Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 68: Tiểu thiêm thiêm không thích tay trái



Triệu Tử Thiêm vừa vào trong phòng tắm liền khóa trái bên trong, nhanh chóng kéo quần xuống tận cổ chân rồi ngồi lên bồn cầu bắt đầu tự an ủi Tiểu Thiêm Thiêm.

Lương Đông ở bên ngoài cũng không dễ chịu là mấy, hắn nhìn chằm chằm Tiểu Đông Đông của mình một chút rồi lầm bẩm:

“Thật không có thể diện mà!”

Nói rồi liền đứng dậy bước nhanh đến phòng tắm định mở cửa ra, ai ngờ bên trong đã bị người nào đó khóa lại, cho nên Lương Đông chỉ còn cách đập cửa gọi Triệu Tử Thiêm:

“Đại Thiêm, em làm cái gì vậy?”

Triệu Tử Thiêm ở bên trong nghe thấy lời nói kia của Lương Đông liền biết rằng hắn nhất định đang có ý trêu chọc mình, nếu mà bây giờ cậu nói không làm gì khẳng định sẽ bị hắn xấu xa truy hỏi đến cùng, nhưng nếu cậu thẳng thắn nói ra, ở bên trong khiêu khích hắn không phải sẽ làm cho hắn cảm thấy bứt rứt khó chịu hơn sao. Nghĩ vậy Triệu Tử Thiêm liền lên tiếng:

“Đang an ủi Tiểu Thiêm Thiêm!”

Lương Đông cũng thật không ngờ sóc nhỏ nhà hắn càng ngày càng bạo dạn rồi, dám nói thẳng ra như vậy. Lương Đông ở bên ngoài nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng bình thường mở miệng:

“A là thế sao, có cần anh giúp hay không?”

Triệu Tử Thiêm cười lạnh, cậu có thể nghe ra được trong giọng nói của Lương Đông có điểm bất thường:

“Không cần!”

Lương Đông nhẹ giọng lấy lòng:

“Đại Thiêm, em bị đau tay như vậy làm sao có thể làm, chi bằng để anh giúp em đi”

Triệu Tử Thiêm quả thực ở bên trong cũng không cảm thấy sung sướng gì, một tay vuốt mạnh Tiểu Thiêm Thiêm, một tay phải tự đưa lên trước ngực kích thích điểm nhỏ của mình, nhưng ngoài miệng vẫn cứng cỏi đáp lại:

“Vẫn còn tay trái mà!”

Lương Đông đi qua đi lại trước cửa phòng tắm, bộ dạng hấp tấp khó chịu, giọng nói của Triệu Tử Thiêm đã trở nên bất thường, hắn càng nghe càng sắp nhịn không được:

“Tiểu Thiêm Thiêm không thích tay trái đâu!”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy thế thì buồn cười, nhưng mà cũng đúng Tiểu Thiêm Thiêm của cậu quả thực là không thích tay trái thì phải, vuốt lên vuốt xuống thế nào cũng không chịu nghe lời:

“Ai nói thế chứ, Tiểu Thiêm Thiêm rất thích tay trái đó” Nói đến đây Triệu Tử Thiêm còn không quên bồi cho Lương Đông một câu, để trêu tức hắn: “Rất là sướng!”

Lương Đông làm sao mà không biết sóc nhỏ nhà hắn xấu xa đến mức nào, nhất định cậu ta ở bên trong cố tình làm cho hắn bứt rứt khó chịu. Nhưng mà Lương Đông mặc dù biết Triệu Tử Thiêm là cố ý làm như vậy, chẳng hiểu sao hắn vẫn cứ không chịu dứt ra. Cho đến hiện tại Lương Đông đã không chịu được nữa, một tay đập cửa, một tay cố vặn tay nắm cửa ra nhưng vô ích:

“Đại Thiêm, em có nghe qua câu đùa với lửa sẽ có ngày bị thiêu hay chưa?”

Triệu Tử Thiêm hiện tại đã khóa trái cửa ở bên trong cho nên chẳng sợ cái gì cả, cậu đánh giá cánh cửa kia một hồi, Lương Đông mà có muốn phá cửa xông vào chỉ sợ mười phút cũng chưa xong. Thế cho nên mới không sợ chết nói ra một câu:

“Chưa từng nghe qua… nhưng mà Tiểu Thiêm Thiêm bây giờ rất nóng, đây có phải là đùa với lửa hay không?”

Lương Đông nghe câu nói kia của Triệu Tử Thiêm hai chân liền mềm nhũn, dùng hết sức lực đập vào cánh cửa trước mặt nhưng cũng vô ích:

“Em cứ chờ đó!”

Triệu Tử Thiêm rất vui khi người khác gặp họa, ngày hôm nay Lương Đông hại cậu chịu khổ không ít đâu, thế cho nên cậu phải nhân cơ hội này dạy dỗ hắn một phen:

“Em thì chờ được, có điều Tiểu Thiêm Thiêm không chờ được đâu!”

Nghe xong câu kia của Triệu Tử Thiêm, Lương Đông liền bực mình đi quanh phòng ngủ lục lọi một hồi, Triệu Tử Thiêm ở bên trong nghe thấy tiếng đồ đạc va chạm cứ nghĩ rằng Lương Đông chịu không nổi muốn phá đồ. Dù sao đây cũng là nhà của Lương Đông, hắn muốn phá cứ để hắn phá, trước sau không liên quan đến cậu. Triệu Tử Thiêm ở bên trong phòng tắm có làm thế nào cũng không thể giảm bớt ham muốn, từ lúc nói chuyện với Lương Đông ham muốn càng ngày lại càng tăng cao. Cậu cũng không thể mất mặt mở cửa cho hắn được, cảm thấy áo mặc trên người có chút vướng víu Triệu Tử Thiêm liền nhanh gọn cởi áo ra vứt xuống đất. Ngồi một lúc vẫn không cảm thấy tốt hơn chút nào, Triệu Tử Thiêm lại cởi quần ra đứng dậy làm. Có điều cậu không thể ngờ, câu nói đùa với lửa có ngày sẽ bị thiêu kia của Lương Đông thế nhưng nhanh chóng trở thành hiện thực như vậy. Vừa nghe thấy một tiếng ‘cách’ cánh cửa đã tự động mở ra không mất chút sức lực nào.

Lương Đông vừa rồi ở bên ngoài đang cố gắng tìm chìa khóa cửa phòng tắm, nếu không tìm được hắn thật sự còn có suy nghĩ muốn chạy xuống nhà bà ngoại hắn để hỏi. May mắn là trời không phụ lòng người tốt, tìm một hồi cuối cùng cũng phát hiện ra. Quả là có công mài sắt có ngày lên kim, người có lòng theo đuổi nhất định sẽ được báo đáp, Lương Đông vừa mở cửa ra liền thấy cảnh Triệu Tử Thiêm cả người không mặc quần áo, mất hết sức lực đứng dựa vào trường.

Lương Đông mang theo ý cười xấu xa, đứng ở bên ngoài khoanh tay trước ngực cố ý trêu chọc:

“Còn may, Tiểu Thiêm Thiêm vẫn chờ được!”

Triệu Tử Thiêm trăm tính ngàn tính cũng không thể tính ra Lương Đông dùng chìa khóa để mở cửa, thế cho nên cậu mới dám không ngại cái gì mà lột sạch quần áo đứng ở bên trong. Bây giờ nghĩ lại thật hối hận, có muốn mặc quần áo lại cũng không kịp nữa rồi, Lương Đông còn có thể cho cậu mặc quần áo hay sao. Nghĩ vậy nhưng Triệu Tử Thiêm vẫn cố nhanh chóng với lấy cái áo ở dưới đất, ý muốn mặc lại vào người.

Lương Đông mắt vừa thấy Triệu Tử Thiêm cúi xuống định lấy áo liền cảm nhận được máu nóng giống như nham thạch sôi trào. Bởi vì Triệu Tử Thiêm vừa cúi xuống, cái mông rắn chắc vừa cong vừa bự kia liền đối diện với hắn. Lương Đông từ trước đến nay chỉ được sờ, mà có sờ cũng chỉ được lén sờ vào chỗ đó, hôm nay hắn mới có dịp mở mang tầm mặt, trong lòng Lương Đông không quên cảm thám: Sóc nhỏ nhà hắn dáng người cũng không tệ đâu.

Mắt thấy Triệu Tử Thiêm đã cầm được chiếc áo định mặc vào người, Lương Đông liền nhanh chóng đi đến đó giật phăng cái áo trên tay của Triệu Tử Thiêm, rồi vác cậu lên trên vai:

“Còn muốn mặc?”

Triệu Tử Thiêm đột nhiên bị vác ở trên vai cũng giật mình, hơn nữa bây giờ cậu còn không mặc quần áo, tư thế này có chút ám muội. Thế cho nên Triệu Tử Thiêm liền đưa tay đẩy vai Lương Đông, cố gắng để hắn bỏ cậu xuống:

“Mau bỏ em xuống… mau lên…”

Lương Đông cười lạnh, quay sang bên cạnh hôn một cái vào mông của Triệu Tử Thiêm rồi mạnh mẽ đánh bốp một cái:

“Đã nói mông em bự nhất mà!”

Triệu Tử Thiêm đột nhiên bị đánh vào mông liền tức giận hét lớn:

“Có bỏ xuống không thì bảo?”

Lương Đông tiến đến chỗ giường ngủ, hắn không trực tiếp bỏ Triệu Tử Thiêm ra, mà đi vòng quanh đó một vòng rồi cầm chăn trên giường bước về phía phòng khách ném ra đó. Cả một quá trình ấy, hắn vẫn không quên vác theo sóc nhỏ nhà mình trên vai trêu chọc:

“Vừa rồi em nói nóng phải không, anh sẽ vứt chăn đi!”

“Đông ca…” Triệu Tử Thiêm lại hét lớn, cậu làm sao mà không hiểu Lương Đông đang nghĩ cái gì, hắn nhất định là không muốn để cho cậu có một mảnh vải nào để che thân mà.

Lương Đông một tay túm lấy hai chiếc gối trên giường đáp phăng xuống đất:

“Gối anh cũng bỏ luôn!”

Đến lúc Lương Đông có ý định đặt Triệu Tử Thiêm xuống dưới giường rồi, Triệu Tử Thiêm lại nhất quyết ôm chặt lấy người Lương Đông ý không muốn xuống. Lương Đông thấy thế thì buồn cười:

“Sao? Không phải em nói muốn anh bỏ em xuống sao?”

Triệu Tử Thiêm bây giờ đã rơi vào tình trạng cá mắc cạn, tiến thoái lưỡng nam. Xuống không được mà lên cũng không xong, nếu bây giờ mà cậu xuống không phải là bị nhìn thấy hết hay sao, chi bằng cứ ở trên vai hắn có vẻ còn tốt hơn. Nhưng có điều rất nhanh thôi Triệu Tử Thiêm đã nhận ra một điều, ở trên vai Lương Đông thật sự không khá hơn chút nào. Bởi vì hắn dám dùng hai tay bóp mạnh mông cậu, Triệu Tử Thiêm ăn đau liền dùng sức đấm vào lưng Lương Đông:

“Anh làm cái gì thế?”

Lương Đông thành thật nói ra suy nghĩ của mình:

“Đang muốn thử độ đàn hồi một chút”

Triệu Tử Thiêm quả thực bị mấy lời nói không biết xấu hổ kia của Lương Đông chọc cho đến mức xuất huyết não, dùng răng cắn vào vai Lương Đông một cái thật mạnh. Lương Đông bị Triệu Tử Thiêm cắn một cái cả người liền đau râm ran, nhưng mà kéo theo đó là khoái cảm không thể dùng từ nào miêu tả hết được: “Dám cắn anh…” Nói đến đây Lương Đông liền mau chóng cúi đầu cắn thẳng xuống mông của Triệu Tử Thiêm.

Triệu Tử Thiêm vừa đau vừa xấu hổ. Lương Đông thế nhưng dám cắn vào mông cậu, so vai với mông thì mông vẫn là điểm nhạy cảm và có nhiều thịt hơn, vì thế mà khi bị Lương Đông cắn một cái, cả người Triệu Tử Thiêm liền giãy nảy dùng tay kéo tóc Lương Đông, ý muốn kéo cổ hắn ra đằng sau, ngăn không cho Lương Đông cắn mông mình:

“Đau quá… anh muốn chết phải không?”

Lương Đông bị túm tóc vẫn nhất quyết không buông tha cho mông của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm cảm giác như mông mình sắp bị Lương Đông cắn mất một miếng thịt mới bỏ tay ra khỏi tóc hắn, nước mắt lưng tròng:

“Đừng có cắn… đau quá rồi…”

Lương Đông biết sóc nhỏ nhà hắn rất khó chiều, lúc thì cần mềm mỏng một chút, lúc thì phải kiên quyết cứng rắn giống như bây giờ. Phải làm tới như vậy ai kia mới ngoan ngoãn nghe lời hắn. Lương Đông nghe thấy tiếng nức nở của Triệu Tử Thiêm mới buông ra, nhanh chóng đặt Triệu Tử Thiêm nằm sấp ở trên giường. Có điều Triệu Tử Thiêm vừa được thả liền dùng chân đạp vào bụng Lương Đông một cái, ý định muốn chạy vào phòng tắm mặc quần áo lại.

Lương Đông phản xạ nhanh nhạy, chân của sóc nhỏ nhà hắn vừa đưa lên liền bị hắn dùng tay giữ chặt, cả người ngồi lên chân của Triệu Tử Thiêm, sau đó lại dùng tay cố định hai tay của cậu trói ra sau lưng:

“Có chạy đằng trời”

Tình trạng hiện giờ của Triệu Tử Thiêm, chỉ sợ có chạy lên trời cũng không thể thoát được. Sức lực của Triệu Tử Thiêm cũng không phải là yếu đuối, nhưng sức lực của Lương Đông phải gọi là không biết mệt là gì, cậu nằm ở dưới dãy dụa một hồi muốn thoát ra nhưng vô dụng, cuối cùng cả người mệt mỏi chân tay rã rời nằm vật xuống giường thở gấp, không buồn nhấc chân nhấc tay.

Khỏi phải nói cái biểu hiện này của Triệu Tử Thiêm khiến cho Lương Đông kích thích như thế nào. Tuy rằng bây giờ hắn không nhìn thấy chính diện gương mặt của Triệu Tử Thiêm, nhưng hắn vẫn nhìn thấy một sườn mặt của cậu. Lương Đông thấy mắt Triệu Tử Thiêm nhắm nghiền, đôi môi hơi mở như muốn cố gắng hút lấy không khí vào bên trong. Lại nhìn xuống tấm lưng trần nhẵn nhịu màu lúa mạch, rồi đến bờ mông căn tròn còn có một vết cắn rõ rệt của hắn vừa rồi để lại. Càng nhìn càng cảm thấy kích thích không thôi.

Lương Đông dùng một ngón tay trỏ vẽ vòng qua vết cắn ở trên mông của Triệu Tử Thiêm, cuối cùng ấn mạnh xuống đó. Triệu Tử Thiêm đang nhắm mắt cũng phải giật mình mở ra, quay lại đằng sau hét lớn:

“Đau đấy!”

Lương Đông cười lạnh: “Như vậy đã gọi là đau…Anh cho em đau hơn!”

Giây tiếp theo Triệu Tử Thiêm liền bị ăn đau đến nghiến răng nghiến lợi, hai mắt chứa đầy tơ máu, cố gắng dãy dụa thoát khỏi sự chế ngự của Lương Đông.

“Dám không nghe lời…” Lương Đông đưa tay mạnh mẽ đánh xuống mông của Triệu Tử Thiêm kêu cái bốp.

Triệu Tử Thiêm ở bên dưới gồng mình mắng chửi:

“Cái đồ tay to…”

Lương Đông lại đánh mạnh một cái nữa vào một bên mông của Triệu Tử Thiêm:

“Còn dám khiêu khích anh…”

Triệu Tử Thiêm hét đến khàn cả tiếng:

“Lưu manh… xấu xa… đê tiện…”

Lương Đông rất biết hành hạ người khác, hắn chỉ đánh duy nhất vào một bên mông của Triệu Tử Thiêm, hơn nữa mỗi lần đánh xuống sẽ chọn đúng chỗ cắn vừa rồi của mình:

“Còn dám cười nói với Phó Tiểu Hinh…”

Triệu Tử Thiêm một tay đã thoát ra được liền đưa xuống phía bên mông trái che lại:

“Vô liêm sỉ… bỉ ổi…”

Lương Đông gạt tay của Triệu Tử Thiêm ra tiếp tục đánh vào mông cậu:

“Em rất hư…”

Triệu Tử Thiêm bị đánh liên tiếp vào một chỗ liền chịu không nổi, chỉ còn biết nhỏ giọng xin tha:

“Đau quá rồi, Đông… đừng đánh nữa”

Lương Đông thấy bộ dạng mất đi sức lực kia của Triệu Tử Thiêm thì thương tình, chuyển sang mông phải của Triệu Tử Thiêm đánh xuống:

“Lần sau không được cười nói với Phó Tiểu Hinh đã biết chưa?”

Triệu Tử Thiêm cả người toát mồ hôi hột, giọng nói khàn khàn rõ rệt:

“Biết… Đông thương… không đánh nữa…”

Lương Đông quả thật thu tay, ngồi sang bên cạnh ôm Triệu Tử Thiêm lên đùi. Mái tóc của Triệu Tử Thiêm bởi vì do vừa rồi diễn ra một hồi vật lộn cho nên có chút rối, hiện tại còn hơi ướt bết dính lại với nhau. Lương Đông vừa nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi kia của Triệu Tử Thiêm liền hôn lên trán cậu một cái, sau đó dùng đầu lưỡi khẽ liếm vòng bên tai cậu nhỏ giọng thủ thỉ:

“Như vậy mới được…”

Sự thật chứng minh, Triệu Tử Thiêm vốn là con người rất quật cường, nhưng Tiểu Thiêm Thiêm của cậu lại rất không có thể diện, Lương Đông chỉ vừa mới liếm nhẹ vào tai cậu thôi, nó đã ngóc đầu lên cao. Lương Đông vừa nhìn thấy thế thì cười cười, nhanh chóng đưa tay xuống vuốt nhẹ Tiểu Thiêm Thiêm:

“Nói cho em biết một bí mật, Tiểu Thiêm Thiêm tay trái hay tay phải của em đều sẽ không thích, nói chỉ thích tay anh thôi”

Lời Lương Đông nói rất đúng, Tiểu Thiêm Thiêm vốn chỉ thích tay Lương Đông, hắn vừa động tay một cái cả người Triệu Tử Thiêm liền rơi vào khoái cảm, lần này Triệu Tử Thiêm cũng chẳng còn hơi sức đâu mà phản kháng, cứ để mặc Lương Đông chăm sóc cho cậu

Lương Đông ôm trong tay thân thể mềm mại, hơn nữa còn rất biết nghe lời hắn, khiến cho hắn càng muốn nâng niu giữ chặt trong tay. Lương Đông đưa miệng xuống cắn mút điểm nhỏ trước ngực của Triệu Tử Thiêm, cắn cắn một lúc hắn mới ngẩng đầu lên nói ra một câu:

“Anh sẽ không thích ai khác ngoài em… lần sau không được cứ như vậy bỏ đi có biết không?”

Lời nói của Lương Đông khiến cho Triệu Tử Thiêm phải giật mình, Lương Đông nói không thích ai khác ngoài cậu, cho dù Triệu Tử Thiêm không biết lời nói đó của Lương Đông có thật hay không, nhưng khi nghe thấy câu này của hắn trong lòng cậu liền cảm thấy hạnh phúc lạ thường:

“Có thật không?”

Lương Đông biết sóc nhỏ nhà hắn ngày hôm nay bởi vì hiểu nhầm chuyện của Tưởng Đồng Đồng mới bỏ đi. Vừa rồi đứng ở dưới lầu, Triệu Tử Thiêm đã hai lần hỏi hắn có thích Tưởng Đồng Đồng hay không. Có lẽ sóc nhỏ nhà hắn đã bắt đầu cảm thấy có cảm giác không an toàn, thế cho nên mới hỏi nhiều như vậy, cho đến bây giờ trong phút kích tình cũng phải lên tiếng hỏi lại hắn. Vì vậy Lương Đông phải cho Triệu Tử Thiêm cảm giác tin tưởng, hai mắt mang theo sự kiên quyết cùng thâm tình nhìn thẳng về phía người trong lòng, rồi gật đầu quả quyết:

“Thật!”

Không cần nhiều lời hoa mỹ, không cần thề sống thề chết, chỉ cần một chữ ‘thật’ kia của Lương Đông cũng có thể làm cho Triệu Tử Thiêm tin tưởng vô điều kiện.

Trong tình yêu, tin tưởng vô điều kiện là thứ không thể thiếu. Nhưng nếu chọn tin sai người sẽ nhận lại được sự đau khổ thương tâm, còn chọn tin đúng người một viễn cảnh hạnh phúc sẽ rộng mở. Có thể chuyện sau này không ai biết trước được, có thể Lương Đông hiện tại chỉ là muốn nói ra thì nói, cũng có thể Triệu Tử Thiêm đã rơi vào cái gọi là mê muội trong tình yêu, nhưng Triệu Tử Thiêm biết tình yêu này có thể kéo dài và cũng có thể vĩnh viễn.

Trước đây Triệu Tử Thiêm luôn nghĩ Lương Đông và cậu sẽ không đi đến kết cục tốt đẹp, nhưng hiện tại suy nghĩ đó đã không còn tồn tại trong đầu cậu nữa. Bởi vì… đối với Lương Đông cậu luôn có niềm tin đặt ở hắn.

Lương Đông cũng mới ngày hôm nay thôi đưa ra một quyết định quan trọng của đời mình, hắn sẽ.. không bao giờ bỏ rơi sóc nhỏ nhà hắn, sẽ không bao giờ có ý định buông tay.

“Anh nuôi em!” Trong sự im lặng, Lương Đông cuối cùng cũng lên tiếng.

Có một điều là sự thật, bọn họ cho đến bây giờ vẫn chưa nói ra lời yêu với đối phương.

Có thể bây giờ chưa nói, nhưng sau này có thể sẽ nói ra, hoặc giả như vĩnh viễn sẽ không bao giờ nói. Tình yêu của Lương Đông và Triệu Tử Thiêm chính là kỳ lạ như vậy, bởi vì ngay từ đầu nó đã bắt đầu một cách kỳ lại rồi. Hai cục nam chân cùng chiều thế nhưng vẫn có thế hút nhau mạnh mẽ.

Đối với Lương Đông: Một nghìn câu anh yêu em không bằng một câu anh nuôi em, cho nên yêu hay không yêu, không cần tùy tiện nói mà chỉ cần biểu hiện. Còn nhớ lần trước Lương Đông ngồi trong quán mì đã nói với Triệu Tử Thiêm một câu rằng ‘Anh nuôi em’. Khi ấy Triệu Tử Thiêm không mấy để tâm, nhưng hiện tại khi Lương Đông lại một lần nữa nói ra lời này cậu mới giật mình, không hiểu tại sao lại muốn nghe thêm nhiều nữa.

“Nói một lần nữa đi!” Triệu Tử Thiêm hai mắt mở lớn, quan sát biểu hiện trên gương mặt của Lương Đông, cậu phải nhìn thật kỹ người nay rốt cuộc đang nói lời thật lòng hay giả dối

Lương Đông gật đầu, đôi mắt một mí hẹp dài màu đèn bóng đối diện với đôi mắt ngập tràn sự mong chờ của Triệu Tử Thiêm. Đây là lần đầu tiên Lương Đông có can đảm nhìn vào mắt của Triệu Tử Thiêm lâu đến như vậy, có lẽ trước đây hắn còn chưa xác định được rõ ràng mọi chuyện nên mới thế, bây giờ đã xác định rõ ràng rồi, hắn không còn sợ hãi gì mà nhìn sâu vào đôi mắt đó, nhẹ giọng nói ra câu mà Triệu Tử Thiêm muốn nghe:

“Anh nuôi em. Sau này trong nhà em quản tiền, anh là chủ hộ!”

Lương Đông còn nói đến sau này, hắn nói còn có sau này nữa, có thể lời này nói ra còn quá sớm, nhưng Triệu Tử Thiêm lại một lần nữa tin rằng bọn họ nhất định sẽ có sau này. Tuy rằng một câu ‘Anh nuôi em’ kia của Lương Đông, hắn vẫn chưa có dịp được thể hiện, nhưng mà sau nay thật sự có rất nhiều cơ hội để biểu hiện ra.

Dĩ nhiên điều này vẫn là để nói sau.

___

Trải qua một hồi ngọt ngào vừa rồi, Triệu Tử Thiêm mới để ý đồng hồ trên điện thoại đã là một giờ sáng, đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi quay sang nói với Lương Đông:

“Ngày mai không muốn đi học đâu”

Lương Đông ôm Triệu Tử Thiêm vào lòng, để cậu gối lên tay mình:

“Không muốn đi học?”

Triệu Tử Thiêm gật đầu, ngáp một cái mới nói tiếp:

“Hôm nay mệt!”

Lương Đông cưng chiều đưa tay lên xoa đầu của Triệu Tử Thiêm:

“Được!”

Triệu Tử Thiêm dùng một ngón tay vẽ vòng vòng lên bụng của Lương Đông, hai mắt nhíu lại một chút:

“Nhưng mà ngày mai giảng viên rất khó tính”

Lương Đông hôn nhẹ vào mái tóc của Triệu Tử Thiêm:

“Ngày mai anh đi học cho em!”

Triệu Tử Thiêm giãy nẩy, đẩy người Lương Đông ra xa một chút:

“Làm sao được, anh đi học cho em thế ai đưa em về?”

Lương Đông dùng một tay chống lên đầu mình, xoay người sang bên cạnh cười cười nhìn Triệu Tử Thiêm:

“Vậy em muốn sao?”

Triệu Tử Thiêm nghĩ ngợi một hồi:

“Không biết, nhưng ngày mai em không muốn đi học, anh cũng đừng đi!”

Lương Đông nghi ngờ nhìn sóc nhỏ nhà mình một lượt, chẳng hiểu tại sao đột nhiên lại trở thành bướng bỉnh như vậy:

“Em có ý gì?”

Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông nhìn mình như thế liền xoay người sang một bên, lầm bầm nói:

“Không có ý gì cả…”

Lương Đông xoay người Triệu Tử Thiêm về phía mình, ôm lấy cậu vào lòng rồi nhỏ giọng:

“Ngủ đi, ngày mai nói Lý Vĩ đi học cho em!”

Triệu Tử Thiêm ừ một tiếng rồi nhắm mắt lại. Lý do tại sao Triệu Tử Thiêm muốn cả hai cùng ở nhà là bởi vì hôm sau chính là sinh nhật của cậu, Lương Đông không biết có nhớ hay là không, nhưng mà nhìn cái bộ dạng kia của hắn hẳn là không nhớ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện