Này Anh Đẹp Trai, Tóc Giả Rớt Rồi Kìa!

Chương 4: Cô thật sự là đàn ông (P2)



Cô nàng nhìn y rất lâu, sau đó quay đầu kéo cửa thoát hiểm ra, vừa đi vào trong vừa nói “Cảm ơn.” Câu cảm ơn này nói rất tùy ý, âm thanh cũng rất thấp, nhưng lại khiến An Hách ngẩn người. Giọng nói này chưa kể tới độ trầm thấp, mà có chút khàn, mang theo gợi cảm. Đây không thể nào là giọng của con gái được. An Hách lập tức cảm thấy suy đoán lộn xộn lúc trước của mình tựa hồ đã rõ ràng.

Người tóc dài đã đi vào đường thoát hiểm, hơn nữa đi rất nhanh, lúc An Hách đuổi theo đã không còn thấy bóng người.

“Khoan đã!” An Hách hô một tiếng, chạy mấy bước qua lối quẹo, muốn giữ chặt cánh tay người kia.

Người đó cau mày quay đầu nhìn thoáng qua, nâng cánh tay lên một chút, tránh khỏi tay của An Hách.

Đầu An Hách thật sự choáng váng, lúc bắt cánh tay người kia vốn đã không chính xác, sau khi túm vào không khí thì đứng không vững. Để giữ thăng bằng cho cơ thể, y liền mò mẫm trong không khí, ngón tay túm lấy mái tóc đen dài của người kia. Y nhanh chóng rụt tay lại, y muốn kéo cánh tay chứ không muốn kéo tóc, nhưng ngón tay lại không đúng lúc tuột ra khỏi tóc, mà còn kéo theo về phía mình một chút.

“Xin…” Câu xin lỗi của An Hách chỉ nói được một nửa liền im bặt, sửng sốt hồi lâu mới bồi thêm một câu “Anh đẹp trai, tóc… tóc giả rớt rồi kìa.”

Mái tóc đen dài đẹp đẽ bị y kéo thẳng từ đầu người ta xuống, lộ ra cái lưới trùm tóc màu đen.

Tóc giả?

An Hách không thể nào nghĩ tới tình huống này sẽ xuất hiện, mãi tới khi mái tóc giả bị kéo còn ở trên tay bị người kia giật lấy, y mới đột nhiên có cảm giác rất muốn cười, vì thế y liền dựa vào tường mà bắt đầu cười “F**k, cô thật sự là đàn ông…”

Người kia không nói chuyện, ánh mắt rất lạnh, sau khi nhìn chằm chằm An Hách cả buổi, hắn đột nhiên nâng một chân lên, đá vào bụng y. An Hách lập tức cảm thấy một cơn đau lan khắp toàn thân, y ôm bụng, gập người lại. Không đợi y tỉnh táo lại, khuỷu tay người kia đã nện mạnh lên lưng y.

Hai cú này rất nặng, An Hách uống rượu vốn đã choáng váng rồi, sau hai cú này mắt y hoa lên nhìn thành những màu đen vàng, chân mềm nhũn, quỵ gối xuống rồi dần dần ngã về phía trước.

“Có điều cậu rất không chuyên nghiệp.” Trán An Hách chạm vào mặt đất, vừa thở hổn hển vừa cắn răng nói “Chí ít cũng phải độn ngực chứ, bằng… bằng phẳng như vậy.”

Người kia đá một phát vào xương sườn của An Hách, đau đớn khiến An Hách dù có cắn răng cũng không nói ra lời được. Người kia ngồi xổm xuống bên cạnh y, cầm lấy cánh tay của y, lật mặt y qua.

An Hách nhíu mày, mắt hoa hết lên rồi, cảm giác choáng váng cũng không vượt khỏi cảm giác đau đớn được, y nhìn người kia kéo cái lưới trùm tóc ra, mấy lọn tóc rơi xuống trán.

“Đau không?” Người kia nhéo cằm của An Hách, rất nghiêm túc nhìn y. An Hách không lên tiếng, là nói không được, mỗi lần hít thở đều sẽ truyền tới đau đớn từ xương sườn đến mức không thể chịu được.

“Muốn số điện thoại của tôi?” Người kia cười, đưa tay mò mẫm trên người An Hách, lấy chiếc điện thoại di động từ túi quần của y, cúi đầu nhấn mấy cái sau đó trả điện thoại lại, vỗ mặt y “Không chết thì mai gọi cho tôi để trả thù đi.” Lúc cười rộ lên còn trông rất đẹp, An Hách nhắm mắt lại, y hơi muốn ngủ.

Y có thể cảm nhận được người kia đứng dậy, dừng một lát bên cạnh y, tiếp theo liền bước qua người y, tiếng bước chân dần dần biến mất. Xung quanh trở nên yên tĩnh, đau đớn tựa hồ cũng biến mất. Một giấc này An Hách ngủ rất nặng nề, nằm mơ một đống, loạn xạ lên không biết là những cái gì.

Lúc tỉnh lại không mở mắt ra được, ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào khiến cả căn phòng sáng chói, y kéo chăn lên trùm đầu.

Vừa định trở mình nằm sấp xuống ngủ tiếp, thì đột nhiên cảm thấy toàn thân đau nhức, đau tới mức khiến động tác trở mình của y chỉ làm được một nửa liền không thể hoàn thành nốt. Tiếp đến là cảm giác đau đầu, hai bên thái dương cũng đau.

Uống nhiều quá? An Hách mờ mịt nghĩ.

Y uống rượu rất ít khi say, nếu say hôm sau cũng rất ít khi đau đầu, mà đau như búa bổ thế này lại càng hiếm thấy. Y từ từ nhắm hai mắt, nằm trong chăn, mấy phút sau chậm rãi tỉnh táo lại, nhưng chuyện đêm qua vẫn hơi hỗn loạn, không phân biệt được là mơ hay là thật.

Cô nàng tóc dài là đàn ông. Y kéo mái tóc giả đẹp đẽ của người ta. Để cái lưới trùm tóc trên đầu trông rất giống ni cô. Vì thế bị đạp cho một phát. Không hiểu sao y còn muốn nhiều chuyện mà nói ngực bằng phẳng. Vì thế lại bị đá thêm một phát nữa. Tiếp đến liền ngủ mất?

An Hách xốc chăn lên, thích ứng với ánh sáng khắp phòng mà mở mắt ra, xác định đây là phòng ngủ của mình. Chuyện phát sinh sau đó y không nhớ rõ, chậm rãi ngồi dậy, nhìn tờ giấy đặt trên tủ đầu giường, cầm lên nhìn thoáng qua.

[Cậu ngã trong đường đi cửa sau của Dạ Ca, nguyên nhân do say ngã hay là bị đánh ngã thì không rõ, tụi này kiểm tra một lượt cơ thể cậu thì thấy có vết bầm, nhưng không có vết thương, cũng không bị gãy cái xương nào, vóc dáng vẫn còn rất đẹp, tỉnh dậy thì gọi điện cho bọn tôi nhé.]

Kí tên là Lâm Nhược Tuyết.

An Hách nhìn tờ lời nhắn thì liền cười, xương sườn co rút lại thì hơi đau, y vén áo lên nhìn, một màu xanh tím từ sườn trái kéo dài tới bụng. Y đứng dậy, quay lưng về phía gương nhìn thử thì thấy trên lưng cũng có vết bầm.

Sau khi lên đại học, y không tiếp tục đánh nhau nữa cũng như không bị người ta đánh, cái cảm giác bị người ta đánh giống như ba năm không tập chạy năm ngàn mét vậy, tình huống này đã lâu lắm rồi không có trải nghiệm. Mà lạ thay, An Hách lại không quá nổi giận.

Nghiến răng nghiến lợi tắm một cái, cảm giác thoải mái đi nhiều, sau khi gọi điện kêu quán hàng nhỏ trong khu dân cư đưa một phần cháo thịt trứng muối lại đây, An Hách mở loa lên, cầm di động ngồi xuống sofa.

Trong danh bạ điện thoại có lưu một số mới, đặt tên là “người đánh anh”. An Hách nhấn chỉnh sửa, đổi thành “tóc giả”.

[Nếu không chết mai gọi cho tôi mà báo thù.] Câu nói này thổi qua đầu y, giọng điệu kiêu ngạo mà gợi cảm. An Hách vân vê cái điện thoại trong tay, có nên gọi không nhỉ? Nếu người này thật sự là con gái, chắc chắn y không còn hứng thú gọi cuộc điện thoại này, đương nhiên, khả năng bị một đứa con gái đánh cho một trận là không lớn.

Nhưng hiện tại đó là một tên con trai.

Ông chủ quán đưa cháo tới cho y, còn tặng thêm cho y một phần sủi cảo.

Sau khi An Hách chậm rì ăn hết cháo và sủi cảo, y cầm điện thoại lên, nhấn tới số kia.

Đang gọi “tóc giả”…

Chuông reo mấy tiếng thì bên kia có người nghe máy “Alo.”

An Hách lập tức nghe ra giọng nói này, không thể không nói giọng người này rất hay.

“Biết tôi là ai không?” An Hách lấy tách cà phê từ máy pha cà phê, chậm rãi uống, rồi hỏi một câu. Giọng điệu của người bên kia rất lạnh nhạt “Có gãy xương không?”

“Không.” An Hách đáp.

“Vậy không cần trả thù, ngủ tiếp đi.” Ý tứ bên kia tựa hồ là chuẩn bị cúp máy.

An Hách cười, thong thả hỏi “Cậu không hóa trang thì trông thế nào vậy?”

Bên kia trầm mặc trong chốc lát mới trả lời “Muốn nhìn?”

“Ừ.”

“Lại đây xem đi.”

“Tuy không gãy xương nhưng không có nghĩa là tôi không bị thương đâu.” An Hách chậm rãi kéo rèm trong phòng vào, ánh mặt trời rất tốt, nhưng y không quen để phòng sáng trưng lên, không hiểu sao lại có cảm giác không an toàn.

“Tôi không ra ngoài đâu.” Giọng nói bên kia từ đâu chí cuối đều không thay đổi “Phải ôn tập.”

An Hách ngẩn người, học sinh?

An Hách không nói gì, y không có hứng thú với học sinh, như thế sẽ khiến y liên tưởng tới đám nhóc không lớn của lớp mình.

“Có tới không?” Giọng nói bên kia đột nhiên thay đổi, từ nhạt nhẽo trở nên hỏi theo cách thông thường.

Giọng nói này khẽ vẽ trong lòng An Hách, y ngồi xuống sofa “Cậu học trường nào?”

Bên kia nói tên trường “Bắc Tam Hoàn, cơ sở sau.”

An Hách sửng sốt, trường học này y biết, là một trường học rất bình thường, nhưng cơ sở sau của nó lại khá có danh tiếng…

Y nhịn không được hỏi thêm một câu “Cậu học ngành gì?”

“Dịch vụ mai táng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện