Nàng Cười Đến Ngọt Ngào
Chương 26-2
Edit: uyên ương mộng
Beta: Heo?
Trong phòng vẽ tranh, Hà Tư Dã lười biếng dựa vào bên cửa sổ, từ đầu mày đến đuôi mắt đều nhiễm ý cười, nghiêng đầu nhìn về phía Nhan Hề:
“Dì nhỏ có đối tốt với em không?”
Nhan Hề vừa vẽ vừa trả lời:
“Rất tốt ạ, dì nhỏ có mở một tiệm cơm, em ở trong tiệm lúc rảnh rỗi muốn phụ giúp dì cũng không cho. Dì chỉ mong muốn em ở nhà học tập thật tốt để sau này báo đáp mọi người.”
Đầu lưỡi Hà Tư Dã đẩy một bên má:
“Báo đáp?”
“Đúng vậy ạ, việc của cô nhỏ cùng dượng, việc của bà ngoại, tất cả đều do mọi người giúp em, nên em báo đáp mọi người là điều tất nhiên a.”
“Em muốn báo đáp như thế nào?”
“Cố gắng học tập thật tốt, tìm một công việc ổn định, kiếm thật nhiều tiền, sau này em muốn mua đất lập bia mộ cho bà ngoại, chăm sóc thật tốt cho dì và chú, phụng dưỡng bọn họ lúc về già, còn có, nếu sau này anh Tiểu Dã mà bị bệnh, em cũng sẽ ở bên giường chăm sóc anh.”
Hà Tư Dã chép miệng, bé con này nghĩ cũng thật xa, đây là đang ước anh bị bệnh để có cơ hội chăm sóc anh sao.
Không muốn để ý đến cô nữa, anh quay sang tiếp tục gửi tin nhắn.
Dưới bóng cây trong vườn trường, Tả Quái đang trò chuyện với mấy sinh viên năm nhất về kịch bản, điện thoại vang lên tin nhắn, nhìn thấy nội dung bên trong liền vẫy tay tạm biệt bọn họ rồi rời đi.
Tả Quái quay trở về ký túc xá, mở máy tính lên, tìm danh sách thành viên trong hội kịch nói, mở lại tin nhắn tìm tên hai người được nhắc đến, đánh dấu lại rồi gửi đi.
Uống một ngụm nước, vén vạt áo thun lên quạt cho đỡ nóng:
“Xong con bê, buổi sáng mình đã bói ra quẻ đại cát cơ mà, tại sao giờ câu lạc bộ lại muốn cắt giảm người nhỉ?”
*
Trong phòng vẽ tranh, Hà Tư Dã duỗi tay đóng cửa sổ lại, hai tay khoanh để trước ngực nhìn ánh hoàng hôn đang dần buông xuống, lát sau quay đầu lại nhìn thẳng vào bé con phía sau giá vẽ.
Bàn tay trắng nõn nhỏ gầy di chuyển lên xuống, một nửa tay áo dính cafe trở thành màu nâu nhạt, dáng vẻ nghiêm túc, ánh mắt rạng rỡ, trong veo.
Mấy năm nay cô vẽ về anh nhiều như vậy, chắc chắn không thể đi mà không tạm biệt anh được.
Hà Tư Dã nhẹ giọng, mang theo dịu dàng:
“Tại sao lúc đi không gọi điện thoại cho anh?”
Nhan Hề đột nhiên ngẩng đầu lên:
“Em có gọi mà.”
Hà Tư Dã đứng thẳng dậy, biểu cảm trở nên nghiêm túc:
“Em gọi lúc nào?”
Nhan Hề vội vàng buông bút vẽ, đứng dậy đi về phía anh:
“Lúc mà anh vừa thi xong, ở trong điện thoại em có nói xin lỗi anh vì không kịp tạm biệt anh mà đã đi, nhưng em không thấy anh nói gì cả, anh còn tắt máy đi, em lại không dám gọi lại nữa, anh không nghe thấy em nói sao? Người nghe điện thoại không phải anh ạ?”
Hà Tư Dã hít sâu, rồi thở dài:
“Lúc đó điện thoại của anh bị hỏng, hơn nữa lúc đó có nhiều người gọi điện cho anh, anh tưởng là người lạ nên tắt máy.”
Nhan Hề: “......”
Cho nên bao nhiêu lâu nay điều anh vẫn mắc trong lòng là cô không gọi điện cho anh sao?
Cô cũng thật oan uổng mà, rõ ràng cô cũng đã tặng khung ảnh cho anh, lại còn viết thư, còn để cả chiếc nhẫn của mẹ cô ở lại cho anh, vậy mà anh còn tức giận, lúc đó cô thật sự không nghĩ ra lý do, bây giờ mới biết hóa ra là do mấy năm nay anh vẫn nghĩ cô không gọi điện cho anh.
Anh cũng quá keo kiệt mà.
Nhưng dù sao bây giờ anh cũng đã nói ra lý do, cô rất cao hứng.
Cô có gọi điện cho anh nhưng tại máy anh bị hỏng không nghe được, cái này là do anh chứ có phải tại cô đâu.
Cô hơi nâng đầu liếc mắt nhìn anh:
“Anh Tiểu Dã, anh còn giận em không?”
Hà Tư Dã rũ mắt nhìn bé con đang mừng thầm:
“Mới được một nửa.”
Nhan Hề nâng cao giọng:
“Tại sao lại mới được một nửa?”
Hà Tư Dã chuyển tầm mắt nhìn vào điện thoại tiếp tục gửi tin nhắn:
“Bởi vì em không trực tiếp nói với anh.”
Nhan Hề: “.......”
*
Lãnh Ngạn Nhiên đang họp với ban cán sự hội sinh viên, nhận được tin nhắn từ điện thoại liền làm động tác dừng cuộc họp, đứng dậy đi ra ngoài gọi điện:
“Gọi người đi kiểm tra việc sử dụng hội phí hội kịch nói cho tôi, kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ một chút, không chỉ của các thành viên mà cả của đội trưởng và ban cán sự, lần này nghiêm túc kiểm tra hội kịch nói.”
Đồng thời, bên này câu lạc bộ kiểm tra kỷ luật đi kiểm tra, tra ra rất nhiều người trốn ngủ cùng trốn tiết, làm nháo loạn hết cả lên.
Trong phòng Quan Tuyết, bếp cồn, ấm nước điện, máy sấy quần áo, bàn là, toàn bộ đều bị tịch thu.
Những nam sinh từng nhắn tin cho Nhan Hề cũng không gặp kết cục tốt đẹp, người bị bắt được khi trốn học, người thì bị bắt được khi trốn ngủ.
Đây là lần đầu tiên câu lạc bộ kiểm tra kỷ luật đi kiểm tra sau khi khai giảng năm học mới, nên làm mọi người bị bất ngờ hoang mang.
Trước cổng trường đặt hai tấm bảng ghi rõ các sinh viên vi phạm trong trường và trong ký túc, có rất nhiều nam sinh, nữ sinh cũng không ít, từ đánh bài poker, mạt chược, đến thuốc lá, bật lửa, trốn học, trốn ngủ, tất cả lục soát ra đều bị nêu tên, những vật phẩm thu được thì trưng bày trên hai chiếc bàn để phía sau.
Quan Tuyết đứng trước những đồ dùng mình vất vả nhờ người bên Nhật mua gửi về mà đau lòng muốn chết, tức giận đến hai mắt đỏ bừng, trong lòng thì tràn đầy hối hận.
Nhưng như vậy vẫn chưa hết, ngay sau đó Quan Tuyết còn bị điều tra ra việc sử dụng hội phí trái quy định.
Hai việc này cũng đủ để cô ta bị kỷ luật, hơn nữa còn bị mất chức đội phó đội kịch nói.
Câu lạc bộ kiểm tra kỷ luật làm một lần này đã nhấc lên một trận ồn ào náo nhiệt thật lâu trong trường.
Trong phòng vẽ tranh, Nhan Hề vẫn hồn nhiên chưa biết gì.
Bàn tay nhẹ nhàng linh hoạt di chuyển trên mặt giấy, khi thì ngước mắt, khi thì rũ mắt, một lát sau cô đặt bút xuống, từ đuôi mày đến khóe mắt đều nhiễm ý cười.
Cuối cùng cô cũng vẽ xong, thở dài một hơi, cô cảm thấy trong lòng đặc biệt thỏa mãn.
Hướng về phía Hà Tư Dã vẫy tay, kêu anh lại đây xem.
Cô am hiểu rất nhiều lĩnh vực, cô cũng rất tự tin vào khả năng của bản thân, sẽ không ngượng ngùng lúng túng khi khoe tài năng của mình trước mặt anh, tựa như trước đây hát cho anh nghe, hay bắt chước lời thoại vậy.
“Anh Tiểu Dã, nhìn như thế nào?”
Giọng nói mang theo nho nhỏ đắc ý:
“Anh có thích không? Em tặng anh nhé?”
Trên mặt giấy vẽ, anh đang đứng bên cạnh cửa sổ, một tay cắm trong túi quần, đầu hơi cúi xuống nhìn mặt đất, khóe môi nhẹ cong ẩn chứa nụ cười, mang theo thần thái lười biếng, con người anh tất cả đều được cô họa đến rõ nét.
Hà Tư Dã nhìn một lát rồi quay mặt đi, miễn cưỡng nói:
“Tạm được.”
Nhan Hề: “......”
Rõ ràng vẽ đẹp như vậy cơ mà.
Hà Tư Dã đang muốn cuộn bức tranh lại thì nhận được tin nhắn thông báo của Thẩm Phi: Xin hỏi có làm vừa lòng lãnh đạo hay không?
Cuối câu còn chèn thêm biểu tượng thu được chiến lợi phẩm.
Đôi mắt đào hoa của Hà Tư Dã hiện lên tia hài lòng, chớp chớp một cái liền trở lại lạnh lùng như trước, rũ mi nhìn điện thoại trên tay.
Nhan Hề thấy Hà Tư Dã không nói gì nữa mới suy nghĩ vài giây liền ngập ngừng hỏi:
“Anh Tiểu Dã, sự việc hôm nay ở câu lạc bộ kịch nói liệu em có bị bọn họ ghét không ạ? Anh thấy em có nên mời bọn họ đi ăn cơm hay đi uống nước không?”
Hà Tư Dã cúi đầu gõ tin nhắn:
“Tùy em.”
Nhan Hề: “.....”
Đây là bộc lộ một nửa tức giận còn lại sao!
Ý tưởng mời cơm của Nhan Hề cũng là do trước đây Hà Tư Dã từng dạy cô, cái đạo lý há miệng mắc quai* này cô vẫn còn nắm rõ được.
*Đã ăn của người ta thì không thể nói về chuyện xấu của người ta được nữa.
Nhan Hề âm thầm cân nhắc suy nghĩ, cô còn có thể mời bọn họ đi hát, cô hát cũng không tệ lắm.
Nhưng mà không được!
Không thể để bản thân quá nổi bật, chỉ cần hát vui vui một chút, chọc cho bọn họ cười, như vậy mọi chuyện liền xong nhỉ?
Cô còn muốn sinh hoạt ở câu lạc bộ kịch nói lâu dài, ít nhất thì cũng là 3 năm đại học, cô muốn vui vẻ sống chung thật tốt với mọi người.
Thời điểm Nhan Hề đang mải suy nghĩ, cô lại không hề hay biết những suy nghĩ biểu cảm trong đầu cô đều hiện rõ lên mặt, chốc chốc thấy cô nhấp miệng, một lát vừa mới thấy cô cười ngây ngốc, vài giây sau đã nhíu chặt đôi mày.
Biểu cảm vô cùng sinh động, phong phú.
Thời điểm cô cười ngây ngốc, hai lúm đồng tiền hõm sâu vào bên trong đôi má trắng nõn mượt mà, đôi mắt cong cong hình trăng khuyết, hàng mi dài chớp chớp nhẹ nhàng như lông vũ.
Thời điểm cô nhíu mày, hai cánh môi mượt mà như thạch trái cây cũng mím lại thành một đường thẳng.
Hà Tư Dã nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng chuyển rời tầm mắt, lúc này tay trái cắm vào túi, chạm phải hai tờ vé mới tịch thu được.
Tầm mắt dừng ở tán cây ngô đồng ngoài cửa sổ, bâng quơ hỏi Nhan Hề:
“Nhan Hề.”
Nhan Hề phục hồi lại tinh thần:
“Dạ?”
Hà Tư Dã tầm mắt chuyển tới vành tai nhỏ của Nhan Hề, giọng nói bất chợt trầm thấp dịu dàng hơn:
“Em có muốn đi bơi không?”
Lời edit:
Ta thấy đợt này ca ca dịu dàng hơn, nên muốn đổi xưng hô giữa hai bọn họ cho thân thiết á ??
Beta: Heo?
Trong phòng vẽ tranh, Hà Tư Dã lười biếng dựa vào bên cửa sổ, từ đầu mày đến đuôi mắt đều nhiễm ý cười, nghiêng đầu nhìn về phía Nhan Hề:
“Dì nhỏ có đối tốt với em không?”
Nhan Hề vừa vẽ vừa trả lời:
“Rất tốt ạ, dì nhỏ có mở một tiệm cơm, em ở trong tiệm lúc rảnh rỗi muốn phụ giúp dì cũng không cho. Dì chỉ mong muốn em ở nhà học tập thật tốt để sau này báo đáp mọi người.”
Đầu lưỡi Hà Tư Dã đẩy một bên má:
“Báo đáp?”
“Đúng vậy ạ, việc của cô nhỏ cùng dượng, việc của bà ngoại, tất cả đều do mọi người giúp em, nên em báo đáp mọi người là điều tất nhiên a.”
“Em muốn báo đáp như thế nào?”
“Cố gắng học tập thật tốt, tìm một công việc ổn định, kiếm thật nhiều tiền, sau này em muốn mua đất lập bia mộ cho bà ngoại, chăm sóc thật tốt cho dì và chú, phụng dưỡng bọn họ lúc về già, còn có, nếu sau này anh Tiểu Dã mà bị bệnh, em cũng sẽ ở bên giường chăm sóc anh.”
Hà Tư Dã chép miệng, bé con này nghĩ cũng thật xa, đây là đang ước anh bị bệnh để có cơ hội chăm sóc anh sao.
Không muốn để ý đến cô nữa, anh quay sang tiếp tục gửi tin nhắn.
Dưới bóng cây trong vườn trường, Tả Quái đang trò chuyện với mấy sinh viên năm nhất về kịch bản, điện thoại vang lên tin nhắn, nhìn thấy nội dung bên trong liền vẫy tay tạm biệt bọn họ rồi rời đi.
Tả Quái quay trở về ký túc xá, mở máy tính lên, tìm danh sách thành viên trong hội kịch nói, mở lại tin nhắn tìm tên hai người được nhắc đến, đánh dấu lại rồi gửi đi.
Uống một ngụm nước, vén vạt áo thun lên quạt cho đỡ nóng:
“Xong con bê, buổi sáng mình đã bói ra quẻ đại cát cơ mà, tại sao giờ câu lạc bộ lại muốn cắt giảm người nhỉ?”
*
Trong phòng vẽ tranh, Hà Tư Dã duỗi tay đóng cửa sổ lại, hai tay khoanh để trước ngực nhìn ánh hoàng hôn đang dần buông xuống, lát sau quay đầu lại nhìn thẳng vào bé con phía sau giá vẽ.
Bàn tay trắng nõn nhỏ gầy di chuyển lên xuống, một nửa tay áo dính cafe trở thành màu nâu nhạt, dáng vẻ nghiêm túc, ánh mắt rạng rỡ, trong veo.
Mấy năm nay cô vẽ về anh nhiều như vậy, chắc chắn không thể đi mà không tạm biệt anh được.
Hà Tư Dã nhẹ giọng, mang theo dịu dàng:
“Tại sao lúc đi không gọi điện thoại cho anh?”
Nhan Hề đột nhiên ngẩng đầu lên:
“Em có gọi mà.”
Hà Tư Dã đứng thẳng dậy, biểu cảm trở nên nghiêm túc:
“Em gọi lúc nào?”
Nhan Hề vội vàng buông bút vẽ, đứng dậy đi về phía anh:
“Lúc mà anh vừa thi xong, ở trong điện thoại em có nói xin lỗi anh vì không kịp tạm biệt anh mà đã đi, nhưng em không thấy anh nói gì cả, anh còn tắt máy đi, em lại không dám gọi lại nữa, anh không nghe thấy em nói sao? Người nghe điện thoại không phải anh ạ?”
Hà Tư Dã hít sâu, rồi thở dài:
“Lúc đó điện thoại của anh bị hỏng, hơn nữa lúc đó có nhiều người gọi điện cho anh, anh tưởng là người lạ nên tắt máy.”
Nhan Hề: “......”
Cho nên bao nhiêu lâu nay điều anh vẫn mắc trong lòng là cô không gọi điện cho anh sao?
Cô cũng thật oan uổng mà, rõ ràng cô cũng đã tặng khung ảnh cho anh, lại còn viết thư, còn để cả chiếc nhẫn của mẹ cô ở lại cho anh, vậy mà anh còn tức giận, lúc đó cô thật sự không nghĩ ra lý do, bây giờ mới biết hóa ra là do mấy năm nay anh vẫn nghĩ cô không gọi điện cho anh.
Anh cũng quá keo kiệt mà.
Nhưng dù sao bây giờ anh cũng đã nói ra lý do, cô rất cao hứng.
Cô có gọi điện cho anh nhưng tại máy anh bị hỏng không nghe được, cái này là do anh chứ có phải tại cô đâu.
Cô hơi nâng đầu liếc mắt nhìn anh:
“Anh Tiểu Dã, anh còn giận em không?”
Hà Tư Dã rũ mắt nhìn bé con đang mừng thầm:
“Mới được một nửa.”
Nhan Hề nâng cao giọng:
“Tại sao lại mới được một nửa?”
Hà Tư Dã chuyển tầm mắt nhìn vào điện thoại tiếp tục gửi tin nhắn:
“Bởi vì em không trực tiếp nói với anh.”
Nhan Hề: “.......”
*
Lãnh Ngạn Nhiên đang họp với ban cán sự hội sinh viên, nhận được tin nhắn từ điện thoại liền làm động tác dừng cuộc họp, đứng dậy đi ra ngoài gọi điện:
“Gọi người đi kiểm tra việc sử dụng hội phí hội kịch nói cho tôi, kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ một chút, không chỉ của các thành viên mà cả của đội trưởng và ban cán sự, lần này nghiêm túc kiểm tra hội kịch nói.”
Đồng thời, bên này câu lạc bộ kiểm tra kỷ luật đi kiểm tra, tra ra rất nhiều người trốn ngủ cùng trốn tiết, làm nháo loạn hết cả lên.
Trong phòng Quan Tuyết, bếp cồn, ấm nước điện, máy sấy quần áo, bàn là, toàn bộ đều bị tịch thu.
Những nam sinh từng nhắn tin cho Nhan Hề cũng không gặp kết cục tốt đẹp, người bị bắt được khi trốn học, người thì bị bắt được khi trốn ngủ.
Đây là lần đầu tiên câu lạc bộ kiểm tra kỷ luật đi kiểm tra sau khi khai giảng năm học mới, nên làm mọi người bị bất ngờ hoang mang.
Trước cổng trường đặt hai tấm bảng ghi rõ các sinh viên vi phạm trong trường và trong ký túc, có rất nhiều nam sinh, nữ sinh cũng không ít, từ đánh bài poker, mạt chược, đến thuốc lá, bật lửa, trốn học, trốn ngủ, tất cả lục soát ra đều bị nêu tên, những vật phẩm thu được thì trưng bày trên hai chiếc bàn để phía sau.
Quan Tuyết đứng trước những đồ dùng mình vất vả nhờ người bên Nhật mua gửi về mà đau lòng muốn chết, tức giận đến hai mắt đỏ bừng, trong lòng thì tràn đầy hối hận.
Nhưng như vậy vẫn chưa hết, ngay sau đó Quan Tuyết còn bị điều tra ra việc sử dụng hội phí trái quy định.
Hai việc này cũng đủ để cô ta bị kỷ luật, hơn nữa còn bị mất chức đội phó đội kịch nói.
Câu lạc bộ kiểm tra kỷ luật làm một lần này đã nhấc lên một trận ồn ào náo nhiệt thật lâu trong trường.
Trong phòng vẽ tranh, Nhan Hề vẫn hồn nhiên chưa biết gì.
Bàn tay nhẹ nhàng linh hoạt di chuyển trên mặt giấy, khi thì ngước mắt, khi thì rũ mắt, một lát sau cô đặt bút xuống, từ đuôi mày đến khóe mắt đều nhiễm ý cười.
Cuối cùng cô cũng vẽ xong, thở dài một hơi, cô cảm thấy trong lòng đặc biệt thỏa mãn.
Hướng về phía Hà Tư Dã vẫy tay, kêu anh lại đây xem.
Cô am hiểu rất nhiều lĩnh vực, cô cũng rất tự tin vào khả năng của bản thân, sẽ không ngượng ngùng lúng túng khi khoe tài năng của mình trước mặt anh, tựa như trước đây hát cho anh nghe, hay bắt chước lời thoại vậy.
“Anh Tiểu Dã, nhìn như thế nào?”
Giọng nói mang theo nho nhỏ đắc ý:
“Anh có thích không? Em tặng anh nhé?”
Trên mặt giấy vẽ, anh đang đứng bên cạnh cửa sổ, một tay cắm trong túi quần, đầu hơi cúi xuống nhìn mặt đất, khóe môi nhẹ cong ẩn chứa nụ cười, mang theo thần thái lười biếng, con người anh tất cả đều được cô họa đến rõ nét.
Hà Tư Dã nhìn một lát rồi quay mặt đi, miễn cưỡng nói:
“Tạm được.”
Nhan Hề: “......”
Rõ ràng vẽ đẹp như vậy cơ mà.
Hà Tư Dã đang muốn cuộn bức tranh lại thì nhận được tin nhắn thông báo của Thẩm Phi: Xin hỏi có làm vừa lòng lãnh đạo hay không?
Cuối câu còn chèn thêm biểu tượng thu được chiến lợi phẩm.
Đôi mắt đào hoa của Hà Tư Dã hiện lên tia hài lòng, chớp chớp một cái liền trở lại lạnh lùng như trước, rũ mi nhìn điện thoại trên tay.
Nhan Hề thấy Hà Tư Dã không nói gì nữa mới suy nghĩ vài giây liền ngập ngừng hỏi:
“Anh Tiểu Dã, sự việc hôm nay ở câu lạc bộ kịch nói liệu em có bị bọn họ ghét không ạ? Anh thấy em có nên mời bọn họ đi ăn cơm hay đi uống nước không?”
Hà Tư Dã cúi đầu gõ tin nhắn:
“Tùy em.”
Nhan Hề: “.....”
Đây là bộc lộ một nửa tức giận còn lại sao!
Ý tưởng mời cơm của Nhan Hề cũng là do trước đây Hà Tư Dã từng dạy cô, cái đạo lý há miệng mắc quai* này cô vẫn còn nắm rõ được.
*Đã ăn của người ta thì không thể nói về chuyện xấu của người ta được nữa.
Nhan Hề âm thầm cân nhắc suy nghĩ, cô còn có thể mời bọn họ đi hát, cô hát cũng không tệ lắm.
Nhưng mà không được!
Không thể để bản thân quá nổi bật, chỉ cần hát vui vui một chút, chọc cho bọn họ cười, như vậy mọi chuyện liền xong nhỉ?
Cô còn muốn sinh hoạt ở câu lạc bộ kịch nói lâu dài, ít nhất thì cũng là 3 năm đại học, cô muốn vui vẻ sống chung thật tốt với mọi người.
Thời điểm Nhan Hề đang mải suy nghĩ, cô lại không hề hay biết những suy nghĩ biểu cảm trong đầu cô đều hiện rõ lên mặt, chốc chốc thấy cô nhấp miệng, một lát vừa mới thấy cô cười ngây ngốc, vài giây sau đã nhíu chặt đôi mày.
Biểu cảm vô cùng sinh động, phong phú.
Thời điểm cô cười ngây ngốc, hai lúm đồng tiền hõm sâu vào bên trong đôi má trắng nõn mượt mà, đôi mắt cong cong hình trăng khuyết, hàng mi dài chớp chớp nhẹ nhàng như lông vũ.
Thời điểm cô nhíu mày, hai cánh môi mượt mà như thạch trái cây cũng mím lại thành một đường thẳng.
Hà Tư Dã nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng chuyển rời tầm mắt, lúc này tay trái cắm vào túi, chạm phải hai tờ vé mới tịch thu được.
Tầm mắt dừng ở tán cây ngô đồng ngoài cửa sổ, bâng quơ hỏi Nhan Hề:
“Nhan Hề.”
Nhan Hề phục hồi lại tinh thần:
“Dạ?”
Hà Tư Dã tầm mắt chuyển tới vành tai nhỏ của Nhan Hề, giọng nói bất chợt trầm thấp dịu dàng hơn:
“Em có muốn đi bơi không?”
Lời edit:
Ta thấy đợt này ca ca dịu dàng hơn, nên muốn đổi xưng hô giữa hai bọn họ cho thân thiết á ??
Bình luận truyện