Nàng Phi Lười Của Tà Vương
Chương 3: Chương 3
Huyễn Bách là một kiếm khách, cũng có thể xưng là một sát thủ.
Năm năm trước vì một sự cố ngoài ý muốn mà bị trọng thương, tình cờ lại được Trang Thư Lan lúc đó mới mười tuổi cứu giúp, đưa hắn đưa tới chỗ Hoa Như Ngọc, cũng bởi vậy mà hai người mới quen biết nhau.Hoa Như Ngọc nhất kiến chung tình với Huyễn Bách,vô cùng ái mộ.
Hoa Như Ngọc thuộc tuýp người mạnh mẽ thẳng thắn, lập tức bắt đầu triển khai một loạt những hành động lấy lòng, thể hiện tình cảm, chỉ tiếc hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình.
Năm năm sau quan hệ của hai người vẫn dậm chân tại chỗ, không có chút tiến triển nào.“Hoa tỷ, tỷ đừng có nói là muốn buông tay! Tuy rằng tính tình sư phụ khô khan, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng.
Người đúng là lãnh khốc vô tình, muội cũng chỉ biết sư phụ là người trong giới hắc đạo, nhưng tâm địa người vẫn rất tốt – tỷ xem sư phụ còn ”
nhiệt tình’’ dạy muội võ công cơ mà!”
Trang Thư Lan cười sảng khoái, muốn phá tan bầu không khí nặng nề trong phòng.Hoa Như Ngọc vừa nghe nàng nói Huyễn Bách nhiệt tình dạy võ cho nàng thì bật cười, tay dí vào trán nàng nhẹ nhàng đáp.“Huynh ấy là do không cam tâm bị muội lừa gạt thành sư phụ.
Nếu không phải là bị ép, sao huynh ấy lại thu nhận một người không học vấn, không nghề nghiệp như muội làm đồ đệ kia chứ?”
Trang Thư Lan mỉm cười, Hoa Như Ngọc nói như vậy cho thấy tâm trạng của nàng cũng đã tốt lên không ít.
Huống hồ nàng nói không sai, Huyễn Bách là đệ nhất sát thủ, nổi danh lãnh huyết vô tình trên giang hồ, không có ai biết lai lịch của hắn, cũng không có ai biết diện mạo của hắn.
Chỉ có duy nhất một người, cũng chính là thời điểm năm năm trước lúc Trang Thư Lan mới mười tuổi.
Nàng đã bái hắn làm sư phụ.
Chính vì việc này mà Huyễn Bách chịu đả kích rất lớn đồng thời Hoa Như Ngọc cũng không thể khinh thường nàng.“Đúng rồi, hôm nay muội tới đây làm gì? Sư phụ muội ra ngoài một tháng nữa cũng chưa chắc đã về.”
Khuôn mặt Hoa Như Ngọc thay đổi nhanh như chong chóng , mới vừa rồi còn khóc đau lòng như vậy bây giờ đã cười híp mắt rồi.“Nhớ tỷ thôi, cùng muội đi dạo đi!”
Khóe miệng Trang Thư Lan nở nụ cười nhạt, ánh mắt cong cong như vành trăng đầu tháng, thực xuất phát từ nội tâm, không hề có chút giả dối.“Muội ở tướng phủ hơn một tháng, không có người có thể nói chuyện! Cho dù Di nương biết nhất định sẽ trách mắng, muội cũng muốn tới đây”
.“A, muội xem nơi này là nhà của muội rồi.
Muội cũng đã là một đại cô nương rồi, cả ngày chạy ra ngoài rong chơi mãi sao được.
Những thứ khác thì không nói, chỉ riêng chuyện muội là nữ nhi của Thừa tướng đương triều thôi cũng đủ rắc rối rồi”
.Hoa Như Ngọc khẽ thở dài một cái, điều này cũng chẳng có gì kì lạ với Trang Thư Lan.
Mẫu thân của Trang Thư Lan trước kia cũng từng là một hoa khôi Túy xuân uyển, sau được gả cho Trang Đức (cha của Trang Thư Lan), cho nên cũng có thể coi đây là nhà mẫu thân nàng, cũng là nhà ngoại tổ mẫu của nàng.
Di nương là tỷ muội tốt với mẫu thân nàng, lúc trước cực lực phản đối việc mẫu thân nàng gả cho tướng gia.
Sau khi mẫu thân nàng qua đời, đối với Trang Thư Lan, Di nương vô cùng quan tâm, chăm sóc.“Cần gì phải để ý tới cha muội!”
Trang Thư Lan bất mãn, cặp lông mày lá liễu nhíu lại.“Chờ tới lúc cha muội phát hiện ra rồi tính sau.
Bây giờ muội cũng chưa phải người đã lập gia đình, ra khỏi phủ hạ nhân cũng chỉ coi muội là một tiểu nha đầu thôi, căn bản không ai để ý điều này”
“Cho dù có là tiểu nha đầu cũng không được, muội đã gặp tiểu nha đầu nhà ai chạy tới thanh lâu chưa? Vẫn khó tránh khỏi thị phi.
Muội không biết hả? Tháng trước có một kẻ thích trẻ con, thấy muội thì còn bảo Di nương đưa tới tiếp khách”
Hoa Như Ngọc tức giận cốc đầu Trang Thư Lan mấy cái.“Là tên nào biến thái?”
Trang Thư Lan vui vẻ hỏi, nàng đã rất quen thuộc với nơi này, lại có quan hệ mật thiết với Di nương, khách quen ở đây đều nghi ngờ phải chăng nàng chính là con của Di nương.“Hình như là công tử của Phó vương gia!”
Hoa Như Ngọc quen biết Trang Thư Lan đã chín năm, đối với những lời nói kỳ lạ của nàng cũng có thể hiểu được hai ba phần, thậm chí có thể nói ra được hai ba câu.Thiếu gia của Phó vương gia? Trang Thư Lan nhíu mày suy nghĩ, không có ấn tượng gì lắm, nhưng Phó vương gia……Vừa rồi ở tiền sảnh của tướng gia, hình như cha nàng có xưng một lão nhân khoảng năm mươi tuổi là Phó vương gia.“ Không biết, Nhưng mà lần sau nếu có gặp hắn, tỷ nhất định phải giới thiệu uội đó.”
Trang Thư Lan ngẩng đầu vươn vai, vừa ngáp vừa nói.“Không biết hắn vẫn tốt hơn”
Hoa Như Ngọc có vẻ như bị lây bệnh từ Trang Thư Lan rồi, cũng không hề giữ hình tượng ngáp dài một cái.“ Hắn là công tử phong lưu nổi danh khắp kinh thành, hơn nữa còn là kẻ phá gia chi tử.
Nghe nói gần đây hắn đang theo đuổi nữ Ngự sử nổi danh trong triều -Thượng Quan Tinh.
Có điều, Thượng Quan Tinh cũng không thèm nhìn hắn một cái.”
Thượng Quan Tinh hiện tại là nữ Ngự sử duy nhất của Đại Đông Hoàng Triều, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, làm quan đã được 4 năm, tài năng xuất chúng, Hoàng thượng đối với nàng ta vừa yêu mến lại không hài lòng, tuy vậy nàng lại rất được lòng Hoàng Thái hậu.
Ngày trước, Trang Thư Lan đã từng nghe cha mình nhắc tới vị nữ Ngự sử này.“ Ừm, coi như được mở rộng tầm mắt, nghe nói Thượng Quan Tinh cùng với Trang Thư Dao tài năng đều nổi trội, không phân cao thấp.
Hơn nữa, nàng ta nắm giữ chức vị quan trọng trong triều, lại được Hoàng Thái hậu vô cùng sủng ái, nếu người nào cưới được nàng, chẳng cần phải phấn đấu năm năm công danh rồi”
“ A, nếu nam nhân nào muốn kết hôn với nàng trước hết phải chịu được tính tình của nàng ta đã!”
Hoa Như Ngọc cười lớn.“Nhưng mà bản thân tỷ thật lòng muốn kết bạn với nàng ta,đáng tiếc nàng ta chưa bao giờ tới Túy xuân uyển cả!”
“Việc này có gì khó đâu, lần sau tỷ chỉ cần tới phủ thăm nàng ta là được”
.Trang Thư Lan mặt không đổi sắc, ánh mắt chăm chú nhìn những khối tử ngọc cao trên bàn.
Nàng bỏ một khối tử ngọc cao vào miệng.“Thật ra theo muội thấy Thượng Quan Tinh cũng chẳng thể giữ chức ngự sử kia lâu.
Nàng ta làm quan, tính tình cương trực không biết đã đắc tội bao nhiêu người.
Không như Thư Dao tỷ chỉ ở trong phủ, tài nữ khuê tú, chẳng đắc tội với ai”
.Không phải Trang Thư Lan đề cao Trang Thư Dao, mà Trang Thư Dao có tài năng thực sự.
Trang Thư Dao nổi danh tài nữ, trong triều không ai không biết, tiếng lành đồn xa, còn chưa tham gia thi đình nhưng hoàng thượng đã hứa phong quan cho nàng.”
Muội đang hâm mộ hay là ghen tỵ vậy? Ai nói người ta tư chất thông minh lại có tuệ căn hơn người.
Muội trông lại mình xem, cứ mỗi lần niêm yết bảng thi hương, muội đều nằm trong tốp cuối bảng.
Muội không biết mỗi lần đó tỷ cũng cũng chẳng muốn đi xem”
.Hoa Như Ngọc vô cùng đau đớn nói.“Mỗi lần yết bảng, Di nương đều chuẩn bị dương cờ gióng trống chúc mừng, vậy mà……….”
.“Muội vốn không thích làm thơ, viết văn”
.Trang Thư Lan cười thản nhiên, những lời này cũng không phải là giả, học hơn mười năm chương trình học hiện đại, đột nhiên bây giờ bắt nàng cả ngày niệm một ít kinh thư, đạo giáo, thơ từ lại còn muốn dùng mấy cái đó viết văn làm thơ, Chẳng phải muốn lấy mạng người sao?“Nói nhảm, tỷ thấy muội làm thơ còn đọc được, chứ làm một bài văn thì có thể coi được ư?”
Hoa Như Ngọc nghi ngờ hỏi.
Lúc trước nàng có viết một bài thơ tình vốn định đưa cho Huyễn Bách, nhưng lại bị Trang Thư Lan nhìn thấy.
Trang Thư Lan không nói gì, chỉ cười nhạt rồi xé vụn tờ giấy xé.
Sau đó với tay lấy bút làm một bài văn dài, câu văn trau chuốt, lời lẽ bay bổng, ý nhị mà tinh tế.Á….
Trang Thư Lan thầm mỉm cười, Hoa Như Ngọc chứng kiến bài văn nàng viết thật ra là bài “Say Hoa Âm”
của Lý Thanh Chiếu chứ nào phải nàng nghĩ ra.
Nhưng lời văn trong đó chính là trình độ thực sự của nàng.“Lần đó là ngoài ý muốn, tỷ xem từ đó tới nay muội có viết được bài văn nào như thế chưa? Không có! Cho nên tỷ đừng có kỳ vọng quá cao vào muội!”
Trang Thư Lan ai oán nhìn Hoa Như Ngọc.“Được rồi, xếp cuối bảng thì xếp cuối bảng! ít nhất còn tốt hơn vài lần so với những người không có tên trên bảng”
Hoa Như Ngọc vẫy vẫy tay.
Hoa Như Ngọc thì không hề có hứng thú với chuyện làm quan, nguyện vọng lớn nhất của nàng là được nắm tay Huyễn Bách du ngoạn nhân gian.
Còn với Trang Thư Lan, Di nương một lòng mong muốn nàng có thể lập được công danh để có thể làm vẻ vang cho người tỷ muội đã mất.Trang Thư Lan cười vô tư, đem khối tử thạch cao cuối cùng bỏ vào miệng, đứng dậy sửa sang lại vạt áo, chậm rãi bước ra phía cửa bình thản nói“Hoa tỷ, giờ này Túy xuân uyển cũng sắp mở cửa rồi, muội ra ngoài trước tìm Di nương, tỷ cũng nên nhanh chóng đi trang điểm đi”
.
Năm năm trước vì một sự cố ngoài ý muốn mà bị trọng thương, tình cờ lại được Trang Thư Lan lúc đó mới mười tuổi cứu giúp, đưa hắn đưa tới chỗ Hoa Như Ngọc, cũng bởi vậy mà hai người mới quen biết nhau.Hoa Như Ngọc nhất kiến chung tình với Huyễn Bách,vô cùng ái mộ.
Hoa Như Ngọc thuộc tuýp người mạnh mẽ thẳng thắn, lập tức bắt đầu triển khai một loạt những hành động lấy lòng, thể hiện tình cảm, chỉ tiếc hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình.
Năm năm sau quan hệ của hai người vẫn dậm chân tại chỗ, không có chút tiến triển nào.“Hoa tỷ, tỷ đừng có nói là muốn buông tay! Tuy rằng tính tình sư phụ khô khan, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng.
Người đúng là lãnh khốc vô tình, muội cũng chỉ biết sư phụ là người trong giới hắc đạo, nhưng tâm địa người vẫn rất tốt – tỷ xem sư phụ còn ”
nhiệt tình’’ dạy muội võ công cơ mà!”
Trang Thư Lan cười sảng khoái, muốn phá tan bầu không khí nặng nề trong phòng.Hoa Như Ngọc vừa nghe nàng nói Huyễn Bách nhiệt tình dạy võ cho nàng thì bật cười, tay dí vào trán nàng nhẹ nhàng đáp.“Huynh ấy là do không cam tâm bị muội lừa gạt thành sư phụ.
Nếu không phải là bị ép, sao huynh ấy lại thu nhận một người không học vấn, không nghề nghiệp như muội làm đồ đệ kia chứ?”
Trang Thư Lan mỉm cười, Hoa Như Ngọc nói như vậy cho thấy tâm trạng của nàng cũng đã tốt lên không ít.
Huống hồ nàng nói không sai, Huyễn Bách là đệ nhất sát thủ, nổi danh lãnh huyết vô tình trên giang hồ, không có ai biết lai lịch của hắn, cũng không có ai biết diện mạo của hắn.
Chỉ có duy nhất một người, cũng chính là thời điểm năm năm trước lúc Trang Thư Lan mới mười tuổi.
Nàng đã bái hắn làm sư phụ.
Chính vì việc này mà Huyễn Bách chịu đả kích rất lớn đồng thời Hoa Như Ngọc cũng không thể khinh thường nàng.“Đúng rồi, hôm nay muội tới đây làm gì? Sư phụ muội ra ngoài một tháng nữa cũng chưa chắc đã về.”
Khuôn mặt Hoa Như Ngọc thay đổi nhanh như chong chóng , mới vừa rồi còn khóc đau lòng như vậy bây giờ đã cười híp mắt rồi.“Nhớ tỷ thôi, cùng muội đi dạo đi!”
Khóe miệng Trang Thư Lan nở nụ cười nhạt, ánh mắt cong cong như vành trăng đầu tháng, thực xuất phát từ nội tâm, không hề có chút giả dối.“Muội ở tướng phủ hơn một tháng, không có người có thể nói chuyện! Cho dù Di nương biết nhất định sẽ trách mắng, muội cũng muốn tới đây”
.“A, muội xem nơi này là nhà của muội rồi.
Muội cũng đã là một đại cô nương rồi, cả ngày chạy ra ngoài rong chơi mãi sao được.
Những thứ khác thì không nói, chỉ riêng chuyện muội là nữ nhi của Thừa tướng đương triều thôi cũng đủ rắc rối rồi”
.Hoa Như Ngọc khẽ thở dài một cái, điều này cũng chẳng có gì kì lạ với Trang Thư Lan.
Mẫu thân của Trang Thư Lan trước kia cũng từng là một hoa khôi Túy xuân uyển, sau được gả cho Trang Đức (cha của Trang Thư Lan), cho nên cũng có thể coi đây là nhà mẫu thân nàng, cũng là nhà ngoại tổ mẫu của nàng.
Di nương là tỷ muội tốt với mẫu thân nàng, lúc trước cực lực phản đối việc mẫu thân nàng gả cho tướng gia.
Sau khi mẫu thân nàng qua đời, đối với Trang Thư Lan, Di nương vô cùng quan tâm, chăm sóc.“Cần gì phải để ý tới cha muội!”
Trang Thư Lan bất mãn, cặp lông mày lá liễu nhíu lại.“Chờ tới lúc cha muội phát hiện ra rồi tính sau.
Bây giờ muội cũng chưa phải người đã lập gia đình, ra khỏi phủ hạ nhân cũng chỉ coi muội là một tiểu nha đầu thôi, căn bản không ai để ý điều này”
“Cho dù có là tiểu nha đầu cũng không được, muội đã gặp tiểu nha đầu nhà ai chạy tới thanh lâu chưa? Vẫn khó tránh khỏi thị phi.
Muội không biết hả? Tháng trước có một kẻ thích trẻ con, thấy muội thì còn bảo Di nương đưa tới tiếp khách”
Hoa Như Ngọc tức giận cốc đầu Trang Thư Lan mấy cái.“Là tên nào biến thái?”
Trang Thư Lan vui vẻ hỏi, nàng đã rất quen thuộc với nơi này, lại có quan hệ mật thiết với Di nương, khách quen ở đây đều nghi ngờ phải chăng nàng chính là con của Di nương.“Hình như là công tử của Phó vương gia!”
Hoa Như Ngọc quen biết Trang Thư Lan đã chín năm, đối với những lời nói kỳ lạ của nàng cũng có thể hiểu được hai ba phần, thậm chí có thể nói ra được hai ba câu.Thiếu gia của Phó vương gia? Trang Thư Lan nhíu mày suy nghĩ, không có ấn tượng gì lắm, nhưng Phó vương gia……Vừa rồi ở tiền sảnh của tướng gia, hình như cha nàng có xưng một lão nhân khoảng năm mươi tuổi là Phó vương gia.“ Không biết, Nhưng mà lần sau nếu có gặp hắn, tỷ nhất định phải giới thiệu uội đó.”
Trang Thư Lan ngẩng đầu vươn vai, vừa ngáp vừa nói.“Không biết hắn vẫn tốt hơn”
Hoa Như Ngọc có vẻ như bị lây bệnh từ Trang Thư Lan rồi, cũng không hề giữ hình tượng ngáp dài một cái.“ Hắn là công tử phong lưu nổi danh khắp kinh thành, hơn nữa còn là kẻ phá gia chi tử.
Nghe nói gần đây hắn đang theo đuổi nữ Ngự sử nổi danh trong triều -Thượng Quan Tinh.
Có điều, Thượng Quan Tinh cũng không thèm nhìn hắn một cái.”
Thượng Quan Tinh hiện tại là nữ Ngự sử duy nhất của Đại Đông Hoàng Triều, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, làm quan đã được 4 năm, tài năng xuất chúng, Hoàng thượng đối với nàng ta vừa yêu mến lại không hài lòng, tuy vậy nàng lại rất được lòng Hoàng Thái hậu.
Ngày trước, Trang Thư Lan đã từng nghe cha mình nhắc tới vị nữ Ngự sử này.“ Ừm, coi như được mở rộng tầm mắt, nghe nói Thượng Quan Tinh cùng với Trang Thư Dao tài năng đều nổi trội, không phân cao thấp.
Hơn nữa, nàng ta nắm giữ chức vị quan trọng trong triều, lại được Hoàng Thái hậu vô cùng sủng ái, nếu người nào cưới được nàng, chẳng cần phải phấn đấu năm năm công danh rồi”
“ A, nếu nam nhân nào muốn kết hôn với nàng trước hết phải chịu được tính tình của nàng ta đã!”
Hoa Như Ngọc cười lớn.“Nhưng mà bản thân tỷ thật lòng muốn kết bạn với nàng ta,đáng tiếc nàng ta chưa bao giờ tới Túy xuân uyển cả!”
“Việc này có gì khó đâu, lần sau tỷ chỉ cần tới phủ thăm nàng ta là được”
.Trang Thư Lan mặt không đổi sắc, ánh mắt chăm chú nhìn những khối tử ngọc cao trên bàn.
Nàng bỏ một khối tử ngọc cao vào miệng.“Thật ra theo muội thấy Thượng Quan Tinh cũng chẳng thể giữ chức ngự sử kia lâu.
Nàng ta làm quan, tính tình cương trực không biết đã đắc tội bao nhiêu người.
Không như Thư Dao tỷ chỉ ở trong phủ, tài nữ khuê tú, chẳng đắc tội với ai”
.Không phải Trang Thư Lan đề cao Trang Thư Dao, mà Trang Thư Dao có tài năng thực sự.
Trang Thư Dao nổi danh tài nữ, trong triều không ai không biết, tiếng lành đồn xa, còn chưa tham gia thi đình nhưng hoàng thượng đã hứa phong quan cho nàng.”
Muội đang hâm mộ hay là ghen tỵ vậy? Ai nói người ta tư chất thông minh lại có tuệ căn hơn người.
Muội trông lại mình xem, cứ mỗi lần niêm yết bảng thi hương, muội đều nằm trong tốp cuối bảng.
Muội không biết mỗi lần đó tỷ cũng cũng chẳng muốn đi xem”
.Hoa Như Ngọc vô cùng đau đớn nói.“Mỗi lần yết bảng, Di nương đều chuẩn bị dương cờ gióng trống chúc mừng, vậy mà……….”
.“Muội vốn không thích làm thơ, viết văn”
.Trang Thư Lan cười thản nhiên, những lời này cũng không phải là giả, học hơn mười năm chương trình học hiện đại, đột nhiên bây giờ bắt nàng cả ngày niệm một ít kinh thư, đạo giáo, thơ từ lại còn muốn dùng mấy cái đó viết văn làm thơ, Chẳng phải muốn lấy mạng người sao?“Nói nhảm, tỷ thấy muội làm thơ còn đọc được, chứ làm một bài văn thì có thể coi được ư?”
Hoa Như Ngọc nghi ngờ hỏi.
Lúc trước nàng có viết một bài thơ tình vốn định đưa cho Huyễn Bách, nhưng lại bị Trang Thư Lan nhìn thấy.
Trang Thư Lan không nói gì, chỉ cười nhạt rồi xé vụn tờ giấy xé.
Sau đó với tay lấy bút làm một bài văn dài, câu văn trau chuốt, lời lẽ bay bổng, ý nhị mà tinh tế.Á….
Trang Thư Lan thầm mỉm cười, Hoa Như Ngọc chứng kiến bài văn nàng viết thật ra là bài “Say Hoa Âm”
của Lý Thanh Chiếu chứ nào phải nàng nghĩ ra.
Nhưng lời văn trong đó chính là trình độ thực sự của nàng.“Lần đó là ngoài ý muốn, tỷ xem từ đó tới nay muội có viết được bài văn nào như thế chưa? Không có! Cho nên tỷ đừng có kỳ vọng quá cao vào muội!”
Trang Thư Lan ai oán nhìn Hoa Như Ngọc.“Được rồi, xếp cuối bảng thì xếp cuối bảng! ít nhất còn tốt hơn vài lần so với những người không có tên trên bảng”
Hoa Như Ngọc vẫy vẫy tay.
Hoa Như Ngọc thì không hề có hứng thú với chuyện làm quan, nguyện vọng lớn nhất của nàng là được nắm tay Huyễn Bách du ngoạn nhân gian.
Còn với Trang Thư Lan, Di nương một lòng mong muốn nàng có thể lập được công danh để có thể làm vẻ vang cho người tỷ muội đã mất.Trang Thư Lan cười vô tư, đem khối tử thạch cao cuối cùng bỏ vào miệng, đứng dậy sửa sang lại vạt áo, chậm rãi bước ra phía cửa bình thản nói“Hoa tỷ, giờ này Túy xuân uyển cũng sắp mở cửa rồi, muội ra ngoài trước tìm Di nương, tỷ cũng nên nhanh chóng đi trang điểm đi”
.
Bình luận truyện