, nước sẽ bị rò rỉ ra ngoài."
Lời này vừa ra, các nàng liền nhìn thấy một con cua nhanh như chớp bơi qua làn nước bùn trong ruộng, Chu Thanh Ngô mở to mắt, chỉ vào con cua ngô ngô kêu lên.
Mạnh Sơ Hi bật cười: "Ta đã thấy, Thanh Ngô đừng nóng vội."
Mạnh Sơ Hi bước đến chỗ con cua vừa biến mất, nơi đó một đoàn nước đục còn không có tan đi. Nàng cầm cái cào hướng bùn tìm tòi, tay mắt lanh lẹ mà vớt một cái, ngay lập tức con cua bị vớt lên khỏi ruộng rơi trên mặt đất, nó giãy giụa muốn lật mình chạy trốn.
Ô Ô cũng nhìn thấy và nhào đi qua, đối con cua một trận sủa vang. Con cua bị nó dọa phát ngốc, trong lúc nhất thời không dám chạy trốn, cảnh giác mà giơ hai cái càng vận sức chờ phát động.
Ô Ô tiếng kêu bén nhọn lên, nó lần đầu tiên nhìn thấy đồ vật như vậy, duỗi móng vuốt nhỏ nhanh chóng khảy vào con cua đáng thương kia.
Mạnh Sơ Hi vội vàng ngăn cản: "Ô Ô, cẩn thận nó kẹp ngươi......"
"Ngao, ngao." Lời này vừa ra, Ô Ô tiếng kêu thảm thiết liền truyền tới, nó lăn vòng trên đất không ngừng giũ ra chân trước, thật vất vả mới ném được con cua kia đi.
Mạnh Sơ Hi nhanh chóng tiến lên đem con cua ngăn chặn. Con cua này không lớn, cũng không bao nhiêu thịt, Mạnh Sơ Hi không tính toán giữ nó, miễn cho nó gây họa mùa màng.
Bên kia Ô Ô té ngã lộn nhào triều Chu Thanh Ngô chạy tới, cọ bên chân nàng chít chít kêu một tiếng thương tâm.
Chu Thanh Ngô vừa đau lòng vừa buồn cười, nhìn vật nhỏ cọ một thân nước bùn, vội vàng phủng móng vuốt nhỏ của nó nhìn xem, cũng may không chảy máu.
Chu Thanh Ngô duỗi tay thế nó nhẹ nhàng xoa xoa, đại khái là bị kẹp đau lợi hại, nó kêu đến càng thêm thảm, lại ngoan ngoãn không có hung dữ với Chu Thanh Ngô.
"Người khác nói bắt chó đi cày xen vào việc người khác, hôm nay ngươi lại bắt con cua, ai bảo ngươi nghịch ngợm, liền phải chịu tội." Mạnh Sơ Hi ngồi xổm xuống nhìn nó, sờ sờ dỗ dành: "Ngoan nào, không đau."
Càng gần gũi người, con chó sẽ càng hiểu nhân tính, Mạnh Sơ Hi cùng Chu Thanh Ngô đối nó rất tốt, cũng sẽ thường xuyên dạy nó làm một ít mệnh lệnh, tiểu gia hỏa phá lệ hiểu được ý tứ chủ nhân. Được hai người dỗ dành, tuy rằng vẫn đau nhưng tốt xấu nó cũng không còn chít chít thảm thiết kêu to, nhưng theo ở phía sau ủ rũ héo úa giống như bại trận, không còn khí lực hoạt bát như trước nữa.
Mạnh Sơ Hi xem đến buồn cười: "Để nó nếm trải một bài học, bằng không về sau thấy cái gì liền bắt, bên ngoài có những thứ không giống gà con ở nhà, không thể để nó tùy ý chơi đùa."
Chu Thanh Ngô nhấp miệng cười khẽ: Tỷ làm gì giống như nuôi hài tử.
Mạnh Sơ Hi sửng sốt, sau đó ngượng ngùng cười một cái, phía sau Ô Ô nghe được các nàng nói chuyện ngẩng cổ nhìn các nàng.
Tiểu gia hỏa đã lớn rất nhiều, thoạt nhìn tròn vo đáng yêu, bất quá nhắc đến nuôi hài tử, Mạnh Sơ Hi nheo mắt nhìn Chu Thanh Ngô, ai bảo nàng dưỡng trẻ con thành thói quen đây. Bất quá nhớ lại chuyện hôm qua trong phòng ngủ nhìn thấy thân thể nàng ấy, Mạnh Sơ Hi lại âm thầm cảm khái, tiểu cô nương đã trưởng thành rồi.
Chu Thanh Ngô cũng không biết trong bụng người kia loanh quanh lòng vòng, bằng không thế nào cũng không thuận theo không buông tha đấu tranh.
Mạ ngoài ruộng lớn lên không tồi, sau khi nảy mầm cơ bản đều sinh chồi non, đại khái sau bảy ngày liền mọc rễ, nguyên bản chồi non màu trắng vàng đã bắt đầu có màu xanh. Có bù nhìn do Mạnh Sơ Hi làm trông coi, hơn nữa hai người cần mẫn, mạ gieo xuống cũng không bị chim chóc ngậm đi, bước đầu tiên xem như thành công.
Mạnh Sơ Hi quan sát ruộng lúa, đây là lần đầu nàng toàn tâm toàn ý làm ruộng, rốt cuộc có thể lĩnh hội niềm vui mà ông của nàng cảm thấy khi nhìn mạ trong đất lớn lên từng ngày.
Buổi sáng hái rau hương thung liền thành một món ăn ngon cho buổi chiều, hương thung chiên trứng gà, chính là sơn trân mùa xuân được người dân thôn Chu gia yêu thích.
Các búp chồi non màu tím sau khi chần qua nước sôi màu sắc càng thêm tươi sáng, mùi hương độc hữu của cây hương thung được kích thích trong nước nóng, và đặc biệt nồng sau khi được cắt nhỏ.
Chu Thanh Ngô nhịn không được hít hít cái mũi, Mạnh Sơ Hi ngẩng đầu liếc nàng một cái, cười nói: "Thực mau thì tốt rồi."
Chồi non hương thung cắt nhỏ cho vào dịch trứng gà đánh tan rồi khuấy đều, dầu trong chảo nóng lên xèo xèo nổ vang, chất lỏng trứng đổ vào, mùi hương trứng lập tức bị dầu nóng bức ra tới. Trứng gà hợp với chồi hương thung cùng nhau định hình, màu vàng cùng màu xanh lục được trộn đều, tạo thành một cái bánh trứng trong chảo.
Còn có một bộ phận chưa đông đặc lại phồng lên phao phao, mỗi một lần rung lên đều mạnh mẽ tỏa ra mùi thơm độc đáo của chồi cây hương thung. Mạnh Sơ Hi cầm sạn lưu loát đảo đều theo mép chảo, trứng gà cùng đáy nồi được tách ra. Mạnh Sơ Hi lắc cổ tay một cái, một chiếc bánh trứng xinh đẹp hoàn chỉnh đã được lật lên, không hề phá hủy hình dạng của nó.
Trứng có màu nâu vàng, giòn giòn rất vừa miệng, phía trước đã bỏ thêm muối gia vị, cho nên sau khi đông đặc Mạnh Sơ Hi cũng không chiên nhiều, lập tức đem nó ra khỏi nồi.
Chu Thanh Ngô nhìn đến tán thưởng không thôi, so ngón tay cái: Quá lợi hại, thật xinh đẹp!
Chiên trứng gà không khó, nhưng nếu muốn nó có hình dáng đẹp mắt như vậy, chính là không đơn giản.
Mạnh Sơ Hi tự đắc cười, tiếp tục nấu cơm. Hai người thức ăn không cần nhiều phức tạp, một dĩa hương thung chiên trứng, một phần cải trắng xào thịt đã đủ rồi.
Trứng gà được Mạnh Sơ Hi dùng dao cắt thành khối nhỏ, nàng gắp hai khối đưa cho Chu Thanh Ngô, nàng có thể nhìn ra tiểu cô nương thực thích ăn cái này.
Món này màu xanh vàng giao nhau phi thường xinh đẹp, hơn nữa cây hương thung vị nồng đậm, nhập miệng hương vị thanh mát, theo nhấm nuốt, càng ăn càng thơm, này so trong trí nhớ càng ăn ngon.
Chu Thanh Ngô ngẩng đầu đối Mạnh Sơ Hi nhấp môi cười, cũng thay nàng gắp đồ ăn, sau đó vùi đầu tiếp tục ăn cơm.
Tiểu cô nương phản ứng như vậy chính là rất thích, Mạnh Sơ Hi cũng nếm một khối, thập phần vừa lòng. Rau rừng ở nông thôn thực sự là món quà từ thiên nhiên, và chúng có vị ngon hơn nhiều so với các loại rau nàng mua ở thành thị.
Ngày xuân luôn bận rộn, bất quá hai người xử lý hai mẫu ruộng cũng không nhiều, việc nhà nông vội xong rồi, hai người phần lớn thời điểm là theo nghề cũ hái dược nhặt nấm. Từ đầu xuân đến nay, các nàng lại tích cóp được không ít bạc, cái hộp nhỏ để tiền lại đầy vài phần.
Mùa này hoa cải dầu trên cơ bản đều nở rộ, cây hạnh cây đào trong thôn tranh nhau khoe sắc, còn có hoa đào hoang dại ở khắp núi đồi đã nở không sai biệt lắm, thoạt nhìn trắng như mây, hồng như lụa, giống như mây bay sương mù lượn lờ vờn quanh núi rừng, khỏi phải nói có bao nhiêu xinh đẹp.
Cây hạnh ở Chu gia thôn cơ hồ mỗi nhà đều có vài gốc, Chu gia thôn địa thế cũng không phải chỗ trũng, ngược lại nằm uốn lượn theo từng lớp xuống phía dưới, tựa như ruộng bậc thang, cả ngôi làng như được điểm xuyết bởi những bông hoa mai màu trắng, tựa như thế ngoại đào nguyên.
Khi hoa nở, ong mật cũng liền nhiều lên, thời tiết này có rất nhiều đàn ong rừng khắp nơi tìm chỗ xây tổ, thường xuyên từng mảnh mây đen phi qua, làm Mạnh Sơ Hi nhớ tới cảnh tượng ông của nàng thu thập mật ong ở thế giới kia.
Nàng sợ mấy thứ này, bởi vì khi còn nhỏ thường xuyên đụng trúng tổ ong, bị chúng nó đốt đến thảm không nỡ nhìn, ngẫm lại đau đớn bén nhọn kia liền khiến nàng không dễ chịu. Nhưng mật ong là thứ tốt, nuôi ong lấy mật chính là một vụ kiếm tiền không tồi.
Ngày này lại gặp được một đám ong mật vo ve xẹt qua, Mạnh Sơ Hi cùng Chu Thanh Ngô mang theo Ô Ô một đường đuổi theo, nhóm ong mật này bay cũng không xa, chúng nó bay vòng quanh ngọn đồi và bắt đầu tụ tập trên một cây thông già, lấy một chỗ rễ khí sinh làm điểm tựa, cuồn cuộn không ngừng xoay quanh trên không trung, tiếng vo ve không dứt bên tai, có vẻ phá lệ náo nhiệt.
Cơ hội khó được, sau khi xác định vị trí, các nàng về nhà chuẩn bị đồ vật đi bắt ong. Phương pháp rất đơn giản, trộn đều đường cùng rượu để vào cái sọt, vị ngọt cùng mùi rượu cùng nhau phát ra, có thể hấp dẫn chúng nó đến ăn.
Chu Thanh Ngô đã quá quen thuộc với những kỹ năng hiếm lạ cổ quái của Mạnh Sơ Hi, theo nàng cùng nhau đi lên đồi.
Vừa lúc gặp thôn phụ họ Liễu đi ra ngoài làm việc nhà nông, thấy các nàng ngồi nơi đó không khỏi tò mò: "Sơ Hi, Thanh Ngô, các ngươi đang làm gì vậy?"
Liễu thị đi tới xem xét, ai u một tiếng: "Đây là chuẩn bị dưỡng mật ong sao, ngươi phân biệt được ong chúa? Ong chúa chưa tiến vào, cho chúng ăn cũng vô dụng."
Mạnh Sơ Hi biết ý tốt của Liễu thị, cười nói: "Đa tạ Liễu tẩu nhắc nhở, ta biết đến."
Thu mật ong yêu cầu kiên nhẫn, trong cái sọt chứa đầy rượu cùng đường, và từ từ có ong mật bay vào trong đó, một số con khác náo loạn ở bên ngoài. Không biết qua bao lâu, hơn phân nửa ong mật cuối cùng đã đi vào, Mạnh Sơ Hi xem xét kỹ, bên trong một đoàn lớn kích động, ong chúa hẳn là cũng đi vào.
Trong quá trình chờ đợi, nàng cầm một tấm ván gỗ sạch sẽ, đem cái sọt úp ngược lên, bên trong rõ ràng ong một tiếng chấn động, hai người cả kinh lập tức đều dừng lại động tác.
Lăn lộn nửa ngày, những con ong trong sọt cuối cùng được dọn về nhà, tổ ong nên đặt bên cạnh cửa sổ, dùng chiếc đũa căng ra một cái miệng nhỏ để thuận tiện bầy ong ra vào hái mật, nhưng lại không thể quá lớn, phòng ngừa những con ong hoang dã bên ngoài tiến vào trộm mật, làm tổn hại mật ong. Trên gác mái vừa vặn có một cái cửa sổ nhỏ, có thể an trí tổ ong.
Mắt thấy ong mật an tĩnh lại, Chu Thanh Ngô chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, có chút vui vẻ: Thật sự có tác dụng.
Trong thôn cũng có người dưỡng ong mật, nhưng cũng chỉ nhà thôn trưởng có hai tổ ong, các nhà khác ngẫu nhiên cũng có nhưng luôn nửa đường liền bay, sản lượng mật ong thu được vô cùng ít ỏi không có mấy. Cũng liền ở trên núi có đôi khi gặp được tổ ong rừng, thu được mấy khối mật, có thể nói mật ong rừng là món hiếm lạ vô cùng.
"Hiện tại hoa đang nở tốt, xung quanh đây có rất nhiều mật hoa, không lo chúng nó hái không đến mật. Chính là nhiều trông chừng, đừng để cái gì kinh động chúng nó chạy mất." Mạnh Sơ Hi lau mồ hôi trên mặt, cũng có chút vui vẻ.
Chu Thanh Ngô nhìn con ong mật đầu tiên bay ra từ cửa sổ, trong mắt tràn đầy ý cười, duỗi tay chậm rãi nói: Trong nhà có tằm, ong mật, Ô Ô, lại có gà, có đồng ruộng vườn rau, thật giống như một giấc mơ.
Mạnh Sơ Hi nhìn trong mắt nàng niềm hạnh phúc cùng thỏa mãn không chút nào che giấu, khóe môi câu ý cười, sau đó lại ra vẻ bất mãn nói: "Muội đã quên điều quan trọng nhất rồi."
Chu Thanh Ngô sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ, lại nhìn biểu tình của Mạnh Sơ Hi, đột nhiên phản ứng kịp, chính là gương mặt lại không chịu khống chế mà đỏ lên, sau một lúc lâu nàng mới ngượng ngùng nói: Không giống, chúng nó là trong nhà, mà tỷ chính là nhà của muội.
Câu trả lời này khiến Mạnh Sơ Hi bất ngờ, lập tức ngơ ngẩn nhìn Chu Thanh Ngô, biểu tình trong lúc nhất thời phá lệ phức tạp, trong lòng nói không nên lời là tư vị gì, đâm đến trái tim nàng đau nhói, còn có một ít tê dại, cái gọi là ngũ vị tạp trần chính là dáng vẻ của nàng giờ khắc này.
Thật lâu sau nàng mới bình tĩnh lại, quay đầu áp xuống chua xót bất thình lình nhảy ra, miễn cưỡng cười nói: "Muội làm sao biết hống người như vậy, ta rất vui vẻ nhưng trong lòng cũng không dễ chịu."
Nhìn đôi mắt nàng hơi hơi đỏ lên, Chu Thanh Ngô có chút vô thố, tiến lên một bước lại đứng lại, luống cuống tay chân nói: Không phải hống tỷ, là ta không tốt, không nên nói, tỷ đừng khó chịu.
Mạnh Sơ Hi lắc lắc đầu, duỗi tay sờ sờ tiểu cô nương: "Không phải khó chịu, là bị muội ngọt tới rồi."
Chu Thanh Ngô được nàng sờ soạng đầu, nghe nàng nói mình ngọt, gương mặt ngăn không được đỏ bừng. Bất quá nàng cảm thấy không thể để Mạnh Sơ Hi sờ đầu mình, như vậy có vẻ quá trẻ con. Nàng cũng đã cao ngang cằm Mạnh Sơ Hi rồi, lại qua một hai năm nàng nhất định có thể cao bằng nàng ấy.
Vì thế nàng nghiêm nét mặt, đánh thủ ngữ nói: Ta cao hơn rồi, cũng đã mười sáu tuổi, tỷ không thể sờ đầu ta nữa.
Tiểu cô nương mười phần nghiêm túc, hai tròng mắt nhìn nàng tựa hồ nhất định phải được đến hứa hẹn. Mạnh Sơ Hi bị nàng ấy chọc cười, theo sau cũng ra vẻ nghiêm túc mà tự hỏi, làm như có thật gật đầu: "Ừ, Thanh Ngô nói rất đúng, luôn sờ đầu cũng không phải tốt, vẫn là xoa xoa mặt đi."
Dứt lời nàng đưa tay phủng gương mặt mềm mại của tiểu cô nương, vuốt vuốt lại xoa nhẹ, Chu Thanh Ngô đã từ bỏ chống cự, cái người ấu trĩ này lại chơi đến vô cùng vui vẻ, đôi mắt ôn nhuận mang theo ấm áp trêu đùa, phảng phất liền lông mi đều viết lên hai chữ đáng yêu.
Tuy rằng bất đắc dĩ, Chu Thanh Ngô vẫn may mắn chính mình có chỗ làm nàng ấy thích, có thể khiến nàng ấy vui vẻ, nàng cũng thực thỏa mãn. Trong lòng tình ý không diễn tả được bắt đầu xuất hiện từ đêm giao thừa đó lại mông lung lên, thôi thúc nàng, làm nàng ý thức được không đúng, chỉ là nàng không muốn suy nghĩ quá nhiều, nàng sợ rằng cuối cùng sẽ huỷ hoại hạnh phúc giản dị của hai người.
Nàng chỉ biết, nàng muốn vĩnh viễn ở bên Mạnh Sơ Hi, cho đến khi nàng ấy không cần nàng nữa.
Người trong thôn vẫn thường ở đồng ruộng bờ sông bàn luận chuyện náo nhiệt trong thôn, Chu thị biết Lâm thị luôn không thích nhìn Chu Thanh Ngô, không chê chuyện lớn nói: "Ngươi nói thử xem, nha đầu Chu gia kia hiện tại ngày tháng trôi qua thực thoải mái, trong nhà ruộng đồng gieo trồng rất tốt, hôm nay còn thu được một lồng ong mật, nghe nói còn dưỡng dâu tằm. Nàng nhặt về Mạnh cô nương kia, thật đúng là hưởng tiện nghi không ít."
Trong lời nói cũng không phải bày tỏ ngưỡng mộ, Lâm thị cười nhạt một tiếng: "Cứ để nàng ta hưởng thụ đi, sớm hay muộn cũng sẽ xong đời. Nuôi dâu tằm dễ như vậy sao? Mất thời gian, công sức cùng tiền bạc, cuối cùng khả năng chẳng còn gì. Tổ ong mật kia còn không biết ở lại bao lâu, còn nữa, nấm đầu rắn chính là có độc, Mạnh Sơ Hi còn để tiểu người câm nhặt về nhà, nếu ăn vào bị độc chết, cũng là đáng đời."
Chu thị nghe xong cũng sửng sốt: "Ăn đầu rắn nấm, thứ dọa người như vậy các nàng cũng dám nhặt, ngươi không cùng các nàng nói sao?" Đây chính là liên quan tính mạng người, không phải chuyện đùa, Chu thị lập tức buột miệng thốt ra.
Lâm thị sắc mặt biến đổi, ậm ừ vài cái nói: "Ta như thế nào chưa nói, người khác chê ta nhiều chuyện, phỏng chừng sợ hãi chúng ta đoạt đi?"
Chu thị nghe xong cũng lắc lắc đầu: "Thật sự mù quáng, đừng vô tình mà làm hại tiểu nha đầu kia."
Lâm thị vừa giặt quần áo vừa liếc nhìn về mảnh sân vườn được xử lý chỉnh chỉnh tề tề, bên kia cắm cành dâm bụt đều đã đâm chồi, hiển nhiên sống rất tốt. Trong miệng Lâm thị ngăn không được nói thầm: "Cả ngày không làm việc đàng hoàng, còn tưởng rằng nhặt được báu vật, không cẩn thận mà trông nom ruộng đất, về sau bị nàng ta đoạt hết chỉ có khóc."
Mấy thôn phụ cùng nhau giặt quần áo bên bờ sông thoáng liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu cười gượng. Lâm thị này thực sự đối Chu gia oán hận chất chứa thật sâu.
-------------------------
Bình luận truyện