Nàng Là Ai?

Chương 39



Nhắm mắt cố gắng trấn tỉnh bản thân nhưng ký ức cứ như một đoạn phim quay chậm chạy qua đầu Trầm trắc phi, thiếu nữ e ấp với đôi gò má hồng lên vì lạnh, đôi môi mộng đỏ dưới trời tuyết, đôi mắt lấp lánh sự hạnh phúc song hành bên cạnh một người vừa cao to, phong thái uy nghiêm, thanh thanh bước lên phía trước trong đôi mắt ngưỡng mộ của rất nhiều người.

Nghĩ đến những điều đó gương mặt đang cố gắng mỉm cười của Trầm trắc phi lại trở nên méo mó vô cùng khó coi. Nàng ta hoàn toàn không phục, hà cớ gì nàng ta phải chịu thiệt thòi như vậy, hà cớ gì nàng ta lại chịu thua thiệt so với Triệu Hàm Ninh, xét về danh giá thì rõ ràng gia tộc của Trầm trắc phi hơn hẳn gia tộc Triệu gia một bậc, so vời thời gian vào phủ thì cả hai người nàng có thể xem là cùng thời điểm. Tại sao nàng lại có thể chịu đựng như vậy chứ…

Triệu Hàm NInh cũng vì chính hành động của Uông Hữu Đình mà ngạc nhiên không thôi, toàn thân hiện đang gần như dựa hoàn toàn vào người Uông Hữu Đình, chỉ nghĩ đến điều đó cũng khiến gương mặt Triệu Hàm Ninh nóng rang và đỏ ửng, nàng vội cúi đầu với hy vọng không ai nhìn thấy được biểu hiện đó của mình.

Nghi lê cũng không quá rườm ra nhưng hình thức lại đang đánh dấu sự coi trọng của Hoàng Thượng vào những ai, chính là dựa theo thứ tự đứng lên tế thần, mọi người đều thầm biết được trong lòng Hoàng Thượng đặt rất nặng Nam Dương Vương gia vì vị trí phía sau người luôn là y.

Gần cuối buổi tế lễ bỗng tiếng đổ bể của Trầm trắc phi nhanh chống gây sự chú ý với tất cả mọi người.

<Xoãng>

Mọi người quay sang nhìn thì thấy Trầm trắc phi đã ngã nằm dưới sàng đất bất tỉnh. Uông Hữu Đình cũng có chút ngoài ý muốn, y nhanh chóng lướt qua tất thẩy đám đông đặt Triệu Hàm Ninh nhẹ nhàng ngồi xuống ghế.

“Vương gia!” – Triệu Hàm Ninh khẽ nói, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn Uông Hữu Đình. Y khẽ gật đầu, ánh mắt không lộ gì là lo lắng vẫn điềm tĩnh nhàn nhạt khiến Triệu Hàm Ninh có chút giật mình.

Chưa kịp hiểu rõ biểu hiện của y thì y đã xoay người dỏm bước nhanh đến bên cạnh Trầm trắc phi. Một thoáng nhanh chống Trầm trắc phi đã được Uông Hữu Đình bế thốc lên xoay người nhìn về phía Tiểu Ngọc nhíu mày.

“Chuyện này là thế nào?” – Chất giọng trầm thấp của y lại khiến người nghe có chút hoảng sợ, vô tình co cụm người lại.

“Bẩm Vương gia, nô ty không biết, đột nhiên Trắc phi đứng lên bị choáng té ngã xuống đất!” – Tiểu Ngọc cũng hoảng sợ luống cuống cúi thấp người quỳ dưới đất nói.

“Truyền thái y!” – Tiếng ra lệnh lạnh lùng buông ra phía sau dáng người thanh thanh cao cao nhưng lại toát lên vẻ lạnh lùng cao ngạo lạ thường.

Hoàng Thượng cùng với Trầm quý phi cũng nhanh chóng nối gót đi theo Uông Hữu Đình, đám đông nhanh chóng tản ra nhiều hướng, có người đi theo có người rẻ hương khác.

Mọi người thì thầm với nhau to nhỏ nói là may mắn buổi lễ tế thần đã hoàn thành nếu không bị cắt ngang nửa chừng thì thật sự không được tốt. Riêng Triệu Hàm Ninh không nghĩ chuyện này lại là may mắn. Sau đó mọi người đều đưa ánh mắt có chút ái ngại nhìn về phía Triệu Hàm Ninh.

“Mắc gì nhìn ta như vậy chứ!” – Triệu Hàm Ninh nhướng một bên mày ái ngại lèm bèm nói.

“Vương phi cũng nên về trời cũng đã trở lạnh rồi!” – Giọng nói phía sau phát lên khiến Triệu Hàm Ninh có chút giật.

“Đa tạ Đông Dương Vương gia đã nhắc nhở, ta cũng đang có ý định đó!” – Triệu Hàm Ninh nhoẻn miệng cười.

“Chuyện người hãm hại Vương phi ta và huynh trưởng đang điều tra!” – Uông Hữu Đại lại thấp giọng nói.

“Đa tạ ngài, ngài không đi theo xem tình hình như thế nào sao?” – Triệu Hàm Ninh có chút ngạc nhiên nhướng mày nhìn y khi nghe y nói đến việc hãm hại nàng, nhưng nhanh chóng chuyển chủ đề khác, hiện chuyện đó không nên bàn tán nhiều ở bên ngoài như vậy.

“Không cần vội vì chúng quy chắc chắn không sao!” – Uông Hữu Đại mỉm cười nói chậm rãi, y rất hay cười, tuy là anh em ruột với nhau nhưng y lại có phần khá khác Uông Hữu ĐÌnh, một người rất ít khi cười còn một người lại rất hay cười.

Triệu Hàm Ninh được a Hông dìu khập khiễng chậm rãi bước đi về phía viện của Trầm trắc phi, phái sau Uông Hữu Đại cũng kiên nhẫn bước từng bước chậm rãi, cho dù Triệu Hàm Ninh di chuyển chậm như thế nào thì y vẫn giữ khoảng cách vừa đúng 2 thước phái sau nàng.



Không khí trong viện Trầm trắc phi vô cùng căn thẳng. Dưới áp lực hừng hực của Trầm quý phi cũng như con mắt lạnh lẽo theo dõi mọi diễn biến của Uông Hữu Đình.

“Bẩm Hoàng Thượng, Trầm quý phi, Nam Dương Vương gia, Trầm trắc phi ngất xỉu nguyên nhân là…” – Thái y có phần ấp úng.

“Chuyện gì thái y cứ nói thẳng ra, muội muội ta như thế nào?” – Trầm quý phi có chút bất mãng cũng như gấp rút lên tiếng.

“Dạ bẩm nguyên nhân là do người cơ địa Hàn lại dùng quá nhiều nhiệt làm cơ thể suy yến dẫn đến bốc hỏa toàn thân mà ngất xỉu!” – Thái y nhanh chóng lên tiếng.

“Như vậy là như thế nào ngươi nhanh chóng nói rõ cho bổn cung!” – Trầm quý phi nhíu mày giọng nói có chút khó chịu.

“Bẩm có lẻ Trầm trắc phi mong muốn nhanh chóng có long thai… Cho nên đang ép cơ thể của mình đến giới hạn ạ!” – Thái y nhanh chóng nói, ánh mắt có phần sợ hãi ngước nhìn Uông Hữu Đình.

“Được rồi, ngươi lui ra ngoài sắc cho trắc phi thuốc bồi bổ cơ thể trở lại đi!” – Uông Hữu ĐÌnh chầm rãi nói, ánh mắt như màng sương lạnh lẽo bao phủ nhìn lướt qua người đang nằm trên giường rồi lướt nhanh đến người thái y đang quỳ trước mặt.

“Vâng thư Vương gia!” – Thái y nhanh chóng lui ra bên ngoài.

“Muội muội ngốc của ta thật sự quá khổ rồi, tái sao muội lại làm khổ bản thân như vậy chứ! Sao lại phá hủy bản thân mình như vậy!” – Trầm quý phi ngồi trên giường Trầm trắc phi nước mắt ngấn lệ, gương mặt đầy vẻ đau lòng nói.

“Tỷ tỷ… Vương gia… Thiếp…” – Trầm trắc phi thấp giọng yếu ớt lên tiếng.

“Hoàng Thượng, Vương gia hai người phải nói một tiếng công bằng cho muội muội ngu ngốc của thần thiếp mới được!” – Trầm quý phi ngước nhìn thấy Triệu Hàm Ninh chậm rãi nhẹ nhàng bước vô không lên tiếng như khán giả đang muốn đứng bên ngoài xem phim hay, liền lên giọng nghẹn ngào nói.

Hoàng Thượng nhíu mày nhìn nàng ta, nhanh chóng chớp lấy cơ hội liền nói ngây.

“Thân chỉ là trắc phi trong phủ nhưng muội muội của thiếp đã phải cố gắng để có được long thai hy sinh cả cơ thể sức khỏe của mình như vậy thì cũng phải nói đến Triệu Vương phi, thân là chủ mẫu trách nhiệm này có phải nàng ta nên gánh nặng hơn hay sao!” – Trầm quý phi nhanh chóng nói, ánh mắt ủy khuất hết nhìn Trầm trắc phi yếu đuối nằm trên giường rồi nhìn Hoàng Thượng cao cao tại thượng ngồi trước mặt.

<Dr.Meohoang>


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện