Nàng Sói Và Chàng Thợ Săn

Chương 5: Nhầm lẫn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm cũng đã khuya, thuốc cũng đã hết tác dụng. Sau khi ra lần cuối cùng thì Edward thoả mãn nằm sấp trên người Tom thở hổn hển, gối đầu lên ngực cô nghỉ một chút, còn cô thì đã ngủ say, khuôn mặt vẫn không được tự nhiên cho lắm, lộ rõ vẻ khó chịu, miệng còn thều thào nói mớ:" Không... đừng....". Bộ dạng bây giờ của Tom làm Edward cực kỳ tự trách. Rút từ từ phần thân đã mềm nhũn bên trong cô bé ra, cả người Tom lại run nhẹ. Anh vén tóc cho cô gọn lại, cởi trói rồi để cô nằm ngay ngắn cho dễ ngủ.

Một hồi sau Edward ngồi dậy kéo quần lại và rời giường vào bếp lấy nước uống, sau đó anh đi tắm rồi lại đi ra chiếc ghế sofa gần cửa sổ nằm xuống. Anh gác tay lên trán trầm ngâm một hồi thì quay sang chiếc giường nơi Tom nằm, anh bước lại đó ngắm nhìn cô, nhìn cơ thể cô.

Toàn thân trắng nõn hiện lên vô số dấu vết cắn mút bầm tím của anh, cổ tay có vết hằn của dây trói. Đôi môi cô sưng mọng, mắt cô cũng vậy, trên hông có vết năm ngón tay đỏ hồng chằn chịt đè lên nhau. Còn ở nơi đó thì tuôn tràn ra đầy tinh dịch trắng đục của anh. Toàn bộ những mùi vị tình ái trên người Tom đều do anh làm ra.

Trông Tom thật thảm hại, nhìn cô như vật nhỏ bị anh chà đạp hết lần này đến lần khác. Edward thấy hối hận vì mình đã không khống chế được bản thân, anh lúc nãy không khác gì một con dã thú điên cuồng ăn tươi nuốt sống cô. Dù sao đó cũng chỉ là một cô bé mà anh lại làm cô ra thế này. Nếu lúc đó anh có thể chạy ra ngoài thì đã không làm gì con bé rồi. Nếu không phải anh hít nhiều thuốc như vậy thì chuyện này đâu có xảy ra.

Edward day day trán mình, anh bước đến nhẹ nhàng bế cô vào phòng tắm để tắm rửa cho cô, lau chùi đi mùi vị hoan khoái vừa nãy trên người cô. Sau đó anh thay ga giường, phải giặt sạch! Nếu bà biết được chuyện này sẽ không vui đâu.

Anh cẩn thận lột tấm ga thì phát hiện có vết máu xen lẫn tinh dịch của anh trên đó "Chết tiệt" anh mắng nhẹ một câu, lại thêm một việc khiến anh khổ sở, lấy đi lần đầu tiên của một con bé lạ hoắc. Vậy mà cứ tưởng cô bé đã bị lũ bắt cóc kia ăn sạch rồi chứ, mà cũng chưa chắc là vậy.

*Ngày mai phải về thị trấn mua thuốc ngừa thai cho con bé rồi* dù anh không biết đứa trẻ này đã có thể mang thai chưa nhưng đề phòng vẫn là tốt nhất. Edward vẻ mặt khổ sở mang tấm ga đi giặt rồi thay vào đó tấm ga giường khác, xong anh bế cô trở lại giường, lấy cái áo khác của mình cho cô mặc đỡ. Edward trong lòng tự trách bản thân, anh cảm thấy mình như một tên ấu dâm, cầm thú, anh thậm chí còn chưa biết tên cô bé.

Có lẽ sự việc vừa xảy ra sẽ ám ảnh, dằn vặt anh cả đời, rằng anh đã cưỡng bức, hãm hiếp một đứa nhỏ chỉ mới 12-13 tuổi. Cha mẹ con bé mà biết chuyện thì sẽ thế nào, anh là một người chính trực thì tất nhiên anh sẽ chịu trách nhiệm về việc làm của mình nhưng... bậc cha mẹ thấy con họ bị mình làm thành ra như vậy thì làm sao dễ dàng tha thứ?

Edward tiếp tục dọn dẹp mấy cái bột chết tiệt bám trên sàn nhà, anh thậm chí còn không dám thở khi lau chùi chúng, sau đó một lần nữa anh băng bó lại vết thương cho Tom, có lẽ vì lúc nãy anh hoạt động mạnh nên động đến vết thương con bé khiến nó rỉ máu ra nhiều hơn. Xong việc, anh để Tom nằm ngay ngắn lại, đắp chăn cho cô rồi anh trở lại ghế sofa, không nghĩ nhiều nữa mà ngủ một giấc đến sáng. Bởi vì lúc này có nghĩ nhiều cũng chả làm được gì. Thôi thì ngày mai sẽ hỏi chuyện con bé, bàn bạc với nhau sau vậy. Giờ anh mệt chết được, biết bao nhiêu năng lượng anh đều trút hết lên con bé kia rồi.

-------------

-------------

_Cốc cốc... cốc...

Edward nhíu mày tỉnh dậy. Trời vẫn còn sớm, ở ngoài cửa hình như có người. Bà anh không lí nào lại về vào lúc này nên chỉ có thể là người lạ. Edward nhìn từ cửa sổ ra ngoài thì thấy có hai cô gái mặc đồ thêu hoa văn rất lạ nhưng đẹp, hình như không phải người trong thị trấn, có lẽ là người bộ lạc nào đó, anh nghĩ vậy.

Anh tính tìm chiếc áo mặc vào mới chợt nhớ hôm qua mình đã xé rách trong lúc cường bạo con bé kia, một cái thì chưa giặt cái còn lại thì đưa cho con bé mặc luôn rồi. Anh đứng dậy nhìn qua phía cái giường thì thấy cô bé vẫn đang ngủ say rồi mới yên tâm ra ngoài cửa, Edward để lưng trần ra ngoài tiếp khách.

Bên ngoài Rudy và Sandy lo lắng thiếu điều muốn đập cửa xông vào. Đang gõ cửa thì cửa bỗng mở ra, sau đó xuất hiện một chàng trai đẹp suất sắc, cởi trần dựa một bên vai vào thành cửa. Hai cô nàng ngay lập tức bị quyến rũ...nào là đẹp trai ngời ngợi, nào là cơ bụng sáu múi, vai rộng eo thon, cao ráo, đầu tóc bù xù mái hất lên, trên mặt còn hiện rõ vẻ mệt mỏi còn ngáy ngủ.*Hình như là vừa ngủ dậy* cả hai nàng nghĩ.

Edward thấy hai người nhìn anh thất thần thì lên tiếng hỏi:"Có việc gì?" Hai nàng lúc này mới giật mình, Sandy nói trước:"Cho hỏi anh có phải là Edward không?"

"Ừ! Là tôi...".

Rudy nhịn không được mà hỏi thẳng vào vấn đề:"Này! Anh có thấy một con nhóc lùn lùn, tóc đen hơi gợn sóng dài đến đây không? Nói chung là nhìn gần giống như một đứa trẻ,..."

"Các cô là ai? Sao biết tên tôi" Edward chắc chắn người bọn họ muốn tìm là con bé nằm trong kia nhưng không biết bọn họ là ai, anh chợt nhớ đến suy luận của mình về việc con bé kia bị bọn xấu bắt cóc rồi trốn chạy được, anh nghi ngờ hai cô gái này nằm trong băng nhóm đó, tuy nhiên anh cũng không chắc lắm.

"Chúng tôi là chị của con bé, đêm qua nó không về nên chúng tôi rất lo, còn việc tôi biết tên anh thì dài lắm. Nhưng mong anh giúp tôi tìm em tôi, chắc nó ở gần đây thôi, tôi sẽ giải thích sau". Rudy thấy Edward có vẻ nghi ngờ thì vội giải thích, quan sát lại khuôn mặt thì Edward mới thấy hai người này cũng có nét giống con bé kia nếu không phải là chị của con bé mà là bọn buôn người thì anh cũng chẳng lo vì anh dư sức khống chế bọn họ.

Tuy nhiên anh khá đau đầu vì nếu họ thực sự là chị con bé, biết được mình đã làm gì em họ thì họ sẽ thế nào? Nhưng anh cũng không thể không giúp, dù sao cũng là con bé đó thuốc mình trước với lại anh cũng là người có trách nhiệm.

"Được rồi! Vào đi, người các cô cần tìm ở trong...." Edward mở cửa mời hai cô gái vào nhà rồi đưa hai người đến chiếc giường nơi cô bé đang nằm.

Vừa thấy Tom thì Sandy hốt hoảng:" nó chết rồi sao?"

"Hả? Không không, em ấy chỉ đang ngủ thôi".

Tom vẫn chưa tỉnh, Rudy dựa lưng vào tường để tay lên trán, cô cảm thấy rất có lỗi với Tom, không biết liệu nó có hận cô không. Sandy đứng cách đó không xa thấy bầu không khí im lặng đến áp lực thì cô mở miệng nói:" vậy anh có thể kể lại chuyện gì đã xảy ra không?!"

"Được!" - " Trưa hôm qua con bé đã đạp trúng bẫy của tôi, tôi tìm được em ấy trần truồng nằm trong một cái hang gần đó, tôi mang em ấy về nhà và xử lí vết thương. Sau đó bà tôi có việc phải vào thị trấn, tôi tiễn bà một đoạn rồi về. Lúc đó tôi thấy em ấy nằm co rúm trên giường vậy nên tôi đắp chăn cho em ấy khỏi bị lạnh. Chả biết thế nào em ấy tỉnh dậy, mặt có vẻ hốt hoảng, xong thì em ấy lấy một thứ bột màu trắng hất vào mặt tôi. Đó hình như là tình dược, việc sau đó các cô biết rồi đó... tôi xin lỗi, tôi đã không thể kiểm soát bản thân...." Edward thẳng thắn kể lại mọi chuyện một cách ngắn gọn.

"Ôi!!!! Tôi đã làm gì thế này..." Rudy ôm mặt:" Đó không phải lỗi của anh đâu, là lỗi của tôi..."

Tom nghe có tiếng động thì mở mắt mờ mờ nhìn xung quanh. Thấy hai chị cô ở trước mặt, cô mở to mắt ngồi dậy.

"Ha.i... chị.... a...." cô cảm thấy đau buốt ở bụng, toàn thân cũng đau nhứt không kém cứ như xương cốt đều vỡ vụn ra, mắt thì sưng cộm, cổ họng đau rát nói không ra tiếng, điều này làm cô nhớ đến một màn tình ái cuồng nhiệt hôm qua, Tom bất giác run người một cái.

Rudy và Sandy vội đỡ em mình dậy, để Tom ngồi dựa vào Rudy. Còn Edward thì mang một cốc nước đến đưa cho Tom. Cô nhận ly nước, uống lấy uống để.

"Từ từ thôi Tom!" thấy Tom bị sặc, Sandy và Rudy vỗ lưng cho em.

Do Tom ngồi dậy làm chăn tuột xuống nên cơ thể của cô đập vào mắt hai chị của mình. Rudy và Sandy trợn mắt nhìn một loạt cánh tay, cổ và mặt của em mình rồi lại quay sang nhìn Edward. Họ thấy trên tay anh có hai ba vết cắn cào, nhìn qua cũng đoán được cái dấu răng bé bé ấy là của em gái họ.

Anh bối rối, dù cho anh có hiểu chuyện, giỏi xử lí tình huống đến mấy thì đây cũng là lần đầu mắc phải chuyện nhạy cảm thế này, khiến anh hơi khó xử. Edward gác tay lên gáy tỏ vẻ không biết nên làm sao:"Cái này...là do em ấy thuốc tôi, em ấy dùng cả một hủ bột tình dược gì đó ném vào mặt tôi nên...nhưng dù sao thì....tôi cũng sẽ chịu tr..." anh đang giải thích thì Rudy ngắt lời:"Tôi biết, đây là lỗi của chúng tôi, anh không cần phải áy náy đâu..." rồi cô lo lắng nhìn sang Tom.

Sandy thì cười gian nhìn anh nói nhỏ:"Anh là một chàng trai mạnh mẽ, tinh lực dồi dào. Tôi chấm anh rồi! Nhưng thế này thì hơi quá với con bé." nghe vậy Edward đờ ra một lúc rồi tiếp tục xin lỗi, anh lại thấy Tom uống nước xong rồi lại cúi mặt khóc.

Rudy bối rối ôm em nói:"Chị xin lỗi Tom à! Là lỗi của chị, chị xin lỗi. Cái lão thầy thuốc ngớ ngẩn ấy nhận đơn đặt hàng của một tên dâm đãng, lúc chị đến lấy hàng thì ông ta đưa nhầm cho chị lọ thuốc của tên kia. Tom à chị xin lỗi, chị sẽ chịu trách nhiệm cho em" Rudy tuôn một tràn giải thích.

Vẻ mặt của Tom trông rất bất mãn, chị ấy chịu trách nhiệm về cái gì đây? Chuyện cũng đã xảy ra rồi, tại sao số cô lại không may như vậy? Mất đi lần đầu cho một người chẳng biết có yêu cô không, hơn nữa chuyện đến mức này thì lại càng làm cô say đắm anh thêm thôi, nhỡ anh không có tình cảm với cô mà còn ác cảm với cô hơn... không đúng, cô cũng chịu thiệt mà. Hơn nữa cô lại chưa biết anh ta suy nghĩ thế nào nữa, nên thôi nói chuyện bàn bạc với nhau trước đã, biết đâu người ta sẽ chịu trách nhiệm với cô. Edward mà cô biết luôn có trách nhiệm với việc làm của mình, Tom biết vì cô cũng tiếp xúc với anh trong thời gian làm "thú cưng hoang", vậy là càng có thêm cơ hội rồi, mà lỡ người ta thương ai khác rồi thì có chịu trách nhiệm với cô cũng như không, "đau đầu thật, phải làm sao đây... chết tiệt".

Tom cổ họng khàn khàn nói tiếng có tiếng không:"c..ái gì qu..a... c..ũng qua r..ồ.i, có xin lỗi cũng k..hông được g.ì, em ổn..." đang nói thì tai và đuôi của cô trồi từ từ ra ngoài vì thuốc hết tác dụng.

Rudy va Sandy hốt hoảng còn Edward thì ngạc nhiên:" Cái gì thế?". Vừa dứt câu, Sandy nhanh như chớp bay vèo đến phía Edward dùng tay đập mạnh vào ót của anh khiến anh ngã quỵ nằm bất tỉnh nhân sự trên sàn.

Một lát sau tỉnh dậy, Edward thấy mình đang bị trói trên ghế, còn ba chị em kia đang nhìn mình. "Làm cái gì vậy? Sao trói tôi?" Edward thắc mắc.

Rudy và Sandy nhìn nhau rồi nhìn Tom. Sandy nói trước:"Xin lỗi nhưng chúng tôi có một bí mật không thể để người ngoài biết." Edward nhếch mày nhìn lên đầu Tom:"là cái đó sao?"

"Ừ" Sandy đáp.

Edward dứt khoát hỏi thẳng vấn đề:"Vậy tôi phải làm gì?", Rudy nói:"Hỏi hay lắm, một là anh chết, hai là phải thoả thuận với chúng tôi rằng anh sẽ im lặng, không kể chuyện này cho ai nghe."

Edward đồng ý thoả thuận cùng chị em Rudy với điều kiện họ phải kể anh nghe về bí mật đó. Họ đồng ý rồi đưa anh một tờ giấy cam kết để anh kí vào, trên đó có để yêu cầu và hình phạt nếu như phạm yêu cầu, xong việc Sandy cởi trói một bên tay cho anh kí giấy.

Xong thì Tom lên tiếng kể lại về bộ tộc của mình, rồi đến việc anh cứu mình lúc trước, đến việc tìm đến chơi đùa cùng anh, cuối cùng là sự việc mắc bẫy ngày hôm qua, được anh cứu về sau đó......

Nghe xong Edward gật đầu:"khá rắc rối nhỉ, nhưng yên tâm, tôi sẽ không để ai biết. Còn nữa Tom, tôi muốn nói em biết cái bẫy mà em mắc phải là bẫy của tôi, tôi là một thợ săn, lần sau đừng có đi loanh quanh ở đây nữa, sẽ lại mắc bẫy đó." Anh nói xong thì cả ba chị em người sói đều giật mình.

Thợ săn? *nguy hiểm* Sandy định dùng "năng lực người sói" để đập anh thêm một phát nữa thì sớm Edward đã né được.

"Wow, né giỏi đấy..."

"Tôi biết chiêu này của cô rồi. Tôi là thợ săn, không nhanh tay chỉ có chết. Có điều các cô yên tâm, tôi chẳng ăn được thịt người sói đâu".

Đến đây thì cặp song sinh quay sang anh đồng thanh đến giật mình:"Anh vừa "ăn sạch" em gái tôi!".

Edward bị trúng tim đen, anh cứng họng nhưng anh chợt nhớ ra điều gì đó liền bật dậy nói:"Quên nữa, tôi còn phải đi mua thuốc ngừa thai cho em ấy...."

"Thôi khỏi!" Rudy nói. Edward không hiểu:"Hả? Vì sao không cần, các cô muốn em ấy mang thai à?", Sandy buồn cười:"ý chúng tôi là khi anh bất tỉnh thì chúng tôi đã cho nó uống rồi" Edward nhẹ người:"Sao không nói sớm, mà thuốc ở đâu các cô có nhanh vậy?"

Rudy đáp:"Vì lấy nhầm thuốc kích dục nên mang theo thuốc tránh thai đề phòng là đương nhiên."

"Còn nữa! Nhìn đi. Con bé bị ăn đến sắp chết rồi này. Đàn ông các anh thô bạo quá. Cũng may nó là người sói, nó mà là con người thì chắc cũng toi rồi. Anh chơi ác thật".

Edward cười trừ:"Biết làm sao được, em ấy cho tôi quá liều nên bản năng của tôi bộc phát mạnh mẽ thôi."

"Bản năng bộc phát cơ đấy" Sandy cười cười.

"Đàn ông mà, ai chả có dục vọng. " Edward nhún vai.

Edward nhìn Tom, nhìn dấu vết anh để lại trên cơ thể cô, anh nói lại câu lúc nãy bị Sandy cắt ngang:"Về việc của Tom, tôi sẽ chịu trách nhiệm", Tom ngẩn mặt ngạc nhiên:" hả? Thôi, không cần đâu. Đây cũng tại tôi lỡ thuốc anh nên mới có chuyện này xảy ra"

Edward bác bỏ:"không! Dù sao là tôi cũng dọa em, khi không lại ở trần như vậy đắp chăn cho em làm em hốt hoảng, tôi lại là đàn ông, nói chung cứ để tôi chịu trách nhiệm..."

Rudy và Sandy nhìn một màn này cười cười rồi nói nhỏ với nhau:"anh ta cũng được đấy, coi bộ không phải tiểu nhân đâu" Sandy tiếp lời:"ừ! Em chấm anh ta rồi, con Tom mà rước được anh này về là ngon cơm..."

"Thôi được rồi nếu vậy thì anh có thể cho tôi ở lại vài ngày không? Cơ thể tôi thế này sợ rằng về nhà cha mẹ biết được thì sẽ giết chị em chúng tôi mất." Tom cuối cùng cũng nhờ Edward một điều.

Rudy và Sandy đồng tình:"Con bé nói có lí, tụi này có thể lo việc ở nhà cho em. Nên cứ yên tâm mà ở lại đây, vậy anh có giúp được không?"

Edward gật đầu:"Được! Dù sao bà tôi cũng đi cỡ hai tháng mới về, tôi ở đây trông nhà giúp nên em cứ thoải mái nhưng như vậy có được không? Em không ngại tôi à?" - "Tôi với anh bây giờ còn gì nữa mà ngại? Mà có ngại ở đây thì cũng đỡ hơn là chết ở nhà. Vậy tôi sẽ ở nhờ một tuần, cám ơn anh." Tom vừa bất mãn vừa hồi hộp, bất mãn là vì cô sẽ phải ở lại nhà Edward đến khi cơ thể cô lành lặn hẳn, bây giờ mà về thì chỉ có nước chết, hồi hộp là vì được ở cùng người ấy sẽ chạm mặt nhau mỗi ngày. Nhưng mà ở đây tính ra vẫn còn đường che giấu dại gì cô quay về? Rudy và Sandy lại nhìn hai người kia bằng ánh mắt gian xảo.

Edward thấy thế thì:"Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó, nếu không phải các cô đưa nhầm thuốc cho em ấy thì không có chuyện tôi phạm đến em ấy đâu, yên tâm đi." Sandy và Rudy nghe vậy thì bĩu môi:"Ờ, phải không!? Tôi nhớ anh có nhắc đến bản năng đàn ông đấy."

"Thì làm sao nào?"

"Tôi nhớ không lầm là thuốc quá liều sẽ gây tác dụng phụ, anh nên cẩn thận với bản năng của mình đi. Tôi cũng không ngờ chuyện xảy ra như thế này nên không có chuẩn bị gì nhiều. Tôi thực sự xin lỗi! Còn nữa, anh cũng phải có trách nhiệm bồi dưỡng cho em tôi đó, nuôi nó béo lên chút càng tốt.."

"Này!...." Tom nghe chữ béo lên thì phản đối ngay.

"Nhìn lại em coi, nếu em chịu ăn cho cao lớn thêm một chút, khỏe mạnh một chút thì đâu có bị người ta vật cho thành thế này?" Edward bỗng phì cười lắc đầu trước câu nói đầy châm chọc của Sandy dành cho cô em gái bé nhỏ kia.

"..." Tom thì cứng họng, không thốt ra nổi một từ. Cô chỉ có thể trừng mắt nhìn chị.

"Về phần của anh lần sau đến đón con bé tôi sẽ mang chút quà cáp để tạ lỗi cho việc đã xảy ra..."

"Hả? Thôi không cần đâu, tôi..."

"Nếu vậy anh cứ xem như tôi trả công anh nuôi con bé một tuần cũng được."

"Tôi.."

"Được rồi quyết định vậy đi, không nói nhiều nữa."

Thấy Edward không phản kháng được trước lời nói bá đạo của Rudy thì Sandy cười cười. Rudy lại quay sang nói nhỏ:" Mà quan trọng nhất, nếu anh không có tình cảm với con bé thì đừng để nó phải vì anh mà khổ sở...tôi nói vậy anh hiểu chứ?"

"Ừa! Tôi hiểu." Edward đương nhiên biết ý của Rudy, để Tom ở đây thì anh và Tom sẽ thường xuyên chạm mặt nhau, hơn nữa Tom thích anh đã lâu, việc ở lại đây sẽ khiến cô càng có thêm tình cảm với anh.

Nhưng Edward đâu phải ghét Tom, chẳng qua anh chưa có tình cảm với cô thôi. Dù sao trải qua chuyện này, Edward cũng gần gũi với Tom hơn bất cứ cô gái nào khác, hơn nữa lại là làm tình, tiếp xúc thân mật như vậy.... Biết đâu trong khoảng thời gian này anh sẽ có cảm giác với cô thì sao. Rudy và Sandy cũng có suy nghĩ như vậy nên mới để em gái của mình ở lại, chẳng qua là lo lắng nên mới nhắc nhở Edward thôi.

"Còn em nữa, Tom.. không được quá dễ dãi nghe chưa? Nói nè, nếu bị "tấn công" cho dù là một vật nhỏ xíu em cũng phải lấy chọi vào mặt anh ta rồi nhân cơ hội chạy đi đó, không được lơ là, dễ dãi!" Rudy ghé sát vào tai Tom mà nói.

Trưa hôm đó cặp song sinh trở về nhà, trước khi đi họ để lại một cái túi cho cô, do không lường trước được chuyện Tom ở lại nên họ chỉ mang có hai bộ đồ, đồ lót và vài lọ thuốc. Tom nhìn mấy lọ thuốc liền nổi lên ác cảm, nghi vấn hỏi:"này hai chị, mấy lọ thuốc này...."

"Hả? À em yên tâm, tụi chị dùng rồi nên không sao đâu, với lại mấy cái đó có nhãn nên em coi cái nào dùng được cứ dùng, coi chừng hết hạn. Vài ngày nữa sẽ đến đón em nhé!" nói rồi hai người chào tạm biệt và đi vào rừng còn không quên nói nhẹ nhàng với Edward.

"Nhớ rằng nếu anh phạm thoả thuận thì bầy sói sẽ phanh thây anh, cả người bà và gia đình của anh đấy" Edward chỉ gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện