Nàng Dâu Trọng Sinh
Chương 11: Tư hội
Lâm Mỹ chọn nơi này thật không có chút sáng kiến nào, là rừng cây nhỏ ở ven thôn. Có ai đó đã từng nói lúc chạng vạng thì đừng có đến phía rừng cây ven thôn, nếu không sẽ làm mấy “đôi uyên ương” sợ hãi bay mất, nhưng ngày hôm nay Chung Linh lại làm chuyện như vậy.
Lúc đi tới rừng cây, Chung Linh vẫn còn đang suy nghĩ, nếu bắt gặp hai người bọn họ thì cô phải làm sao đây? Liệu mọi người có hiểu ý nhau mà không làm to chuyện? Hay thấy cô phá hỏng chuyện thì bí mật lan truyền tin xấu? Thật ra ở nông thôn cũng không thiếu những chuyện “phong lưu thanh nhã”, ví dụ như chuyện anh rể và em dâu chẳng hạn, rất náo nhiệt, cứ nhìn nhà cô thì biết, chuyện nhà cô chính là đề tài sôi nổi cho những giờ trà dư tửu hậu.
Xem ra bọn họ đã bắt đầu rồi, nhìn vẻ mặt và động tác của hai người thì, một người cự tuyệt, còn một người thì níu kéo. Người cự tuyệt là Chu Bảo Cương còn người níu kéo là Lâm Mỹ, Chung Linh cũng không biết tại sao cô còn đứng đây nhìn, có lẽ là muốn hiểu được suy nghĩ của Chu Bảo Cương! Để xem rốt cuộc người con gái kia có vị trí nào trong lòng anh, nếu anh đối xử bạc bẽo, lạnh lùng với vị hôn thê trước đây như vậy thì liệu sau này khi anh có người mới thì cũng sẽ đối xử với cô như vậy? Chung Linh mâu thuẫn, chuyện này cho dù là người kinh nghiệm lão luyện tám mươi năm cũng giải quyết không xong, huống chi cô còn chưa tới tám mươi. Hơn nữa, cô cũng chỉ là một phụ nữ yếu đuối.
Lâm Mỹ bật khóc, lúc Chu Bảo Cương bất đắc dĩ quay đầu lại thì phát hiện Chung Linh đã ở đó. Chung Linh bị anh phát hiện cũng mặc kệ, cô tự mình đi về. Cô về nhà rồi, mãi một lúc lâu sau anh mới về tới. Xem ra là bị quấn lấy không dứt nổi. Thật là tức quá đi thôi! Chung Linh giận đến nỗi muốn cắn anh một cái, khó khăn lắm mới bồi dưỡng được một chút cảm tình, bây giờ thì đúng kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Trở về phòng, ai cũng không mở miệng. Chung Linh đang rất mâu thuẫn, vừa muốn nghe anh giải thích, lại vừa sợ lời giải thích của anh, “Tiểu Linh, bọn anh không có chuyện gì cả, thật đó.” Chung Linh phớt lờ anh, “Anh sẽ không chia tay với em đâu.”
“Vậy tại sao anh còn một mình đi gặp cô ta?” Chung Linh thật sự không muốn hỏi câu này, giống như lòng dạ cô nhỏ nhen lắm vậy, nhưng cô nhịn không được.
“Xin lỗi em!”
“Xin lỗi em? Chỉ vậy thôi sao?” Đáp án vậy thì quá đơn giản rồi! Thật ra Chu Bảo Cương biết, trong chuyện này, nếu anh càng nói thì càng sai, ít lời chừng nào thì tốt chừng đó. Bản thân anh cũng cảm thấy rất xấu hổ, cách làm của Lâm gia, Lâm Mỹ khiến anh không kịp chuẩn bị ứng phó.
“Em đừng nổi giận mà!”
“Tại sao anh không giải thích? Chẳng hạn như tình cảm giữa anh và cô ta, hoặc chuyện anh từng thúc ép cô ta làm đám cưới. Anh muốn cưới cô ta đến thế ư? Khẩn cấp đến độ như vậy? Cô ta cũng giống y như người nhà cô ta, đều là kẻ hạ lưu đê tiện.”
“Chung Linh!” Chu Bảo Cương cảm thấy lời Chung Linh nói có hơi quá đáng. Mặc kệ như thế nào thì chuyện làm mất nhà họ ba năm là sự thật, chuyện từ hôn cũng là thật, bất luận thế nào, lòng anh ít nhiều cũng còn áy náy với Lâm Mỹ.
“Anh đau lòng sao?” Hiện tại Chung Linh thực sự bị tổn thương.
“Không nói với em nữa, em bình tĩnh suy nghĩ đi.” Chu Bảo Cương đi ra ngoài. Đến tận khuya vẫn chưa về, Chung Linh đã tắm rửa xong, tự chui vào chăn, không thèm bày chăn đệm ra cho anh, mặc dù rất ấu trĩ, nhưng tình hình bây giờ cô chẳng còn lòng dạ nào mà đối xử tốt với anh. Hôm nay thật sự quá mệt mỏi rồi. Tinh thần cũng rã rời, rất nhanh cô liền rơi vào giấc ngủ.
Khi Chu Bảo Cương trở về thì Chung Linh đã ngủ say. Bản thân anh đành phải lẳng lặng đi chuẩn bị chăn đệm mà ngủ, cả buổi trời cũng không thể ngủ được. Ngẫm nghĩ về ngày hôm nay, quả thật Lâm gia quá vô lý, cô vợ nhỏ của mình làm việc gì cũng rất ổn thỏa, bản thân anh không tiện ra mặt, thế mà cô lại có thể xử lý mọi việc rất tốt. Hồi nãy còn rất tức giận với thái độ của cô, nhưng giờ suy nghĩ kĩ lại, có thể là cô ghen nên mới như vậy, trong lòng anh cảm thấy rất vui. Xem ra mấy ngày này phải lo dỗ dành cô cho tốt thôi, trông bộ dạng của cô rất tức giận mà.
Trời ạ! Trừ ngày đầu tiên anh mượn rượu hành sự ra, thì luôn có chuyện phát sinh, khiến anh chỉ có thể nhìn cô vợ yêu kiều của mình mà cái gì cũng không làm được. Sự kìm nén này thật là khó chịu, bây giờ nằm cạnh vợ, trong mũi anh toàn bộ đều là mùi hương của cô, trong đầu thì toàn bộ đều là những hình ảnh nóng bỏng của hôm qua, cô quấn lấy anh…
Hôm sau, trời vừa sáng, Chung Linh đã thức dậy. Mặc vào bộ quần áo mới may, tìm một mảnh khăn vuông, cô bỏ mấy thứ đồ ở trong tủ đựng đồ bên giường vào. Chu Bảo Cương cả đêm qua không tài nào ngủ ngon được, mãi mới chợp mắt được một chút, vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy vợ yêu đang thu xếp đồ đạc, đây là…
“Em muốn làm gì?” Chu Bảo Cương ngồi bật dậy, hoàn toàn tỉnh táo, vợ yêu muốn bỏ nhà ra đi? Về nhà mẹ sao? Lớn chuyện rồi.
“Chuẩn bị về nhà mẹ!” Chung Linh cũng không thèm ngó đến anh, vẫn tiếp tục thu xếp mọi thứ.
“Không được!” Chu Bảo Cương liền nhào qua, đè chặt tay Chung Linh lại.
“Tại sao chứ! Chẳng phải như vậy vừa khéo tác thành chuyện tốt cho người sao? Em nhường chỗ này lại cho người ta.” Chung Linh giận dữ nhìn anh.
“Không được! Anh không cho em đi, không thể được!” Nhìn thấy Chu Bảo Cương kéo mình lại, cầm mấy thứ đồ để trên giường quăng mạnh vào trong tủ, Chung Linh cũng không thèm quan tâm đến anh, chuẩn bị mang giày bước xuống đất.
“Em đừng đi!” Mắt nhìn vợ yêu sắp đi, Chu Bảo Cương liền đè cô xuống giường, khống chế tay của Chung Linh, rồi trực tiếp hôn cô. Đây là lần đầu tiên anh hôn cô, lúc trước đều là trực tiếp làm việc, hoặc là nhấm nháp cổ cô, hôn cô thế này vẫn là lần đầu tiên.
Tuy rằng rất ngọt ngào, nhưng Chung Linh vẫn ra sức phản kháng, “Anh làm cái gì vậy? Buông ra!” Chu Bảo Cương có chút sợ hãi, anh không hề nghĩ đến sự việc lại trở nên nghiêm trọng đến mức này, nghĩ kĩ lại, cũng khó trách Chung Linh phản ứng mạnh như vậy. Cô muốn ra đi, bản thân mình thì lại rối ren, phải làm gì bây giờ, ngăn cản cô, đúng, nhất định phải ngăn cản cô!
“Không muốn, em muốn về nhà mẹ, em chỉ muốn…không phải…” Chu Bảo Cương đã hoàn toàn mất đi lý trí, trực tiếp làm chuyện chính.
“Anh sẽ không để em đi! Em là của anh, mãi mãi… ưm…mãi mãi là của anh!” Cuối cùng Chu Bảo Cương cũng đã nếm được vị ngọt, từ trước tới anh vẫn tự cho mình là con người có khả năng kiềm chế tốt, thế mà trong giây phút ấy anh không nhịn được mà cất tiếng rên rỉ.
Kích tình như vậy là điều mà mỗi người phụ nữ cầu còn không được. Tuy không đúng lúc cho lắm, nhưng bây giờ dù cho Chu Bảo Cương không phủ kín môi cô, thì cô cũng không thể nói được những lời trọn vẹn. Anh biến những tưởng tượng của cô thành hiện thực, lúc nhanh lúc chậm, Chung Linh đã sớm không còn sức mà chống đỡ nữa rồi. Lý trí bảo cô không được phát ra âm thanh, cô đành phải cắn vào bả vai anh, sợ người khác nghe thấy. Mê hoặc ấy thật không thể nào tả nổi, cô hoàn toàn không nhìn thấy được cảnh vật xung quanh, cũng hoàn toàn không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, chỉ có thể phối hợp với tiết tấu của anh.
Phải nói rằng thể lực của quân nhân là quá tốt, huống chi các kĩ năng cũng toàn tài, sức bền, cơ thể dẻo dai thật không thể chê vào đâu được. Đời trước cô cũng xem như là dày dạn kinh nghiệm, nhưng lại bị làm cho đến mức không còn sức phản kháng, cuối cùng chỉ có thể giống như một con búp bê mặc cho người ta muốn làm gì thì làm. Ở đời trước cô và anh cũng đã làm rất nhiều lần, nhưng trước giờ cũng chưa lần nào làm lâu đến như vậy, cũng không có kích thích đến thế. Một người thì thiếu hứng thú, một người thì không có động lực, phụ nữ nói chung thì chỉ có cảm giác với người mình yêu mà thôi. Bây giờ đối với hai vợ chồng son mà nói, thật đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, hứng thú bất tận!
Trời cũng đã sáng rõ rồi, xem ra cũng đã qua bữa sáng rồi, nhưng chân tay cô bây giờ đều mỏi mệt đến mức run rẩy cả lên, thật là! Hai giờ đồng hồ, trời ạ…
Chu Bảo Cương ôm lấy vợ yêu đang không còn chút sức phản kháng nào, vô cùng đắc ý, anh biết cô có tình cảm với anh. Kích tình, sảng khoái như vậy thì chắc chắn mọi chuyện lại đâu vào đấy thôi. Anh vẫn còn chưa tận hưởng hết cảnh xuân trước mắt, sờ soạng khắp người rồi cắn cắn bả vai Chung Linh, quá mịn màng! E rằng cả đời này anh cũng không thể nào rời xa cô được.
“Được rồi, buông em ra nào!” Giọng Chung Linh nũng nịu.
“Ừm…” Tay anh đang tiếp tục dò dẫm nửa thân dưới Chung Linh, bị cô chộp lại.
“Còn phải chuẩn bị về nhà mẹ nữa…này!” Đột nhiên cô bị ôm thật chặt, “Được rồi mà… Hôm nay là ngày chúng mình phải về nhà thăm mẹ, anh không đi cùng em à?” Chu Bảo Cương giận nghiến răng, nhưng cũng không còn cách nào khác.
“Em đúng là tiểu yêu tinh!” Lúc này Chu Bảo Cương mới an tâm, thì ra chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió.
“Còn không mau ngồi dậy!” Chung Linh phát hiện đời này hai người ở chung, cô muốn được nũng nịu, một người phụ nữ năm mươi tuổi mà còn nũng nịu liệu có buồn nôn lắm không, Chung Linh cười thầm.
“Ôi ôi! Thức dậy sớm quá!” Chu Bảo Cầm đã làm cơm xong, thấy em dâu và em rể đi ra, không quên trêu ghẹo, lại bị mẹ già gõ đầu một cái.
“Mẹ, hôm nay con và Tiểu Linh về thăm nhà cô ấy.” Chu Bảo Cương chen ngang.
“Ôi chà, hôm nay là ngày lại mặt, mẹ quên mất. Mà biết sao được, con gái mẹ suốt ngày ở bên nhà mẹ đẻ, bảo sao mẹ không quên được cơ chứ.”
Chu Bảo Cầm hoàn toàn phớt lờ lời chế nhạo của mẹ, có nghe cũng như không.
“Đồ đạc chuẩn bị tốt rồi? Có cần vào thôn mua thêm không?” Phùng Trân quay lại hỏi con trai và con dâu.
“Mẹ, mẹ định cho bọn con tiền sao?” Chu Bảo Cương cười.
“Anh chị bây giờ nhiều tiền hơn tôi, mẹ đây còn phải xin Tiểu Linh tiền tiêu vặt nữa kìa.” Nghe xong Chung Linh cũng bật cười.
Phần lớn đồ đạc Chung Linh đã chuẩn bị tốt lúc còn đang buôn hàng tết. Cô mang theo một khúc thịt lợn, hai con gà, thêm chút này chút nọ, sắp xong đầy cả nửa xe.Cô còn mang theo hai trăm đồng, cũng không dự định nói gì với Chu Bảo Cương.
Đối với tiền bạc trong nhà anh cũng không quan tâm, chỉ biết đủ dùng là được rồi. Chung Linh cũng đã nói anh không cần phải gửi tiền về nhà, nhưng anh vẫn cứ đưa cho cô một trăm đồng, nói là tiền nuôi gia đình, cũng không còn cách nào, đàn ông họ có lòng tự trọng, xem ra về sau cô phải để ý đến mặt này một chút.
Lần này hai người họ phải tìm một xe khác để đưa về nhà, Chung Linh hạ quyết tâm, nhất định phải giải quyết cho được vấn đề đi lại này. Trời mùa đông ngồi trên xe ngựa rất lạnh, may mà mẹ chồng có đưa cho cô một tấm chăn cũ, không thì bây giờ chắc cô lạnh cứng phát khóc mất rồi. Chu Bảo Cương vừa lên xe liền kéo cô tựa sát vào ngực anh, nhưng Chung Linh từ chối, bảo là phải đợi cách xa thôn xóm một khoảng, cũng hết cách. Ở nông thôn là vậy, hơn nữa còn là thời đại này, cho dù là vợ chồng thì cũng không thể biểu hiện lộ liễu trước mặt người ngoài được, bằng không sẽ bị người ta đàm tiếu. Tuy lão Tiền là người một nhà, nhưng bị người ta nhìn cũng không được, không khéo chính mình lại bị mang tiếng dâm phụ.
Bầu không khí ban đầu vốn rất nồng ấm, nhưng vô cùng không may, xuất môn gặp phải Lâm Mỹ trên đường. Xe của hai người vừa ra khỏi thôn thì đúng lúc chạm mặt Lâm Mỹ. Nhìn ánh mắt cô ta, có bao nhiêu là ai oán, bao nhiêu là đau đớn, cái này gọi là gì chứ? Đây rõ ràng là dụ dỗ, chiêu này đời trước Chung Linh dùng nhiều rồi, nhưng cô vẫn thấy tức. Quay đầu nhìn sang Chu Bảo Cương, đã thấy anh ngoảnh mặt đi chỗ khác, giả bộ như cái gì cũng không nhìn thấy, xem như anh thông minh đó! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Không thể để cô ta đạt được mục đích, nếu như ở đời trước, Chung Linh sẽ trực tiếp hôn chồng mình, có thể ra oai, tuyên bố quyền sở hữu của mình, nhưng tình huống hiện tại lại không cho phép. Chung Linh chỉ có thể sà vào lòng anh cọ xát mấy cái. Chu Bảo Cương lại tưởng rằng cô bị lạnh, dịch dịch tấm chăn đắp lên cho cô, Chung Linh nhìn lướt qua Lâm Mỹ, cao thấp rõ ràng.
Phát sinh tình huống thế này, trong lòng mỗi người phụ nữ đều thấy không thoải mái. Phương pháp phổ biến nhất chính là trút giận lên đầu chồng mình, thế nhưng chuyện tối qua đã chứng minh, đó là một cách làm ngu ngốc, để đạt được mục đích thì không cần phải lớn tiếng kêu gào.
“Anh, anh thật sự không nghĩ ra cách gì sao?”Vì có mặt người khác ở đó, cho nên Chung Linh hỏi cũng chung chung.
“Không có.” Thấy Chung Linh không nổi giận, anh mới ngại ngùng mà trả lời.
“Anh xác định chứ?” Một tia nhìn lạnh lẽo lướt qua, nói thật lòng thì từ đời trước, trong lòng Chung Linh, hình tượng Chu Bảo Cương chính là sự uy nghiêm, trầm tĩnh.
“Được rồi, anh, để người khác bàn tán về cô ta cũng không tốt.” Chung Linh cảm thấy ngại ngùng vì sự giả dối này của mình, nhưng Chu Bảo Cương lại rất hài lòng.
“Anh biết mà, em đừng lo lắng.” Vợ anh thật thiện lương, thật thông minh, càng nhìn càng yêu.
Lúc đi tới rừng cây, Chung Linh vẫn còn đang suy nghĩ, nếu bắt gặp hai người bọn họ thì cô phải làm sao đây? Liệu mọi người có hiểu ý nhau mà không làm to chuyện? Hay thấy cô phá hỏng chuyện thì bí mật lan truyền tin xấu? Thật ra ở nông thôn cũng không thiếu những chuyện “phong lưu thanh nhã”, ví dụ như chuyện anh rể và em dâu chẳng hạn, rất náo nhiệt, cứ nhìn nhà cô thì biết, chuyện nhà cô chính là đề tài sôi nổi cho những giờ trà dư tửu hậu.
Xem ra bọn họ đã bắt đầu rồi, nhìn vẻ mặt và động tác của hai người thì, một người cự tuyệt, còn một người thì níu kéo. Người cự tuyệt là Chu Bảo Cương còn người níu kéo là Lâm Mỹ, Chung Linh cũng không biết tại sao cô còn đứng đây nhìn, có lẽ là muốn hiểu được suy nghĩ của Chu Bảo Cương! Để xem rốt cuộc người con gái kia có vị trí nào trong lòng anh, nếu anh đối xử bạc bẽo, lạnh lùng với vị hôn thê trước đây như vậy thì liệu sau này khi anh có người mới thì cũng sẽ đối xử với cô như vậy? Chung Linh mâu thuẫn, chuyện này cho dù là người kinh nghiệm lão luyện tám mươi năm cũng giải quyết không xong, huống chi cô còn chưa tới tám mươi. Hơn nữa, cô cũng chỉ là một phụ nữ yếu đuối.
Lâm Mỹ bật khóc, lúc Chu Bảo Cương bất đắc dĩ quay đầu lại thì phát hiện Chung Linh đã ở đó. Chung Linh bị anh phát hiện cũng mặc kệ, cô tự mình đi về. Cô về nhà rồi, mãi một lúc lâu sau anh mới về tới. Xem ra là bị quấn lấy không dứt nổi. Thật là tức quá đi thôi! Chung Linh giận đến nỗi muốn cắn anh một cái, khó khăn lắm mới bồi dưỡng được một chút cảm tình, bây giờ thì đúng kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Trở về phòng, ai cũng không mở miệng. Chung Linh đang rất mâu thuẫn, vừa muốn nghe anh giải thích, lại vừa sợ lời giải thích của anh, “Tiểu Linh, bọn anh không có chuyện gì cả, thật đó.” Chung Linh phớt lờ anh, “Anh sẽ không chia tay với em đâu.”
“Vậy tại sao anh còn một mình đi gặp cô ta?” Chung Linh thật sự không muốn hỏi câu này, giống như lòng dạ cô nhỏ nhen lắm vậy, nhưng cô nhịn không được.
“Xin lỗi em!”
“Xin lỗi em? Chỉ vậy thôi sao?” Đáp án vậy thì quá đơn giản rồi! Thật ra Chu Bảo Cương biết, trong chuyện này, nếu anh càng nói thì càng sai, ít lời chừng nào thì tốt chừng đó. Bản thân anh cũng cảm thấy rất xấu hổ, cách làm của Lâm gia, Lâm Mỹ khiến anh không kịp chuẩn bị ứng phó.
“Em đừng nổi giận mà!”
“Tại sao anh không giải thích? Chẳng hạn như tình cảm giữa anh và cô ta, hoặc chuyện anh từng thúc ép cô ta làm đám cưới. Anh muốn cưới cô ta đến thế ư? Khẩn cấp đến độ như vậy? Cô ta cũng giống y như người nhà cô ta, đều là kẻ hạ lưu đê tiện.”
“Chung Linh!” Chu Bảo Cương cảm thấy lời Chung Linh nói có hơi quá đáng. Mặc kệ như thế nào thì chuyện làm mất nhà họ ba năm là sự thật, chuyện từ hôn cũng là thật, bất luận thế nào, lòng anh ít nhiều cũng còn áy náy với Lâm Mỹ.
“Anh đau lòng sao?” Hiện tại Chung Linh thực sự bị tổn thương.
“Không nói với em nữa, em bình tĩnh suy nghĩ đi.” Chu Bảo Cương đi ra ngoài. Đến tận khuya vẫn chưa về, Chung Linh đã tắm rửa xong, tự chui vào chăn, không thèm bày chăn đệm ra cho anh, mặc dù rất ấu trĩ, nhưng tình hình bây giờ cô chẳng còn lòng dạ nào mà đối xử tốt với anh. Hôm nay thật sự quá mệt mỏi rồi. Tinh thần cũng rã rời, rất nhanh cô liền rơi vào giấc ngủ.
Khi Chu Bảo Cương trở về thì Chung Linh đã ngủ say. Bản thân anh đành phải lẳng lặng đi chuẩn bị chăn đệm mà ngủ, cả buổi trời cũng không thể ngủ được. Ngẫm nghĩ về ngày hôm nay, quả thật Lâm gia quá vô lý, cô vợ nhỏ của mình làm việc gì cũng rất ổn thỏa, bản thân anh không tiện ra mặt, thế mà cô lại có thể xử lý mọi việc rất tốt. Hồi nãy còn rất tức giận với thái độ của cô, nhưng giờ suy nghĩ kĩ lại, có thể là cô ghen nên mới như vậy, trong lòng anh cảm thấy rất vui. Xem ra mấy ngày này phải lo dỗ dành cô cho tốt thôi, trông bộ dạng của cô rất tức giận mà.
Trời ạ! Trừ ngày đầu tiên anh mượn rượu hành sự ra, thì luôn có chuyện phát sinh, khiến anh chỉ có thể nhìn cô vợ yêu kiều của mình mà cái gì cũng không làm được. Sự kìm nén này thật là khó chịu, bây giờ nằm cạnh vợ, trong mũi anh toàn bộ đều là mùi hương của cô, trong đầu thì toàn bộ đều là những hình ảnh nóng bỏng của hôm qua, cô quấn lấy anh…
Hôm sau, trời vừa sáng, Chung Linh đã thức dậy. Mặc vào bộ quần áo mới may, tìm một mảnh khăn vuông, cô bỏ mấy thứ đồ ở trong tủ đựng đồ bên giường vào. Chu Bảo Cương cả đêm qua không tài nào ngủ ngon được, mãi mới chợp mắt được một chút, vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy vợ yêu đang thu xếp đồ đạc, đây là…
“Em muốn làm gì?” Chu Bảo Cương ngồi bật dậy, hoàn toàn tỉnh táo, vợ yêu muốn bỏ nhà ra đi? Về nhà mẹ sao? Lớn chuyện rồi.
“Chuẩn bị về nhà mẹ!” Chung Linh cũng không thèm ngó đến anh, vẫn tiếp tục thu xếp mọi thứ.
“Không được!” Chu Bảo Cương liền nhào qua, đè chặt tay Chung Linh lại.
“Tại sao chứ! Chẳng phải như vậy vừa khéo tác thành chuyện tốt cho người sao? Em nhường chỗ này lại cho người ta.” Chung Linh giận dữ nhìn anh.
“Không được! Anh không cho em đi, không thể được!” Nhìn thấy Chu Bảo Cương kéo mình lại, cầm mấy thứ đồ để trên giường quăng mạnh vào trong tủ, Chung Linh cũng không thèm quan tâm đến anh, chuẩn bị mang giày bước xuống đất.
“Em đừng đi!” Mắt nhìn vợ yêu sắp đi, Chu Bảo Cương liền đè cô xuống giường, khống chế tay của Chung Linh, rồi trực tiếp hôn cô. Đây là lần đầu tiên anh hôn cô, lúc trước đều là trực tiếp làm việc, hoặc là nhấm nháp cổ cô, hôn cô thế này vẫn là lần đầu tiên.
Tuy rằng rất ngọt ngào, nhưng Chung Linh vẫn ra sức phản kháng, “Anh làm cái gì vậy? Buông ra!” Chu Bảo Cương có chút sợ hãi, anh không hề nghĩ đến sự việc lại trở nên nghiêm trọng đến mức này, nghĩ kĩ lại, cũng khó trách Chung Linh phản ứng mạnh như vậy. Cô muốn ra đi, bản thân mình thì lại rối ren, phải làm gì bây giờ, ngăn cản cô, đúng, nhất định phải ngăn cản cô!
“Không muốn, em muốn về nhà mẹ, em chỉ muốn…không phải…” Chu Bảo Cương đã hoàn toàn mất đi lý trí, trực tiếp làm chuyện chính.
“Anh sẽ không để em đi! Em là của anh, mãi mãi… ưm…mãi mãi là của anh!” Cuối cùng Chu Bảo Cương cũng đã nếm được vị ngọt, từ trước tới anh vẫn tự cho mình là con người có khả năng kiềm chế tốt, thế mà trong giây phút ấy anh không nhịn được mà cất tiếng rên rỉ.
Kích tình như vậy là điều mà mỗi người phụ nữ cầu còn không được. Tuy không đúng lúc cho lắm, nhưng bây giờ dù cho Chu Bảo Cương không phủ kín môi cô, thì cô cũng không thể nói được những lời trọn vẹn. Anh biến những tưởng tượng của cô thành hiện thực, lúc nhanh lúc chậm, Chung Linh đã sớm không còn sức mà chống đỡ nữa rồi. Lý trí bảo cô không được phát ra âm thanh, cô đành phải cắn vào bả vai anh, sợ người khác nghe thấy. Mê hoặc ấy thật không thể nào tả nổi, cô hoàn toàn không nhìn thấy được cảnh vật xung quanh, cũng hoàn toàn không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, chỉ có thể phối hợp với tiết tấu của anh.
Phải nói rằng thể lực của quân nhân là quá tốt, huống chi các kĩ năng cũng toàn tài, sức bền, cơ thể dẻo dai thật không thể chê vào đâu được. Đời trước cô cũng xem như là dày dạn kinh nghiệm, nhưng lại bị làm cho đến mức không còn sức phản kháng, cuối cùng chỉ có thể giống như một con búp bê mặc cho người ta muốn làm gì thì làm. Ở đời trước cô và anh cũng đã làm rất nhiều lần, nhưng trước giờ cũng chưa lần nào làm lâu đến như vậy, cũng không có kích thích đến thế. Một người thì thiếu hứng thú, một người thì không có động lực, phụ nữ nói chung thì chỉ có cảm giác với người mình yêu mà thôi. Bây giờ đối với hai vợ chồng son mà nói, thật đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, hứng thú bất tận!
Trời cũng đã sáng rõ rồi, xem ra cũng đã qua bữa sáng rồi, nhưng chân tay cô bây giờ đều mỏi mệt đến mức run rẩy cả lên, thật là! Hai giờ đồng hồ, trời ạ…
Chu Bảo Cương ôm lấy vợ yêu đang không còn chút sức phản kháng nào, vô cùng đắc ý, anh biết cô có tình cảm với anh. Kích tình, sảng khoái như vậy thì chắc chắn mọi chuyện lại đâu vào đấy thôi. Anh vẫn còn chưa tận hưởng hết cảnh xuân trước mắt, sờ soạng khắp người rồi cắn cắn bả vai Chung Linh, quá mịn màng! E rằng cả đời này anh cũng không thể nào rời xa cô được.
“Được rồi, buông em ra nào!” Giọng Chung Linh nũng nịu.
“Ừm…” Tay anh đang tiếp tục dò dẫm nửa thân dưới Chung Linh, bị cô chộp lại.
“Còn phải chuẩn bị về nhà mẹ nữa…này!” Đột nhiên cô bị ôm thật chặt, “Được rồi mà… Hôm nay là ngày chúng mình phải về nhà thăm mẹ, anh không đi cùng em à?” Chu Bảo Cương giận nghiến răng, nhưng cũng không còn cách nào khác.
“Em đúng là tiểu yêu tinh!” Lúc này Chu Bảo Cương mới an tâm, thì ra chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió.
“Còn không mau ngồi dậy!” Chung Linh phát hiện đời này hai người ở chung, cô muốn được nũng nịu, một người phụ nữ năm mươi tuổi mà còn nũng nịu liệu có buồn nôn lắm không, Chung Linh cười thầm.
“Ôi ôi! Thức dậy sớm quá!” Chu Bảo Cầm đã làm cơm xong, thấy em dâu và em rể đi ra, không quên trêu ghẹo, lại bị mẹ già gõ đầu một cái.
“Mẹ, hôm nay con và Tiểu Linh về thăm nhà cô ấy.” Chu Bảo Cương chen ngang.
“Ôi chà, hôm nay là ngày lại mặt, mẹ quên mất. Mà biết sao được, con gái mẹ suốt ngày ở bên nhà mẹ đẻ, bảo sao mẹ không quên được cơ chứ.”
Chu Bảo Cầm hoàn toàn phớt lờ lời chế nhạo của mẹ, có nghe cũng như không.
“Đồ đạc chuẩn bị tốt rồi? Có cần vào thôn mua thêm không?” Phùng Trân quay lại hỏi con trai và con dâu.
“Mẹ, mẹ định cho bọn con tiền sao?” Chu Bảo Cương cười.
“Anh chị bây giờ nhiều tiền hơn tôi, mẹ đây còn phải xin Tiểu Linh tiền tiêu vặt nữa kìa.” Nghe xong Chung Linh cũng bật cười.
Phần lớn đồ đạc Chung Linh đã chuẩn bị tốt lúc còn đang buôn hàng tết. Cô mang theo một khúc thịt lợn, hai con gà, thêm chút này chút nọ, sắp xong đầy cả nửa xe.Cô còn mang theo hai trăm đồng, cũng không dự định nói gì với Chu Bảo Cương.
Đối với tiền bạc trong nhà anh cũng không quan tâm, chỉ biết đủ dùng là được rồi. Chung Linh cũng đã nói anh không cần phải gửi tiền về nhà, nhưng anh vẫn cứ đưa cho cô một trăm đồng, nói là tiền nuôi gia đình, cũng không còn cách nào, đàn ông họ có lòng tự trọng, xem ra về sau cô phải để ý đến mặt này một chút.
Lần này hai người họ phải tìm một xe khác để đưa về nhà, Chung Linh hạ quyết tâm, nhất định phải giải quyết cho được vấn đề đi lại này. Trời mùa đông ngồi trên xe ngựa rất lạnh, may mà mẹ chồng có đưa cho cô một tấm chăn cũ, không thì bây giờ chắc cô lạnh cứng phát khóc mất rồi. Chu Bảo Cương vừa lên xe liền kéo cô tựa sát vào ngực anh, nhưng Chung Linh từ chối, bảo là phải đợi cách xa thôn xóm một khoảng, cũng hết cách. Ở nông thôn là vậy, hơn nữa còn là thời đại này, cho dù là vợ chồng thì cũng không thể biểu hiện lộ liễu trước mặt người ngoài được, bằng không sẽ bị người ta đàm tiếu. Tuy lão Tiền là người một nhà, nhưng bị người ta nhìn cũng không được, không khéo chính mình lại bị mang tiếng dâm phụ.
Bầu không khí ban đầu vốn rất nồng ấm, nhưng vô cùng không may, xuất môn gặp phải Lâm Mỹ trên đường. Xe của hai người vừa ra khỏi thôn thì đúng lúc chạm mặt Lâm Mỹ. Nhìn ánh mắt cô ta, có bao nhiêu là ai oán, bao nhiêu là đau đớn, cái này gọi là gì chứ? Đây rõ ràng là dụ dỗ, chiêu này đời trước Chung Linh dùng nhiều rồi, nhưng cô vẫn thấy tức. Quay đầu nhìn sang Chu Bảo Cương, đã thấy anh ngoảnh mặt đi chỗ khác, giả bộ như cái gì cũng không nhìn thấy, xem như anh thông minh đó! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Không thể để cô ta đạt được mục đích, nếu như ở đời trước, Chung Linh sẽ trực tiếp hôn chồng mình, có thể ra oai, tuyên bố quyền sở hữu của mình, nhưng tình huống hiện tại lại không cho phép. Chung Linh chỉ có thể sà vào lòng anh cọ xát mấy cái. Chu Bảo Cương lại tưởng rằng cô bị lạnh, dịch dịch tấm chăn đắp lên cho cô, Chung Linh nhìn lướt qua Lâm Mỹ, cao thấp rõ ràng.
Phát sinh tình huống thế này, trong lòng mỗi người phụ nữ đều thấy không thoải mái. Phương pháp phổ biến nhất chính là trút giận lên đầu chồng mình, thế nhưng chuyện tối qua đã chứng minh, đó là một cách làm ngu ngốc, để đạt được mục đích thì không cần phải lớn tiếng kêu gào.
“Anh, anh thật sự không nghĩ ra cách gì sao?”Vì có mặt người khác ở đó, cho nên Chung Linh hỏi cũng chung chung.
“Không có.” Thấy Chung Linh không nổi giận, anh mới ngại ngùng mà trả lời.
“Anh xác định chứ?” Một tia nhìn lạnh lẽo lướt qua, nói thật lòng thì từ đời trước, trong lòng Chung Linh, hình tượng Chu Bảo Cương chính là sự uy nghiêm, trầm tĩnh.
“Được rồi, anh, để người khác bàn tán về cô ta cũng không tốt.” Chung Linh cảm thấy ngại ngùng vì sự giả dối này của mình, nhưng Chu Bảo Cương lại rất hài lòng.
“Anh biết mà, em đừng lo lắng.” Vợ anh thật thiện lương, thật thông minh, càng nhìn càng yêu.
Bình luận truyện