Nạp Thiếp Ký II
Chương 102: Áp Trại Phu Nhân
Dương Thu Trì dịu giọng an ủi: "A Hạnh Ny cô nương, đừng lo lắng. Bọn chúng chỉ là vì tiền, ta xem nhị đại vương là người chánh trực, xem ra không để cô bị lăng nhục đâu. CHờ bọn họ trở về, ta khuyên y không được làm khó cô, đối với một cô nương mà làm vậy thì đáng mặt là hảo hán gì. Cô yên tâm đi."
"Vâng..." A Hạnh Ny hơi quay qua nhìn Dương Thu Trì, "Đa tạ công tử."
Nàng tuy là nữ tử Đồng gia, nhưng tiếng Hán cũng nói rất chuẩn, hơn nữa lại ngọt ngào kiều mỹ, uyển chuyển như con chim sơn ca. Nàng mang theo âm thút thít, hỏi: "Công tử là...?"
"À, tại hạ tên là Dương Thu Trì, là điển sứ của Kiềm Dương huyện. Lần này nhân vì công vụ mà đến Quý châu, dọc đường đi ngang đây vào ngụ ở hắc điếm của chúng bị ăn trúng phải Mông Hãn dược bị bắt trói mang lên núi, đòi tiền chuộc. Hắc hắc, hai chúng ta đúng là đồng bệnh tương liên rồi a!"
A Hạnh Ny miễn cưỡng cười: "Thì ra là điển sứ đại nhân! Đám tặc khấu này ngay mệnh quan của triều đình mà cũng dám bắt, thì tôi..." nghĩ đến hậu quả đáng sợ, rồi nghĩ tới vừa rồi tên sơn tặc đó nói là sơn đại vương muốn nàng làm áp trại phu nhân của y, nhịn không được lại bật khóc ròng.
Dương Thu Trì nói: "Vừa rồi nghe nhị đại vương nói cha cô chẳng phải là tù trưởng sau, dưới trướng có cả nghìn Đồng binh, xem ra sẽ đến cứu cô."
A Hạnh Ny dừng tiếng khóc, hỏi: "Cha không biết tôi ở đây, làm sao đến cứu a?"
Dương Thu Trì gật gật đầu: "Vậy cũng đúng, nhưng mà, nếu như có thể nạp tiền chuộc thả người, thì hay nhất là đừng động thủ, nếu không, cô nương hoa dung nguyệt mạo, có bề gì thì có bao nhiêu tiền cũng không mua về được."
Nghe hắn khen mình mỹ mạo, A Hạnh Ny hơi e thẹn, vội tránh đầu đi. Dương ThuTrì cũng cảm thấy mình nhìn chầm chầm vào con gái người ta như vậy tựa hồ cũng có điểm không hay, nên cười khan một tiếng, hai người nhất thời không nói gì.
Dương Thu Trì đương nhiên không để chuyện giao đàm với mỹ nữ trầm lắng xuống, không có chuyện gì nói thì bày ra chuyện, nên hắn hỏi: "A Hạnh Ny cô nương, danh tự của cô thật dễ nghe, đó là ý tứ gì vậy?"
"A Hạnh Ny là tiếng của người Đồng, có nghĩa là Tiên Nữ."
"Tiên nữ? À...! Tên này quả thật là chuẩn xác! Kỳ thật ta không biết tiếng Đồng, nếu là biết thì vừa nhìn cô nương là biết tên cô nương liền."
A Hạnh Ny kỳ quái hỏi:"Sao lại nói thế?"
"Cô nương mỹ mạo như thiên tiên, vừa nhìn là biết tiên nữ hạ phàm, Đồng thoại gọi tiên nữ là 'A hạnh Ny', cô nương là tiên nữ, vậy ta đương nhiên sẽ biết danh tự của cô nương rồi! Ngoại trừ cô nương, còn ai lại xứng với cái tên này nữa?"
A Hạnh Ny càng thẹn hơn: "Công tử quá khen rồi..."
Dương Thu Trì vừa mở miệng dùng lời ngon tiếng ngọt là nhịn không được, đúng là thao thao bất tuyệt: "Đúng rồi, cô sao bíêt nói tiếng Hán giỏi quá vậy? Nếu không phải vừa biết cô là thiên kim duy nhất của tù trưởng đồng trại, ta còn cho cô là Đại Minh quận chúa..., không, quận chúa làm gì xinh đẹp bằng cô, còn cho rằng cô là Đại minh công chúa mỹ lệ từ kinh thành đến nữa! Nhưng mà, cho dù ta chưa từng thấy qua Đại minh công chúa, nhưng ta dám khẳng định là cô ta không đẹp bằng cô. Khi sắp hai người lại với nhau, ai ai cũng sẽ nói Đại minh công chúa là tiểu nha hoàn của cô! Hắc hắc hắc."
A Hạnh Ny bị Dương Thu Trì chọc cuối cùng đánh phải cười, khẽ nói: "Ta chỉ là một dân nữ thấp kém, làm gì có thể sánh với công chúa tôn quý. Công tử nói đùa rồi, Hán thoại của ta là do ta học đường từ nhỏ của vị đạo trưởng luyện đơn người hán của cha ta."
Vậy à, hèn gì! Xem ra lão tù trưởng này cũng mê tín đạo thuật. Nhưng mà, nói đi rồi nói lại, đạo gia hưng thịnh nhất ở Minh triều, ngay cả ở sơn trại Đồng gia xa xôi cũng có bóng dáng của họ.
Hai người nói nói cười cười, A Hạnh Ny từ từ quên đi nỗi sợ, cho đến khi cửa bị đẩy ra, đại hán mặt đen lúc nãy trầm mặt đi vào. Y nhìn chầm vào A Hạnh Ny một hồi, trầm giọng nói: "Xin lỗi, ta đã khuyên qua rồi, nhưng mà... thật xin lỗi, cô nương, đại ca ta..., cũng là đại vương của chúng ta nói đã từng nhìn thấy cô ở ca trường, vô cùng thích cô, quyết ý nạp cô làm áp trại phu nhân. Nói chờ hai người thành thân rồi, huynh ấy sẽ nghĩ biện pháp thỉnh tội với tù trưởng... Ai...! Ta cũng không còn cách nào..."
A Hạnh Ny kinh khủng thét gào: "Không...! Ta không lấy, chết ta cũng không lấy! Dương công tử, cứu ta...!"
Lòng Dương Thu Trì cũng trầm hẳn xuống: "Nhị đại vương, ngươi là anh hùng hào kiệt, sao lại có thể trơ mắt nhìn y chà đạp con gái nhà lành chứ?"
'Ta...' Đại hán mặt đen nhất thời cứng họng, "Huynh ấy là đại ca đỡ đầu của ta, ta..., ta đã tận lực rồi..., xin lỗi!" Nói xong, y quay sang nói với mấy sơn tặc đi sau: "Đưa A Hạnh Ny cô nương đi! Đem đến cho đại vương!"
'A...! Không...! Cứu mang a...! Không được đụng tới ta ! Cứu ta a! Dương công tử cứu ta...!"
Trong cơn gào thét tuyệt vọng, A Hạnh Ny giãy giụa bị lôi ra khỏi phòng, bị xốc mang lên núi.
Đại hán mặt đen áy náy nói với Dương Thu Trì: "Điển sứ đại nhân, chuyện này, ta..., không có cách nào khác, thật là xin lỗi!"
Dương Thu Trì lạnh lùng nhìn hắn, chẳng nói chẳng rằng.
Đại hán mặt đen tỏ lộ vẻ hổ thẹn, cúi đầu ra ngoài đóng cửa, lủi thủi đi lên núi.
Tòa núi này gọi là Tuyết Phong sơn, núi cao rừng rậm, chạy dài mấy trăm dặm. Về đêu gió thét gào khiến người ta lạnh cả tóc gáy. A Hạnh Ny bị mấy sơn tặc bức đưa vào một khu rừng tối đen, vào trong một sơn động cũng đen tối không kém. Ở cửa động có mấy tên sơn tặc tay cầm đao kiếm hoặc toại phát thương. Khi chúng thấy họ tới, đều khom người chào hỏi đại hán mặt đen: "Nhị đại vướng!"
Đại hán mặt đen chẳng thèm quan tâm, đi thẳng vào trong.
Trong này là một hang động đá vôi không lớn, xung quanh có mấy cái đèn chén, ở giữ có một ghế đá to, có một đại hán khôi ngô đang ngồi. Đại hán này cao hơn người thường một cái đầu, đầu tròn như một trái dưa hấu lớn, đang cầm một chủy thủ sáng quắc gọt trái cây.
Thấy đại hán mặt đen đi vào, đại hán khôi ngô đó cắm chủy thủ vào một trái dưa, cười ha ha đứng dậy: "nhị đệ, người đưa đến rồi chưa?"
"Đại ca, mang thì mang đến rồi, nhưng mà, đại ca không nên....,"
"Được rồi, đừng nói nữa!" Đại hán khôi ngô chẳng lý gì đến đại hán mặt đen, bước tới chụp lấy cánh tay của A Hạnh Ny, hưng phấn nhìn tả nhìn hữu, nhìn khắp người nàng ta, tặt lưỡi liên hồi, một tay từ từ sờ tới, định rờ mặt của A Hạnh Ny.
A Hạnh Ny nghiêng đầu tránh ma trảo của y, tiếp đó phun cái phì, nhổ nước bọt đầy mặt y.
Đại hán khôi ngô không tránh không né, vẫn cười hì hì mắt không chuyển tình nhìn gương mặt như dồi phấn của A Hạnh Ny, thu tay lại lau mặt, rồi đưa luôn vào miệng của mình, dâm đãng chép chép miệng, tiếng đó rống cổ cười: "Hay! Có mùi vị! Không thẹn là con gái của tù trưởng! Chờ một chút cho nàng trực tiếp nhổ vào miệng của ta, càng có mùi vị hơn nữa! Ha ha ha"
"Phì..., tặc phỉ! Ta chết cũng không chịu theo ngươi!" A Hạnh Ny cố sức giãy giụa, nhưng không tránh được sự khống chế của hai tên sơn tặc hai bên.
"Trói ả lên cột cho ta, ta uống mẹ nó một thùng rượu lấy hứng, đêm nay phải chơi cho thống khoái con chim đỗ quyên đẹp nhất trong Đồng trại này! Ha ha ha, mau đem rượu tới đây! Lão nhĩ, ngươi ngồi xuống uống rượu với đại ca! Đêm nay đại ca động phòng hoa chúc, huynh đệ chút ta uống mẹ nó vài bát lớn, chúc mừng chúc mừng!" Tiếp đó y quay về bên bàn đá ngồi xuống.
Đại hán mặt đen hơi do dự, xong theo sơn đại vương đến ngồi bên bàn.
Hai tên sơn tặc kia đem A Hạnh Ny không ngừng giãy giụa trói vào một cây cột đứng. Một tên khác thì ôm vào một vò rượu, đặt trên bàn đá trước mặt sơn đại vương, xong mang tới hai cái bát sành rót ra hai bát rượu lớn. Ngoài ra, các tên sơn tặc khác không cần sai bảo, đã dùng mâm bưng lên một ít đồ nhắm, nào thịt gà thịt vịt cá thịt đủ cả, bày đầy một bàn.
Sơn đại vương ra lệnh cho các sơn tặc bên cạnh: "Truyền khẩu lệnh của ta, bổn đại vương đêm nay thu áp trại phu nhân, ngoại trừ các huynh đệ trự, số khác đêm nay có thể uống cho thoải mái, chúc mừng cho bổn đại vương! Ha ha ha..."
"Vâng..." A Hạnh Ny hơi quay qua nhìn Dương Thu Trì, "Đa tạ công tử."
Nàng tuy là nữ tử Đồng gia, nhưng tiếng Hán cũng nói rất chuẩn, hơn nữa lại ngọt ngào kiều mỹ, uyển chuyển như con chim sơn ca. Nàng mang theo âm thút thít, hỏi: "Công tử là...?"
"À, tại hạ tên là Dương Thu Trì, là điển sứ của Kiềm Dương huyện. Lần này nhân vì công vụ mà đến Quý châu, dọc đường đi ngang đây vào ngụ ở hắc điếm của chúng bị ăn trúng phải Mông Hãn dược bị bắt trói mang lên núi, đòi tiền chuộc. Hắc hắc, hai chúng ta đúng là đồng bệnh tương liên rồi a!"
A Hạnh Ny miễn cưỡng cười: "Thì ra là điển sứ đại nhân! Đám tặc khấu này ngay mệnh quan của triều đình mà cũng dám bắt, thì tôi..." nghĩ đến hậu quả đáng sợ, rồi nghĩ tới vừa rồi tên sơn tặc đó nói là sơn đại vương muốn nàng làm áp trại phu nhân của y, nhịn không được lại bật khóc ròng.
Dương Thu Trì nói: "Vừa rồi nghe nhị đại vương nói cha cô chẳng phải là tù trưởng sau, dưới trướng có cả nghìn Đồng binh, xem ra sẽ đến cứu cô."
A Hạnh Ny dừng tiếng khóc, hỏi: "Cha không biết tôi ở đây, làm sao đến cứu a?"
Dương Thu Trì gật gật đầu: "Vậy cũng đúng, nhưng mà, nếu như có thể nạp tiền chuộc thả người, thì hay nhất là đừng động thủ, nếu không, cô nương hoa dung nguyệt mạo, có bề gì thì có bao nhiêu tiền cũng không mua về được."
Nghe hắn khen mình mỹ mạo, A Hạnh Ny hơi e thẹn, vội tránh đầu đi. Dương ThuTrì cũng cảm thấy mình nhìn chầm chầm vào con gái người ta như vậy tựa hồ cũng có điểm không hay, nên cười khan một tiếng, hai người nhất thời không nói gì.
Dương Thu Trì đương nhiên không để chuyện giao đàm với mỹ nữ trầm lắng xuống, không có chuyện gì nói thì bày ra chuyện, nên hắn hỏi: "A Hạnh Ny cô nương, danh tự của cô thật dễ nghe, đó là ý tứ gì vậy?"
"A Hạnh Ny là tiếng của người Đồng, có nghĩa là Tiên Nữ."
"Tiên nữ? À...! Tên này quả thật là chuẩn xác! Kỳ thật ta không biết tiếng Đồng, nếu là biết thì vừa nhìn cô nương là biết tên cô nương liền."
A Hạnh Ny kỳ quái hỏi:"Sao lại nói thế?"
"Cô nương mỹ mạo như thiên tiên, vừa nhìn là biết tiên nữ hạ phàm, Đồng thoại gọi tiên nữ là 'A hạnh Ny', cô nương là tiên nữ, vậy ta đương nhiên sẽ biết danh tự của cô nương rồi! Ngoại trừ cô nương, còn ai lại xứng với cái tên này nữa?"
A Hạnh Ny càng thẹn hơn: "Công tử quá khen rồi..."
Dương Thu Trì vừa mở miệng dùng lời ngon tiếng ngọt là nhịn không được, đúng là thao thao bất tuyệt: "Đúng rồi, cô sao bíêt nói tiếng Hán giỏi quá vậy? Nếu không phải vừa biết cô là thiên kim duy nhất của tù trưởng đồng trại, ta còn cho cô là Đại Minh quận chúa..., không, quận chúa làm gì xinh đẹp bằng cô, còn cho rằng cô là Đại minh công chúa mỹ lệ từ kinh thành đến nữa! Nhưng mà, cho dù ta chưa từng thấy qua Đại minh công chúa, nhưng ta dám khẳng định là cô ta không đẹp bằng cô. Khi sắp hai người lại với nhau, ai ai cũng sẽ nói Đại minh công chúa là tiểu nha hoàn của cô! Hắc hắc hắc."
A Hạnh Ny bị Dương Thu Trì chọc cuối cùng đánh phải cười, khẽ nói: "Ta chỉ là một dân nữ thấp kém, làm gì có thể sánh với công chúa tôn quý. Công tử nói đùa rồi, Hán thoại của ta là do ta học đường từ nhỏ của vị đạo trưởng luyện đơn người hán của cha ta."
Vậy à, hèn gì! Xem ra lão tù trưởng này cũng mê tín đạo thuật. Nhưng mà, nói đi rồi nói lại, đạo gia hưng thịnh nhất ở Minh triều, ngay cả ở sơn trại Đồng gia xa xôi cũng có bóng dáng của họ.
Hai người nói nói cười cười, A Hạnh Ny từ từ quên đi nỗi sợ, cho đến khi cửa bị đẩy ra, đại hán mặt đen lúc nãy trầm mặt đi vào. Y nhìn chầm vào A Hạnh Ny một hồi, trầm giọng nói: "Xin lỗi, ta đã khuyên qua rồi, nhưng mà... thật xin lỗi, cô nương, đại ca ta..., cũng là đại vương của chúng ta nói đã từng nhìn thấy cô ở ca trường, vô cùng thích cô, quyết ý nạp cô làm áp trại phu nhân. Nói chờ hai người thành thân rồi, huynh ấy sẽ nghĩ biện pháp thỉnh tội với tù trưởng... Ai...! Ta cũng không còn cách nào..."
A Hạnh Ny kinh khủng thét gào: "Không...! Ta không lấy, chết ta cũng không lấy! Dương công tử, cứu ta...!"
Lòng Dương Thu Trì cũng trầm hẳn xuống: "Nhị đại vương, ngươi là anh hùng hào kiệt, sao lại có thể trơ mắt nhìn y chà đạp con gái nhà lành chứ?"
'Ta...' Đại hán mặt đen nhất thời cứng họng, "Huynh ấy là đại ca đỡ đầu của ta, ta..., ta đã tận lực rồi..., xin lỗi!" Nói xong, y quay sang nói với mấy sơn tặc đi sau: "Đưa A Hạnh Ny cô nương đi! Đem đến cho đại vương!"
'A...! Không...! Cứu mang a...! Không được đụng tới ta ! Cứu ta a! Dương công tử cứu ta...!"
Trong cơn gào thét tuyệt vọng, A Hạnh Ny giãy giụa bị lôi ra khỏi phòng, bị xốc mang lên núi.
Đại hán mặt đen áy náy nói với Dương Thu Trì: "Điển sứ đại nhân, chuyện này, ta..., không có cách nào khác, thật là xin lỗi!"
Dương Thu Trì lạnh lùng nhìn hắn, chẳng nói chẳng rằng.
Đại hán mặt đen tỏ lộ vẻ hổ thẹn, cúi đầu ra ngoài đóng cửa, lủi thủi đi lên núi.
Tòa núi này gọi là Tuyết Phong sơn, núi cao rừng rậm, chạy dài mấy trăm dặm. Về đêu gió thét gào khiến người ta lạnh cả tóc gáy. A Hạnh Ny bị mấy sơn tặc bức đưa vào một khu rừng tối đen, vào trong một sơn động cũng đen tối không kém. Ở cửa động có mấy tên sơn tặc tay cầm đao kiếm hoặc toại phát thương. Khi chúng thấy họ tới, đều khom người chào hỏi đại hán mặt đen: "Nhị đại vướng!"
Đại hán mặt đen chẳng thèm quan tâm, đi thẳng vào trong.
Trong này là một hang động đá vôi không lớn, xung quanh có mấy cái đèn chén, ở giữ có một ghế đá to, có một đại hán khôi ngô đang ngồi. Đại hán này cao hơn người thường một cái đầu, đầu tròn như một trái dưa hấu lớn, đang cầm một chủy thủ sáng quắc gọt trái cây.
Thấy đại hán mặt đen đi vào, đại hán khôi ngô đó cắm chủy thủ vào một trái dưa, cười ha ha đứng dậy: "nhị đệ, người đưa đến rồi chưa?"
"Đại ca, mang thì mang đến rồi, nhưng mà, đại ca không nên....,"
"Được rồi, đừng nói nữa!" Đại hán khôi ngô chẳng lý gì đến đại hán mặt đen, bước tới chụp lấy cánh tay của A Hạnh Ny, hưng phấn nhìn tả nhìn hữu, nhìn khắp người nàng ta, tặt lưỡi liên hồi, một tay từ từ sờ tới, định rờ mặt của A Hạnh Ny.
A Hạnh Ny nghiêng đầu tránh ma trảo của y, tiếp đó phun cái phì, nhổ nước bọt đầy mặt y.
Đại hán khôi ngô không tránh không né, vẫn cười hì hì mắt không chuyển tình nhìn gương mặt như dồi phấn của A Hạnh Ny, thu tay lại lau mặt, rồi đưa luôn vào miệng của mình, dâm đãng chép chép miệng, tiếng đó rống cổ cười: "Hay! Có mùi vị! Không thẹn là con gái của tù trưởng! Chờ một chút cho nàng trực tiếp nhổ vào miệng của ta, càng có mùi vị hơn nữa! Ha ha ha"
"Phì..., tặc phỉ! Ta chết cũng không chịu theo ngươi!" A Hạnh Ny cố sức giãy giụa, nhưng không tránh được sự khống chế của hai tên sơn tặc hai bên.
"Trói ả lên cột cho ta, ta uống mẹ nó một thùng rượu lấy hứng, đêm nay phải chơi cho thống khoái con chim đỗ quyên đẹp nhất trong Đồng trại này! Ha ha ha, mau đem rượu tới đây! Lão nhĩ, ngươi ngồi xuống uống rượu với đại ca! Đêm nay đại ca động phòng hoa chúc, huynh đệ chút ta uống mẹ nó vài bát lớn, chúc mừng chúc mừng!" Tiếp đó y quay về bên bàn đá ngồi xuống.
Đại hán mặt đen hơi do dự, xong theo sơn đại vương đến ngồi bên bàn.
Hai tên sơn tặc kia đem A Hạnh Ny không ngừng giãy giụa trói vào một cây cột đứng. Một tên khác thì ôm vào một vò rượu, đặt trên bàn đá trước mặt sơn đại vương, xong mang tới hai cái bát sành rót ra hai bát rượu lớn. Ngoài ra, các tên sơn tặc khác không cần sai bảo, đã dùng mâm bưng lên một ít đồ nhắm, nào thịt gà thịt vịt cá thịt đủ cả, bày đầy một bàn.
Sơn đại vương ra lệnh cho các sơn tặc bên cạnh: "Truyền khẩu lệnh của ta, bổn đại vương đêm nay thu áp trại phu nhân, ngoại trừ các huynh đệ trự, số khác đêm nay có thể uống cho thoải mái, chúc mừng cho bổn đại vương! Ha ha ha..."
Bình luận truyện