Nạp Thiếp Ký II
Chương 7: Chỉnh Trang Đi Tuần
Vấn đề tìm Liễu Nhược Băng ở phương nào này ngay cả Dương Thu Trì không thể hồi đáp được thì người khác cũng không có câu trả lời.
Tần Chỉ Tuệ nói: “Trước kia Liễu tỷ tỷ từng xuất hiện ở vùng núi Hồ Quảng, lúc đầu thiếp cùng búp bê bùn bị tỷ ấy bắt đi cũng là ở tại nơi đó, cũng có thể là tỷ ấy đã quay trở lại nơi đó một lần nữa chăng?”
Dương Thu Trì lắc đầu nói: “Nơi đó đã bị bại lộ rồi, khả năng nàng ta đi về đó là rất ít, bởi vì nàng ấy biết ta không tìm được nàng thì sớm hay muộn gì cũng sẽ đến nơi đó. Thiên hạ rộng lớn này có nhiều chỗ để đi, nhưng nơi đó cũng không có điểm gì đặc biệt. . . ” Nói tới đây, Dương Thu Trì chợt nhớ đến lúc đầu những lúc tuyệt vọng của cuộc sống, khi cảm thấy buồn, Liễu Nhược Băng thường hay tự mình đi dạo. Những lúc như vậy, nàng ta hay đi lang thang và từng nói rằng muốn tìm đến một nơi thôn dã một thôn chài cùng với hắn sống cuộc sống bình thường.
Ngư thôn?
Dương Thu Trì trong lòng sáng ngời hy vọng. Những từ này chắc là không phải do Liễu Nhược Băng thuận miệng nói ra ,vì trước kia nàng ta đã từng nói muốn đến vùng ven biển. Vậy thì trong lúc này đây, cũng có thể nàng đang đi đến đó chăng? Dương Thu Trì chợt thốt lên: “Băng nhi có thể ở vùng bờ biển!”
“Thật vậy sao? Vậy nó thuộc đia phương nào?”Tống Vân Nhi hỏi.
Dương Thu Trì cười khổ: “Ta cũng biết điều này thật là ngốc nghếch. Tuy Hoàng thượng vừa nói sẽ để ta đi Chiết Giang tuần thú quân vụ, nơi đó có bọn Uy Khấu đang nổi dậy, nên muốn ta đi để chỉnh đốn công tác phòng vệ biển.
"Vừa hay lúc này, chẳng phi tốt cho chúng ta tìm kiếm Liễu tỷ tỷ sao? Chỉ có điều là vùng bờ biển đó quá rộng lớn, không biết cụ thể tỷ ấy sẽ ở nơi nào. Hay là chúng ta vận dụng quân của Cẩm y vệ để kiểm tra xem.
Tống phủ duẫn lắc đầu nói: “Việc này không thể khinh thường được! Vận dụng quân Cẩm y vệ tuần tra là điều nên làm, nhưng đừng nghĩ đó là cách hay, vì không được để người khác biết chuyện Liễu nhi rời khỏi nhà, trốn đi. Đặc biệt là không được để cho Hoàng thượng biết”.
Dương Thu Trì gật đầu, trong lòng hắn đã nghĩ tới một người, bèn nói: “Bằng cách nào để Cẩm y vệ dò la tin tức của Băng nhi thì ta đã có sự an bài cho chuyện này rồi”
Ý của Dương Thu Trì là ngày mai sẽ gặp Hoàng thượng nói rằng hắn sẽ để Liễu Nhược Băng với thân phận giang hồ, bí mật đều tra vụ việc của bọn dư đảng Kiến Văn, để tìm ra manh mối. Như vậy có thể sai bảo Cẩm y vệ chú ý đến sự an toàn cho Liễu Nhược Băng. Phát hiện Liễu Nhược Băng ở đâu, tất cả nghe lệnh chỉ huy, toàn lực hiệp trợ, đồng thời lập tức cấp báo cho cấp trên cũng chính là hắn. Như vậy có thể che giấu tai mắt, đồng thời lại đều động hết lực lượng Cẩm y vệ dò la ra nơi ở của Liễu Nhược Băng.
Theo lý thì quân của Cẩm y vệ dàn trải khắp nước, muốn dò la tin tức của Liễu Nhược Băng không khó khăn gì, nhưng điều đáng lo là nàng ta sẽ thay hình đội dạng, đó mới là phiền toái!
Dương mẫu nói: “Vậy con sẽ mang ai theo trong chuyến xuất kinh đi tuần sát?”
Tống Vân Nhi cướp lời: “Người khác muội mặc kệ, không thành vấn đề, nhưng dù sao muội cũng muốn đi. Muội phải đi tìm sư phụ tỷ tỷ, sử dụng chiến thuật cương nhu để tỷ ấy quay trở về!”
Dương mẫu gật đầu: “Điều này rất hợp ý ta. Vân nhi võ công cao cường, có con bên cạnh Thu Trì ta cũng an tâm phần nào”.
Dương Thu Trì nói: “Vân nhi muốn đi cùng ta, không chỉ là bảo vệ và chăm lo, mà khi ta điều tra án cũng không thể không có muội ấy.”
Tống Vân Nhi rất đắc ý, quay sang nói với Vân Lộ: “Vừa rồi Thu Trì ca cũng đã nói muốn để muôi đi cùng huynh ấy tìm tỷ của ta, muội cũng nên mang theo khoảng năm trăm kỵ binh”
Dương mẫu nói: “Đây không phải là đi đánh trận, mang theo nhiều binh lính hộ vệ thế để làm gì chứ?”
Dương Thu Trì nói: “Cứ mang theo đi, đây là Hoàng thượng cấp cho để làm hộ vệ Vân Lộ, đội hộ tống này đương nhiên sẽ có mặt ở nơi nào mà nàng đến.”
Đội kỵ binh hộ tống cho Vân Lộ từng chiến đấu tại Tứ Xuyên, điều này có tác dụng rất tốt với Dương Thu Trì. Lần này mặc dù Hoàng thượng ban cho hắn binh lính và cả lệnh phù để điều động, nhưng cũng chỉ có thể sử dụng sức mạnh đội quân này khi nào thật sự cần thiết, khi đã biết chính xác hành tung của bọn dư đảng Kiến Văn thì có thể điều động tinh binh, chứ bình thường không thể. Uy khấu còn dễ tính, chứ dư đảng Kiến Văn ở trong vòng bí mật, đã từng tiến hành ám sát tấn công hắn, không thể khinh thường được.
Mặc dù Hoàng thượng điều động năm ngàn sáu trăm vũ lâm hộ vệ trong cung làm thủ vệ riêng của phủ hắn, nhưng đây là đội hộ vệ của hoàng thường, thứ nhất là hắn không thể điều động vũ lâm vệ rời khỏi kinh thành, thứ hai là bọn họ còn phải bảo vệ "sào huyệt" của hắn.
Hoàng thượng cho hắn có quyền trực tiếp điều động đại nội thị vệ, nhưng nhất thời hắn không thể tổ chức đội hộ vệ hợp ý trung thành, trong khi đó Vân Lộ công chúa có năm trăm trọng giáp binh của Hoàng thượng ban cho, xem như là bảo vệ nàng ta. Sau khi công chúa được gả cho hắn, nàng ta dĩ nhiên phải đi theo hắn đi tuần, và mang theo cả đội binh này là điều không còn gì tốt hơn nữa. Dù quân lính này có nhân số không quá đông, nhưng được trang bị đầy đủ vũ khí, tinh thần chiến đấu cũng rất mạnh, được Dương Thu Trì tận mắt chứng kiến, nên cũng rất yên tâm.
Vân Lộ lau nước mắt , gật đầu
Dương ThuTrì cũng nói với Tống Vân Nhi: “Muội lát nữa đến Bắc trấn phủ ti sắp xếp Nam Cung Hùng chỉ huy, cho Từ Thạch Lăng, Thạch Thu Giản cùng Hạ Bình ba nguời bọn họ chọn ra mười tên tinh duệ làm hộ vệ thân cận của ta, đi theo chúng ta xuất tuần”.
Tống Vân Nhi ngạc nhiên hỏi: “Mang theo Hạ Bình làm gì chứ? Vân Lộ đã có đội hộ vệ rồi, còn muội cũng không cần đâu, cũng không có nữ quyến nào nữa đi theo mà. ”
Dương Thu Trì quay Phùng Tiểu Tuyết nói: “Tiểu Tuyết là do chính ta cưới về. Kể từ khi ta làm quan đến giờ, nàng đã không đi theo ta ra ngoài. Chính lúc này đây ta muốn mang nàng theo, đến lúc tìm được Băng nhi rồi, Tiểu Tuyết có thể thuyết phục nàng ấy quay về.”
Phùng Tiểu Tuyết là chính thê của Dương Thu Trì, đã đồng cam cộng khổ với hắn, tâm địa lại thiện lương, hiền hậu. Liễu Nhược Băng đối với nàng ấy cũng có phần kính trọng. Nếu do chính Phùng Tiểu Tuyết khuyên bảo thì đương nhiên là tốt hơn những người khác rất nhiều, từ ngữ cũng lọt tai, Nhược Băng sẽ dễ dàng chấp nhận hơn.
Điều này nằm ngoài dự đoán của Phùng Tiểu Tuyết, nàng ta mừng rỡ hỏi: “Phu quân. . . muốn cho thiếp đi theo cùng chàng thật sao?”
Dương Thu Trì mỉm cười: “Đúng vậy, nàng cũng là khâm mệnh trấn quốc phu nhân đi theo cùng ta, đồng thời cũng là tự mình đi tuần phủ quân dân, được vậy dân chúng sẽ hết lòng cảm kích”
Phùng Tiểu Tuyết nhìn Dương Thu Trì nở nụ cười, trong lòng hân hoan vô cùng, gật đầu đáp: “Hay quá, thiếp đi theo phu quân xuất tuần. Sau khi tìm được Băng nhi rồi nhất định khuyên muội ấy trở về. ”
Dương Thu Trì thấy Hồng Lăng, các nàng ấy nhìn tha thiết và dĩ nhiên là cũng rất muốn đi, nhân tiện hắn nói luôn: “Lần này ta xuất tuần đi là phụng thánh mệnh, nhất định có không ít nguy hiểm, không nên mang theo quá nhiều người. Các nàng và những người khác hãy ở nhà phụng dưỡng mẫu thân. ”
Cả nhà nữ nhi mặc dù rất thất vọng, nhưng Dương Thu Trì đã quyết định, các nàng không dám nói thêm lời nào nữa.
“Tốt lắm, như vậy là được rồi, nếu đã quyết định như vậy rồi thì mọi người đi chuẩn bị đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút. Sáng mai, sẽ đến triều nhận thánh chỉ xuất phát".
Chợt lúc đó nghe mấy tiếng kêu “ẳng, ẳng, ứ ứ”, thì ra là Tiểu Hắc Tử đang ngước đầu nhìn Dương Thu Trì, dường như không vui cho lắm.
"À, đúng rồi, còn có Tiểu Hắc nữa chứ.” Dương Thu Trì vẫy tay ra hiệu, Tiểu Hắc cẩu liền chạy tới bên giường, đưa lưỡi liếm liếm vào lòng bàn tay của hắn. Dương Thu Trì vuốt ve thân hình đen bóng của Tiểu Hắc cẩu, thấp giọng nói: “Thế nào hả?Ta không mang theo chú ra ngoài làm chú mất hứng hả? Được rồi, yên tâm đi, mọi người có thể không mang theo cùng, nhưng riêng chú em mày thì làm sao ta không mang theo được chứ!”
Tiểu Hắc dường như nghe và cũng hiểu hết những lời nói đó, vẫy vẫy cái đuôi tỏ vẻ vui mừng, nhìn Dương Thu Trì kêu lên vài tiếng ư ử.
Qua sự điều dưỡng tỉ mỉ của thái y, hơn nữa Dương Thu Trì dùng nội công tâm pháp của Liễu Nhược Băng truyền thụ để điều tức, đến đêm đó Dương Thu Trì đã có thể xuống giường đi lại được.
Sáng sớm hôm sau, Dương Thu Trì ngồi kiệu vào cung diện thánh. Minh thành tổ đương triều, hạ chỉ cho Dương ThuTrì đi tuần phủ, ban cho Thượng phương bảo kiếm và quân phù điều binh, sau đó gọi Dương Thu Trì đi theo vào cung, cùng trò chuyện hơn nửa ngày. Dương Thu Trì hồi báo kế hoạch sơ bộ của mình, cũng nói luôn việc mang Vân Lộ và năm ngàn thiết giáp kỵ binh cùng theo xuất tuần, và để cho Liễu Nhược Băng với thân phận giang hồ, bí mật làm tình báo, dàn xếp Cẩm y vệ hiệp trợ khi xảy ra chuyện. kế hoạch của Dương Thu Trì được hoàng thượng chấp thuận. Như vậy, việc mượn quân Cẩm y vệ để dò la tin tức của Liễu Nhược Băng đã không có vấn đề gì nữa rồi.
Minh thành tổ động viên Dương Thu Trì cố gắng, khi biết được Dương Thu Trì muốn lập tức lên đường, Minh thành tổ để thái y kiểm tra xem hắn đã hoàn toàn bình phục chưa. Sau khi biết chắc sức khỏe hắn không còn lo ngại nữa, lúc này mới yên tâm, chuẩn tấu cho hắn lập tức lên đường.
Lúc từ biệt, Minh thành tổ còn ban cho hắn vài món cực phẩm nơi hoàng cung và nhân sâm tốt nhất để hắn mang về tẩm bổ.
Về đến nhà cũng là lúc giữa trưa. Vân Lộ và năm trăm thiết giáp kỵ binh cũng đã chỉnh trang y phục đang đứng đợi. Từ Thạch Lăng, Thạch Thu Giản cùng Hạ Bình ba người mang theo mười tên Cẩm Y Vệ tinh anh đã chuẩn bị sẵn sàng. Họ cũng mang theo vài con bồ câu để truyền tin. Chim bồ câu tuyền tin này phân thành đôi, dùng để vận chuyển tin giữa hai vợ chồng bị tách rồi nhau. Mặt khác, lần này xuất tuần còn phải nghe dân tình cáo kiện, cho nên Dương Thu Trì mang theo hình danh sư gia Kim sư gia trước kia khi còn ở huyện đường đã phụ trách xử lý kiện cáo để tiện cho việc xử lý xem xét án.
Nam Cung dẫn các cao quan trong Cẩm y vệ đến tống biệt. Dương Thu Trì bảo hắn lập tức hạ chỉ cho Cẩm y vệ các nơi nhanh chóng điều tra tin tức của Liễu Nhược Băng. Nếu có tin gì lập tức dùng bồ câu truyền báo.
Phùng Tiểu Tuyết xuất môn, nha hoàn thân cận là Nguyệt Thiền đương nhiên cũng phải đi theo cùng. Người trong Dương phủ chuẩn bị một đoàn xe ngựa lớn cho Dương Thu Trì, Phùng Tiểu Tuyết, Tống Vân Nhi, Vân Lộ, tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền và chú chó mực Tiểu Hắc cùng ngồi bên trong.
Chuẩn bị thỏa đáng xong, đoàn người ngựa xuất phát với khí thế hùng hồn.
Tần Chỉ Tuệ nói: “Trước kia Liễu tỷ tỷ từng xuất hiện ở vùng núi Hồ Quảng, lúc đầu thiếp cùng búp bê bùn bị tỷ ấy bắt đi cũng là ở tại nơi đó, cũng có thể là tỷ ấy đã quay trở lại nơi đó một lần nữa chăng?”
Dương Thu Trì lắc đầu nói: “Nơi đó đã bị bại lộ rồi, khả năng nàng ta đi về đó là rất ít, bởi vì nàng ấy biết ta không tìm được nàng thì sớm hay muộn gì cũng sẽ đến nơi đó. Thiên hạ rộng lớn này có nhiều chỗ để đi, nhưng nơi đó cũng không có điểm gì đặc biệt. . . ” Nói tới đây, Dương Thu Trì chợt nhớ đến lúc đầu những lúc tuyệt vọng của cuộc sống, khi cảm thấy buồn, Liễu Nhược Băng thường hay tự mình đi dạo. Những lúc như vậy, nàng ta hay đi lang thang và từng nói rằng muốn tìm đến một nơi thôn dã một thôn chài cùng với hắn sống cuộc sống bình thường.
Ngư thôn?
Dương Thu Trì trong lòng sáng ngời hy vọng. Những từ này chắc là không phải do Liễu Nhược Băng thuận miệng nói ra ,vì trước kia nàng ta đã từng nói muốn đến vùng ven biển. Vậy thì trong lúc này đây, cũng có thể nàng đang đi đến đó chăng? Dương Thu Trì chợt thốt lên: “Băng nhi có thể ở vùng bờ biển!”
“Thật vậy sao? Vậy nó thuộc đia phương nào?”Tống Vân Nhi hỏi.
Dương Thu Trì cười khổ: “Ta cũng biết điều này thật là ngốc nghếch. Tuy Hoàng thượng vừa nói sẽ để ta đi Chiết Giang tuần thú quân vụ, nơi đó có bọn Uy Khấu đang nổi dậy, nên muốn ta đi để chỉnh đốn công tác phòng vệ biển.
"Vừa hay lúc này, chẳng phi tốt cho chúng ta tìm kiếm Liễu tỷ tỷ sao? Chỉ có điều là vùng bờ biển đó quá rộng lớn, không biết cụ thể tỷ ấy sẽ ở nơi nào. Hay là chúng ta vận dụng quân của Cẩm y vệ để kiểm tra xem.
Tống phủ duẫn lắc đầu nói: “Việc này không thể khinh thường được! Vận dụng quân Cẩm y vệ tuần tra là điều nên làm, nhưng đừng nghĩ đó là cách hay, vì không được để người khác biết chuyện Liễu nhi rời khỏi nhà, trốn đi. Đặc biệt là không được để cho Hoàng thượng biết”.
Dương Thu Trì gật đầu, trong lòng hắn đã nghĩ tới một người, bèn nói: “Bằng cách nào để Cẩm y vệ dò la tin tức của Băng nhi thì ta đã có sự an bài cho chuyện này rồi”
Ý của Dương Thu Trì là ngày mai sẽ gặp Hoàng thượng nói rằng hắn sẽ để Liễu Nhược Băng với thân phận giang hồ, bí mật đều tra vụ việc của bọn dư đảng Kiến Văn, để tìm ra manh mối. Như vậy có thể sai bảo Cẩm y vệ chú ý đến sự an toàn cho Liễu Nhược Băng. Phát hiện Liễu Nhược Băng ở đâu, tất cả nghe lệnh chỉ huy, toàn lực hiệp trợ, đồng thời lập tức cấp báo cho cấp trên cũng chính là hắn. Như vậy có thể che giấu tai mắt, đồng thời lại đều động hết lực lượng Cẩm y vệ dò la ra nơi ở của Liễu Nhược Băng.
Theo lý thì quân của Cẩm y vệ dàn trải khắp nước, muốn dò la tin tức của Liễu Nhược Băng không khó khăn gì, nhưng điều đáng lo là nàng ta sẽ thay hình đội dạng, đó mới là phiền toái!
Dương mẫu nói: “Vậy con sẽ mang ai theo trong chuyến xuất kinh đi tuần sát?”
Tống Vân Nhi cướp lời: “Người khác muội mặc kệ, không thành vấn đề, nhưng dù sao muội cũng muốn đi. Muội phải đi tìm sư phụ tỷ tỷ, sử dụng chiến thuật cương nhu để tỷ ấy quay trở về!”
Dương mẫu gật đầu: “Điều này rất hợp ý ta. Vân nhi võ công cao cường, có con bên cạnh Thu Trì ta cũng an tâm phần nào”.
Dương Thu Trì nói: “Vân nhi muốn đi cùng ta, không chỉ là bảo vệ và chăm lo, mà khi ta điều tra án cũng không thể không có muội ấy.”
Tống Vân Nhi rất đắc ý, quay sang nói với Vân Lộ: “Vừa rồi Thu Trì ca cũng đã nói muốn để muôi đi cùng huynh ấy tìm tỷ của ta, muội cũng nên mang theo khoảng năm trăm kỵ binh”
Dương mẫu nói: “Đây không phải là đi đánh trận, mang theo nhiều binh lính hộ vệ thế để làm gì chứ?”
Dương Thu Trì nói: “Cứ mang theo đi, đây là Hoàng thượng cấp cho để làm hộ vệ Vân Lộ, đội hộ tống này đương nhiên sẽ có mặt ở nơi nào mà nàng đến.”
Đội kỵ binh hộ tống cho Vân Lộ từng chiến đấu tại Tứ Xuyên, điều này có tác dụng rất tốt với Dương Thu Trì. Lần này mặc dù Hoàng thượng ban cho hắn binh lính và cả lệnh phù để điều động, nhưng cũng chỉ có thể sử dụng sức mạnh đội quân này khi nào thật sự cần thiết, khi đã biết chính xác hành tung của bọn dư đảng Kiến Văn thì có thể điều động tinh binh, chứ bình thường không thể. Uy khấu còn dễ tính, chứ dư đảng Kiến Văn ở trong vòng bí mật, đã từng tiến hành ám sát tấn công hắn, không thể khinh thường được.
Mặc dù Hoàng thượng điều động năm ngàn sáu trăm vũ lâm hộ vệ trong cung làm thủ vệ riêng của phủ hắn, nhưng đây là đội hộ vệ của hoàng thường, thứ nhất là hắn không thể điều động vũ lâm vệ rời khỏi kinh thành, thứ hai là bọn họ còn phải bảo vệ "sào huyệt" của hắn.
Hoàng thượng cho hắn có quyền trực tiếp điều động đại nội thị vệ, nhưng nhất thời hắn không thể tổ chức đội hộ vệ hợp ý trung thành, trong khi đó Vân Lộ công chúa có năm trăm trọng giáp binh của Hoàng thượng ban cho, xem như là bảo vệ nàng ta. Sau khi công chúa được gả cho hắn, nàng ta dĩ nhiên phải đi theo hắn đi tuần, và mang theo cả đội binh này là điều không còn gì tốt hơn nữa. Dù quân lính này có nhân số không quá đông, nhưng được trang bị đầy đủ vũ khí, tinh thần chiến đấu cũng rất mạnh, được Dương Thu Trì tận mắt chứng kiến, nên cũng rất yên tâm.
Vân Lộ lau nước mắt , gật đầu
Dương ThuTrì cũng nói với Tống Vân Nhi: “Muội lát nữa đến Bắc trấn phủ ti sắp xếp Nam Cung Hùng chỉ huy, cho Từ Thạch Lăng, Thạch Thu Giản cùng Hạ Bình ba nguời bọn họ chọn ra mười tên tinh duệ làm hộ vệ thân cận của ta, đi theo chúng ta xuất tuần”.
Tống Vân Nhi ngạc nhiên hỏi: “Mang theo Hạ Bình làm gì chứ? Vân Lộ đã có đội hộ vệ rồi, còn muội cũng không cần đâu, cũng không có nữ quyến nào nữa đi theo mà. ”
Dương Thu Trì quay Phùng Tiểu Tuyết nói: “Tiểu Tuyết là do chính ta cưới về. Kể từ khi ta làm quan đến giờ, nàng đã không đi theo ta ra ngoài. Chính lúc này đây ta muốn mang nàng theo, đến lúc tìm được Băng nhi rồi, Tiểu Tuyết có thể thuyết phục nàng ấy quay về.”
Phùng Tiểu Tuyết là chính thê của Dương Thu Trì, đã đồng cam cộng khổ với hắn, tâm địa lại thiện lương, hiền hậu. Liễu Nhược Băng đối với nàng ấy cũng có phần kính trọng. Nếu do chính Phùng Tiểu Tuyết khuyên bảo thì đương nhiên là tốt hơn những người khác rất nhiều, từ ngữ cũng lọt tai, Nhược Băng sẽ dễ dàng chấp nhận hơn.
Điều này nằm ngoài dự đoán của Phùng Tiểu Tuyết, nàng ta mừng rỡ hỏi: “Phu quân. . . muốn cho thiếp đi theo cùng chàng thật sao?”
Dương Thu Trì mỉm cười: “Đúng vậy, nàng cũng là khâm mệnh trấn quốc phu nhân đi theo cùng ta, đồng thời cũng là tự mình đi tuần phủ quân dân, được vậy dân chúng sẽ hết lòng cảm kích”
Phùng Tiểu Tuyết nhìn Dương Thu Trì nở nụ cười, trong lòng hân hoan vô cùng, gật đầu đáp: “Hay quá, thiếp đi theo phu quân xuất tuần. Sau khi tìm được Băng nhi rồi nhất định khuyên muội ấy trở về. ”
Dương Thu Trì thấy Hồng Lăng, các nàng ấy nhìn tha thiết và dĩ nhiên là cũng rất muốn đi, nhân tiện hắn nói luôn: “Lần này ta xuất tuần đi là phụng thánh mệnh, nhất định có không ít nguy hiểm, không nên mang theo quá nhiều người. Các nàng và những người khác hãy ở nhà phụng dưỡng mẫu thân. ”
Cả nhà nữ nhi mặc dù rất thất vọng, nhưng Dương Thu Trì đã quyết định, các nàng không dám nói thêm lời nào nữa.
“Tốt lắm, như vậy là được rồi, nếu đã quyết định như vậy rồi thì mọi người đi chuẩn bị đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút. Sáng mai, sẽ đến triều nhận thánh chỉ xuất phát".
Chợt lúc đó nghe mấy tiếng kêu “ẳng, ẳng, ứ ứ”, thì ra là Tiểu Hắc Tử đang ngước đầu nhìn Dương Thu Trì, dường như không vui cho lắm.
"À, đúng rồi, còn có Tiểu Hắc nữa chứ.” Dương Thu Trì vẫy tay ra hiệu, Tiểu Hắc cẩu liền chạy tới bên giường, đưa lưỡi liếm liếm vào lòng bàn tay của hắn. Dương Thu Trì vuốt ve thân hình đen bóng của Tiểu Hắc cẩu, thấp giọng nói: “Thế nào hả?Ta không mang theo chú ra ngoài làm chú mất hứng hả? Được rồi, yên tâm đi, mọi người có thể không mang theo cùng, nhưng riêng chú em mày thì làm sao ta không mang theo được chứ!”
Tiểu Hắc dường như nghe và cũng hiểu hết những lời nói đó, vẫy vẫy cái đuôi tỏ vẻ vui mừng, nhìn Dương Thu Trì kêu lên vài tiếng ư ử.
Qua sự điều dưỡng tỉ mỉ của thái y, hơn nữa Dương Thu Trì dùng nội công tâm pháp của Liễu Nhược Băng truyền thụ để điều tức, đến đêm đó Dương Thu Trì đã có thể xuống giường đi lại được.
Sáng sớm hôm sau, Dương Thu Trì ngồi kiệu vào cung diện thánh. Minh thành tổ đương triều, hạ chỉ cho Dương ThuTrì đi tuần phủ, ban cho Thượng phương bảo kiếm và quân phù điều binh, sau đó gọi Dương Thu Trì đi theo vào cung, cùng trò chuyện hơn nửa ngày. Dương Thu Trì hồi báo kế hoạch sơ bộ của mình, cũng nói luôn việc mang Vân Lộ và năm ngàn thiết giáp kỵ binh cùng theo xuất tuần, và để cho Liễu Nhược Băng với thân phận giang hồ, bí mật làm tình báo, dàn xếp Cẩm y vệ hiệp trợ khi xảy ra chuyện. kế hoạch của Dương Thu Trì được hoàng thượng chấp thuận. Như vậy, việc mượn quân Cẩm y vệ để dò la tin tức của Liễu Nhược Băng đã không có vấn đề gì nữa rồi.
Minh thành tổ động viên Dương Thu Trì cố gắng, khi biết được Dương Thu Trì muốn lập tức lên đường, Minh thành tổ để thái y kiểm tra xem hắn đã hoàn toàn bình phục chưa. Sau khi biết chắc sức khỏe hắn không còn lo ngại nữa, lúc này mới yên tâm, chuẩn tấu cho hắn lập tức lên đường.
Lúc từ biệt, Minh thành tổ còn ban cho hắn vài món cực phẩm nơi hoàng cung và nhân sâm tốt nhất để hắn mang về tẩm bổ.
Về đến nhà cũng là lúc giữa trưa. Vân Lộ và năm trăm thiết giáp kỵ binh cũng đã chỉnh trang y phục đang đứng đợi. Từ Thạch Lăng, Thạch Thu Giản cùng Hạ Bình ba người mang theo mười tên Cẩm Y Vệ tinh anh đã chuẩn bị sẵn sàng. Họ cũng mang theo vài con bồ câu để truyền tin. Chim bồ câu tuyền tin này phân thành đôi, dùng để vận chuyển tin giữa hai vợ chồng bị tách rồi nhau. Mặt khác, lần này xuất tuần còn phải nghe dân tình cáo kiện, cho nên Dương Thu Trì mang theo hình danh sư gia Kim sư gia trước kia khi còn ở huyện đường đã phụ trách xử lý kiện cáo để tiện cho việc xử lý xem xét án.
Nam Cung dẫn các cao quan trong Cẩm y vệ đến tống biệt. Dương Thu Trì bảo hắn lập tức hạ chỉ cho Cẩm y vệ các nơi nhanh chóng điều tra tin tức của Liễu Nhược Băng. Nếu có tin gì lập tức dùng bồ câu truyền báo.
Phùng Tiểu Tuyết xuất môn, nha hoàn thân cận là Nguyệt Thiền đương nhiên cũng phải đi theo cùng. Người trong Dương phủ chuẩn bị một đoàn xe ngựa lớn cho Dương Thu Trì, Phùng Tiểu Tuyết, Tống Vân Nhi, Vân Lộ, tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền và chú chó mực Tiểu Hắc cùng ngồi bên trong.
Chuẩn bị thỏa đáng xong, đoàn người ngựa xuất phát với khí thế hùng hồn.
Bình luận truyện