Nàng Công Chúa Và Chàng Lọ Lem
Chương 19
Ngay lúc Điền Thanh Trừng những ngỡ chuyện này đã lắng đọng và tan thành mây khói, nó lại bùng phát vào một tháng sau.
Điền Thanh Trừng đến lớp như thường lệ, khác chăng là cô dính rịt lấy Đường Tư Nguyên hơn dĩ vãng. Ngày trước là Đường Tư Nguyên chạy sang, giờ thì đổi thành Điền Thanh Trừng thường xuyên tới học ké và mau chóng thân thiết với Phó Ninh cùng Chu Thành Trạch.
Giáo viên yêu cầu thiết kế một hệ thống VIS hoàn chỉnh. Điền Thanh Trừng ngồi trước máy tính xem qua một số tác phẩm, tìm kiếm cảm hứng và kỹ năng, Hàn Huyên hấp tấp chạy tới, bảo: “Thanh Trừng, tên Viên Phi lại chờ bà dưới lầu nữa kìa!”
Mặt Điền Thanh Trừng lạnh tanh, ánh mắt rét căm: “Muốn đợi là chuyện của gã, chả lan quyên gì tới mình.”
Một gã đàn ông đã làm chuyện kinh tởm mà còn dám ngang nhiên xuất hiện trước mặt cô, trơ tráo biết nhường nào!
Vương Vi thoa son môi, bảo: “Chưa chắc à. Mò tới nhiều lần vầy thì có ngu cũng phải biết bà đã có bồ chứ. Đã biết khó cua mà còn bày trò trước bàn dân thiên hạ, bụng dạ ắt có mưu, bà phải cẩn thận với thứ đàn ông này đó.”
Hàn Huyên ngẩn ra: “Tui thấy đàn anh Viên ổn mà ta, tại sao phải cẩn thận?”
Vương Vi nhướng mày: “Có loại đàn ông lòng son dạ sắt thì tất nhiên cũng có loại tốt mã giẻ cùi. Nếu một người đàn ông thực lòng thích một cô gái, người ấy sẽ hết lòng hết dạ cân nhắc cho đối phương, cẩn trọng đối xử tránh để cô gái ấy chán ghét. Bà sẽ cảm nhận được sự trân trọng và thương yêu từ cử chỉ của họ. Nếu vì mục đích cưa cẩm cho hả thì bà sẽ thấy người đó hay làm màu, bề ngoài khoác lác văn vẻ, thực chất là hạng thủ đoạn đa đoan. Viên Phi giở mánh này, ngoại trừ để người khác hiểu lầm Thanh Trừng và chứng minh gã luỵ tình, thì có ích gì?”
Điền Thanh Trừng chêm thêm: “Bởi vậy, hạnh phúc đích thực thì thầm kín còn hạnh phúc rởm thì ưa khoe khoang.”
“BINGO!” Vương Vi bảo: “Có điều tui tò mò lắm nha, tại sao anh bạn trai quý hoá của bà còn chưa ló mặt ra vậy?”
Điền Thanh Trừng nghiêng đầu đáp: “Anh ấy theo giáo viên ra ngoài, khá lâu rồi……” Cô cũng nhớ anh chứ bộ!
Mấy hôm sau, Điền Thanh Trừng bắt đầu viết mã trên máy tính, di động đột ngột vang lên, Vương Vi gào trong điện thoại: “Thanh Trừng ơi, chuyện lớn rồi! Bạn trai bà đánh nhau với Viên Phi kìa. Chỗ sân bóng rổ ấy, bà mau tới đây đi!”
Lòng Điền Thanh Trừng đánh thót, đứng phắt dậy: “Đánh nhau hả? Tui qua liền!”
Cô mở cửa ký túc xá, lướt qua đám đông, không ngừng xin lỗi và hộc tốc lao đi suốt quãng đường.
Tại sao Đường Tư Nguyên đụng chạm với Viên Phi?
Đã xảy ra chuyện gì?
Khi cô lao tới sân bóng rổ, nơi ấy đã tụ tập cả đám người hóng hớt, khung cảnh chen chúc bu đầy sân bóng rổ.
Điền Thanh Trừng thở hổn hển, đẩy ra đám người rồi bảo: “Nhường đường! Cho xin nhường đường!”
Không biết có ai rao lên: “Nữ chính tới kìa! Nữ chính tới rồi kìa!”
Mọi người ngó dáo dác: “Đâu? Chỗ nào dị? Nhỏ nào hại nước hại dân thế?”
Còn Điền Thanh Trừng vừa nhào vào giữa đã trở thành tâm điểm của đám đông.
“Nhỏ đó hả? Không ngờ nha……”
“Ngây thơ gớm, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong……”
“Choảng nhau vì cô ta thiệt hả, lấy điện thoại ra lẹ đi!”
Điền Thanh Trừng một mực tìm Đường Tư Nguyên, sau rốt trông thấy anh đang bị kẹt giữa đám đông. Anh triệt để rũ sạch vẻ kiềm nén và khiêm tốn mọi khi. Mặt mày hung tợn, tư thế công kích như chực nhào vào xé toạc đối phương bất cứ lúc nào. Ánh mắt ngạo nghễ của anh vô cùng hung hăng và sừng sộ, mặc cho đằng sau có năm sáu tên cũng xuýt để sổng anh. Quần áo nhàu nhĩ, bẩn thỉu rách tươm, mặt và tay hằn đỏ loe loét vết máu, nhất là chỗ má phải đã sưng tấy lên.
Điền Thanh Trừng lảo đảo đi tới, căng thẳng siết chặt tay anh, “Sao thế anh? Tại sao anh lại thành ra dạng này?”
Tiếng ồn ào vang lên xung quanh.
Đôi mắt sắc lẹm như sói của Đường Tư Nguyên lia qua những nơi phát ra tiếng ồn, những người đó tức thì đè giọng khinh thường.
Song khi đối mặt với Điền Thanh Trừng, vẻ thù địch nhoáng cái tắt ngúm, lồng ngực thở phập phồng kịch liệt, ngẩng đầu tránh nhìn cô.
Hình tượng Viên Phi bên phía địch còn thảm hại hơn. Hai má sưng vù, gã che miệng, điên cuồng chửi bới: “Cái thứ ngu ngục! Thứ rác rưởi! Nghèo mạt hạng! Tao nói cho mày biết, Đường Tư Nguyên, mày chờ đó cho tao!”
Đường Tư Nguyên cười lạnh: “Tao sợ mày quá cơ, cái thứ não tôm.”
Hai người lại lừ mắt long sòng sọc.
Bầu không khí căng chặt, chực chờ nổ ra hiệp hai. Một người lớn tiếng quở: “Mấy người thôi đi được không? Một hai phải chờ giáo viên với lãnh đạo tới mới chịu ngừng hả? Tới đó là khỏi đứa nào yên thân cho chừa!”
Viên Phi chỉ vào Đường Tư Nguyên, run rẩy nói: “Lỗi của tôi chắc? Nó y chang chó điên chạy tới đánh tôi, méo hiểu nổi!”
Đường Tư Nguyên giễu cợt: “Tao đánh mày đó. Không đánh mày mà còn đánh mõm mày nữa. Để mày học cách sủa, nhớ giữ miệng mồm cho sạch sẽ!”
Viên Phi: “Mày nghĩ mày là cái đếch gì! Chả phải chỉ là thứ dế nhủi nhà quê thôi sao? Có tài cán gì mà bày đặt đấu với tao? Tao nói cho mày hay, Đường Tư Nguyên, mày liệu hồn, sau này coi tao chỉnh chết mày!”
Đường Tư Nguyên thách: “Nhào vô, khỏi chờ sau này, giờ tao cho mày đi bán muối luôn!” Dứt lời, thình lình anh thoát vòng kiểm soát, nhanh chóng xông lên trước mặt Viên Phi, túm cổ áo rồi giáng gã hai cú liền, đánh đến mức Viên Phi kinh hoàng, tay chân giãy giụa không ngơi.
Quần chúng vây xem ồ lên.
Chẳng ai ngờ Đường Tư Nguyên bạo gan và mạnh tay nhường ấy.
Có người hét: “Giáo viên tới! Giáo viên tới kìa!”
Đường Tư Nguyên đạp Viên Phi ra đất. Giữa tứ tung bụi mù, anh ngạo nghễ ngó xuống, lạnh lùng cảnh cáo: “Thứ không phải của mày thì mãi mãi cũng không phải của mày. Giở trò đểu sau lưng thì tính là đàn ông vẹo gì! Hễ tao nghe mày sủa bừa xàm xí, bịa đặt vu khống thêm lần nữa, thấy mày là tao đánh, tao không tha mày đâu con!”
Điền Thanh Trừng sốt ruột ghìm lấy eo anh: “Đường Tư Nguyên, giáo viên tới kìa, đừng đánh nữa anh!”
Rành rành cô chẳng dùng miếng sức, ấy vậy mà vẫn kéo được anh ra cái một.
Giáo viên và các thành viên của Hội sinh viên cuống quýt kiếm soát tình huống, tách Đường Tư Nguyên và Viên Phi ra hoàn toàn, đồng thời giải tán người xem.
Điền Thanh Trừng ấn anh ngồi xuống, lấy khăn giấy lau vết máu và bụi bẩn trên mặt anh.
Vương Vi nhân cơ hội chạy tới, nói bên tai Điền Thanh Trừng: “Viên Phi là thứ chó đẻ, kinh tởm. Sau lưng gã truyền tin đồn bậy để huỷ hoại thanh danh bà. Đường Tư Nguyên nghe thấy nên chạy tới tẩn gã.”
Điền Thanh Trừng kinh ngạc chỉa vào mình: “Nói tui á?”
Cái quái gì thế! Rõ ràng cô chưa làm gì kia mà!
“Ừa, Đường Tư Nguyên rắn thật. Cả đám năm đứa đang chơi bóng rổ, một mình anh ấy nhào vô túm lấy Viên Phi. Hồi đâu không ai giúp nên hơi thiệt, tới khi đông người hơn là anh ấy chiếm ưu thế vượt trội!” Vương Vi cảm thán: “Dũng cảm dã man! Tức sùi bọt mép vì hồng nhan! Chậc chậc chậc, sao tui không có anh bồ đánh nhau vì mình nhờ?”
Song Điền Thanh Trừng nhíu mày, hỏi: “Viên Phi nói gì tui?”
Đường Tư Nguyên túm tay cô, ngửa đầu bảo: “Lời chối tai, em đừng nghe.”
Điền Thanh Trừng làm thinh, những ngón tay mảnh dẻ giấu trong áo run bây bẩy, cô nói: “Anh có biết hành động của anh sẽ bị ghi tội hoặc bị cảnh cáo, ảnh hưởng tới học bổng và giải thưởng cá nhân không……”
Đường Tư Nguyên cụp mắt, đáp: “Anh biết.”
Sau khi lau sạch vết máu, gương mặt anh hiện lên bảy tám vệt bầm tím, Điền Thanh Trừng dùng đầu ngón tay sờ khe khẽ, lòng chua xót khôn nguôi.
Những người còn sót lại chỉ trỏ cô, chừng như nói rằng, cô chính là kẻ đầu sỏ gây tội.
Điền Thanh Trừng nhìn về phía Viên Phi đang không ngừng mách lẻo với giáo viên như thể oan lắm, cô nói với Đường Tư Nguyên: “Anh chờ em xíu, để em giải quyết.”
Cô đi tới chỗ Viên Phi.
Đường Tư Nguyên ngỡ rằng cô định dàn xếp với Viên Phi, đột ngột đứng lên, sắc mặt tối sầm: “Thanh Trừng, em định làm gì hả?”
Điền Thanh Trừng tiếp tục đi tới chỗ gã.
Cô thu hút ánh nhìn của mọi người, mắt họ loé lên vẻ hưng phấn, không rõ cô gái ngoan hiền và ngây thơ này đến tột cùng muốn làm gì, kể cả Viên Phi cũng ngẩn mặt đứng đực ra, khóe miệng thấp thoáng cong lên.
Đây là live show hở?
Điền Thanh Trừng đi đến chỗ Viên Phi, mỉm cười duyên dáng, thình lình tung một cú đạp vào bụng Viên Phi ngay lúc gã sơ sẩy dợm lên tiếng.
Mọi người trơ mắt nhìn Viên Phi ngã phịch ra đất, chứng kiến cô gái mềm yếu nọ giẫm lên vai gã, hệt như giếng nước thẳm sâu vừa giá lạnh vừa mỹ miều, cô nói: “Bạn trai tôi phá tướng vì anh, khoản nợ này tôi sẽ từ từ tính sổ. Để coi cách anh đánh người giỏi hay cách tôi xài tiền giỏi hơn.”
Ai nấy há hốc mồm thành hình chữ O.
Giờ này khoe giàu kìa bây! Oách vãi!
Điền Thanh Trừng dùng chân day nghiền ngón tay gã: “Cái khác tôi không làm được, chứ xử một gã như anh thì dễ như trở bàn tay.”
Đoạn, cô hững hờ xoay người rời đi.
Viên Phi dại ra, thế mà mình bị một đứa con gái đè ra đánh ngay giữa chốn công cộng, dễ tưởng tượng ra bối cảnh của cô ta. Ai biết liệu nhỏ đó có thật sự chi tiền để xử mình không, lo cho tương lai mai này, mặt gã vặn vẹo, căm giận bật lại: “Nó đánh trước!”
Điền Thanh Trừng thoáng khựng bước, hệt như thần nữ chễm chệ đứng trên thần đàn, coi Viên Phi như con kiến, hờ hững rằng: “Anh ấy là người của tôi, anh là cái cọng hành đâu ra? Anh ấy đánh anh thì chắc chắn là tại anh sai.”
Đường Tư Nguyên trợn mắt há hốc mồm, ấp úng: “Ơ…… Kìa……”
Điền Thanh Trừng nâng anh dậy, phát cáu: “Tốt hơn hết là anh ngậm miệng đi. Nếu phá tướng thật thì anh lãnh đủ!”
“Ừmm…… Ý anh định nói là đạp nó làm hư giày em, quay về nhớ giặt sạch……”
Điền Thanh Trừng phì cười, cô lẫy: “Anh còn phởn quá ha? Sao không biết lôi ra ngoài trường vần cho một trận, tốt nhất là trùm bao tải, để khỏi như bây giờ, lưu hoạ vô cùng.”
Chung quanh có vài thành viên Hội sinh viên nghe thấy thế, cạn lời ngó trời.
Cô gái nhỏ này gấu thật.
Đường Tư Nguyên lặng thinh một thoáng rồi bảo: “Không nghĩ xa vậy. Lúc nghe thấy mấy từ tục tĩu ấy là anh tức điên người, thấy nó còn nhàn nhã chơi bóng là anh không cách nào chịu được.”
“Thôi, đánh thì đánh, không đánh sai người là được,” Điền Thanh Trừng bảo: “Mai mốt gã mà giở trò nữa thì mình trực tiếp chi tiền, kêu người dạy dỗ cho tới nơi tới chốn.”
Hoặc không ra tay, nếu đã làm thì phải một kích trí mạng, không cho đối phương cơ hội vẫy vùng.
Mọi người sởn gai ốc, run cầm cập, yên lặng lùi về sau ba bước, cách xa Điền Thanh Trừng.
Cô em này không trêu được đâu.
Thế mà tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, Đường Tư Nguyên cảm thấy Điền Thanh Trừng thế này đáng yêu và cuốn hút dã man, hệt như nàng báo tao nhã, nhất là khi cô ra tay với Viên Phi vì anh, khiến lòng anh ngọt lịm. Tất thảy hậu quả đều bị vứt ra sau đầu, toàn bộ tâm trí đặt trọn trên người Điền Thanh Trừng, cô nói gì anh đáp nấy, lú hết cả mề.
Kết thúc cuộc tranh chấp, Đường Tư Nguyên và Viên Phi đều bị cảnh cáo miệng. Sau cùng, gã Viên Phi không dám bén mảng tới gần Điền Thanh Trừng nữa.
Ngược lại, Điền Thanh Trừng bị người cố vấn kéo qua lên lớp một chặp, rằng con gái con đứa chớ hung hăng thế, chừa lại đường lui đặng dễ bề qua lại trong tương lai.
Điền Thanh Trừng gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn hết chỗ chê, chặn họng người cố vấn.
Nếu không có đoạn video làm chứng cứ, thật tình người nọ không nhìn ra khiá cạnh kiên quyết lạnh lùng của Điền Thanh Trừng.
Từ đó về sau, Điền Thanh Trừng và Đường Tư Nguyên một bước vang danh, đến cùng không ai dám bịa đặt tin đồn sau lưng họ nữa.
Điền Thanh Trừng đến lớp như thường lệ, khác chăng là cô dính rịt lấy Đường Tư Nguyên hơn dĩ vãng. Ngày trước là Đường Tư Nguyên chạy sang, giờ thì đổi thành Điền Thanh Trừng thường xuyên tới học ké và mau chóng thân thiết với Phó Ninh cùng Chu Thành Trạch.
Giáo viên yêu cầu thiết kế một hệ thống VIS hoàn chỉnh. Điền Thanh Trừng ngồi trước máy tính xem qua một số tác phẩm, tìm kiếm cảm hứng và kỹ năng, Hàn Huyên hấp tấp chạy tới, bảo: “Thanh Trừng, tên Viên Phi lại chờ bà dưới lầu nữa kìa!”
Mặt Điền Thanh Trừng lạnh tanh, ánh mắt rét căm: “Muốn đợi là chuyện của gã, chả lan quyên gì tới mình.”
Một gã đàn ông đã làm chuyện kinh tởm mà còn dám ngang nhiên xuất hiện trước mặt cô, trơ tráo biết nhường nào!
Vương Vi thoa son môi, bảo: “Chưa chắc à. Mò tới nhiều lần vầy thì có ngu cũng phải biết bà đã có bồ chứ. Đã biết khó cua mà còn bày trò trước bàn dân thiên hạ, bụng dạ ắt có mưu, bà phải cẩn thận với thứ đàn ông này đó.”
Hàn Huyên ngẩn ra: “Tui thấy đàn anh Viên ổn mà ta, tại sao phải cẩn thận?”
Vương Vi nhướng mày: “Có loại đàn ông lòng son dạ sắt thì tất nhiên cũng có loại tốt mã giẻ cùi. Nếu một người đàn ông thực lòng thích một cô gái, người ấy sẽ hết lòng hết dạ cân nhắc cho đối phương, cẩn trọng đối xử tránh để cô gái ấy chán ghét. Bà sẽ cảm nhận được sự trân trọng và thương yêu từ cử chỉ của họ. Nếu vì mục đích cưa cẩm cho hả thì bà sẽ thấy người đó hay làm màu, bề ngoài khoác lác văn vẻ, thực chất là hạng thủ đoạn đa đoan. Viên Phi giở mánh này, ngoại trừ để người khác hiểu lầm Thanh Trừng và chứng minh gã luỵ tình, thì có ích gì?”
Điền Thanh Trừng chêm thêm: “Bởi vậy, hạnh phúc đích thực thì thầm kín còn hạnh phúc rởm thì ưa khoe khoang.”
“BINGO!” Vương Vi bảo: “Có điều tui tò mò lắm nha, tại sao anh bạn trai quý hoá của bà còn chưa ló mặt ra vậy?”
Điền Thanh Trừng nghiêng đầu đáp: “Anh ấy theo giáo viên ra ngoài, khá lâu rồi……” Cô cũng nhớ anh chứ bộ!
Mấy hôm sau, Điền Thanh Trừng bắt đầu viết mã trên máy tính, di động đột ngột vang lên, Vương Vi gào trong điện thoại: “Thanh Trừng ơi, chuyện lớn rồi! Bạn trai bà đánh nhau với Viên Phi kìa. Chỗ sân bóng rổ ấy, bà mau tới đây đi!”
Lòng Điền Thanh Trừng đánh thót, đứng phắt dậy: “Đánh nhau hả? Tui qua liền!”
Cô mở cửa ký túc xá, lướt qua đám đông, không ngừng xin lỗi và hộc tốc lao đi suốt quãng đường.
Tại sao Đường Tư Nguyên đụng chạm với Viên Phi?
Đã xảy ra chuyện gì?
Khi cô lao tới sân bóng rổ, nơi ấy đã tụ tập cả đám người hóng hớt, khung cảnh chen chúc bu đầy sân bóng rổ.
Điền Thanh Trừng thở hổn hển, đẩy ra đám người rồi bảo: “Nhường đường! Cho xin nhường đường!”
Không biết có ai rao lên: “Nữ chính tới kìa! Nữ chính tới rồi kìa!”
Mọi người ngó dáo dác: “Đâu? Chỗ nào dị? Nhỏ nào hại nước hại dân thế?”
Còn Điền Thanh Trừng vừa nhào vào giữa đã trở thành tâm điểm của đám đông.
“Nhỏ đó hả? Không ngờ nha……”
“Ngây thơ gớm, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong……”
“Choảng nhau vì cô ta thiệt hả, lấy điện thoại ra lẹ đi!”
Điền Thanh Trừng một mực tìm Đường Tư Nguyên, sau rốt trông thấy anh đang bị kẹt giữa đám đông. Anh triệt để rũ sạch vẻ kiềm nén và khiêm tốn mọi khi. Mặt mày hung tợn, tư thế công kích như chực nhào vào xé toạc đối phương bất cứ lúc nào. Ánh mắt ngạo nghễ của anh vô cùng hung hăng và sừng sộ, mặc cho đằng sau có năm sáu tên cũng xuýt để sổng anh. Quần áo nhàu nhĩ, bẩn thỉu rách tươm, mặt và tay hằn đỏ loe loét vết máu, nhất là chỗ má phải đã sưng tấy lên.
Điền Thanh Trừng lảo đảo đi tới, căng thẳng siết chặt tay anh, “Sao thế anh? Tại sao anh lại thành ra dạng này?”
Tiếng ồn ào vang lên xung quanh.
Đôi mắt sắc lẹm như sói của Đường Tư Nguyên lia qua những nơi phát ra tiếng ồn, những người đó tức thì đè giọng khinh thường.
Song khi đối mặt với Điền Thanh Trừng, vẻ thù địch nhoáng cái tắt ngúm, lồng ngực thở phập phồng kịch liệt, ngẩng đầu tránh nhìn cô.
Hình tượng Viên Phi bên phía địch còn thảm hại hơn. Hai má sưng vù, gã che miệng, điên cuồng chửi bới: “Cái thứ ngu ngục! Thứ rác rưởi! Nghèo mạt hạng! Tao nói cho mày biết, Đường Tư Nguyên, mày chờ đó cho tao!”
Đường Tư Nguyên cười lạnh: “Tao sợ mày quá cơ, cái thứ não tôm.”
Hai người lại lừ mắt long sòng sọc.
Bầu không khí căng chặt, chực chờ nổ ra hiệp hai. Một người lớn tiếng quở: “Mấy người thôi đi được không? Một hai phải chờ giáo viên với lãnh đạo tới mới chịu ngừng hả? Tới đó là khỏi đứa nào yên thân cho chừa!”
Viên Phi chỉ vào Đường Tư Nguyên, run rẩy nói: “Lỗi của tôi chắc? Nó y chang chó điên chạy tới đánh tôi, méo hiểu nổi!”
Đường Tư Nguyên giễu cợt: “Tao đánh mày đó. Không đánh mày mà còn đánh mõm mày nữa. Để mày học cách sủa, nhớ giữ miệng mồm cho sạch sẽ!”
Viên Phi: “Mày nghĩ mày là cái đếch gì! Chả phải chỉ là thứ dế nhủi nhà quê thôi sao? Có tài cán gì mà bày đặt đấu với tao? Tao nói cho mày hay, Đường Tư Nguyên, mày liệu hồn, sau này coi tao chỉnh chết mày!”
Đường Tư Nguyên thách: “Nhào vô, khỏi chờ sau này, giờ tao cho mày đi bán muối luôn!” Dứt lời, thình lình anh thoát vòng kiểm soát, nhanh chóng xông lên trước mặt Viên Phi, túm cổ áo rồi giáng gã hai cú liền, đánh đến mức Viên Phi kinh hoàng, tay chân giãy giụa không ngơi.
Quần chúng vây xem ồ lên.
Chẳng ai ngờ Đường Tư Nguyên bạo gan và mạnh tay nhường ấy.
Có người hét: “Giáo viên tới! Giáo viên tới kìa!”
Đường Tư Nguyên đạp Viên Phi ra đất. Giữa tứ tung bụi mù, anh ngạo nghễ ngó xuống, lạnh lùng cảnh cáo: “Thứ không phải của mày thì mãi mãi cũng không phải của mày. Giở trò đểu sau lưng thì tính là đàn ông vẹo gì! Hễ tao nghe mày sủa bừa xàm xí, bịa đặt vu khống thêm lần nữa, thấy mày là tao đánh, tao không tha mày đâu con!”
Điền Thanh Trừng sốt ruột ghìm lấy eo anh: “Đường Tư Nguyên, giáo viên tới kìa, đừng đánh nữa anh!”
Rành rành cô chẳng dùng miếng sức, ấy vậy mà vẫn kéo được anh ra cái một.
Giáo viên và các thành viên của Hội sinh viên cuống quýt kiếm soát tình huống, tách Đường Tư Nguyên và Viên Phi ra hoàn toàn, đồng thời giải tán người xem.
Điền Thanh Trừng ấn anh ngồi xuống, lấy khăn giấy lau vết máu và bụi bẩn trên mặt anh.
Vương Vi nhân cơ hội chạy tới, nói bên tai Điền Thanh Trừng: “Viên Phi là thứ chó đẻ, kinh tởm. Sau lưng gã truyền tin đồn bậy để huỷ hoại thanh danh bà. Đường Tư Nguyên nghe thấy nên chạy tới tẩn gã.”
Điền Thanh Trừng kinh ngạc chỉa vào mình: “Nói tui á?”
Cái quái gì thế! Rõ ràng cô chưa làm gì kia mà!
“Ừa, Đường Tư Nguyên rắn thật. Cả đám năm đứa đang chơi bóng rổ, một mình anh ấy nhào vô túm lấy Viên Phi. Hồi đâu không ai giúp nên hơi thiệt, tới khi đông người hơn là anh ấy chiếm ưu thế vượt trội!” Vương Vi cảm thán: “Dũng cảm dã man! Tức sùi bọt mép vì hồng nhan! Chậc chậc chậc, sao tui không có anh bồ đánh nhau vì mình nhờ?”
Song Điền Thanh Trừng nhíu mày, hỏi: “Viên Phi nói gì tui?”
Đường Tư Nguyên túm tay cô, ngửa đầu bảo: “Lời chối tai, em đừng nghe.”
Điền Thanh Trừng làm thinh, những ngón tay mảnh dẻ giấu trong áo run bây bẩy, cô nói: “Anh có biết hành động của anh sẽ bị ghi tội hoặc bị cảnh cáo, ảnh hưởng tới học bổng và giải thưởng cá nhân không……”
Đường Tư Nguyên cụp mắt, đáp: “Anh biết.”
Sau khi lau sạch vết máu, gương mặt anh hiện lên bảy tám vệt bầm tím, Điền Thanh Trừng dùng đầu ngón tay sờ khe khẽ, lòng chua xót khôn nguôi.
Những người còn sót lại chỉ trỏ cô, chừng như nói rằng, cô chính là kẻ đầu sỏ gây tội.
Điền Thanh Trừng nhìn về phía Viên Phi đang không ngừng mách lẻo với giáo viên như thể oan lắm, cô nói với Đường Tư Nguyên: “Anh chờ em xíu, để em giải quyết.”
Cô đi tới chỗ Viên Phi.
Đường Tư Nguyên ngỡ rằng cô định dàn xếp với Viên Phi, đột ngột đứng lên, sắc mặt tối sầm: “Thanh Trừng, em định làm gì hả?”
Điền Thanh Trừng tiếp tục đi tới chỗ gã.
Cô thu hút ánh nhìn của mọi người, mắt họ loé lên vẻ hưng phấn, không rõ cô gái ngoan hiền và ngây thơ này đến tột cùng muốn làm gì, kể cả Viên Phi cũng ngẩn mặt đứng đực ra, khóe miệng thấp thoáng cong lên.
Đây là live show hở?
Điền Thanh Trừng đi đến chỗ Viên Phi, mỉm cười duyên dáng, thình lình tung một cú đạp vào bụng Viên Phi ngay lúc gã sơ sẩy dợm lên tiếng.
Mọi người trơ mắt nhìn Viên Phi ngã phịch ra đất, chứng kiến cô gái mềm yếu nọ giẫm lên vai gã, hệt như giếng nước thẳm sâu vừa giá lạnh vừa mỹ miều, cô nói: “Bạn trai tôi phá tướng vì anh, khoản nợ này tôi sẽ từ từ tính sổ. Để coi cách anh đánh người giỏi hay cách tôi xài tiền giỏi hơn.”
Ai nấy há hốc mồm thành hình chữ O.
Giờ này khoe giàu kìa bây! Oách vãi!
Điền Thanh Trừng dùng chân day nghiền ngón tay gã: “Cái khác tôi không làm được, chứ xử một gã như anh thì dễ như trở bàn tay.”
Đoạn, cô hững hờ xoay người rời đi.
Viên Phi dại ra, thế mà mình bị một đứa con gái đè ra đánh ngay giữa chốn công cộng, dễ tưởng tượng ra bối cảnh của cô ta. Ai biết liệu nhỏ đó có thật sự chi tiền để xử mình không, lo cho tương lai mai này, mặt gã vặn vẹo, căm giận bật lại: “Nó đánh trước!”
Điền Thanh Trừng thoáng khựng bước, hệt như thần nữ chễm chệ đứng trên thần đàn, coi Viên Phi như con kiến, hờ hững rằng: “Anh ấy là người của tôi, anh là cái cọng hành đâu ra? Anh ấy đánh anh thì chắc chắn là tại anh sai.”
Đường Tư Nguyên trợn mắt há hốc mồm, ấp úng: “Ơ…… Kìa……”
Điền Thanh Trừng nâng anh dậy, phát cáu: “Tốt hơn hết là anh ngậm miệng đi. Nếu phá tướng thật thì anh lãnh đủ!”
“Ừmm…… Ý anh định nói là đạp nó làm hư giày em, quay về nhớ giặt sạch……”
Điền Thanh Trừng phì cười, cô lẫy: “Anh còn phởn quá ha? Sao không biết lôi ra ngoài trường vần cho một trận, tốt nhất là trùm bao tải, để khỏi như bây giờ, lưu hoạ vô cùng.”
Chung quanh có vài thành viên Hội sinh viên nghe thấy thế, cạn lời ngó trời.
Cô gái nhỏ này gấu thật.
Đường Tư Nguyên lặng thinh một thoáng rồi bảo: “Không nghĩ xa vậy. Lúc nghe thấy mấy từ tục tĩu ấy là anh tức điên người, thấy nó còn nhàn nhã chơi bóng là anh không cách nào chịu được.”
“Thôi, đánh thì đánh, không đánh sai người là được,” Điền Thanh Trừng bảo: “Mai mốt gã mà giở trò nữa thì mình trực tiếp chi tiền, kêu người dạy dỗ cho tới nơi tới chốn.”
Hoặc không ra tay, nếu đã làm thì phải một kích trí mạng, không cho đối phương cơ hội vẫy vùng.
Mọi người sởn gai ốc, run cầm cập, yên lặng lùi về sau ba bước, cách xa Điền Thanh Trừng.
Cô em này không trêu được đâu.
Thế mà tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, Đường Tư Nguyên cảm thấy Điền Thanh Trừng thế này đáng yêu và cuốn hút dã man, hệt như nàng báo tao nhã, nhất là khi cô ra tay với Viên Phi vì anh, khiến lòng anh ngọt lịm. Tất thảy hậu quả đều bị vứt ra sau đầu, toàn bộ tâm trí đặt trọn trên người Điền Thanh Trừng, cô nói gì anh đáp nấy, lú hết cả mề.
Kết thúc cuộc tranh chấp, Đường Tư Nguyên và Viên Phi đều bị cảnh cáo miệng. Sau cùng, gã Viên Phi không dám bén mảng tới gần Điền Thanh Trừng nữa.
Ngược lại, Điền Thanh Trừng bị người cố vấn kéo qua lên lớp một chặp, rằng con gái con đứa chớ hung hăng thế, chừa lại đường lui đặng dễ bề qua lại trong tương lai.
Điền Thanh Trừng gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn hết chỗ chê, chặn họng người cố vấn.
Nếu không có đoạn video làm chứng cứ, thật tình người nọ không nhìn ra khiá cạnh kiên quyết lạnh lùng của Điền Thanh Trừng.
Từ đó về sau, Điền Thanh Trừng và Đường Tư Nguyên một bước vang danh, đến cùng không ai dám bịa đặt tin đồn sau lưng họ nữa.
Bình luận truyện