Chương 2: 2: Bước Chân Vào Nhà Chồng
Chu Châu Thiền trong trạng thái mơ hồ mà ngồi lên xe của tài xế để trở mình về Giang gia.
Đáng lẽ ra cô đã phải về nhà chồng từ lâu nhưng vì Giang Nguyệt Dực không xuất hiện vào ngày cưới của hai người họ nên Giang gia nói rằng cô không được phép về nhà họ Giang cho đến khi khách khứa về hết.
Ngay vào ngày mà cô từng mong chờ nhất trong đời lại phải chịu một sự nhục nhã lớn như thế, cảm giác ba năm trước dường như vẫn không hề phai nhạt.
Nếu như theo những gì cô nhớ thì tiếp theo đây, ngay khi bước vào trong sảnh chính của Giang gia, người ra tiếp đón cô chẳng phải là bố mẹ chồng, mà chỉ có một mình quản gia ra tiếp đón.
Quả đúng như những gì cô nghĩ, cả tòa biệt thực vô cùng rộng lớn của một gia đình danh gia vọng tộc, quyền thế nhất cả nước hiện tại đã tắt đi phân nửa số đèn điện, tất cả mọi người đều đã đi ngủ hết rồi, chính vì vậy nên người duy nhất đi ra để đón cô chỉ có một người quản gia.
“Phu nhân, vì Giang Tam gia có chút việc bận nên đêm nay không về.
Xin cô thông cảm cho cậu ấy.
Bây giờ tôi sẽ dẫn cô lên phòng tân hôn.
Tất cả hành lí và đồ dùng của cô đều được chuyển lên đấy hết rồi ạ.”
Chu Châu Thiền lẩm bẩm, phòng tân hân mà đêm tân hôn không có chồng có vợ thì còn gọi gì là phòng tân hôn nữa cơ chứ? Tuy vậy, cô vẫn theo chân của người quản gia bước lên căn phòng mà từ nay sẽ là căn phòng ngủ của riêng một mình cô.
Nhìn một lượt quanh căn phòng không thể nào mà quen thuộc hơn được nữa, tâm trạng của Chu Châu Thiền lại thêm một lần bối rối.
Cô chưa từng tin rằng sẽ có thứ gọi là trùng sinh trên đời, nhưng lần này tự mình trải nghiệm, cô vẫn cảm thấy thật không chân thực.
Mọi thứ đang xảy ra giống hệt với trong quá khứ của cô.
Chu Châu Thiền phủi mấy cánh hoa hồng đang được đặt ở trên giường ra rồi ngồi xuống, đôi mắt khẽ liếc nhìn về phía cánh cửa phòng đóng kín rồi lại thở dài ra một hơi, lắc đầu rồi đứng dậy, lấy từ trong va li mà cô mang theo một bộ đồ ngủ rồi nhanh chóng bước vào bên trong phòng tắm.
Theo như những kí ức ngày trước thì anh sẽ không về nhà trong cả tháng trời nên cô không ngu ngốc mà ngồi thức nguyên canh đêm để chờ đợi như kiếp trước nữa, để rồi sáng mai lờ đà lờ đờ để rồi bị mẹ chồng mắng nhiếc.
Trải qua đêm tân hôn không chồng những hai lần, anh nói cô phải làm sao đây?
Chu Châu Thiền cố gắng để bình ổn lại những thứ cảm xúc phức tạp ở trong người mình, đưa tay tắt vòi nước rồi mặc quần áo vào.
Hửm?
Chu Châu Thiên nhìn lên giá treo quần áo, thấy chỉ trên đó chỉ treo mỗi chiếc áo ngủ.
Cô quên mang quần rồi.
Dù sao trong phòng cũng không có người, bước ra lấy là được.
Chu Châu Thiền thở dài, tự chê mình chưa già mà đã đãng trí, chỉ mặc mỗi cái áo rồi giật lấy một chiếc khăn bông để lau tóc, mở cửa bước ra bên ngoài.
Nhưng ngay khi ngẩng đầu nhìn lên, toàn thân của Chu Châu Thiền đã ngay lập tức chấn động mà cứng đờ, đôi mắt cô mở lớn kinh ngạc, khuôn mặt thoáng biến sắc.
Vì quá bất ngờ mà cô không thể tự chủ được cảm xúc của mình, hét lên một tiếng rồi vội vàng lùi chân ra sau.
Người đáng lẽ ra không thể nào xuất hiện ở đây hiện tại lại đang nằm ở trên giường.
Đống hoa hồng anh đã phủi hết xuống dưới đất, giày chưa cởi, áo vest đi làm chưa thay, Giang Nguyệt Dực nằm gác tay lên trán, nghe thấy lờ mờ có tiếng động thì khẽ nhíu mày, he hé mắt nhìn sang.
Một cái liếc mắt ấy của anh khiến cho toàn thân cô bất chợt lạnh toát như rơi xuống hầm băng, vội vàng lấy cái khăn lau đầu che vội đi chỗ dưới thân của mình.
Miệng lắp bắp.
“Anh…”
Giang Nguyệt Dực nhìn thấy cô cứ như thấy phải tà, lúc đầu anh đờ đẫn ngồi dậy rồi nhìn khắp quanh phòng.
“Phòng của cô à?”
Nói rồi anh đứng lên, vừa vuốt tóc rồi ngáp lên một tiếng, lướt qua người cô rồi bước ra bên ngoài hành lang.
Cánh cửa đã đóng lại, nhưng Chu Châu Thiền mãi vẫn chưa thể hoàn hồn lại được.
Tại sao Giang Nguyệt Dực lại xuất hiện ở trong phòng tân hôn?! Đáng lẽ ra giờ này anh đang phải ở trên tập đoàn làm việc chứ?!
Chẳng phải cô đã quay trở về quá khứ sao? Nếu thế… thì đáng lẽ ra mọi chuyện phải diễn ra đúng như những gì cô biết chứ?
Nhưng điểm bất thường ấy nhanh chóng bị cô bỏ qua vì sáng ngày hôm sau sau khi bước xuống dưới tầng, người mẹ chồng của cô hiện đã dậy từ rất sớm, hiện tại bà đang ngồi ở trên ghế sô pha phòng khách, nhâm nhi môt cốc trà sánh đặc thơm phức được pha từ cánh hoa mai phơi khô, giống hệt như trong kiếp trước.
“Từ hôm nay cô sẽ làm dâu trong nhà họ Giang, cũng biết điều mà dậy sớm thật nhỉ.”
Lời nói không sai đi chút nào.
Tất cả mọi người đều hành động không khác chút nào với những gì cô nhớ.
Như vậy thì chỉ mỗi một mình Giang Nguyệt Dực là có hành động khác lạ thôi.
Dù sao chuyện ấy cũng chẳng có gì phải bận tâm cả, tình cảm và thái độ của anh đối với cô trước sau vẫn như một mà thôi.
Chu Châu Thiền ngồi khép nép ở trên ghế đối diện với bà, tuyệt đối chỉ biết vâng lời nếu như không muốn khiến cho bà tức giận, không biết thân phận chỉ khiến cho cuộc sống sắp tới của cô khốn khổ hơn mà thôi.
“Việc của cô là dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, chăm sóc cho Giang lão thái và ngoan ngoãn nghe lời gia đình nhà chồng.
Chỉ bấy nhiêu đó thôi.”
Thật vô lý.
Giang gia có rất nhiều người hầu nhưng sau khi cô được gả cho Giang gia, bọn họ đã cắt bớt nhân sự đi chỉ còn lại một nửa, nửa còn lại đổ dồn hết lên đầu cô.
Chu Châu Thiền rút kinh nghiệm từ kiếp trước, không vội vàng mà phản đối lại nữa mà chỉ ngồi yên một chỗ, đáp “Vâng ạ”.
Giang phu nhân có vẻ kinh ngạc trước bởi vì cô chẳng có lấy bất cứ phản ứng bất mãn nào cả, nói: “Coi như cô biết điều” rồi xách váy rời khỏi bộ bàn ghế.
Lúc đi ngang qua chỗ cô đang ngồi, bà ta lẩm bẩm: “Chẳng hiểu sao thằng ranh Giang Nguyệt Dực kia lại đem con nhỏ này về”.
Cũng phải thôi, người mà bà ta muốn Giang Nguyệt Dực cưới là Chu Châu Kì chứ không phải cô, một người mà theo bà ta là khôn khéo và lanh lợi hơn.
Nếu như đây là vì hôn ước giữa hai nhà thì bà ta còn có thể nhúng tay vào để thay đổi hôn ước đi, nhưng đây là một miệng Giang Tam gia muốn cưới cô nên chỉ có thể nghiến răng chấp nhận mối hôn sự.
Lúc đầu cô cứ tưởng anh cố chấp muốn cưới cô về là vì có tình cảm với mình, nhưng sau khi trải qua một cuộc hôn nhân ba năm tẻ nhạt ấy, cô mới dần dần nhận ra rằng Giang Nguyệt Dực đem cô về làm vợ chỉ là vì mong ước của người mẹ ruột đã bỏ đi của anh ấy.
Vì mẹ mà hi sinh cả tình yêu cho cô sao? Anh đúng là một người con hiếu thảo.
Chu Châu Thiền nhếch mép cười rồi chống tay đứng lên khỏi bộ ghế phòng khách.
Vừa quay người ra sau, đôi mắt của cô đã ngay lập tức va phải Giang Nguyệt Dực đang từ trên tầng hai bước xuống.
Anh cũng vừa lúc ấy mà ngẩng đầu nhìn lên, thấy cô đang thẫn thờ mà nhìn mình, anh chỉ nhíu mày một cái rồi phiền phức quay đầu bỏ đi.
Chết… Tim cô tí nữa là đã rơi ra khỏi cổ họng rồi..
Bình luận truyện