Nạp Thiếp Ký II
Chương 63: Dẫn Xà Xuất Động
Nửa đêm, tiếng pháo ầm ầm làm Dương Thu Trì tỉnh giấc. Phản ứng đầu tiên của hắn là nghĩ Trương tặc quân công thành. Hắn vội chồm dậy, nghe Trầm Tuyết Phỉ cũng rú lên ngồi dậy, run giọng hỏi: "Trương... Trương tặc quân đánh vào rồi sao?"
Dương Thu Trì vội vã mặc y phục: "Có khả năng, nhưng không nhanh vậy đâu. Nàng mau mặc quần áo chuyển bị di chuyển cho nhanh."
Có Dương Thu Trì ở bên cạnh, Trầm Tuyết Phỉ không kinh hoảng mấy, vội vã xuống giường mặc đồ.
Dương Thu Trì nhanh chóng mặc xong quần áo, bước mấy bước đến mở cửa sổ, thấy ở bầu trời phía biên thành đỏ hồng, nhiều chỗ khói đen cuồn cuộn, không biết là chỗ nào bốc lửa. Tiếng pháo vang trời, chấn đến cửa sổ rung rinh.
Trầm Tuyết Phỉ chỉnh lý quần áo xong, đến bên cạnh Dương Thu Trì: "Thế nào hả?"
Dương Thu Trì làm động tác cấm thanh, lại dỏng tai nghe, nói: "Tiếng động và phương hướng giống y như hôm qua, xem ra là ở ngoại thành. Không sao đâu, thành Vũ Xương không phải nói phá là phá."
Lời tuy nói thế, hai người vẫn đứng đó lắng tai nghe một hồi, thấy không có tình huống tiến triển gì thêm, liền trở về giường ngủ tiếp. Chỉ có điều hai người đều mặc đồ mà ngủ, không dám cởi y phục.
Lần này, khi trời gần sáng tuy tiếng pháo có dừng lại, nhưng ẩn ước nghe tiếng la giết, chỉ có điều cự lý khá xa, không biết đã phát sinh sự tình gì. Hai người đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cả đêm mông lung trằn trọc không ngủ được gì.
Tới lúc này thì Quách Tuyết Liên mang tiểu hắc cẩu đến. Nàng cả đêm cũng không yên giác, nhưng nhờ có kinh nghiệm trước đây nên cũng không kinh hoảng gì. Nàng dẫn Tiểu Hắc Cẩu tuần vệ gần tẩm cung của Trầm phi như trước, để khi phát hiện có chuyện gì thì kịp thời báo cáo Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì và Trầm Tuyết Phỉ lại vượt tường Sở vương phủ, trên đường thấy có rất nhiều ba tánh định xuất thành, nhưng cửa thành đã đóng chặt. Khi hỏi ra mới bíêt ngoài thành năm dặm phát hiện đại quân của Trương tặc quân, liên miên không thấy ranh giới cuối cùng. Minh quân sáng nay ra ngoài trinh sát đã phát sinh kịch chiến với Trương tặc quân, tử thương thảm trọng, chỉ có số ít chạy về. Do đó cổng thành đóng chặt trở lại, từng đội Minh quân lớn tuần tra các nơi trong thành, duy trì trật tự. Nhưng nhân tâm bá tánh trong thành bàng hoàng, ai không kịp chạy khỏi thành đều hối hận dậm chân đấm ngực.
Xem ra đại binh của Trương tặc quân đã áp cảnh rồi.
Hai người đều trở nên khẩn trương, thời gian không còn nhiều nữa, cần phải gia tăng tiến độ!
Dương Thu Trì và Trầm Tuyết Phỉ vào trạch viện, thấy Tiểu Nhị cũng chẳng ngủ nghê được gì đêm qua. Cô bé gặp hai người mới thở phào, ba người tiếp tục đào bới.
Điều may mắn là Trương tặc quân không trực tiếp công thành trong ngày. Trong thành đầy lời đồn, nói điều kinh khủng nhất đó là ngoại thành chỉ là cánh quân tiên phong của Trương tặc quân, chúng đang chờ đại quân đến xong mới nhất cử công thành.
Ngày hôm đó Dương Thu Trì và mọi người làm tới khuya, mệt gần đứt hơi thì cái hầm lớn mới hình thành.
Đêm đó, hai người để quần áo mà ngủ, Trương tặc quân lại đang đêm bắn pháo. Trải qua hai đêm trước, bọn họ đã mệt rồi, cũng quen đi, nghe tiếng pháo cũng giống như đêm qua, biết là ngoài thành tựa hồ cũng tăng cường tuần về, không phát hiện nổi lửa gì, cho nên ngủ cũng yên ổn. Nhờ nghỉ ngơi đủ, nên lấy sức lại, đào địa thất nhanh hơn.
Qua mấy ngày, cái lổ lớn cơ bản đã xong, Dương Thu Trì bắt đầu phá nhà ngang di chuyển xuống cái lổ đã đào sẳn, trước hết dùng đá xanh lót nền, lèn chắt bốn vách, rồi lấy hai khối đá lớn lát thành giếng ở gần mặt nước làm thành thứ có thể di động. Như vậy, bọn họ có thể dễ dàng chui ra giếng lấy nước uống, sau này cũng có thể thuận theo dây thòng từ trên giếng xuống, chui qua lổ này vào trong địa đạo.
Sau khi làm địa thất xong, họ dùng tre đục lổ bố trí chỗ thông khí, sau đó đem mền gối, dụng cụ chiếu sáng xuống ddưới.
Hiện giờ rất khan hiếm gạo muối. Mấy ngày nay Tiểu Nhị vào thành mua lương thực, do Trương tặc quân đại binh áp cảnh, dường như mọi tiệm gạo đều do nha môn chưởng quản, thống nhất tiến hành phối cấp. Dương Thu Trì có đến xem một lần, thấy người tập trung như rừng như biển, có bạc cũng không mua được. Trong khi đó, thực phẩm đồ ăn trong Sở vương phủ vẫn bình thường, tạm thời không lo thiếu ăn.
Trầm Tuyết Phỉ đề nghị hay là đi trộm lương thực thẳng từ trong kho của Sở vương phủ. Hai người võ công không tệ, Trầm Tuyết Phỉ khinh công lợi hại, lẻn vào trộm lương thực. Dương Thu Trì khỏe, ở ngoài tiếp ứng. Hai người thương lượng xong rồi, tiến vào Sở vương phủ mới biết trong phủ đã tăng cường giới bị, không những toàn bộ hộ vệ đều điều dụng, ngay cả hơn nghìn Minh quân cũng tiến vào Sở vương phủ bố phòng, đề phòng dân chúng trong thành bạo loạn, quấy nhiễu Sở vương.
Võ công hai người không tính là cao mấy, loại tình hình thế này rất khó trộm lương thực, làm không khéo ngược lại bị phát hiện. Do đó, chuyện trộm lương tạm thời gác lại. Rất may Dương Thu Trì bị báo trở về làm việc, cho nên họ mượn cơ hội ăn cơm, lấy nhiều thêm chút bánh trái, bánh bao hoặc các loại lương khô giấu vào người, mượn cơ hội di chuyển ra ngoài hầm trú ẩn.
Do Dương Thu Trì bị điều về làm đương sai, nên việc che giấu hầm dưới đất chậm trở lại. Rất may Trương tặc quân trong giai đoạn này chỉ vây thành bắn pháo chứ không tiến công, còn Sở vương và tiểu quận chúa cũng không đến tìm Trầm Tuyết Phỉ làm phiền, cho nên họ có nhiều thời gian chuyên tâm kiến thiết.
Chính trong lúc Dương Thu Trì cùng các nàng cực khổ chuẩn bị chiến tranh, nửa tháng sau có tin tức truyền về, báo là khi nhận được bát bách lý gia cấp của Sở vương phái đi Ma thành cầu cứu, Ma thành cấp tốc kéo năm vạn quân đi cứu viện, kết quả bị chủ lực của Trương tặc quân mai phục, phần lớn quân bị tiêu diệt. Sau đó, Trương tặc quân gần như đánh cái là chiếm được tòa Ma thành trống quân này, không những thu được một lượng quân nhu vật phẩm lớn, mà còn mở kho phát lương, được bá tánh trong vùng ủng hộ, rồi chiêu binh mãi mã một lượng lớn, khoách sung mấy vạn quân.
Sở vương và chỉ huy sứ Hồ Quảng cùng các cao quan bấy giờ mới hiểu là Trương Hiến Trung vậy Vũ Xương mà không đánh, đến mỗi đêm bắn pháo, đại quân áp sát mà không tiến công, thì ra chính là muốn Sở vương đến Ma thành cầu cứu, để tiện đánh viện quân, dẫn thủ quân ở Ma thành xuất động, giữa đường mai sẵn miệng túi úp chụp diệt sạch. Như vậy Ma thành tiếp đó bị đánh lấy dễ dàng.
Biết tin này có hối cũng đã muộn rồi, vì thủ quân ở Ma thành đã bị diệt sạch, Vũ Xương chỉ có ba vạn quân, còn quân đội Trương Hiến Trung chỉ sau khi đánh Ma thành xong chiêu mộ đã thêm mấy vạn. Chủ lực của Minh quân lúc này phần lớn bố phòng ở Hà Nam Sơn Tây chuẩn bị đối phó quân đội của Lý Tự Thành hổ thị đam đam, đề phòng Lý Sấm Vương tiến công kinh sư. Do đó, đã không còn Minh quân để tăng viện cho Vũ Xương nữa rồi.
Đến lúc này thì Sở vương hoảng thật, một mặt vẫn hi vọng ở triều đình, liên tục phái bát bách lý gia cấp thỉnh cầu viện binh từ triều đình, mặt khác dưới sự quỵ cầu của đô chỉ huy sứ và bố chánh sứ lấy tiền ra chiêu mộ dũng binh thủ thành, lão gia hỏa này cuối cùng cũng đau lòng xót ruột bỏ tiền ra chiêu mộ một đám du binh bại trong tay của Lý Tự Thành, hợp lại xưng thành Sở phủ tân binh tham dự thủ thành.
Dương Thu Trì nhìn qua đám dũng binh này, biết là căn bản không phải là đối thủ của đội Hổ Lang chi sư của Trương HIến Trung, và Trương Hiến Trung tiến công Vũ Xương sát như ngang mày.
Kinh qua hơn nửa tháng cực khổ, Dương Thu Trì, Trầm Tuyết Phỉ và Tiểu Nhị cực khổ gần chết cuối cùng cũng hoàn công địa thất. Và trong hơn nửa tháng này, hai người đã trộm không ít lương khô, bánh bao cất giấu dưới địa thất. Do hầm dưới đất này khá lạnh, nên bánh không dễ hư, sau này có thể pha làm làm cháo ăn.
Sau khi hoàn công, Dương Thu Trì đem đất vườn rau lấp lại như cũ, mua giống rau cải về gieo chờ nảy mầm là mọi chuyện đâu vào đấy.
Chẳng ngờ, mấy ngày sau, Trương tặc quân ngoài thành thần bí thất tung không biết đi đâu nữa. Tiếng pháo liên tục hơn nửa tháng cũng dừng lại, trong thành đồn đại là triều đình phái binh chi viện, Trương tặc quân hay tin trốn hết rồi. Bá tánh nhịn không được hân hoan cổ vũ, chạy đi báo khắp nơi. Sở vương và các cao quan ở Hồ Quang đều cao hứng vô cùng, bày tiệc uống mừng suốt ngày đêm.
Dương Thu Trì tuy không giỏi về quân sự, như vẫn cảm thấy không ổn, cho rằng Trương Hiến Trung bỏ không đánh Vũ Xương là không bình thường. Nhưng hắn cũng không biết Trương Hiến Trung đang làm trò yêu quỷ gì, và cũng không muốn nhắc tỉnh Sở vương, bỡi vì hắn biết lúc này cảnh cáo Sở vương đề cao cảnh giác không những sẽ làm mất hứng của Sở vương, mà cũng sẽ không có tác dụng gì. Do không thấy tận mắt viện binh đến cứu viện, cho nên bọn hắn chỉ có thể lưu tâm cho chính mình.
Dương Thu Trì vội vã mặc y phục: "Có khả năng, nhưng không nhanh vậy đâu. Nàng mau mặc quần áo chuyển bị di chuyển cho nhanh."
Có Dương Thu Trì ở bên cạnh, Trầm Tuyết Phỉ không kinh hoảng mấy, vội vã xuống giường mặc đồ.
Dương Thu Trì nhanh chóng mặc xong quần áo, bước mấy bước đến mở cửa sổ, thấy ở bầu trời phía biên thành đỏ hồng, nhiều chỗ khói đen cuồn cuộn, không biết là chỗ nào bốc lửa. Tiếng pháo vang trời, chấn đến cửa sổ rung rinh.
Trầm Tuyết Phỉ chỉnh lý quần áo xong, đến bên cạnh Dương Thu Trì: "Thế nào hả?"
Dương Thu Trì làm động tác cấm thanh, lại dỏng tai nghe, nói: "Tiếng động và phương hướng giống y như hôm qua, xem ra là ở ngoại thành. Không sao đâu, thành Vũ Xương không phải nói phá là phá."
Lời tuy nói thế, hai người vẫn đứng đó lắng tai nghe một hồi, thấy không có tình huống tiến triển gì thêm, liền trở về giường ngủ tiếp. Chỉ có điều hai người đều mặc đồ mà ngủ, không dám cởi y phục.
Lần này, khi trời gần sáng tuy tiếng pháo có dừng lại, nhưng ẩn ước nghe tiếng la giết, chỉ có điều cự lý khá xa, không biết đã phát sinh sự tình gì. Hai người đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cả đêm mông lung trằn trọc không ngủ được gì.
Tới lúc này thì Quách Tuyết Liên mang tiểu hắc cẩu đến. Nàng cả đêm cũng không yên giác, nhưng nhờ có kinh nghiệm trước đây nên cũng không kinh hoảng gì. Nàng dẫn Tiểu Hắc Cẩu tuần vệ gần tẩm cung của Trầm phi như trước, để khi phát hiện có chuyện gì thì kịp thời báo cáo Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì và Trầm Tuyết Phỉ lại vượt tường Sở vương phủ, trên đường thấy có rất nhiều ba tánh định xuất thành, nhưng cửa thành đã đóng chặt. Khi hỏi ra mới bíêt ngoài thành năm dặm phát hiện đại quân của Trương tặc quân, liên miên không thấy ranh giới cuối cùng. Minh quân sáng nay ra ngoài trinh sát đã phát sinh kịch chiến với Trương tặc quân, tử thương thảm trọng, chỉ có số ít chạy về. Do đó cổng thành đóng chặt trở lại, từng đội Minh quân lớn tuần tra các nơi trong thành, duy trì trật tự. Nhưng nhân tâm bá tánh trong thành bàng hoàng, ai không kịp chạy khỏi thành đều hối hận dậm chân đấm ngực.
Xem ra đại binh của Trương tặc quân đã áp cảnh rồi.
Hai người đều trở nên khẩn trương, thời gian không còn nhiều nữa, cần phải gia tăng tiến độ!
Dương Thu Trì và Trầm Tuyết Phỉ vào trạch viện, thấy Tiểu Nhị cũng chẳng ngủ nghê được gì đêm qua. Cô bé gặp hai người mới thở phào, ba người tiếp tục đào bới.
Điều may mắn là Trương tặc quân không trực tiếp công thành trong ngày. Trong thành đầy lời đồn, nói điều kinh khủng nhất đó là ngoại thành chỉ là cánh quân tiên phong của Trương tặc quân, chúng đang chờ đại quân đến xong mới nhất cử công thành.
Ngày hôm đó Dương Thu Trì và mọi người làm tới khuya, mệt gần đứt hơi thì cái hầm lớn mới hình thành.
Đêm đó, hai người để quần áo mà ngủ, Trương tặc quân lại đang đêm bắn pháo. Trải qua hai đêm trước, bọn họ đã mệt rồi, cũng quen đi, nghe tiếng pháo cũng giống như đêm qua, biết là ngoài thành tựa hồ cũng tăng cường tuần về, không phát hiện nổi lửa gì, cho nên ngủ cũng yên ổn. Nhờ nghỉ ngơi đủ, nên lấy sức lại, đào địa thất nhanh hơn.
Qua mấy ngày, cái lổ lớn cơ bản đã xong, Dương Thu Trì bắt đầu phá nhà ngang di chuyển xuống cái lổ đã đào sẳn, trước hết dùng đá xanh lót nền, lèn chắt bốn vách, rồi lấy hai khối đá lớn lát thành giếng ở gần mặt nước làm thành thứ có thể di động. Như vậy, bọn họ có thể dễ dàng chui ra giếng lấy nước uống, sau này cũng có thể thuận theo dây thòng từ trên giếng xuống, chui qua lổ này vào trong địa đạo.
Sau khi làm địa thất xong, họ dùng tre đục lổ bố trí chỗ thông khí, sau đó đem mền gối, dụng cụ chiếu sáng xuống ddưới.
Hiện giờ rất khan hiếm gạo muối. Mấy ngày nay Tiểu Nhị vào thành mua lương thực, do Trương tặc quân đại binh áp cảnh, dường như mọi tiệm gạo đều do nha môn chưởng quản, thống nhất tiến hành phối cấp. Dương Thu Trì có đến xem một lần, thấy người tập trung như rừng như biển, có bạc cũng không mua được. Trong khi đó, thực phẩm đồ ăn trong Sở vương phủ vẫn bình thường, tạm thời không lo thiếu ăn.
Trầm Tuyết Phỉ đề nghị hay là đi trộm lương thực thẳng từ trong kho của Sở vương phủ. Hai người võ công không tệ, Trầm Tuyết Phỉ khinh công lợi hại, lẻn vào trộm lương thực. Dương Thu Trì khỏe, ở ngoài tiếp ứng. Hai người thương lượng xong rồi, tiến vào Sở vương phủ mới biết trong phủ đã tăng cường giới bị, không những toàn bộ hộ vệ đều điều dụng, ngay cả hơn nghìn Minh quân cũng tiến vào Sở vương phủ bố phòng, đề phòng dân chúng trong thành bạo loạn, quấy nhiễu Sở vương.
Võ công hai người không tính là cao mấy, loại tình hình thế này rất khó trộm lương thực, làm không khéo ngược lại bị phát hiện. Do đó, chuyện trộm lương tạm thời gác lại. Rất may Dương Thu Trì bị báo trở về làm việc, cho nên họ mượn cơ hội ăn cơm, lấy nhiều thêm chút bánh trái, bánh bao hoặc các loại lương khô giấu vào người, mượn cơ hội di chuyển ra ngoài hầm trú ẩn.
Do Dương Thu Trì bị điều về làm đương sai, nên việc che giấu hầm dưới đất chậm trở lại. Rất may Trương tặc quân trong giai đoạn này chỉ vây thành bắn pháo chứ không tiến công, còn Sở vương và tiểu quận chúa cũng không đến tìm Trầm Tuyết Phỉ làm phiền, cho nên họ có nhiều thời gian chuyên tâm kiến thiết.
Chính trong lúc Dương Thu Trì cùng các nàng cực khổ chuẩn bị chiến tranh, nửa tháng sau có tin tức truyền về, báo là khi nhận được bát bách lý gia cấp của Sở vương phái đi Ma thành cầu cứu, Ma thành cấp tốc kéo năm vạn quân đi cứu viện, kết quả bị chủ lực của Trương tặc quân mai phục, phần lớn quân bị tiêu diệt. Sau đó, Trương tặc quân gần như đánh cái là chiếm được tòa Ma thành trống quân này, không những thu được một lượng quân nhu vật phẩm lớn, mà còn mở kho phát lương, được bá tánh trong vùng ủng hộ, rồi chiêu binh mãi mã một lượng lớn, khoách sung mấy vạn quân.
Sở vương và chỉ huy sứ Hồ Quảng cùng các cao quan bấy giờ mới hiểu là Trương Hiến Trung vậy Vũ Xương mà không đánh, đến mỗi đêm bắn pháo, đại quân áp sát mà không tiến công, thì ra chính là muốn Sở vương đến Ma thành cầu cứu, để tiện đánh viện quân, dẫn thủ quân ở Ma thành xuất động, giữa đường mai sẵn miệng túi úp chụp diệt sạch. Như vậy Ma thành tiếp đó bị đánh lấy dễ dàng.
Biết tin này có hối cũng đã muộn rồi, vì thủ quân ở Ma thành đã bị diệt sạch, Vũ Xương chỉ có ba vạn quân, còn quân đội Trương Hiến Trung chỉ sau khi đánh Ma thành xong chiêu mộ đã thêm mấy vạn. Chủ lực của Minh quân lúc này phần lớn bố phòng ở Hà Nam Sơn Tây chuẩn bị đối phó quân đội của Lý Tự Thành hổ thị đam đam, đề phòng Lý Sấm Vương tiến công kinh sư. Do đó, đã không còn Minh quân để tăng viện cho Vũ Xương nữa rồi.
Đến lúc này thì Sở vương hoảng thật, một mặt vẫn hi vọng ở triều đình, liên tục phái bát bách lý gia cấp thỉnh cầu viện binh từ triều đình, mặt khác dưới sự quỵ cầu của đô chỉ huy sứ và bố chánh sứ lấy tiền ra chiêu mộ dũng binh thủ thành, lão gia hỏa này cuối cùng cũng đau lòng xót ruột bỏ tiền ra chiêu mộ một đám du binh bại trong tay của Lý Tự Thành, hợp lại xưng thành Sở phủ tân binh tham dự thủ thành.
Dương Thu Trì nhìn qua đám dũng binh này, biết là căn bản không phải là đối thủ của đội Hổ Lang chi sư của Trương HIến Trung, và Trương Hiến Trung tiến công Vũ Xương sát như ngang mày.
Kinh qua hơn nửa tháng cực khổ, Dương Thu Trì, Trầm Tuyết Phỉ và Tiểu Nhị cực khổ gần chết cuối cùng cũng hoàn công địa thất. Và trong hơn nửa tháng này, hai người đã trộm không ít lương khô, bánh bao cất giấu dưới địa thất. Do hầm dưới đất này khá lạnh, nên bánh không dễ hư, sau này có thể pha làm làm cháo ăn.
Sau khi hoàn công, Dương Thu Trì đem đất vườn rau lấp lại như cũ, mua giống rau cải về gieo chờ nảy mầm là mọi chuyện đâu vào đấy.
Chẳng ngờ, mấy ngày sau, Trương tặc quân ngoài thành thần bí thất tung không biết đi đâu nữa. Tiếng pháo liên tục hơn nửa tháng cũng dừng lại, trong thành đồn đại là triều đình phái binh chi viện, Trương tặc quân hay tin trốn hết rồi. Bá tánh nhịn không được hân hoan cổ vũ, chạy đi báo khắp nơi. Sở vương và các cao quan ở Hồ Quang đều cao hứng vô cùng, bày tiệc uống mừng suốt ngày đêm.
Dương Thu Trì tuy không giỏi về quân sự, như vẫn cảm thấy không ổn, cho rằng Trương Hiến Trung bỏ không đánh Vũ Xương là không bình thường. Nhưng hắn cũng không biết Trương Hiến Trung đang làm trò yêu quỷ gì, và cũng không muốn nhắc tỉnh Sở vương, bỡi vì hắn biết lúc này cảnh cáo Sở vương đề cao cảnh giác không những sẽ làm mất hứng của Sở vương, mà cũng sẽ không có tác dụng gì. Do không thấy tận mắt viện binh đến cứu viện, cho nên bọn hắn chỉ có thể lưu tâm cho chính mình.
Bình luận truyện