Nàng Cười Đến Ngọt Ngào
Chương 23
Edit: uyên ương mộng
Beta: Moè ?
Vườn trường đại học C rất lớn, từng hàng cây long não với cây ngô đồng cao lớn xanh tốt, tỏa bóng mát, hai bên đường treo băng rôn chào mừng sinh viên mới.
Dưới hàng cây, sinh viên cùng cha mẹ chen nhau đi, từng hàng người theo tình nguyện viên đi đăng ký báo danh, những khuôn mặt mang theo hưng phấn, tò mò, tiếng người nói to nói nhỏ ồn ào náo nhiệt.
Nhan Hề trong lòng khẩn trương, nôn nóng nhón chân nhìn ngó xung quanh, tìm hình dáng trong trí nhớ.
Lúc học cao trung anh đã cao 1m8, không biết bây giờ anh có cao lên nữa không, lòng bàn tay Nhan Hề ướt đẫm mồ hôi, nỗ lực chen vào dòng người tìm kiếm.
Gió nhẹ thổi qua, từng tán lá đung đưa, dưới hàng cây ngô đồng, hình dáng thiếu niên thẳng tắp, một thân quần áo màu đen cùng mũ đen, từng bước chân đi về phía trước, càng lúc càng đi xa cô.
Nhan Hề không cầm lòng được, đôi chân run run hướng đến bóng dáng kia chạy tới, cô chưa biết phải nói lời xin lỗi với anh như thế nào, chỉ là muốn giữ anh lại.
“Này này, bạn học, cậu đừng chạy, còn hành lý của cậu này___”
Nhan Hề đột nhiên bị một bạn học thoạt nhìn cũng là sinh viên mới túm chặt tay lại, cô quay đầu nhìn thoáng qua vali hành lý, bên trong còn có học phí và tiền sinh hoạt dì nhỏ cho, lại quay đầu đi nhìn Hà Tư Dã, bóng dáng anh cũng đã không thấy nữa rồi.
Nhan Hề vội vàng kéo theo vali, chạy theo hướng anh vừa đi.
Hai thân ảnh từ xa vội vàng chạy tới trước mặt Nhan Hề:
“Nhan Hề!!!” Thẩm Phi hưng phấn hô to
“Cha mẹ ơi! Thế mà em lại thi tới đây a!”
Diêu Dao bên cạnh lập tức kêu to:
“Nhan Nhan! Mau gọi anh trai đi!”
Nhan Hề hai mắt mang theo thất vọng vòng qua hai người nhìn về phía trước.
Không nhìn thấy anh nữa!
Cô quay đầu lại nhìn Thẩm Phi, mặt dần hiện lên vui vẻ, phảng phất như nhớ lại thời điểm cách đây hai năm bọn họ còn ngồi cùng nhau nói chuyện.
“Anh Tiểu Phi khỏe chứ ạ!”
Hai mắt Nhan Hề lan tràn ý cười khi gặp lại bàn bè, con ngươi đen nhánh long lanh lóe sáng, hai lúm đồng tiền trên má hõm thật sâu..
“Ai da ai da,” Thẩm Phi lôi kéo tay Nhan Hề nhìn quanh cô một vòng:
“Con gái mười tám tuổi trưởng thành rồi nha, hiện tại đã thành đại mỹ nữ rồi, như này mà đi trên đường cái có gặp anh cũng không nhận ra, em làm sao lại cao lên nhanh vậy? Trước kia chỉ mới đến vai anh thôi a. Từ từ đã, sao toàn thân đều là bùn thế này? Lớn như vậy rồi mà vẫn còn bị người khác khi dễ hả?”
Thẩm Phi lải nhải không ngừng, Diêu Dao không nhịn được chen vào vài câu, cuối cùng thành ra hai người cãi nhau.
Nhan Hề đứng một bên che miệng cười, ba người lâu lắm rồi không gặp lại nhau, một đường đi nói hết chuyện lớn chuyện bé, đồng thời cũng thực ăn ý mà không nói đến vị nào đó.
Thẩm Phi giúp Nhan Hề cùng Diêu Dao làm thẻ sinh viên, lại đi báo danh làm thủ tục nhập học, sau đó mang các cô đi nhận phòng ký túc xá, chờ Nhan Hề thay quần áo xong liền mang các cô đi dạo quanh trường.
Lúc này Thẩm Phi mới nhớ đến một việc:
“Đúng rồi Diêu Dao, em nói em mua thẻ điện thoại bị lừa?”
“Đúng đúng đúng, em nhớ rõ ràng là cái tên có quầng thâm ở mắt mà, chẳng nhẽ lúc nãy em nhận sai người à? Anh Phi, hắn lừa của em những 50 tệ đó, có thể đòi được về không thế?”
“Người lúc nãy em đuổi theo học năm ba, cùng ký túc xá với anh, còn người em tìm học năm thứ hai, người này mặt trẻ hơn một chút, cứ thấy người nào có quầng thâm mắt là đuổi theo à! Đi thôi, anh Phi mang em đi tính sổ với hắn.”
Sau nhiều ngày mưa dầm, từng đám mây u ám dần tản đi lộ ra ánh mặt trời, xua tan đi bầu không khí ảm đạm, trên bầu trời trở nên xanh thẳm.
Hà Tư Dã đứng bên cạnh hồ nước, gió nhẹ thổi qua mặt hồ tạo nên từng đợt sóng nhỏ, hình bóng anh in trên mặt hồ theo gợn sóng uốn lượn.
Đôi mày kiếm nhíu chặt lại với nhau, bình tĩnh không mang theo cảm xúc gì nhìn người đứng bên cạnh, mà người đứng đó bất giác liếm liếm môi, hai chân run run, hoảng loạn giải thích:
“Em không bán thẻ điện thoại, thật sự, không phải em mà.”
Hà Tư Dã hai tay đút túi bình thản, đứng chốc lát liền rút một tay ngửa đến trước mặt cậu ta vẫy vẫy hai cái.
Thiếu niên hai mắt thâm quầng liếm môi càng nhiều, chột dạ muốn chạy, cuối cùng lại không dám chạy.
Một bàn tay đút vào trong túi sờ đến tờ 50 tệ, cúi đầu rút ra.
Thẩm Phi mang theo hai cô gái đi một vòng ký túc xá tìm nam sinh mắt thâm quầng, nghe mọi người trong ký túc xá nói hắn sau khi bán sách tiếng anh thì đi đến bờ hồ rồi, liền mang theo người đi đến đó.
Vừa đi tới hàng cây gần bờ hồ, liền nhìn thấy bóng dáng cả người màu đen đang dơ tay hướng về nam sinh bên cạnh, nam sinh vẻ mặt đau khổ mà đưa ra 50 tệ.
“Anh trai em, anh trai em đó” Thẩm Phi quay đầu lại cười với Nhan Hề “Em thấy không, anh trai em là cái người mạnh miệng nhưng lòng mềm, đến giúp em lấy lại tiền đó.”
Diêu Dao vẻ mặt sùng bái:
“Thật là khí phách, tứ gia vẫn là tứ gia a.”
Thẩm Phi: “Đúng vậy a, vẫn luôn lẳng lặng làm việc một mình như thế.”
Nhan Hề vừa tới nhìn thấy hình dáng của anh đã đứng ngốc rồi, không còn nghe thấy hai người kia nói gì nữa.
Cô không nghĩ sẽ gặp lại anh trong hoàn cảnh này.
Hà Tư Dã đưa lưng về phía ba người bọn họ, nghe thấy tiếng nói chuyện phía sau, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng bỗng co lại, hai mày nhíu chặt, toàn thân âm trầm tỏa ra khí lạnh.
Anh bình tĩnh cầm lấy 50 tệ đút vào túi, đôi chân thon dài sải bước về phía trước, không quay đầu lại.
“Anh Tiểu Dã____”
Nhan Hề ngay lúc anh bước chân đi liền bừng tỉnh, nôn nóng hô to, hai mắt đỏ ửng, chạy về hướng Hà Tư Dã.
“Anh Tiểu Dã, anh đừng đi______”
Nhan Hề bước chân dồn dập chạy đuổi theo, làm làn váy lộn xộn, mái tóc vừa được chải lại gọn gàng, giờ đây bị gió thổi xõa tung ra sau lưng đung đưa theo từng bước chạy.
Bây giờ cô không nghĩ được gì nữa, không sợ bị anh mắng, chỉ muốn đuổi theo được anh.
Học sinh đi dạo bên hồ không ít, khi nghe thấy tiếng nữ sinh gọi tên nam thần liền đứng lại muốn xem náo nhiệt, thành ra tụ tập càng ngày càng đông người.
Một người là nam thần nổi tiếng đẹp trai học giỏi, hai tay cắm túi bước chân đều đặn đi về phía trước, không có ý định dừng lại, cách một đoạn đang đuổi tới gần là nữ sinh thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, mái tóc dài xõa tung sau lưng, phất phơ theo gió, một cặp trai tài gái sắc.
Có nữ sinh chờ mong hỏi bạn học:
“Này, liệu lát nữa có cảnh ôm hôn không?”
Một nữ sinh khác cũng chen vào:
“Chờ chút, sao cái người một thân màu đen kia nhìn có chút quen mắt.”
“Cậu không nhận ra! Đó là nam thần hệ vật lý Hà Tư Dã a!”
“Nữ sinh phía sau là muốn thổ lộ à?”
“Không phải chứ, sao bảo tối nay mới thổ lộ ở ký túc xá mà?”
“Con mẹ nó, bắt được rồi kìa!”
Nhan Hề chạy đến thở hổn hển, rốt cuộc bắt được cánh tay Hà Tư Dã, giọng nói mang theo gấp gáp:
“Anh Tiểu Dã em xin lỗi, anh đừng tức giận mà, em xin anh đó, đừng giận em nữa mà.”
Khi gặp được Hà Tư Dã, Nhan Hề liền trở về là cô bé nhút nhát ngày xưa, lúc nào cũng chỉ nói được cảm ơn và xin lỗi, trong lòng cô có vô vàn điều muốn nói với anh nhưng lại không nói được ra lời, đứng trước mặt anh chỉ biết lặp đi lặp lại câu nói:
“Em không phải cố ý, anh Tiểu Dã em xin lỗi.”
Hà Tư Dã không lên tiếng cũng không quay đầu lại, Nhan Hề gấp đến giậm chân, vòng lên phía trước ngửa đầu nhìn mặt anh.
Hai ánh mắt chạm nhau, Nhan Hề giật mình sửng sốt quên cả khóc.
Anh Tiểu Dã trong trí nhớ của cô ánh mắt không như vậy.
Đôi mắt đào hoa lười biếng câu người, biết tỏ ra mất hứng, biết tức giận, nhưng giờ đây mang theo nhiều nét thành thục trưởng thành, vẫn là khuôn mặt anh tuấn ấy, giờ tất cả chỉ còn lại lạnh nhạt, lãnh đạm, mang theo một phần xa cách. Đôi môi mỏng luôn mang theo ý cười ấm áp, giờ đây chỉ còn lại nét trào phúng.
Nhan Hề đứng đó chớp mắt, nước mắt liền thuận theo rơi xuống, một giọt lại một giọt rơi không ngừng, hàm răng cắn lấy môi dưới đến trắng bệch, ủy khuất, thương tâm.
Thần sắc Hà Tư Dã dần dần thay đổi, đôi mắt rũ xuống nhìn bé con đã trưởng thành giờ lại trở về là cô bé đáng thương ngày nào, nước mắt như hạt châu rơi liên tục, giống như anh đang ức hiếp cô vậy, ủy khuất đến đáng thương.
Rõ ràng từ đầu tới cuối một câu anh cũng chưa nói.
Rốt cuộc, là ai đang ủy khuất ai đây hả!
Tầm mắt Hà Tư Dã chuyển đến mái tóc dài xõa tung sau lưng cô, từng sợi tóc hòa cùng ánh nắng mặt trới sáng bừng sức sống, một vài sợi còn vương lên trán, lên cần cổ thon dài trắng nõn.
Váy dài liền áo màu xanh nhạt, có dây đai lưng bó gọn vòng eo nhỏ nhắn, làn váy tinh tế dài đến đầu gối lộ ra cẳng chân mảnh khảnh xinh đẹp.
Đây đã từng là bé con thiếu dinh dưỡng năm nào, giờ đây trưởng thành một cô nương xinh đẹp có khí chất.
Tầm mắt Hà Tư Dã dừng lại ở cần cổ trắng nõn, hàng mày cau chặt lại với nhau, trên đó không đeo vật gì, cô luôn mang cái vòng cổ đó không rời cơ mà.
Nhan Hề khóc hai mắt đỏ bừng, bả vai rụt lại đứng đó không dám lên tiếng, đôi tay cầm lấy cánh tay anh cũng không buông ra.
Beta: Moè ?
Vườn trường đại học C rất lớn, từng hàng cây long não với cây ngô đồng cao lớn xanh tốt, tỏa bóng mát, hai bên đường treo băng rôn chào mừng sinh viên mới.
Dưới hàng cây, sinh viên cùng cha mẹ chen nhau đi, từng hàng người theo tình nguyện viên đi đăng ký báo danh, những khuôn mặt mang theo hưng phấn, tò mò, tiếng người nói to nói nhỏ ồn ào náo nhiệt.
Nhan Hề trong lòng khẩn trương, nôn nóng nhón chân nhìn ngó xung quanh, tìm hình dáng trong trí nhớ.
Lúc học cao trung anh đã cao 1m8, không biết bây giờ anh có cao lên nữa không, lòng bàn tay Nhan Hề ướt đẫm mồ hôi, nỗ lực chen vào dòng người tìm kiếm.
Gió nhẹ thổi qua, từng tán lá đung đưa, dưới hàng cây ngô đồng, hình dáng thiếu niên thẳng tắp, một thân quần áo màu đen cùng mũ đen, từng bước chân đi về phía trước, càng lúc càng đi xa cô.
Nhan Hề không cầm lòng được, đôi chân run run hướng đến bóng dáng kia chạy tới, cô chưa biết phải nói lời xin lỗi với anh như thế nào, chỉ là muốn giữ anh lại.
“Này này, bạn học, cậu đừng chạy, còn hành lý của cậu này___”
Nhan Hề đột nhiên bị một bạn học thoạt nhìn cũng là sinh viên mới túm chặt tay lại, cô quay đầu nhìn thoáng qua vali hành lý, bên trong còn có học phí và tiền sinh hoạt dì nhỏ cho, lại quay đầu đi nhìn Hà Tư Dã, bóng dáng anh cũng đã không thấy nữa rồi.
Nhan Hề vội vàng kéo theo vali, chạy theo hướng anh vừa đi.
Hai thân ảnh từ xa vội vàng chạy tới trước mặt Nhan Hề:
“Nhan Hề!!!” Thẩm Phi hưng phấn hô to
“Cha mẹ ơi! Thế mà em lại thi tới đây a!”
Diêu Dao bên cạnh lập tức kêu to:
“Nhan Nhan! Mau gọi anh trai đi!”
Nhan Hề hai mắt mang theo thất vọng vòng qua hai người nhìn về phía trước.
Không nhìn thấy anh nữa!
Cô quay đầu lại nhìn Thẩm Phi, mặt dần hiện lên vui vẻ, phảng phất như nhớ lại thời điểm cách đây hai năm bọn họ còn ngồi cùng nhau nói chuyện.
“Anh Tiểu Phi khỏe chứ ạ!”
Hai mắt Nhan Hề lan tràn ý cười khi gặp lại bàn bè, con ngươi đen nhánh long lanh lóe sáng, hai lúm đồng tiền trên má hõm thật sâu..
“Ai da ai da,” Thẩm Phi lôi kéo tay Nhan Hề nhìn quanh cô một vòng:
“Con gái mười tám tuổi trưởng thành rồi nha, hiện tại đã thành đại mỹ nữ rồi, như này mà đi trên đường cái có gặp anh cũng không nhận ra, em làm sao lại cao lên nhanh vậy? Trước kia chỉ mới đến vai anh thôi a. Từ từ đã, sao toàn thân đều là bùn thế này? Lớn như vậy rồi mà vẫn còn bị người khác khi dễ hả?”
Thẩm Phi lải nhải không ngừng, Diêu Dao không nhịn được chen vào vài câu, cuối cùng thành ra hai người cãi nhau.
Nhan Hề đứng một bên che miệng cười, ba người lâu lắm rồi không gặp lại nhau, một đường đi nói hết chuyện lớn chuyện bé, đồng thời cũng thực ăn ý mà không nói đến vị nào đó.
Thẩm Phi giúp Nhan Hề cùng Diêu Dao làm thẻ sinh viên, lại đi báo danh làm thủ tục nhập học, sau đó mang các cô đi nhận phòng ký túc xá, chờ Nhan Hề thay quần áo xong liền mang các cô đi dạo quanh trường.
Lúc này Thẩm Phi mới nhớ đến một việc:
“Đúng rồi Diêu Dao, em nói em mua thẻ điện thoại bị lừa?”
“Đúng đúng đúng, em nhớ rõ ràng là cái tên có quầng thâm ở mắt mà, chẳng nhẽ lúc nãy em nhận sai người à? Anh Phi, hắn lừa của em những 50 tệ đó, có thể đòi được về không thế?”
“Người lúc nãy em đuổi theo học năm ba, cùng ký túc xá với anh, còn người em tìm học năm thứ hai, người này mặt trẻ hơn một chút, cứ thấy người nào có quầng thâm mắt là đuổi theo à! Đi thôi, anh Phi mang em đi tính sổ với hắn.”
Sau nhiều ngày mưa dầm, từng đám mây u ám dần tản đi lộ ra ánh mặt trời, xua tan đi bầu không khí ảm đạm, trên bầu trời trở nên xanh thẳm.
Hà Tư Dã đứng bên cạnh hồ nước, gió nhẹ thổi qua mặt hồ tạo nên từng đợt sóng nhỏ, hình bóng anh in trên mặt hồ theo gợn sóng uốn lượn.
Đôi mày kiếm nhíu chặt lại với nhau, bình tĩnh không mang theo cảm xúc gì nhìn người đứng bên cạnh, mà người đứng đó bất giác liếm liếm môi, hai chân run run, hoảng loạn giải thích:
“Em không bán thẻ điện thoại, thật sự, không phải em mà.”
Hà Tư Dã hai tay đút túi bình thản, đứng chốc lát liền rút một tay ngửa đến trước mặt cậu ta vẫy vẫy hai cái.
Thiếu niên hai mắt thâm quầng liếm môi càng nhiều, chột dạ muốn chạy, cuối cùng lại không dám chạy.
Một bàn tay đút vào trong túi sờ đến tờ 50 tệ, cúi đầu rút ra.
Thẩm Phi mang theo hai cô gái đi một vòng ký túc xá tìm nam sinh mắt thâm quầng, nghe mọi người trong ký túc xá nói hắn sau khi bán sách tiếng anh thì đi đến bờ hồ rồi, liền mang theo người đi đến đó.
Vừa đi tới hàng cây gần bờ hồ, liền nhìn thấy bóng dáng cả người màu đen đang dơ tay hướng về nam sinh bên cạnh, nam sinh vẻ mặt đau khổ mà đưa ra 50 tệ.
“Anh trai em, anh trai em đó” Thẩm Phi quay đầu lại cười với Nhan Hề “Em thấy không, anh trai em là cái người mạnh miệng nhưng lòng mềm, đến giúp em lấy lại tiền đó.”
Diêu Dao vẻ mặt sùng bái:
“Thật là khí phách, tứ gia vẫn là tứ gia a.”
Thẩm Phi: “Đúng vậy a, vẫn luôn lẳng lặng làm việc một mình như thế.”
Nhan Hề vừa tới nhìn thấy hình dáng của anh đã đứng ngốc rồi, không còn nghe thấy hai người kia nói gì nữa.
Cô không nghĩ sẽ gặp lại anh trong hoàn cảnh này.
Hà Tư Dã đưa lưng về phía ba người bọn họ, nghe thấy tiếng nói chuyện phía sau, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng bỗng co lại, hai mày nhíu chặt, toàn thân âm trầm tỏa ra khí lạnh.
Anh bình tĩnh cầm lấy 50 tệ đút vào túi, đôi chân thon dài sải bước về phía trước, không quay đầu lại.
“Anh Tiểu Dã____”
Nhan Hề ngay lúc anh bước chân đi liền bừng tỉnh, nôn nóng hô to, hai mắt đỏ ửng, chạy về hướng Hà Tư Dã.
“Anh Tiểu Dã, anh đừng đi______”
Nhan Hề bước chân dồn dập chạy đuổi theo, làm làn váy lộn xộn, mái tóc vừa được chải lại gọn gàng, giờ đây bị gió thổi xõa tung ra sau lưng đung đưa theo từng bước chạy.
Bây giờ cô không nghĩ được gì nữa, không sợ bị anh mắng, chỉ muốn đuổi theo được anh.
Học sinh đi dạo bên hồ không ít, khi nghe thấy tiếng nữ sinh gọi tên nam thần liền đứng lại muốn xem náo nhiệt, thành ra tụ tập càng ngày càng đông người.
Một người là nam thần nổi tiếng đẹp trai học giỏi, hai tay cắm túi bước chân đều đặn đi về phía trước, không có ý định dừng lại, cách một đoạn đang đuổi tới gần là nữ sinh thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, mái tóc dài xõa tung sau lưng, phất phơ theo gió, một cặp trai tài gái sắc.
Có nữ sinh chờ mong hỏi bạn học:
“Này, liệu lát nữa có cảnh ôm hôn không?”
Một nữ sinh khác cũng chen vào:
“Chờ chút, sao cái người một thân màu đen kia nhìn có chút quen mắt.”
“Cậu không nhận ra! Đó là nam thần hệ vật lý Hà Tư Dã a!”
“Nữ sinh phía sau là muốn thổ lộ à?”
“Không phải chứ, sao bảo tối nay mới thổ lộ ở ký túc xá mà?”
“Con mẹ nó, bắt được rồi kìa!”
Nhan Hề chạy đến thở hổn hển, rốt cuộc bắt được cánh tay Hà Tư Dã, giọng nói mang theo gấp gáp:
“Anh Tiểu Dã em xin lỗi, anh đừng tức giận mà, em xin anh đó, đừng giận em nữa mà.”
Khi gặp được Hà Tư Dã, Nhan Hề liền trở về là cô bé nhút nhát ngày xưa, lúc nào cũng chỉ nói được cảm ơn và xin lỗi, trong lòng cô có vô vàn điều muốn nói với anh nhưng lại không nói được ra lời, đứng trước mặt anh chỉ biết lặp đi lặp lại câu nói:
“Em không phải cố ý, anh Tiểu Dã em xin lỗi.”
Hà Tư Dã không lên tiếng cũng không quay đầu lại, Nhan Hề gấp đến giậm chân, vòng lên phía trước ngửa đầu nhìn mặt anh.
Hai ánh mắt chạm nhau, Nhan Hề giật mình sửng sốt quên cả khóc.
Anh Tiểu Dã trong trí nhớ của cô ánh mắt không như vậy.
Đôi mắt đào hoa lười biếng câu người, biết tỏ ra mất hứng, biết tức giận, nhưng giờ đây mang theo nhiều nét thành thục trưởng thành, vẫn là khuôn mặt anh tuấn ấy, giờ tất cả chỉ còn lại lạnh nhạt, lãnh đạm, mang theo một phần xa cách. Đôi môi mỏng luôn mang theo ý cười ấm áp, giờ đây chỉ còn lại nét trào phúng.
Nhan Hề đứng đó chớp mắt, nước mắt liền thuận theo rơi xuống, một giọt lại một giọt rơi không ngừng, hàm răng cắn lấy môi dưới đến trắng bệch, ủy khuất, thương tâm.
Thần sắc Hà Tư Dã dần dần thay đổi, đôi mắt rũ xuống nhìn bé con đã trưởng thành giờ lại trở về là cô bé đáng thương ngày nào, nước mắt như hạt châu rơi liên tục, giống như anh đang ức hiếp cô vậy, ủy khuất đến đáng thương.
Rõ ràng từ đầu tới cuối một câu anh cũng chưa nói.
Rốt cuộc, là ai đang ủy khuất ai đây hả!
Tầm mắt Hà Tư Dã chuyển đến mái tóc dài xõa tung sau lưng cô, từng sợi tóc hòa cùng ánh nắng mặt trới sáng bừng sức sống, một vài sợi còn vương lên trán, lên cần cổ thon dài trắng nõn.
Váy dài liền áo màu xanh nhạt, có dây đai lưng bó gọn vòng eo nhỏ nhắn, làn váy tinh tế dài đến đầu gối lộ ra cẳng chân mảnh khảnh xinh đẹp.
Đây đã từng là bé con thiếu dinh dưỡng năm nào, giờ đây trưởng thành một cô nương xinh đẹp có khí chất.
Tầm mắt Hà Tư Dã dừng lại ở cần cổ trắng nõn, hàng mày cau chặt lại với nhau, trên đó không đeo vật gì, cô luôn mang cái vòng cổ đó không rời cơ mà.
Nhan Hề khóc hai mắt đỏ bừng, bả vai rụt lại đứng đó không dám lên tiếng, đôi tay cầm lấy cánh tay anh cũng không buông ra.
Bình luận truyện