Này Anh Đẹp Trai, Tóc Giả Rớt Rồi Kìa!
Chương 49: Nốt nhạc
Bạn trai cũ?
Na Thần nói rất tùy ý nhưng cũng là ba chữ phán đoán bình thường ấy lại khiến cả người An Hách như chìm dần tới tận đáy sông. Chút nắng buổi chiều vẩy lên người giờ cũng biến thành con sóng hỗn độn, khiến cảm xúc khủng hoảng vô cùng.
Y từng có bạn gái cũ lẫn bạn trai cũ. Nhưng, đều không phải cái người mà ngay cả tên y cũng không muốn nhắc tới này.
“Đi mua đồ thôi.” An Hách xoay người chuẩn bị qua đường.
Na Thần kéo y lại: “Bên này, đó là chợ thú cưng.”
An Hách “À” một tiếng rồi cùng Na Thần đi qua chợ nông sản.
Na Thần lôi từ túi áo ra một cái gì đó trông như trái dâu tây, đưa cho An Hách: “Cầm đi, lát nữa dùng bỏ đồ vào.”
An Hách nhận cái túi, xem thì phát hiện đó là kiểu túi dâu tây bảo vệ môi trường mà các thím trong khu dân cư thường dùng. Đi mua đồ ăn mà Na Thần lại mang theo vật này đúng là khiến y rất giật mình.
“Mua cũng nhanh thôi, tôi liệt kê hết ra giấy rồi.” Na Thần lại lấy ra một tờ giấy phẩy phẩy trước mặt y, trên đó ghi một danh sách dài thòng các món cần mua.
“Chỉ có hai người thôi mà,” An Hách nhìn đống chữ trên giấy, “sao cậu lại như ông chủ căn tin đi mua đồ ăn thế này.”
“Mục đích chủ yếu của hôm nay không phải ăn.” Na Thần vẫy tờ giấy phành phạch.
“Vậy là gì?” An Hách nhìn hắn một cái, hôm nay Na Thần mặc đồ thường ngày, vẻ mặt thoải mái cho thấy tâm trạng hắn dường như rất tốt.
“Khoe nghề.” Na Thần búng ngón tay thật kêu.
Căn cứ nguyên tắc khoe nghề, Na Thần chỉ cần ba vòng trong chợ nông sản là có thể mua đủ hết nguyên liệu và các loại gia vị, túi vải dâu tây cũng bị nhét đồ đến căng phồng.
An Hách cầm cái túi dâu tây thật to, tay bị siết đến phát đau, đầu ngón tay thì tê rần: “Chắc cũng đủ rồi phải không đầu bếp Na, culi thật chống đỡ hết nổi rồi.”
“Đủ rồi,” Na Thần cúi đầu nhìn vào danh sách, ngón tay tạo hình khẩu súng bắn ra một phát, “Đi thôi.”
An Hách nhẹ nhàng thở ra, y lớn như vậy rồi mà đây mới là lần đầu tiên vào chợ nông sản mua đồ, các loại đồ ăn được xếp như ngọn đồi nhỏ, người thì đông đúc, còn có cả xe vận chuyển hàng hóa tới lui, bị dày vò đúng là đến hoa mắt chóng mặt.
“Để tôi xách cho.” Na Thần lấy cái túi từ trong tay y, chuyển qua khiêng lên vai, bắt đầu hết nhìn đông rồi nhìn sang tây.
“Còn tìm cái gì à?” An Hách xoa bóp ngón tay của mình.
“Tìm…” Na Thần đột nhiên đến gần người y, chỉ về phía trước, “Cái kia.”
Trong chợ nông sản có không ít thứ do mã xấu mà bị loại ra, chất đống ở ven đường. An Hách thấy ở phía trước có một bác gái đang ngồi lựa, bây giờ ở phía bên tay phải họ là một đống cà vì mã không được đẹp mà bị đổ đó.
“Cậu…” An Hách còn chưa dứt lời, Na Thần đã bay nhanh qua, xoay người cái nhặt liền hai trái bỏ vào túi, y có chút buồn cười, “Cậu làm gì vậy, hai trái cà có nhiêu tiền đâu.”
“Anh thì biết cái gì,” Na Thần cảm thấy mỹ mãn vỗ vào túi, “Vui mà.”
Lúc trở lại bãi xe, cái xe đậu cạnh bọn họ đã lái đi mất, đổi thành một cái xe tải nhỏ.
An Hách lên xe, ngồi vào vị trí ghế lái, tâm trạng không sao vực dậy được, những ký ức ghê tởm, không biết xấu hổ vốn được đè nén thật lâu lại hiện về.
Na Thần chưa lên xe, đang xếp túi đồ vào cốp, xong rồi hắn liền vòng qua bên phía ghế lái, gõ gõ lên cửa kính xe: “Xuống xe đi.”
“Hả?” An Hách hạ cửa kính xe xuống, “Làm gì?”
“Tôi lái cho.” Na Thần kéo cửa xe ra.
An Hách do dự một chút: “Cậu đâu có bằng lái phải không?”
“Ai nói với anh là tôi không có bằng?” Na Thần túm cánh tay y rồi kéo y ra ngoài, “Tôi không chỉ có bằng, mà tôi còn chẳng cần dùng cái cây dài để quẹt thẻ xe đấy.”
“Cút đi,” An Hách cười khẽ, “Có thật không? Dạo này đông cảnh sát lắm nhé.”
Na Thần chậc lưỡi một tiếng, lấy giấy phép lái xe từ trong túi quần ném vào tay An Hách: “Lên xe.”
An Hách ngồi vào ghế phó lái mở giấy phép lái xe của Na Thần ra, lúc nhìn thấy ảnh chụp liền ngẩn cả người, nhịn không được mà nhỏ giọng huýt sáo.
“Đẹp không?” Na Thần nổ máy.
“Ừ,” An Hách gật đầu, “Chụp hồi nào thế, trông trẻ quá.”
“18 tuổi,” Na Thần cười khẽ, nhưng nụ cười rất nhanh biến mất khỏi khóe miệng, “Ba tôi đưa tôi đi chụp, ông ta vậy mà đưa tôi ra ngoài đấy, chắc là uống lộn thuốc.”
An Hách trầm mặc trong chốc lát, chuyển đề tài: “Trong giấy tờ mà được ảnh thẻ chụp đẹp trai thế này tính cả cậu thì tôi mới chỉ thấy qua có hai người.”
“Còn ai nữa?” Na Thần quay đầu sang hỏi.
An Hách chỉ chính mình: “Tôi.”
Na Thần cười híp mắt, huýt sáo: “Tôi xem cái.”
“Xem thoải mái đi.” An Hách lấy ví tiền ra, giơ chứng minh thư ra trước mắt Na Thần.
Trên đường vừa lúc chuyển đèn đỏ, Na Thần ngừng xe, cầm lấy chứng minh thư nhìn chằm chằm một lát: “Cằm anh rất đẹp.”
“Thật không,” An Hách rút chứng minh thư trong tay hắn về, sờ sờ lên cằm mình, “Sớm biết thế mọc hai cái cho rồi.”
“Miệng cũng đẹp.” Na Thần nói.
“Hai miệng thì không ở chung một chỗ được rồi.”
“Tôi thì sao?” Na Thần quay mặt qua, thật nghiêm túc nhìn y.
“Ánh mắt, mũi…” An Hách chống ngón tay lên thái dương, nghiên cứu trong chốc lát, “Thật ra chỗ nào của cậu cũng đẹp, lần đầu gặp tôi liền bị choáng.”
Na Thần cho xe chạy từ từ lên phía trước, trong nụ cười mang theo chút khinh thường: “Lúc ấy muốn ngủ với tôi phải không?”
An Hách cười khẽ không nói gì. Giờ vẫn vậy.
“Rất nhiều người muốn ngủ với tôi.” Na Thần đột nhiên nhìn chằm chằm đường phía trước, giọng nói rất lạnh. An Hách quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lời này y không biết nên tiếp tục như thế nào.
Sau khi xe chuyển sang đường khác, An Hách phát hiện đây không phải đường tới bãi xe.
“Không đi căn cứ bí mật của cậu à?” Y hỏi.
“Đi nhà tôi,” Na Thần nói, “Căn cứ bí mật không có đầy đủ dụng cụ, tất cả đều ở nhà, cả lò nướng nữa.”
“Có cái gì còn dùng đến cả lò nướng à?” An Hách lấy danh sách đồ từ trong túi áo Na Thần ra xem từng hàng một.
“Heo quay!” Na Thần búng ngón tay thật kêu, “Cực kỳ ngon! Hôm qua tôi ướp thịt rồi.”
“Làm ở nhà hả? Dùng lò nướng?” An Hách thích ăn thịt, nhưng y lại hoàn toàn không có khái niệm làm sao có thể quay thịt ở nhà.
“Ừ, cho anh ba phút cúng bái tôi đấy.” Na Thần cong khóe môi.
“Ôi, cậu thật đúng là quá giỏi.” An Hách rất phối hợp mà hùa theo.
Nụ cười trên khóe môi Na Thần thêm sâu, từng chút một mà cả gương mặt trở nên rạng rỡ: “Tôi giỏi mà.”
An Hách ngẩn người, mãi mới phản ứng lại, không nói gì, mở cửa sổ trên nóc xe, sờ soạng tìm điếu thuốc ra châm.
Về đến nhà, Na Thần liền đổi sang bộ đồ thể thao, đầu tiên là tới gần con heo nhỏ đặt trên bàn uống nước bỏ vào ống tiết kiệm hai đồng xu, sau cầm bánh quy cùng trà tự làm ra cho An Hách rồi mới vào phòng bếp bắt đầu cặm cụi nấu.
Phòng ăn nối với phòng bếp thông qua một cánh cửa lớn được mở ra, Na Thần đứng quay vào bên trong, nấu nướng khí thế vô cùng.
An Hách cắn một miếng bánh quy hình chú heo nhỏ, hương vị rất tuyệt, ngon hơn nhiều cái hộp bánh quy trong phòng y.
Hôm nay không phải trà trái cây nữa, An Hách nếm thử, không biết trong đó thả cái gì vào.
“Trà gì thế?” Y cầm tách trà đi vào nhà bếp.
“Trà gừng mật ong, với đường đỏ,” Na Thần cúi đầu xử lý cánh gà, “Ấm dạ dày, không biết có hữu dụng không, hồi trước là tôi học được từ bà ngoại, uống ngon chứ?”
“Ngon,” An Hách gật đầu, mỗi lần Na Thần phô diễn kỹ năng nấu ăn là lại khiến y giật mình, “Có cái gì tôi có thể hỗ trợ không?”
“Không, anh phụ trách việc thưởng thức là được,” Na Thần gói cánh gà kỹ càng xong thì đặt lên đĩa, “Có heo quay rồi, cánh gà đem chiên nhé?”
“Ừ.”
An Hách nhìn một lát rồi kết luận bản thân thật không thể giúp được gì. Ngay cả nấu cơm y cũng không biết nên lấy bao nhiêu gạo, cho vào bao nhiêu nước, vì thế y cầm tách trà quay lại phòng khách.
Lần trước tới do không quan sát kỹ nên không phát hiện ra trong phòng khách treo không ít tranh, rất trừu tượng. Đối với An Hách mà nói, tất cả những bức tranh này từ màu sắc, bố cục đến nét vẽ đều không được đánh giá cao, còn nếu xét từ góc độ tâm lý
Na Thần nói rất tùy ý nhưng cũng là ba chữ phán đoán bình thường ấy lại khiến cả người An Hách như chìm dần tới tận đáy sông. Chút nắng buổi chiều vẩy lên người giờ cũng biến thành con sóng hỗn độn, khiến cảm xúc khủng hoảng vô cùng.
Y từng có bạn gái cũ lẫn bạn trai cũ. Nhưng, đều không phải cái người mà ngay cả tên y cũng không muốn nhắc tới này.
“Đi mua đồ thôi.” An Hách xoay người chuẩn bị qua đường.
Na Thần kéo y lại: “Bên này, đó là chợ thú cưng.”
An Hách “À” một tiếng rồi cùng Na Thần đi qua chợ nông sản.
Na Thần lôi từ túi áo ra một cái gì đó trông như trái dâu tây, đưa cho An Hách: “Cầm đi, lát nữa dùng bỏ đồ vào.”
An Hách nhận cái túi, xem thì phát hiện đó là kiểu túi dâu tây bảo vệ môi trường mà các thím trong khu dân cư thường dùng. Đi mua đồ ăn mà Na Thần lại mang theo vật này đúng là khiến y rất giật mình.
“Mua cũng nhanh thôi, tôi liệt kê hết ra giấy rồi.” Na Thần lại lấy ra một tờ giấy phẩy phẩy trước mặt y, trên đó ghi một danh sách dài thòng các món cần mua.
“Chỉ có hai người thôi mà,” An Hách nhìn đống chữ trên giấy, “sao cậu lại như ông chủ căn tin đi mua đồ ăn thế này.”
“Mục đích chủ yếu của hôm nay không phải ăn.” Na Thần vẫy tờ giấy phành phạch.
“Vậy là gì?” An Hách nhìn hắn một cái, hôm nay Na Thần mặc đồ thường ngày, vẻ mặt thoải mái cho thấy tâm trạng hắn dường như rất tốt.
“Khoe nghề.” Na Thần búng ngón tay thật kêu.
Căn cứ nguyên tắc khoe nghề, Na Thần chỉ cần ba vòng trong chợ nông sản là có thể mua đủ hết nguyên liệu và các loại gia vị, túi vải dâu tây cũng bị nhét đồ đến căng phồng.
An Hách cầm cái túi dâu tây thật to, tay bị siết đến phát đau, đầu ngón tay thì tê rần: “Chắc cũng đủ rồi phải không đầu bếp Na, culi thật chống đỡ hết nổi rồi.”
“Đủ rồi,” Na Thần cúi đầu nhìn vào danh sách, ngón tay tạo hình khẩu súng bắn ra một phát, “Đi thôi.”
An Hách nhẹ nhàng thở ra, y lớn như vậy rồi mà đây mới là lần đầu tiên vào chợ nông sản mua đồ, các loại đồ ăn được xếp như ngọn đồi nhỏ, người thì đông đúc, còn có cả xe vận chuyển hàng hóa tới lui, bị dày vò đúng là đến hoa mắt chóng mặt.
“Để tôi xách cho.” Na Thần lấy cái túi từ trong tay y, chuyển qua khiêng lên vai, bắt đầu hết nhìn đông rồi nhìn sang tây.
“Còn tìm cái gì à?” An Hách xoa bóp ngón tay của mình.
“Tìm…” Na Thần đột nhiên đến gần người y, chỉ về phía trước, “Cái kia.”
Trong chợ nông sản có không ít thứ do mã xấu mà bị loại ra, chất đống ở ven đường. An Hách thấy ở phía trước có một bác gái đang ngồi lựa, bây giờ ở phía bên tay phải họ là một đống cà vì mã không được đẹp mà bị đổ đó.
“Cậu…” An Hách còn chưa dứt lời, Na Thần đã bay nhanh qua, xoay người cái nhặt liền hai trái bỏ vào túi, y có chút buồn cười, “Cậu làm gì vậy, hai trái cà có nhiêu tiền đâu.”
“Anh thì biết cái gì,” Na Thần cảm thấy mỹ mãn vỗ vào túi, “Vui mà.”
Lúc trở lại bãi xe, cái xe đậu cạnh bọn họ đã lái đi mất, đổi thành một cái xe tải nhỏ.
An Hách lên xe, ngồi vào vị trí ghế lái, tâm trạng không sao vực dậy được, những ký ức ghê tởm, không biết xấu hổ vốn được đè nén thật lâu lại hiện về.
Na Thần chưa lên xe, đang xếp túi đồ vào cốp, xong rồi hắn liền vòng qua bên phía ghế lái, gõ gõ lên cửa kính xe: “Xuống xe đi.”
“Hả?” An Hách hạ cửa kính xe xuống, “Làm gì?”
“Tôi lái cho.” Na Thần kéo cửa xe ra.
An Hách do dự một chút: “Cậu đâu có bằng lái phải không?”
“Ai nói với anh là tôi không có bằng?” Na Thần túm cánh tay y rồi kéo y ra ngoài, “Tôi không chỉ có bằng, mà tôi còn chẳng cần dùng cái cây dài để quẹt thẻ xe đấy.”
“Cút đi,” An Hách cười khẽ, “Có thật không? Dạo này đông cảnh sát lắm nhé.”
Na Thần chậc lưỡi một tiếng, lấy giấy phép lái xe từ trong túi quần ném vào tay An Hách: “Lên xe.”
An Hách ngồi vào ghế phó lái mở giấy phép lái xe của Na Thần ra, lúc nhìn thấy ảnh chụp liền ngẩn cả người, nhịn không được mà nhỏ giọng huýt sáo.
“Đẹp không?” Na Thần nổ máy.
“Ừ,” An Hách gật đầu, “Chụp hồi nào thế, trông trẻ quá.”
“18 tuổi,” Na Thần cười khẽ, nhưng nụ cười rất nhanh biến mất khỏi khóe miệng, “Ba tôi đưa tôi đi chụp, ông ta vậy mà đưa tôi ra ngoài đấy, chắc là uống lộn thuốc.”
An Hách trầm mặc trong chốc lát, chuyển đề tài: “Trong giấy tờ mà được ảnh thẻ chụp đẹp trai thế này tính cả cậu thì tôi mới chỉ thấy qua có hai người.”
“Còn ai nữa?” Na Thần quay đầu sang hỏi.
An Hách chỉ chính mình: “Tôi.”
Na Thần cười híp mắt, huýt sáo: “Tôi xem cái.”
“Xem thoải mái đi.” An Hách lấy ví tiền ra, giơ chứng minh thư ra trước mắt Na Thần.
Trên đường vừa lúc chuyển đèn đỏ, Na Thần ngừng xe, cầm lấy chứng minh thư nhìn chằm chằm một lát: “Cằm anh rất đẹp.”
“Thật không,” An Hách rút chứng minh thư trong tay hắn về, sờ sờ lên cằm mình, “Sớm biết thế mọc hai cái cho rồi.”
“Miệng cũng đẹp.” Na Thần nói.
“Hai miệng thì không ở chung một chỗ được rồi.”
“Tôi thì sao?” Na Thần quay mặt qua, thật nghiêm túc nhìn y.
“Ánh mắt, mũi…” An Hách chống ngón tay lên thái dương, nghiên cứu trong chốc lát, “Thật ra chỗ nào của cậu cũng đẹp, lần đầu gặp tôi liền bị choáng.”
Na Thần cho xe chạy từ từ lên phía trước, trong nụ cười mang theo chút khinh thường: “Lúc ấy muốn ngủ với tôi phải không?”
An Hách cười khẽ không nói gì. Giờ vẫn vậy.
“Rất nhiều người muốn ngủ với tôi.” Na Thần đột nhiên nhìn chằm chằm đường phía trước, giọng nói rất lạnh. An Hách quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lời này y không biết nên tiếp tục như thế nào.
Sau khi xe chuyển sang đường khác, An Hách phát hiện đây không phải đường tới bãi xe.
“Không đi căn cứ bí mật của cậu à?” Y hỏi.
“Đi nhà tôi,” Na Thần nói, “Căn cứ bí mật không có đầy đủ dụng cụ, tất cả đều ở nhà, cả lò nướng nữa.”
“Có cái gì còn dùng đến cả lò nướng à?” An Hách lấy danh sách đồ từ trong túi áo Na Thần ra xem từng hàng một.
“Heo quay!” Na Thần búng ngón tay thật kêu, “Cực kỳ ngon! Hôm qua tôi ướp thịt rồi.”
“Làm ở nhà hả? Dùng lò nướng?” An Hách thích ăn thịt, nhưng y lại hoàn toàn không có khái niệm làm sao có thể quay thịt ở nhà.
“Ừ, cho anh ba phút cúng bái tôi đấy.” Na Thần cong khóe môi.
“Ôi, cậu thật đúng là quá giỏi.” An Hách rất phối hợp mà hùa theo.
Nụ cười trên khóe môi Na Thần thêm sâu, từng chút một mà cả gương mặt trở nên rạng rỡ: “Tôi giỏi mà.”
An Hách ngẩn người, mãi mới phản ứng lại, không nói gì, mở cửa sổ trên nóc xe, sờ soạng tìm điếu thuốc ra châm.
Về đến nhà, Na Thần liền đổi sang bộ đồ thể thao, đầu tiên là tới gần con heo nhỏ đặt trên bàn uống nước bỏ vào ống tiết kiệm hai đồng xu, sau cầm bánh quy cùng trà tự làm ra cho An Hách rồi mới vào phòng bếp bắt đầu cặm cụi nấu.
Phòng ăn nối với phòng bếp thông qua một cánh cửa lớn được mở ra, Na Thần đứng quay vào bên trong, nấu nướng khí thế vô cùng.
An Hách cắn một miếng bánh quy hình chú heo nhỏ, hương vị rất tuyệt, ngon hơn nhiều cái hộp bánh quy trong phòng y.
Hôm nay không phải trà trái cây nữa, An Hách nếm thử, không biết trong đó thả cái gì vào.
“Trà gì thế?” Y cầm tách trà đi vào nhà bếp.
“Trà gừng mật ong, với đường đỏ,” Na Thần cúi đầu xử lý cánh gà, “Ấm dạ dày, không biết có hữu dụng không, hồi trước là tôi học được từ bà ngoại, uống ngon chứ?”
“Ngon,” An Hách gật đầu, mỗi lần Na Thần phô diễn kỹ năng nấu ăn là lại khiến y giật mình, “Có cái gì tôi có thể hỗ trợ không?”
“Không, anh phụ trách việc thưởng thức là được,” Na Thần gói cánh gà kỹ càng xong thì đặt lên đĩa, “Có heo quay rồi, cánh gà đem chiên nhé?”
“Ừ.”
An Hách nhìn một lát rồi kết luận bản thân thật không thể giúp được gì. Ngay cả nấu cơm y cũng không biết nên lấy bao nhiêu gạo, cho vào bao nhiêu nước, vì thế y cầm tách trà quay lại phòng khách.
Lần trước tới do không quan sát kỹ nên không phát hiện ra trong phòng khách treo không ít tranh, rất trừu tượng. Đối với An Hách mà nói, tất cả những bức tranh này từ màu sắc, bố cục đến nét vẽ đều không được đánh giá cao, còn nếu xét từ góc độ tâm lý
Bình luận truyện