Nàng Thiếp Của Hoạn Quan
Chương 58
Tiết Lệnh Vi vốn muốn rời đi khỏi lồng ngực y, nhưng nghĩ đến mục đích của mọi thứ mình làm trong hôm nay, vốn dĩ chính là để lấy lòng Triệu Duật, vì thế mới giãy giụa một chút liền bỏ cuộc, hai tay câu lấy cổ y, cực kỳ kiên cường thừa nhận: "Là câu dẫn thì sao? Không phải đại nhân rất thích sao?"
"Nhiễm Nhiễm, thật ra nàng muốn gì, có thể nói thẳng với ta, không cần vòng vo tam quốc với ta đâu." Ánh mắt Triệu Duật nhìn nàng chứa đựng đầy vẻ ôn nhu, làm Tiết Lệnh Vi không phân biệt được thật giả trong giây phút ấy, thiếu chút nữa sẩy chân hãm vào.
- - Nếu nàng không biết đằng sau khuôn mặt ôn hòa thanh tuấn này là gì, có lẽ nàng sẽ rơi vào thật.
"Nô gia muốn gì, đại nhân đều đồng ý cho sao?"
Triệu Duật nói: "Trừ rời khỏi đây, cái gì ta cũng đồng ý."
Cho dù Triệu Duật không nói những lời này, Tiết Lệnh Vi cũng sẽ không hài hước nghĩ Triệu Duật sẽ khẳng khái đồng ý thả nàng đi.
Tiết Lệnh Vi cố ý hỏi: "Nếu nô gia muốn sao trên trời, có phải đại nhân cũng cho được không?"
Triệu Duật chỉ nhìn nàng, không trả lời.
Tiết Lệnh Vi cười nhạt một tiếng, hóa giải xấu hổ: "Nô gia chỉ thuận miệng đùa một chút thôi, đại nhân nhưng cho là thật."
"Nếu thật sự nàng muốn, ta sẽ cho."
Nghe câu trả lời ấy, Tiết Lệnh Vi nhất thời ngẩn ra. Triệu Duật bình tĩnh nói, thoạt nhìn có vài phần nghiêm túc.
Tiết Lệnh Vi cười gượng: "Thôi thôi, nô gia không dám khó xử đại nhân --"
Triệu Duật lại duỗi tay đè gáy nàng lại, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, "Đến một ngày nào đó nàng thật tình với ta, ta sẽ hái sao cho nàng."
Tiết Lệnh Vi không biết vì sao Triệu Duật lại nói ra câu này. Nàng không nghe lầm chứ? Triệu Duật nói thật?
"Vậy thì bỏ đi."
Triệu Duật đột nhiên nhíu mày, ngữ khí cũng trầm xuống mấy phần: "Nàng nói cái gì? Bỏ đi?"
Tiết Lệnh Vi lập tức sửa miệng: "Ý nô gia là không làm khó đại nhân hái sao gì nữa, đại nhân đừng nghĩ nhiều ạ."
- - Tiết Lệnh Vi nhìn sắc mặt Triệu Duật thay đổi liên tục, trong lòng sởn gai ốc. Tuy đại đa số y luôn ôn nhu với nàng. Dù là tức giận, hay lúc uy hiếp nàng, y đều ôn nhu, làm nàng sợ hãi.
Triệu Duật không nói gì nữa, đặt cằm lên xương quai xanh của nàng, khép mắt lại, ngửi mùi hương trên cơ thể và mái tóc nàng, bình tĩnh mà tham lam.
Tiết Lệnh Vi đã quen y làm hành động này với mình từ lâu.
Y buông nàng ra, ngón tay ôm lấy cằm nàng cẩn thận vuốt ve, ánh mắt từ khuôn mặt nàng dịch xuống môi nàng, một lát sau, lại như mê hoặc mà hỏi nàng:
"Nhiễm Nhiễm, nàng ghét ta không?"
"Đại nhân hỏi vậy thì oan cho nô gia quá, sao nô gia có thể chán ghét đại nhân được?"
Y nhìn chăm chú vào nàng: "Vậy nàng thích đại nhân không?"
Tiết Lệnh Vi nhẹ nhàng cười, cực kỳ tự nhiên mà đáp lời: "Thích chứ, nô gia đương nhiên thích đại nhân nhất."
Nàng nào dám nói không thích?
Mọi khi Triệu Duật nghe vậy đều cực kỳ vừa lòng, nhưng hôm nay, Triệu Duật trông có vẻ không vui gì cho cam.
- - Nàng trả lời sảng khoái tự nhiên, lại rất giả.
Sắc mặt Triệu Duật dần dần lạnh đi: "Nàng thích Triệu Duật, hay thích đại nhân?"
Tiết Lệnh Vi không khỏi sửng sốt, vấn đề gì thế này?
"Đại nhân hỏi như vậy, giống như bày ra hai người bảo nô gia chọn vậy."
Nói câu đó xong, Tiết Lệnh Vi liền thấy thần sắc Triệu Duật bắt đầu không đúng lắm. Ngay một khắc đó, Triệu Duật đột nhiên kéo tầng xiêm y trên vai nàng xuống, hung hăng cắn bờ vai trắng nõn một cái.
Tiết Lệnh Vi hít sâu một hơi, kêu lên đau đớn, nàng duỗi tay đẩy y ra, y lại trụ eo nàng cứng ngắc, căn bản không có chỗ để trốn.
"Đau, đau quá!"
Tiết Lệnh Vi bị giật mình hoảng sợ, không ngừng đánh vai y. Một lát sau, Triệu Duật mới há miệng ra. Khóe mắt Tiết Lệnh Vi thấy trên vai mình có một loạt dấu răng, máu cũng sắp ứa ra. Nàng nhăn mày lại, sắp đau đến chảy cả nước mắt, trong lòng thầm mắng đến long trời lở đất.
"Nói, nàng thích ai hơn?" Triệu Duật lại hỏi một câu.
Tiết Lệnh Vi âm thầm kêu khổ, mình đời trước rốt cuộc đã gây ra nghiệt gì, làm nàng bây giờ vớ phải một kẻ như thế này vậy?
Nhưng Tiết Lệnh Vi thông minh, nàng ôm cổ y, cười quyến rũ: "Đương nhiên thích đại nhân hơn rồi."
- - Nàng không rõ vì sao Triệu Duật cứ mãi băn khoăn vấn đề này, mặc dù đó là y diễn, là giả, nhưng không phải cũng là y sao?
* * *
Editor: Mi An
"Nhiễm Nhiễm, thật ra nàng muốn gì, có thể nói thẳng với ta, không cần vòng vo tam quốc với ta đâu." Ánh mắt Triệu Duật nhìn nàng chứa đựng đầy vẻ ôn nhu, làm Tiết Lệnh Vi không phân biệt được thật giả trong giây phút ấy, thiếu chút nữa sẩy chân hãm vào.
- - Nếu nàng không biết đằng sau khuôn mặt ôn hòa thanh tuấn này là gì, có lẽ nàng sẽ rơi vào thật.
"Nô gia muốn gì, đại nhân đều đồng ý cho sao?"
Triệu Duật nói: "Trừ rời khỏi đây, cái gì ta cũng đồng ý."
Cho dù Triệu Duật không nói những lời này, Tiết Lệnh Vi cũng sẽ không hài hước nghĩ Triệu Duật sẽ khẳng khái đồng ý thả nàng đi.
Tiết Lệnh Vi cố ý hỏi: "Nếu nô gia muốn sao trên trời, có phải đại nhân cũng cho được không?"
Triệu Duật chỉ nhìn nàng, không trả lời.
Tiết Lệnh Vi cười nhạt một tiếng, hóa giải xấu hổ: "Nô gia chỉ thuận miệng đùa một chút thôi, đại nhân nhưng cho là thật."
"Nếu thật sự nàng muốn, ta sẽ cho."
Nghe câu trả lời ấy, Tiết Lệnh Vi nhất thời ngẩn ra. Triệu Duật bình tĩnh nói, thoạt nhìn có vài phần nghiêm túc.
Tiết Lệnh Vi cười gượng: "Thôi thôi, nô gia không dám khó xử đại nhân --"
Triệu Duật lại duỗi tay đè gáy nàng lại, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, "Đến một ngày nào đó nàng thật tình với ta, ta sẽ hái sao cho nàng."
Tiết Lệnh Vi không biết vì sao Triệu Duật lại nói ra câu này. Nàng không nghe lầm chứ? Triệu Duật nói thật?
"Vậy thì bỏ đi."
Triệu Duật đột nhiên nhíu mày, ngữ khí cũng trầm xuống mấy phần: "Nàng nói cái gì? Bỏ đi?"
Tiết Lệnh Vi lập tức sửa miệng: "Ý nô gia là không làm khó đại nhân hái sao gì nữa, đại nhân đừng nghĩ nhiều ạ."
- - Tiết Lệnh Vi nhìn sắc mặt Triệu Duật thay đổi liên tục, trong lòng sởn gai ốc. Tuy đại đa số y luôn ôn nhu với nàng. Dù là tức giận, hay lúc uy hiếp nàng, y đều ôn nhu, làm nàng sợ hãi.
Triệu Duật không nói gì nữa, đặt cằm lên xương quai xanh của nàng, khép mắt lại, ngửi mùi hương trên cơ thể và mái tóc nàng, bình tĩnh mà tham lam.
Tiết Lệnh Vi đã quen y làm hành động này với mình từ lâu.
Y buông nàng ra, ngón tay ôm lấy cằm nàng cẩn thận vuốt ve, ánh mắt từ khuôn mặt nàng dịch xuống môi nàng, một lát sau, lại như mê hoặc mà hỏi nàng:
"Nhiễm Nhiễm, nàng ghét ta không?"
"Đại nhân hỏi vậy thì oan cho nô gia quá, sao nô gia có thể chán ghét đại nhân được?"
Y nhìn chăm chú vào nàng: "Vậy nàng thích đại nhân không?"
Tiết Lệnh Vi nhẹ nhàng cười, cực kỳ tự nhiên mà đáp lời: "Thích chứ, nô gia đương nhiên thích đại nhân nhất."
Nàng nào dám nói không thích?
Mọi khi Triệu Duật nghe vậy đều cực kỳ vừa lòng, nhưng hôm nay, Triệu Duật trông có vẻ không vui gì cho cam.
- - Nàng trả lời sảng khoái tự nhiên, lại rất giả.
Sắc mặt Triệu Duật dần dần lạnh đi: "Nàng thích Triệu Duật, hay thích đại nhân?"
Tiết Lệnh Vi không khỏi sửng sốt, vấn đề gì thế này?
"Đại nhân hỏi như vậy, giống như bày ra hai người bảo nô gia chọn vậy."
Nói câu đó xong, Tiết Lệnh Vi liền thấy thần sắc Triệu Duật bắt đầu không đúng lắm. Ngay một khắc đó, Triệu Duật đột nhiên kéo tầng xiêm y trên vai nàng xuống, hung hăng cắn bờ vai trắng nõn một cái.
Tiết Lệnh Vi hít sâu một hơi, kêu lên đau đớn, nàng duỗi tay đẩy y ra, y lại trụ eo nàng cứng ngắc, căn bản không có chỗ để trốn.
"Đau, đau quá!"
Tiết Lệnh Vi bị giật mình hoảng sợ, không ngừng đánh vai y. Một lát sau, Triệu Duật mới há miệng ra. Khóe mắt Tiết Lệnh Vi thấy trên vai mình có một loạt dấu răng, máu cũng sắp ứa ra. Nàng nhăn mày lại, sắp đau đến chảy cả nước mắt, trong lòng thầm mắng đến long trời lở đất.
"Nói, nàng thích ai hơn?" Triệu Duật lại hỏi một câu.
Tiết Lệnh Vi âm thầm kêu khổ, mình đời trước rốt cuộc đã gây ra nghiệt gì, làm nàng bây giờ vớ phải một kẻ như thế này vậy?
Nhưng Tiết Lệnh Vi thông minh, nàng ôm cổ y, cười quyến rũ: "Đương nhiên thích đại nhân hơn rồi."
- - Nàng không rõ vì sao Triệu Duật cứ mãi băn khoăn vấn đề này, mặc dù đó là y diễn, là giả, nhưng không phải cũng là y sao?
* * *
Editor: Mi An
Bình luận truyện