Nàng Yêu Ta Không?

Chương 23: Nam Cung Tuyệt nguy hiểm Qua



Quỷ Y, Thật sự thành công chứ (Phụng Hoa)

_ Độc của ta không thuốc giải, ngươi nói xem Nam Cung Tuyệt đúng là không đơn giản, nếu ta không dùng ám khí có độc chúng ta có phải chết chắc rồi không? (Quỷ Y)

Sau khi mưu kế lần đầu bị hỏng bởi Nam Cung Nguyệt, Quỷ Y, Phụng Hoa, Hắc Lôi nghĩ rằng Nam Cung Tuyệt sẽ mất cảnh giác nên ra đòn bất ngờ, ra tay tại phủ Nam Cung Tuyệt. Thiết kế bẫy hại người lại bị người bẫy lại, kết quả tứ đại hộ pháp ma giáo, hôm trước một người bị Nam Cung Nguyệt bắt sống không bằng chết, hôm nay một người nữa bị Nam Cung Tuyệt giết. Bọn họ chỉ còn lại hai, một là Quỷ Y nội thương nghiêm trọng do trúng một trưởng của Nam Cung Tuyệt, hai là Phụng Hoa chịu một kiếm của Nam Cung Tuyệt tổn thương lục phủ ngũ tạng, may mà Quỷ Y còn chút hơi tàn chữa trị, kể đến Hắc Lôi Nam Cung Tuyệt cho một nhát chí mạng... nhiệm vụ lần này bọn họ thất bại thảm hại, nếu trong lúc cấp bách Quỷ Y thừa lúc Nam Cung Tuyệt sơ hở ra tay thì e bọn họ xuống hoàng tuyền.

_ Ta thấy nếu rơi vào tay Nam Cung Nguyệt thì chí it́ còn giữ được mạng, còn Nam Cung Tuyệt ngươi có thấy hắn giết Hắc Lôi mà không cần chớp mắt không, lại còn ra tay chí mạng với chúng ta. Hắn không định hỏi cung hay thăm dò ma giáo (Phụng Hoa sắc mặt trắng bệch), lần trước cũng vậy, đám sát thủ phái đi thích sát, Nam Cung Tuyệt cũng chẳng để ai sống, bọn họ chết ngay tại chỗ... hây!(Phụng Hoa thở dài)

_ Giữ mạng mà sống không bằng chết thế thì chết còn hơn. Huynh đệ bọn họ ai cũng huyết lãnh vô tình (Quỷ Y)

_ Giáo chủ chắc chắn biết chúng ta thất bại, cớ sao vẫn phái chúng ta đi... (Phụng Hoa)

_ Ngài âý thâm sâu khó đoán, chúng ta chỉ là một quân cờ trong kế hoạch mà thôi. Từng chịu ân của Thiên Vương giáo chủ nên phải trả, vã lại ta lại có thù với các người mang tiếng danh môn chính phái nên cam chịu thôi (Quỷ Y, thở dài đôi mắt mông lung mơ hồ nghĩ về chuyện xưa)

Tại mật thất Phủ Nhị vương gia Nam Cung Tuyệt. Ánh nến mập mờ chiếu gọi vào gương mặt xanh xao yếu ớt của Nam Cung Tuyệt, đúng là một chút bất cẩn thập phần bỏ mạng. Cơn đau ập đến, toàn thân hắn nóng như lửa đốt, thân thể tựa như ngàn côn trùng không ngừng làm loạn, thống khổ đau đớn, hắn cắn chặt răng cố gắng không kêu thành tiếng, đôi tay nắm chặt nghe như các khớp xương than vãn. Thái Y bị bắt vào mật thất đễ bắt mạch chữa trị, tuy nhiên hết thái y này đến thái y khác cư nhiên không ai giải được, và cũng không ai biết người trúng loại độc kia là Nhị hoàng tử vì đang yên đang lành bọn họ bị người ta bịt mắt, trói tay mà mang đi.

_ Ca Ca huynh sao rồi, cố một chút (Nam Cung Nguyệt lo lắng)

_ Vẫn chưa chết được (Nam Cung Tuyệt trả lời trong đau đớn, giọng nói cũng thập phần yếu ớt, chút ánh sáng lan tỏa hắn bỗng thấy người bên cạnh đôi mày kiếm chau lại)... Nàng sao lại ở đây, ta không... (Giọng nói đứt quản, cơn đau lại tràn đến)

_ Mỹ Nhân ca ca huynh thế nào lại biến thành cái bộ dáng tiểu Thụ ca ca yếu ớt rồi (Vân Đào)

khóe môi Nam Cung Nguyệt giật giật, cái nữ nhân này học đâu ra hai từ tiểu thụ, hắn thật muốn cười nhưng trong hoàng cảnh Nam Cung Tuyệt như thế thật không cười nổi. Vân Đào lưu loát đưa tay bắt mạch Nam Cung Tuyệt rồi tỷ mỹ quang sát, lại cởi áo Nam Cung Tuyệt, nàng đưa tay ấn vào bụng hắn, rồi điểm vài cái nguyệt đạo trước ngực Nam Cung Tuyệt, tay nàng cầm kim châm đâm thật sâu vào huyệt vị tại cổ tay Nam Cung Tuyệt, nhanh chóng châm kế tiếp là đâm vào bụng... chốc lát cơ mặt Nam Cung Tuyệt giảng ra, it́ có dấu hiệu đau đớn, hơi thở không còn đứt đoạn, Vân Đào lấy một viên đang dược hòa với nước cho Nam Cung Tuyệt uống

_ Huynh còn đau không, có còn khó chịu nữa không, thật làm ta lo lắng,

may mà hôm nay ta có mang hồi hoàn đang dược (Vân Đào giọng nói có chút ngọt)

_ Ta không sao, cảm ơn muội (Nam Cung Tuyệt)

Nam Cung Nguyệt "thật là không quen với giọng điệu tiểu bạch thỏ này, quan tâm lo lắng, không phải lúc nãy còn cho ai kia là cái gì thụ thụ ư"

_ Ca Ca huynh không sao là tốt rồi, mọi chuyện đệ đã sắp xếp huynh cứ an tâm!

Rời khỏi phủ Nhị vương gia Nam Cung Tuyệt

_ Không ngờ y thuật xấu nha đầu ngươi lại cao đến vậy, vậy cũng tốt bù đắp lại ngươi một xú xấu nữ (Nam Cung Nguyệt thản nhiên)

_ Xấu nữ, xú nữ... hư ngươi mới là đồ đồ xú tiểu tử (Vân Đào tức giận), cớ gì mỗi lần gặp ta ngươi lại bươi móc, đồ cái đồ con gà

_ Ngươi mắng ta là gà, ngươi mới là là gà, một con gà mái còn lông con (Nam Cung Nguyệt nhìn Vân Đào từ đầu xuống chân rồi giọng điệu hàm ý)

_ Gà mái... còn lông con (Vân Đào có chút ngốc) là ý gì

_ Ý gì, chẳng phải nói ngươi già rồi mà... (lại nhìn từ đầu xuống chân Vân Đào) như con nít sao, bé đến vậy...

_ À ra là ngươi khen ngợi ta trẻ, đa tạ, ta còn nghĩ ngươi đang mắng ta, hihi đa tạ (Vân Đào cuối đầu cười "cứ tưởng hắn mắn mình, ta lại trẻ trung giống con nít sao)

Nhìn bộ dáng hưởng thụ của Vân Đào, mặt Nam Cung Nguyệt đen lại

_ Ngươi ngốc à, không tức giận

_ tại sao ta phải tức giận, không phải đang khen ta sao (Vân Đào có chút mờ mịt)

_ Ngươi... ý của ta là, ngươi già rồi, lớn tuổi rồi nhưng bộ dáng (lại nhìn Vân Đào từ đầu xuống chân) y trẻ con, không phát triển

ngó thấy Vân Đào đang mờ mịt, hắn cười đắc ý, lại sâu xa giải thích

_ Chính là cái đó bộ dáng không có phát triển ạ, trước sau trên dưới các cô nương bằng tuổi ngươi đều, đều hơn ngươi...

nói xong hắn đắc ý, chấp tay sau hông thong thả rời đi. Vân Đào ngốc ngốc đứng lại suy nghĩ, nghĩ một chút rồi đột nhiên phát hỏa hét lên

_ Ngươi vô lại, cái đồ xú nam nhân chết tiệt

Nam Cung Nguyệt từ xa nghe tiếng chửi bới của Vân Đào lại cười đắc ý

_ Nam Cung Nguyệt đồ chết bằm nhà ngươi

Vân Đào lẩm bẩm "thực tức chết ta mà, dám dám nói ta không, cái kia... được rồi tuy không lớn thật nhưng cũng được mà... cái tên vô lại xấu xa"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện